Tiếng gió thổi qua bên tai mang theo hơi thở phàm trần chưa bao giờ cảm thụ qua.
Ba ngàn năm nay, Thanh Dao nghe qua vô số chuyện yêu hận tình cừu nơi phàm trần, buồn vui ly hợp, đây là lần đầu tiên nàng đích thân đi tới phàm trần. Muôn vàn loại ồn ào phồn hoa quanh quẩn bên người nàng, có loại cảm giác nói không ra lời, nhưng nàng biết nàng cũng không ghét nơi này. Có lẽ bởi vì nơi này có hơi thở của Lăng Ba trong biển người mênh mông, luôn vội vã mà đi thoáng qua.
Phật nói, kiếp trước trăm năm quay đầu nhìn lại mới có thể đổi được kiếp này một lần bên cạnh người. Nàng cùng Lăng Ba tương giao mấy ngàn năm, nào sợ Lăng Ba đã không còn là công chúa cao quý, nào sợ nàng bình thường không có gì lạ, bị mai một trong biển người, Thanh Dao tin tưởng mình vẫn có thể tìm được nàng.
Trọng Minh bề ngoài tuấn lãng đẹp trai, Thanh Dao tuyệt sắc vô song, bọn họ cùng đi ở trên đường không thể tránh né trở thành tiêu điểm nhìn chăm chú của mọi người. Các nam nhân cũng ngây dại, ánh mắt bọn họ mê ly nhìn Thanh Dao, nàng mỗi một bước đi đều giống như giẫm ở trên đầu quả tim bọn họ, gió thổi nâng tay áo nàng, tựa như lướt qua trên người bọn hắn, quấy nhiễu trong lòng bọn họ nhộn nhạo một chút.
Các cô nương trẻ tuổi tương đối căng thẳng, các nàng che mặt càng không ngừng quan sát Trọng Minh, mặt mày mỉm cười, trên mặt là ửng hồng ngượng ngùng. Chỉ là Trọng Minh cùng Thanh Dao hoàn toàn không hay biết, bọn họ một đường đi tới tửu lâu Dẫn Tiên Cư lớn nhất trấn trên.
Trọng Minh quay đầu hướng Thanh Dao nói: “Chính là chỗ này. Không lâu nữa Lăng Ba sẽ ở trên lầu cùng nam tử nàng yêu mến gặp mặt, có thể đến giúp nàng hay không đều do cô.”
“Lăng Ba nàng không thuộc về nơi này, chỉ cần có thể để cho nàng trở lại Tây Hải, cái gì ta cũng sẽ làm.” Ánh mắt Thanh Dao kiên định, nàng nhìn bảng hiệu Dẫn Tiên Cư một cái, “Đi lên lầu thôi.”
Đối diện Dẫn Tiên Cư là Hí lâu, Thanh Dao ngồi bên cửa sổ có thể tinh tường nghe được tiếng hát nữlinh** ưu nhã bay tới: “Trăng trong sáng này, người đẹp này. Quấn quýt chậm rãi nơi xa này. Phiền muộn lặng lẽ này. . . . . .” Chữ chữ mượt mà, nhiều tiếng ẩn tình.
**đào kép
(“này” là trợ từ trong bài hát)
Chẳng qua là, gian phòng phàm trần bình thường ở Hí lâu lại cho Thanh Dao một loại cảm giác kỳ quái, trên lưng nàng lành lạnh, tựa hồ có một đôi mắt không hề rời đi đang nhìn nàng. Vì không muốn phiền toái không cần thiết, trước khi lên lầu nàng cùng Trọng Minh cũng thu lại tiên khí, biến hóa dung mạo. Ở trong mắt người phàm, bọn họ cùng người bình thường không có gì khác biệt. Vậy thì ai đang chú ý bọn họ?
Nàng theo bản năng quan sát nhiều lần, lại cảm thấy giống như không có nơi nào kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi.
Trọng Minh bưng chén rượu lên uống một hớp: “Đối diện là Hí lâu, Dẫn Tiên Cư buôn bán cực tốt, ngồi ở chỗ này có thể nghe hí kịch miễn phí đây.”
“Những thứ này không liên quan gì tới ta.” Khuôn mặt Thanh Dao không chút thay đổi, nước trà đặt ở trước mặt nàng từ đầu đến giờ vẫn chưa từng chạm đến.
Trọng Minh cũng không trách nàng không cho mình mặt mũi, cười khan mấy tiếng, tiếp tục uống rượu. Hắn là người hào sảng, uống rượu cực kỳ mãnh liệt, lại có một phen khí khái không kềm chế được, không giống tiên nhân Thiên giới bình thường.
Nữ linh một khúc xong, lại bắt đầu hát một khúc khác. Thanh Dao vừa nghe vừa nhìn bầu trời chiều, mặt trời sắp xuống núi rồi, Lăng Ba lại chậm chạp không xuất hiện. Nàng không khỏi quay đầu hướng thang lầu liếc mắt nhìn, mơ hồ có chút nóng nảy.
“Các vị khách quan, cuối cùng ta kể cho mọi người một đoạn chuyện thần thoại xưa.” Trong đại sảnh vị nam tử trung niên vừa vỗ bàn vừa bắt đầu kể chuyện cổ tích.
Thanh Dao vẫn chú ý tiếng hát của nữ linh ở Hí lâu đối diện, nếu không phải thanh âm của nam tử kể chuyện cổ tích vỗ bàn bây giờ quá vang, nàng chỉ sợ sẽ không chú ý tới trong Túy Tiên Cư còn có người bầy tràng kể chuyện cổ tích.
Thanh Dao đối với mấy việc phàm trần gì đó cũng không cảm thấy hứng thú, sau khi quay đầu lại nàng tiếp tục xem trời, nhìn mây, nhìn ánh tà dương trời chiều. Vậy mà theo nội dung của nam tử kể chuyện lại làm nàng không thể không chú ý.
“Nói từ khi Bàn Cổ** khai thiên lập địa tới nay, thiên địa chia làm Lục giới: Thiên, Nhân, Yêu, Ma, Tà, Atula. Mà trên Bồng Lai ở biển Đông, Phương Trượng, Doanh Châu ba tòa tiên sơn là không thuộc Lục giới, phàm là người đang tu đạo đều mơ ước đến nơi đó. Thế nhân đều biết tam tinh Phúc Lộc Thọ ở tại Bồng Lai tiên đảo, Bồng Lai còn có Tê Phương thánh cảnh. Trong Tê Phương thánh cảnh có tiên nữ đẹp nhất Lục giới.”
**nhân vật khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong huyền thoại Trung Quốc.
Nam tử kể chuyện vừa nhắc tới bốn chữ Tê Phương thánh cảnh, Thanh Dao cau mày, nàng đem lực chú ý từ nơi khác thu hồi, cẩn thận nghe.
“Chủ nhân Tê Phương thánh cảnh gọi là Bích Cẩn Tiên thù, xinh đẹp vô song, nghiêng nước nghiêng thành. Truyền thuyết ba nghìn ba trăm năm trước, Bích Cẩn Tiên thù yêu Dương Tuyền Đế quân ở Thiên giới, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Dao Trì Tây Vương Mẫu, nàng cùng Dương Tuyền Đế quân rốt cục thành một đôi thần tiên quyến lữ. Vậy mà ba trăm năm sau, đoạn nhân duyên Lục giới hâm mộ bởi vì một vị tiên nữ khác mà biến thành nghiệt duyên. Vị nữ tiên này chính là ở Thanh Yêu Sơn Băng Thanh trong các hàng Sương tiên tử —— Thanh Nữ.”
Trong tửu lâu người người tập trung tinh thần nghe, trước đây người ta kể chuyện cổ tích không là giang hồ đại hiệp thì chính là tài tử giai nhân, hôm nay chợt đổi lại một thần thoại mới nghe đến lần đầu, tự nhiên rất nhanh liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người, mong đợi tràn đầy cõi lòng, chờ người kể chuyện tiếp tục nói.
Chỉ có Thanh Dao sắc mặt tái nhợt, con ngươi của nàng không còn là một thanh tuyền trong lặng như gương, tựa hồ lập tức sẽ có sóng biển nổi lên. Trọng Minh mỉm cười nhìn nàng, tự rót tự uống rượu, đối với phản ứng của Thanh Dao hắn một chút kinh ngạc cũng không có.