Say Năm Tháng

Chương 2: Q.4 - Chương 2: Vân thâm thập mộng hựu thiên niên (2)




Hai bóng đen cứ như vậy mà hiện lên trong mắt Thanh Dao, ngân quang lần lượt thay đổi, binh khí va chạm không ngừng. Sau khi nhìn thấy diện mạo của hắc y nhân, tuy rằng Thanh Dao cố găng khắc chế chính mình nhưng nàng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi.

Tóc đen, cặp mắt yêu dị, ma kiếm. . . . . . Rõ ràng chính là Phá Thiên!

Nhưng mà.

Nhưng mà. . . . . . .

Trước mắt Thanh Dao như bị một tầng sương mù che kín, nàng đã không thể phân biệt được có phải mình đang năm mơ hay không. Vì cái gì mà những điều này lại chân thật như vậy, tựa trong sương mù xem hoa, qua nước ngắm mặt trăng.

Hắc y nam tử còn lại kia. . . . . . .

Điều khiến Thanh Dao chân chính giật mình không phải là Phá Thiên, mà là nam tử hắc y đang đối phó với Phá Thiên.

Thân hình của hắn quen thuộc như thế, giống như đã gặp qua ở trong mộng ngàn vạn lần.

Hình dáng của hắn giống như lưỡi dao sắc bén được điêu khắc ra từ vùng cực địa hàn băng.

Ánh mắt của hắn quyết tuyệt lạnh lẽo, không chứa một chút độ ấm cũng như không mang theo biểu tình gì.

Chiếc mặt nạ bằng ngọc đủ để che đi nửa diện mạo của hắn, chỉ lộ ra ánh mắt. Dù là như thế nhưng khi nhìn thấy Thanh Dao vẫn lập tức nhận ra hắn, bởi vì cái tên kia đã từng ở trong đầu nàng quanh quẩn nghìn vạn lần.

Tuyên Ly, Tuyên Ly. . . . . . .

Thanh Dao cảm giác được bàn tay của Minh Thiệu đang nắm tay nàng run lên một cái.

Hắn, nhất định cũng cảm thấy giật mình giống nàng.

Tuyên Ly, chiến thần tiền nhiệm của Thiên giới, từng là thần thoại bất bại. Không có gì ngoài chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, hắn cùng Minh Thiệu tựa hồ giống nhau như đúc. Nhưng mà Thanh Dao thấy được trên người Tuyên Ly có điều gì đó mà hiển nhiên Minh Thiệu không có.

Không phải lạnh lùng, không phải cao ngạo, là tuyệt tình!

Tuyên Ly, hẳn là hắn không có cảm tình đi. Bằng không sao hắn có thể đối xử với Vị Hi nhẫn tâm như vậy.

Thanh Dao khẽ động, Minh Thiệu giữ lại tay nàng, ý bảo nàng bình tĩnh xem tiếp. Một khắc nhìn thấy Tuyên Ly kia, nghi vấn trong lòng bọn họ đồng thời được giải khai.

Khó trách cảnh trí ở Nam Minh không giống trước, bởi vì căn bản bọn họ không phải ở Nam Minh kia. Hiện tại là năm nghìn năm trước, mà lúc này, Nam Minh thuộc về Tuyên Ly cùng Vị Hi.

Phá Thiên cùng Tuyên Ly vẫn tập trung vào trận chiến của mình, không hề chú ý đến cạnh đó bỗng nhiên có hai người xa lạ xâm nhập. Hiển nhiên bọn họ đánh nhau đã lâu, trên thân hai người đều có nhiều vết máu. Thanh Dao cảm thấy, nếu không phải y phục màu đen, chắc giờ phút này trên người bọn họ cũng là vết máu loang lổ đi.

Năm nghìn năm trước, đúng là lúc cuộc chiến thiên ma suýt chút nữa đã hủy diệt nhân gian. Thanh Dao nhớ rõ, lúc này Tuyên Ly vì không chịu nổi chiến đấu suốt mấy ngày, cuối cùng nhất thời thể lực chống đỡ không được nữa mà thua trên tay Phá Thiên. Nói như vậy, trận chiến trước mắt này hẳn là. . . . . .

Đột nhiên Tuyên Ly phun ra một ngụm máu tươi lên thân Trấn Thiên Kiếm trong tay hắn, hắn cố gắng đỡ một kích của Phá Thiên, xoay người cắm kiếm trên mặt đất, liều chết chống đỡ không cho chính mình ngã xuống.

Khóe mắt Minh Thiệu run lên, hắn gần như không hề nghĩ ngợi, lấy ra mảnh băng tiêu mà trước kia Thanh Dao dùng để che mặt đeo lên. Trấn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang hiện lên trong mắt Thanh Dao, Thanh Dao nhíu mày quay đầu đi chỗ khác, thời điểm nàng mở to mắt đã nhìn thấy Minh Thiệu đang chiến đấu với Phá Thiên.

Mà rốt cuộc Tuyên Ly không chống đỡ được nữa, ngã xuống trong vũng máu.

“Trấn Thiên Kiếm!” trong cặp mắt yêu dị của Phá Thiên xẹt qua khiếp sợ cùng không thể tin được, “sao lại có đến hai thanh Trấn Thiên Kiếm? Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Thắng ta nói sau!”

Phá Thiên vốn đã trong tình trạng kiệt sức, mà Minh Thiệu cũng không cho hắn cơ hội thở dộc, mỗi một chiêu thức đều quyết tuyệt muốn dồn người khác vào chỗ chết. Hơn mười chiêu qua đi, Phá Thiên hoàn toàn bị vây trong thế hạ phong, hắn tò mò về thân phận của Minh Thiệu, cũng không cam lòng cứ như vậy bị đánh bại. Nhưng mà theo kiếm thế thay đổi của Minh Thiệu, rốt cuộc hắn cũng nghĩ rời nơi này trước rồi tính sau.

Minh Thiệu vung y bào bay lên, rút kiếm đuổi theo.

Chỉ có Tuyên Ly vẫn đang hôn mê, máu chảy trên mặt đất, máu tanh như vậy nhìn thấy ghê người. Nếu không phải có chút hiểu biết hắn, chắc chắn Thanh Dao sẽ nghĩ đến hắn đã tắt thở.

Thanh Dao từ chỗ tối đi ra, từng bước một, chậm rãi đi về phía Tuyên Ly. Miệng nàng hiện lên một nụ cười khác thường, giống như thương hại, lại giống như thật bất đắc dĩ. Nàng vươn tay muốn đỡ hắn đứng lên, nhưng khi nghĩ lại, tay vẫn dừng trong không trung, rốt cuộc vẫn không hạ xuống.

Chuyện đã phát sinh, ai cũng không có khả năng thay đổi. Nàng không thuộc về nơi này, bởi vậy nàng không thể để cho chính mình liên lụy vào.

Thanh Dao tạo một kết giới đem bản thân che đi, ngón giữa ngón cái búng một cái, một đạo lam quang từ đầu ngón tay nàng bắn ra, nhập vào trong người Tuyên Ly. Mí mắt Tuyên Ly giật giật, chậm rãi thức tỉnh.

Mấy con Hoàng Diên điểu bay qua bên người hắn, thêm vào chút sắc thái tươi đẹp. Hắn dùng kiếm chống đỡ thân mình, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên. Theo động tác của hắn, máu từ vết thương càng không ngừng chảy ra, tay trái hắn ôm ngực, qua kẽ hở của ngón tay có thể thấy máu chảy ra, lúc này Thanh Dao mới phát hiện, trên người hắn có vài miệng vết thương rất lớn.

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, chiến thần uy nghiêm lạnh lùng của Thiên giới giờ phút này tóc tai tán loạn, chật vật không chịu nổi, khác hẳn thần thái khi xưa. Duy nhất không đổi chính là lãnh ngạo khí cách người ngàn dặm của hắn.

Tuyên Ly chống kiếm thất tha thất thểu đi về phía trước, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Thanh Dao đi theo hắn từ chỗ xa xa, không hề có ý tứ muốn tiến lên hỗ trợ. Nàng biết bới tu vi của hắn, cho dù là có kết giới cũng không thể thoát ánh mắt của Tuyên Ly. Cũng may Tuyên Ly trọng thương, không có tâm tư chú ý đến thứ khác. Tuy vậy Thanh Dao vẫn không dám coi thường.

Hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, Thanh Dao bỗng dưng hiểu được, phương hướng mà Tuyên Ly đi tới là Hi Di trì.

Nước màu lam thăm thẳm dập dềnh trong ánh mặt trời, như lá vàng tinh tế dán trên mặt quạt, tỏa ánh lấp lánh. Tuyên Ly nhìn chăm chú vào chỗ nước suối kia, cố hết sức thở hổn hển vài cái, bỗng nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra, thân hình hắn đột nhiên ngã về phía trước, cũng may đúng lúc sử dụng kiếm chống đỡ mới không ngã xuống.

Quả nhiên là như thế này!

Thanh Dao lui đến bên một gốc cây hoa lê, vài đóa hoa bay xuống, trong đó có một cánh hoa rơi trên tóc nàng.

Trong căn phòng đối diện Hi Di trì, nữ tử bạch y ôm tiểu tuyết hồ từng bước đi tới, dung nhan xuất trần thoát tục, tất cả những điều tốt đẹp mà so sánh cũng chỉ ảm đạm thất sắc.

Nàng lẳng lặng đứng trước vị chiến thần trẻ tuổi này, ánh mắt trong suốt mềm mại. Tiểu tuyết hồ Tinh Tinh ở trong lòng nàng cọ vài cái, sợ cản trở sự yên tĩnh của chủ nhân nên ngoan ngoãn nằm im mà không hề lộn xộn.

Ánh mắt Vị Hi dừng lại ở Trấn Thiên Kiếm trên tay Tuyên Ly, nhíu mày hỏi: “Trấn Thiên Kiếm? Chiến thần Tuyên Ly!”

Sau đó tay phải của nàng nhẹ nhàng vung lên, Vô Ưu tuyền giống như từng giọt mưa rơi trên người Tuyên Ly, vết máu trên người Tuyên Ly dần mất đi, nháy mắt khôi phục bộ dáng ngày xưa.

Lúc này một trận gió thổi qua, đóa hoa bay lả tả xuống dưới. Tùy theo mà đến chính là tà khí mà chỉ có Ma quân Phá Thiên mới có. Thanh Dao quay đầu lại, quả nhiên thấy Phá Thiên cầm Ma kiếm trong tay, một đôi mắt yêu dị nhìn chằm chằm Vị Hi.

Sao lại chỉ có một mình Phá Thiên quay lại, Minh Thiệu đâu?

Tim Thanh Dao đập dồn dập.

“Hi Di trì? Nàng là Vị Hi tiên tử.” Khóe miệng Phá Thiên cong lên.

Vị Hi lạnh lùng nói: “Mời Ma quân trở về, đây không phải là nơi ngài nên tới.”

“Có thể trở về, nhưng mà ta muốn mang thủ cấp của hắn đi!” Phá Thiên chỉ vào Tuyên Ly vẫn còn đang mê man trên mặt đất.

“Bản thân Ma quân bị trọng thương, làm gì phải đau khổ chống đỡ. Hiện tại ngài không phải là đối thủ của ta.”

“Tiên tử quá mức tự tin rồi, không xem thử sao có thể biết.”

Kiếm thế của Phá Thiên rất nhanh, lời còn chưa dứt, kiếm quang màu đen đã sượt qua y bào của Vị Hi. Vị Hi linh hoạt né tránh, Lưu Vũ kiếm ra khỏi vỏ, lam quang lóe lên, nhìn như nhỏ nhắn mềm mại lại mang theo độ mạnh không thể khinh thường. Phá Thiên không nghĩ tới vị thế ngoại tiên tử này lại có bản sự như vậy, hơn nữa vốn hắn bị thương nặng, rất nhanh đã ở thế hạ phong.

Vị Hi vẽ một đường kiếm, Lưu Vũ kiếm thuận thế đưa về phía trước, dừng lại ngay trước hầu kết của Phá Thiên. Sợi tóc bay lên bị kiếm khí cắt đứt thành hai đoạn.

“Chịu thua chưa? Đi đi.” Vị Hi ngữ khí lãnh đạm, “lần tới ta không thể cam đoan mình có thể dừng kiếm nhanh như vậy hay không.”

Phá Thiên đẩy thanh kiếm đang chỉ vào mình ra, cười: “Nàng biết rõ ta là Ma quân còn thả ta đi, lần tới ta cũng không thể cam đoan chính mình có thiện tâm giống như nàng hôm nay hay không.”

Vị Hi không hề đáp lời, nàng lưu loát thu kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Tinh Tinh vài cái. Mấy động tác này hoàn toàn dừng trong mắt Phá Thiên, hắn lại cười cười, máu từ trong miệng hắn tràn ra. Tay Vị Hi dừng lại, vừa muốn xoay người, đảo mắt Phá Thiên đã biết mất trước mặt nàng, tựa hồ không muốn sự chật vật của mình bị người khác nhìn thấy.

Chờ Vị Hi đỡ Tuyên Ly vào bên trong, Thanh Dao mới chậm rãi đi ra từ sau gốc lê.

Nàng cười cười: “Đã xem đủ chưa

“Nàng biết ta ở đây?” Người nói chuyện đúng là Minh Thiệu.

Hai người đều hiện ra thân hình, nhìn nhau cười.

Thanh Dao nói: “Tu vi của chàng so với Phá Thiên chỉ có hơn chứ không có kém, bản thân hắn bị trọng thương mà lại có thể bình yên đến nơi này, tự nhiên chàng sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.”

“Quả thực là như vậy. Chuyện sẽ phát sinh, vốn là chúng ta không nên nhúng tay. Ta giả vờ đuổi theo Phá Thiên, chính là để cho hắn biết khó mà lui, ai ngờ hắn nhìn ra được ý của ta, lại quay trở về đây. May mà Vị Hi đánh lui hắn.”

“Không nghĩ tới Nhật Nguyệt Tinh lại đưa chúng ta về năm nghìn năm trước.” Thanh Dao thở dài một tiếng.

Ba nghìn năm trước Bích Cẩn được gả cho Dương Tuyền đế quân, hiện tại là năm nghìn năm trước nên Bích Cẩn còn chưa gặp được Dương Tuyền đế quân. Hẳn là nàng vẫn đang vui vẻ sinh sống tại Bồng Lai tiên đảo, vô ưu vô tư, khờ dại rực rỡ.

Mắt Thanh Dao chớp chớp, lông mi rậm dày vểnh lên, như cánh chim bay liệng. Nàng nói: “Minh Thiệu, ta muốn đi Bồng Lai nhìn xem.”

Minh Thiệu chần chừ, đáp án sớm khẳng định trong lòng càng thêm rõ ràng.

“Được, ta đi cùng nàng.”

Bồng Lai tiên đảo bốn phía sương mù lượn lờ, nước biển ào ào đập vào đá ngầm, hải điểu màu trắng ngẫu nhiên bay qua, chúng nó kêu to vài tiếng rồi từ sát mặt biển bay lên, thẳng tận trời.

Thanh Dao từ trên không bay đến, dừng ở trong rừng cách bờ biển không xa. Nàng nóng lòng muốn thấy Bích Cẩn, nhưng nàng vừa muốn bước đi đã bị Minh Thiệu kéo lại.

Minh Thiệu lắc đầu, nói: “Đừng đi loạn, hiện tại bọn họ không biết nàng là ai, Bồng Lai tiên đảo từ trước đến nay đều không chào đón người ngoài.”

Thanh Dao cảm thấy lời Minh Thiệu nói có lý nên đứng qua một bên, không nói gì, tùy ý để hắn cầm tay của mình. Minh Thiệu truyền cho nàng một ánh mắt an tâm, ý tứ thật rõ ràng, để cho nàng không nên gấp gáp.

Không qua bao lâu, trên bờ biển truyền đến thanh âm tiếng cười của thiếu nữ đang rất vui vẻ, như ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào bụi hoa, lại như chuồn chuồn lướt nước tạo nên nhưng gợn sóng lăn tăn.

Tiếng nước ào ào vang lên, đối với thanh âm này Thanh Dao rất quen thuộc, nàng biết đây là thanh âm của thủy triều. Xuyên thấu qua lùm cây, nàng thấy thiếu nữ bạch y cùng lục y đùa nghịch trong nước, các nàng một tay cầm giày, một tay lôi kéo vạt váy, cười như gió xuân thổi qua.

“Là Bích Cẩn Tiên Thù cùng Dao Cơ công chúa.” Minh Thiệu nói.

Chính xác mà nói, là Bích Cẩn cùng Dao Cơ khi còn trẻ.

Bích Cận quần áo lục y, như cành dương liễu bay phất phơ cuối xuân vào tháng tư, trong yên tĩnh có nét sinh động đẹp đẽ. Nhìn thấy Bích Cẩn như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đến nhiều năm về sau đuôi lông mày cùng khóe mắt của nàng mang nhiều sầu oán.

Bích Cẩn như vậy mới là đẹp nất. Cách thời gian nàng cùng Dương Tuyền đế quân thành thân còn hai nghìn năm, cho nên nàng còn có thể vui vẻ thêm hai nghìn năm. Đối với thần tiên mà nói, hai nghìn năm mặc dù không tính quá dài, nhưng ở thế gian chỉ sợ đã sớm thương hải tang điền, cảnh còn người mất.

Mà Dao Cơ lại không có khác biệt quá lớn, chỉ hiện tại nàng càng thêm đơn thuần, càng thêm khờ dại, khiến người khác gặp là không thể quên.

Ngay tại thời điểm mà Thanh Dao đang cảm khái, Minh Thiệu nắm tay nàng bỗng nhiên run lên. Thanh Dao thật mẫn cảm ngẩng đầu, nếu nàng không bị phân tâm, hẳn là đã sớm có thể chú ý tới tiếng cười của Bích Cẩn cùng Dao cơ đều đã ngừng. Hai thiếu nữ đều vén váy ngồi xuống bờ biển, ngưng thần đánh giá cái gì đó.

“Dương Tuyền đế quân!” Minh Thiệu nói.

Tâm Thanh Dao nháy mắt trở nên lạnh lẻo.

Điều này sao có thể! Rõ ràng là hai nghìn năm sau, bọn họ thành thân rõ ràng là hai nghìn năm sau. Vì điều gì mà trước đó nàng đã gặp Dương Tuyền đế quân, điều này sao có thể!

Dao Cơ đứng lên sau, rốt cuộc Thanh Dao có thể nhìn thấy nam tử trên mặt đất. Tựa hồ hắn bị thương rất nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh. Thanh Dao cách hắn không tính quá xa, cũng không quá gần, nàng nhìn không rõ khuôn mặt. Nhưng mà nam tử kia y phục thanh sam, khiến cho người ta có cảm giác nho nhã ôn nhuận, không phải Dương Tuyền đế quân thì là ai.

Điều này sao có thể!

Lời nói của Dao Cơ vang lên bên tai Thanh Dao, mỗi một chữ tựa như một cây châm, đâm thật sâu vào trong lòng Thanh Dao: có biết hay không, chính ngài đã hại chết người mà mình yêu thương nhất!

Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì? Năm nghìn năm trước Bích Cẩn đã gặp Dương Tuyền đế quân, trước khi thành thân bọn họ đã quen biết? Nàng yêu hắn năm nghìn năm, chứ không phải chỉ có ba nghìn năm sau khi thành thân?

“Năm nghìn năm trước, Dương Tuyền đế quân nhận lệnh của Thiên đế làm phó tướng của Tuyên Ly, chỉ huy chinh phạt Ma giới. Nếu ta không đoán sai, trận chiến kia hẳn là vừa kết thúc không lâu, Tuyên Ly cùng Ma quân một đường đấu tới rồi Nam Minh, mà bản thân Dương Tuyền đế quân bị trọng thương, đại khái là hắn từ Nộ Thần hà dưới Thiên Ma Uyên tới Đông Hải này.” Minh Thiệu rất lạnh tĩnh phân tích, “Có lẽ vi vậy nên mẫu thân nàng quen biết hắn, nếu nàng muốn ngăn cản. . . . . .”

Thanh Dao lắc đầu: “Không, ta sẽ không đi ngăn cản bọn họ. Giống như lời của chàng đã nói, chuyện sẽ phát sinh, chúng ta vốn không nên can thiệp. Cho dù chúng ta làm cái gì, điều nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh. Minh Thiệu, hóa ra cái gì chúng ta không làm được cái gì, chúng ta không làm được cái gì. . . . . .”

“Nếu không thể làm gì được, vậy thì đừng làm. Chẳng phải nàng vẫn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với phụ mẫu mình sao.”

Phụ mẫu? Trong mắt Thanh Dao hiện lên một tia lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.