Say Năm Tháng

Chương 14: Q.3 - Chương 14: Ức tích oanh ngữ yến thanh đề (1)




Đáy biển và đất liền không giống nhau, nơi này không có bình minh cũng như hoàng hôn.

Buổi sáng khi Thanh Dao tỉnh lại không ý thức được mình đang ở Long cung, theo thói quen nàng ngó đầu ra cửa sổ nhìn ánh mặt trời, trước mắt cũng chỉ có ánh sáng phát ra từ Dạ Minh Châu. Tiểu Tuyết hồ Tinh Tinh đang co tròn lại trong ổ, nó vẫn đang ngủ. Ánh sáng từ Dạ Minh Châu chiếu lên bộ lông tuyết trắng, nhìn qua cực kỳ mềm mại trơn bóng.

Thanh Dao vươn tay sờ đầu nó, tay dừng giữa không trung lại rụt trở về, sợ đánh thức nó. Nàng mỉm cười xoay người lại, không chớp mắt quan sát Dạ Minh Châu trên tường.

Dường như mỗi gian phòng, trên vách tường của Tây Hải Long cung đều có Dạ Minh Châu lớn nhỏ đủ loại dùng để chiếu sáng. Những thứ này trong mắt người phàm là vô giá thậm chí là trân bảo, cho dù có tiền cũng không mua được nhưng lại là đồ tầm thường trong Long cung. Hàng năm trai ngọc đến tuổi có thể sinh được ba viên, giá trị của chúng cũng không khác gì so với nến mà người phàm sử dụng.

Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài là một vườn hoa. Nói là vườn hoa, nhưng thật ra hoa cỏ nơi này đều dùng Lưu Ly Phỉ Thúy châu báu hạng nhất mô phỏng làm theo, tinh xảo nhưng thiếu đi phần linh khí vốn có, không có san hô hải tảo bên cạnh làm nền thì đẹp hơn.

Thanh Dao nhìn ra cửa sổ mấy lần, nàng chán đến chết, định đi ra ngoài vườn hoa tản bộ. Cũng không phải nàng hứng thú với mấy loại hoa cỏ Ngọc Thạch này, chẳng qua hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trí thật sự hỗn loạn, mỗi lần chỉ có một mình là lúc nàng lâm vào trạng thái như bước vào cõi thần tiên.

Nàng nhớ rõ câu chuyện năm nghìn năm trước mà Lăng Ba và Tây Hải Long thần nói với nàng ngày hôm qua, hơn nữa nó còn liên quan đến rất nhiều người, quả thật giống như câu nói mà Chân Vũ Đại Đế từng nhắc tới, lưu niên thệ khứ, sát na phương hoa (*). . . . . .

(*)tạm dịch : năm xưa qua đi như thời khắc hoa tỏa hương

Năm nghìn năm trước, bởi vì nữ thần Vu Sơn Dao Cơ mỹ lệ thần bí khó lường cùng với tính tình ngang ngạnh, một giai đoạn đã trở thành nữ tiên nổi danh nhất Thiên giới, quan hệ mập mờ giữa nàng và thái tử Thừa Nguyên cũng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của nhóm thần tiên.

Phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất là, Thái tử điện hạ Thừa Nguyên yêu đơn phương Dao Cơ công chúa, nhưng Dao Cơ công chúa trời sinh tính cao ngạo quái gở, căn bản không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, bao gồm con trai lớn Thừa Nguyên của Thiên đế. Thiên đế đương nhiên cũng không đáp ứng để cho một vị nữ tiên ly kinh bạn đạo** trở thành con dâu mình cũng như Thiên hậu tương lai, mặc dù Dao Cơ có thân phận tôn quý mà những nữ tiên khác không cách nào sánh bằng.

** ý nói đi ngược với điều thường, trái với tư tưởng gia giáo khuôn mẫu, phép tắc giáo huấn bình thường.

Đối mặt với Dao Cơ vạn năm lạnh lùng xa cách cùng với áp lực từ Thiên đế, Thừa Nguyên không thể không nghe theo an bài của Thiên đế, lấy nữ nhi của Nam Phương thần Thuận Ý làm phi.

Vì chặt đứt lời đồn, Thiên đế hạ chỉ không được tung tin đồn thất thiệt, nghị luận xằng bậy về chuyện của Dao Cơ và Thừa Nguyên, kẻ trái lời đều phải từ bỏ tiên tịch hạ phàm.

Có mệnh lệnh nghiêm khắc như thế, chuyện giữa Dao Cơ và Thừa Nguyên đương nhiên trở thành điều cấm kỵ trên Thiên giới. Mà đoạn chuyện cũ vốn mập mờ cũng liền theo gió phai đi. Không lâu sau Thuận Ý phu nhân mang thai Thiên tôn, nàng cùng Thừa Nguyêncũng rất hòa hợp.

Vốn mọi chuyện đều có thể rất hoàn mỹ nhưng đôi khi phiền toái thích tự động tìm tới cửa.

Trước khi Thuận Ý phu nhân gả cho Thừa Nguyên điện hạ cũng không thiếu người theo đuổi, như trăng sáng được những ngôi sao vờn quanh, cho nên vị nữ tiên trẻ tuổi xinh đẹp này luôn tự tin cao ngạo, kiêu ngạo của nàng có thể so sánh với Dao Cơ, thậm chí có hơn mà không có kém.

Bào thai trong bụng sắp chào đời, có một ngày Thuận Ý phu nhân tản bộ bên bờ sông Thiên Cực, ngẫu nhiên nhìn thấy Dao Cơ tới chúc thọ Thượng Nguyên phu nhân. Đối với vị công chúa thần bí của Viêm Đế nàng đã từng nghe qua, lòng hiếu kỳ khiến nàng muốn tiến lên cất tiếng chào hỏi. Nhưng chưa đợi nàng cất bước, Thừa Nguyên điện hạ bỗng xuất hiện bên cạnh Dao Cơ.

Dao Cơ ít có giao thiệp với Thiên cung, tương tư lâu dài cùng biệt ly khiến cho một khắc kia khi Thừa Nguyên nhìn thấy nàng càng thêm si mê. Dao Cơ lạnh nhạt đáp lời hắn, thậm chí không thiếu những từ châm chọc, hắn một chút cũng không quan tâm, chỉ cần có thể nhìn nàng thêm vài lần.

Thuận Ý phu nhân nghe được những lời cổ quái trong đó, kiêu ngạo như nàng làm sao có thể chịu được chuyện trượng phu yêu dấu nhớ mãi không quên nữ tiên khác! Dưới cơn nóng giận nàng nhảy xuống sông Thiên Cực, dọa một đám cung nữ sau lưng sợ đến nỗi mặt mày biến sắc, cao giọng thét chói tai. Đợi đến khi Thừa Nguyên điện hạ cứu nàng lên, nàng chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

Lúc này là Đông chí, chính là lúc nước sông Thiên Cực lạnh như băng. Hơn nữa nước sông Thiên Cực là âm hàn, một khi nữ tiên rơi vào trong đó cũng sẽ bị hút sạch tinh khí. Thừa Nguyên cùng Dao Cơ hao tốn rất nhiều linh lực, nhưng đã quá muộn, bọn họ không thể xoay chuyển thế cục.

Thai nhi trong bụng Thuận Ý là một nam anh. Thừa Nguyên hao hết ngàn năm linh lực mới bảo vệ được linh hồn của đứa trẻ đó, khiến cho nó không có lập tức tiêu tán.

“Nam anh kia chính là Cẩn Dật Thiên tôn, cũng chính là đại ca của ta —— Ngao Thần.” Lúc Lăng Ba nói những lời này với Thanh Dao, ánh mắt buồn bã đầy bi thương.

Thanh Dao hỏi lại nàng ấy: “Vậy Thuận Ý phu nhân đâu?”

Lần trước Cẩn Dật đã nhắc tới chuyện này với nàng, nhưng hắn còn chưa kịp nói cho nàng biết Nam Thiên phi – Thuận Ý phu nhân về sau ra sao.

“Thuận Ý phu nhân bị nước sông Thiên Cực hút sạch tinh khí, không lâu liền ra đi. Chẳng qua là Thiên đế muốn giữ mặt mũi, ngài ấy nói với thông gia rằng Thuận Ý không cẩn thận ngã xuống sông Thiên Cực, ngày đó mấy cung nữ kia đều bị tẩy trí nhớ đưa đến Bắc Hoang.” Tây Hải Long thần nói, “Vì để cho chuyện này mau chóng tiêu tan, một năm về sau Thiên đế lại an bài cho Thừa Nguyên điện hạ cưới Thiên phi Vũ Thần. Chúng tiên mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, rồi cũng không dám nhiều lời, thậm chí ngay cả danh hiệu Thuận Ý phu nhân cũng không dám nhắc lại. Cho nên những thần tiên đắc đạo muộn căn bản không biết chuyện này, cũng tưởng rằng Cẩn Dật Thiên tôn là ruột thịt của Vũ Thần.”

Diệp Tử sinh lòng nghi vấn: “Chuyện Thuận Ý phu nhân nhảy sông Thiên Cực bí ẩn như vậy, làm sao phụ vương lại biết?”

“Thiên đế muốn cầu cạnh phụ vương, đương nhiên phải nói thật với ta. Tiểu Diệp Tử, khi đó con còn chưa sinh ra đâu, dĩ nhiên không biết chuyện của Thần nhi. Lại nói đây cũng là một vết sẹo trong lòng ta và mẫu hậu con, Thần nhi bạc mệnh, ra đời còn chưa tròn tháng đã chết non. Theo quy định của Long tộc chúng ta, con cháu Long tộc sau khi chết ba ngày, đem thi thể cùng Long Châu hỏa táng chung, sau khi chết có thể đến Tây Sơn trọng sinh, hóa thành Thần Long thủ hộ Thiên giới. Sau khi Thần nhi chết, ngày hôm sau Thiên đế bí mật bái phỏng Tây Hải Long cung, ngài ấy mang đến hồn phách còn lại của Cẩn Dật Thiên tôn, làm một giao dịch với ta.”

“Cũng bởi vì giao dịch này, Cẩn Dật Thiên tôn thành Tây Hải đại thái tử, cũng chính là đại ca của chúng con?”

“Đúng vậy.”

“Ý của phụ vương là, đại ca căn bản đã chết, năm ngàn năm trước đã chết rồi. Người luôn bên cạnh chúng con hơn nữa còn là thanh mai trúc mã với Thanh nhi thật ra là Cẩn Dật Thiên tôn?” Lăng Ba nhất thời khó có thể tiếp nhận sự thực này.

Bất kể bộ dạng hay thần thái của Cẩn Dật giống Ngao Thần như đúc, Cẩn Dật có thể nói ra rất nhiều rất nhiều kỷ niệm giữa bọn họ. . . . . . Cho nên khi Cẩn Dật nói với họ mình chính là Ngao Thần, mặc dù hắn không thể giải thích tại sao mình lại là Thiên tôn, hơn nữa đối với chuyện này hắn cũng vẫn im lặng, nhưng huynh muội bọn họ đều tin chắc hắn thật sự là đại ca của bọn họ.

Thì ra bọn họ đều sai rồi, Cẩn Dật không phải là Tây Hải đại thái tử Ngao Thần, sự thật là, ngay từ đầu không hề có Ngao Thần, người vẫn làm đại ca Ngao Thần của họ kỳ thật chính là Cẩn Dật Thiên tôn!

“Phụ vương, người và Thiên đế rốt cuộc đã làm giao dịch gì?”

Tây Hải Long thần thở dài một cái, Long mẫu bên cạnh hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ vững trầm mặc, chỉ có thời điểm trượng phu nhăn mày mới nhẹ nhàng nắm tay ông. Bà biết ông rất khó mở miệng, cho nên điều bí mật này cuối cùng là từ trong miệng của bà đi ra, mà bí mật này lại có liên quan đến Lăng Ba.

Khi Long mẫu nói xong, Thanh Dao không thể không cảm khái, người phàm thường nói thiên ý thiên ý, thì ra thật sự có thiên ý. Mọi chuyện hôm nay có phải cũng do ý trời từ trước hay không?

Tiếng hát uyển chuyển theo gợn nước nhẹ nhàng mà đến, thật giống như một giấc mơ. Mặc dù Thanh Dao không biết về lĩnh vực này, nhưng nàng đoán giọng hát mềm mại như vậy, sáng tỏ tinh khiết như ánh trăng rọi trên mặt đất, trên thế gian này sợ rằng cũng chỉ có nữ tử Giao nhân mới có được.

Khi còn ở Thanh Đăng Cốc, Thanh Dao từng đọc qua cuốn sách « Tứ hải chí » nhàm chán của Khê phu nhân, nàng còn nhớ rõ trong đó có một đoạn miêu tả về Giao nhân như thế này.

Giao, thân người đuôi cá, tướng mạo xinh đẹp yêu hát, gọi là nhân ngư huyền bí. Lệ rơi thành châu, yêu dệt tơ, thân thể quý giá hơn vàng.

Truyền thuyết rằng trong tứ hải Giao nhân Tây Hải được coi là xuất chúng nhất. Thanh Dao chưa từng nghe tiếng hát nào hay như vậy, nàng đi theo tiếng hát, bất tri bất giác đã đi rất xa. Đợi nàng phát hiện ra thì bản thân đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Đá ngầm khắp nơi, san hô từng cụm, rong biển từ trong khe đá ngầm vừa dài vừa dày, xanh biếc đến nỗi như muốn biến thành đen. Một nơi vắng vẻ như vậy giống như nơi hoang dã trên đất liền.

Chờ Thanh Dao nghe tiếng hát Giao nhân dẫn mình tới thì tiếng hát kia đã sớm biến mất, thậm chí nàng có chút hoài nghi, vừa rồi có phải mình nghe nhầm hay không.

Hoắc Kỳ thường nói, nơi hoang dã dễ dàng gặp phải yêu tinh, nếu gặp phải yêu tinh đạo hạnh cao, thần tiên cũng không đối phó được. Thanh Dao đương nhiên biết Hoắc Kỳ cố ý hù dọa nàng, hơn nữa nơi này là Tây Hải, căn bản không có cái gì gọi là yêu quái lợi hại được. Nhưng vì trời sinh tính tình nhát gan sợ chết, nơi hoang vu như vậy nàng nên rời khỏi càng sớm càng tốt.

Thanh Dao sợ run cả người, vội vàng trở về.

Nơi này đá ngầm san sát, hơn nữa không khác nhau là mấy, giống như mê cung vậy. Thanh Dao đi hơn nửa ngày, trong lúc vô tình liếc thấy trong đó có một khối đá rất giống đầu ngựa, đó là khối đá mà lúc lạc đường nàng mới vừa nhìn thấy. Tâm nàng như tro lạnh, quả nhiên là trở về nơi xuất phát.

Đang lúc Thanh Dao luống cuống tay chân, một con cá mập khổng lồ đuổi theo một đám cá nhỏ từ đằng xa bơi tới đây, bơi qua bên người Thanh Dao. Nó bơi rất nhanh, nước gợn sóng làm tảo biển đung đưa, cửa sơn động giấu ở trong san hô tảo biển bị Thanh Dao phát hiện.

Lúc này, Thanh Dao nghĩ đến lời của Hoắc Kỳ. Hoắc Kỳ nói hắn thường xuống phàm trần đọc sách, những tình tiết như nhân vật chính phát hiện được sơn động bí ẩn, bình thường cũng có thể tìm được dị bảo quý hiếm từ trong đó, hoặc là phát hiện bí mật kinh thiên, vận khí khá hơn thì có thể gặp được mỹ nữ tránh mưa trong động. Thanh Dao tin chắc tình tiết cuối cùng là do Hoắc Kỳ lựa ý hùa theo mà thêm vào.

Thanh Dao vô cùng hiếu kỳ, nếu không vào xem thử đoán chừng một tháng sau nàng sẽ không ngủ yên được. Vì vậy nàng mạnh mẽ tiến vào, trái tim đập thình thịch giống như một con thỏ nhỏ đang nhảy.

Mới vừa bước vào động là một khoảng không đen nhánh, Thanh Dao dè dặt bước từng bước vào trong, thay vì nói là đi, không bằng nói là đang xê dịch từng tí thì đúng hơn. Trong lúc bất chợt mấy con cá không biết tên từ bên trong xông ra dọa Thanh Dao sợ đến nỗi mặt mày biến sắc. Nàng muốn bỏ cuộc nửa chừng, đang suy nghĩ có nên quay trở lại hay không, phía trước xuất hiện vài tia sáng.

Trong lòng Thanh Dao cuối cùng nắm chắc rồi, nàng tăng nhanh bước chân đi về phía ánh sáng.

Khúc quanh, dừng lại, nàng sợ ngây người, trong một khắc đó tim nàng như ngừng lại.

Hoắc Kỳ nói không đúng. Nơi này không có kỳ trân dị bảo, không có bí mật kinh thiên động địa, càng không có mỹ nữ điềm đạm đáng yêu. Bên trong trống rỗng, mấy viên Dạ Minh Châu treo trên vách tường làm cả thạch động sáng như ban ngày. Trên vách tường chỉ có những bức họa rực rỡ màu sắc, mỗi một bức họa đều kể rõ một chuyện, xếp cùng một chỗ vừa hay kể lại đầy đủ một câu chuyện.

Nhưng điều làm cho Thanh Dao thật sự kinh ngạc là, người trong tranh lại là nàng và Cẩn Dật! Không, nói đúng hơn, đó là nàng và Ngao Thần.

Nhẹ nhàng truyền tới một tiếng thở dài, mang theo chút thê lương.

“Ai?” Thanh Dao cảnh giác xoay người.

Đôi mắt của cẩm y nam tử như đêm tối, đang lẳng lặng nhìn nàng. Hắn mở miệng gọi tên nàng: “Thanh nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.