CHƯƠNG 16.1
“Nương.” Nhan Như Khuynh ôm bụng, vốn định đứng dậy nghênh đón mẫu thân, Nhan mẫu lại nhanh thấy y từng bước chạy nhanh đi ra phía trước.
“Ai u tiểu tổ tông của ta, đừng đi nhanh, cẩn thận thân mình.” Nhan mẫu trên mặt tràn đầy từ ái tươi cười, ngồi ở bên cạnh Nhan Như Khuynh, lôi kéo tay y, tinh tế nhìn thấy sắc mặt đứa con cùng thân mình đều tốt. Sau đó lại nói liên miên, dặn dò đứa con hảo hảo chiếu cố thân mình, còn nói trong nhà không sự tình gì, làm cho Nhan Như Khuynh không cần lo lắng.
“Đúng rồi, Hồng Tư đưa cho ta một phong thư cho ngươi.” Nói xong, Nhan mẫu từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Nhan Như Khuynh.
Tiếp nhận thư tín, sau đó Nhan Như Khuynh cẩn thận mở ra sau khi nhìn quanh. Mấy ngày trước đây y gọi người mang lời nhắn đến Nhan Hồng Tư, nhờ Nhan Hồng Tư giúp hắn tra thái độ của các vị đại thần trong triều đối với y, có mấy người là phản đối y, lại có mấy người là không phản đối y, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Đọc xong thư của Nhan Hồng Tư, Nhan Như Khuynh lâm vào trầm tư. Phản đối y đều là thân tín của Vân Anh Nguyên, những người có quan hệ trực tiếp do một tay Vân Anh Nguyên đề bạt đi lên, lục bộ trong lúc đó phản đối không phải rất cao. Dù sao người sáng suốt đều thấy Nhan Như Khuynh thật ra không có làm ra cái gì quá phận hoặc là họa quốc hại dân, ai ngu ngốc mà dám cùng tân hoàng nói không được.
Trầm Ly đại khái sắp đã trở lại, chỉ cần tìm được căn cứ chính xác của Vân Anh Nguyên buôn bán muối lậu, cầm được sổ sách của hắn, bắt,cấu,cào tiên sinh phòng thu chi của hắn, đến lúc đó, y cũng sẽ không tái sợ hắn. Về phần Tào thái sư, tuy rằng Tào thái sư tuổi đã lớn, không quá nhúng tay việc trong triều, nhưng hắn dù sao cũng là nguyên lão hai triều, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, ở trong triều lực ảnh hưởng cũng là rất lớn. Nếu có thể thỉnh được Tào thái sư vì chính mình nói, ít nhất có thể làm rất nhiều người trong triều câm miệng.
Về phần binh quyền thủ vệ kinh thành trong tay Vân Anh Nguyên kia, chỉ cần Ung thân vương ra tay, nhất định có thể cầm lại. Hiện tại y thật phải cẩn thận ngẫm lại muốn như thế nào thu phục Nam Hạo cùng thỉnh được Tào thái sư ra mặt.
Đợi Nhan Như Khuynh phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện chính mình nhưng lại không nhớ rõ mẫu thân còn tại nơi này, cứ như vậy ngồi ngốc lăng, không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Nhan mẫu hiền lành cười sờ sờ tóc Nhan Như Khuynh, nói: “Đứa nhỏ này, cũng không phải lần đầu tiên ở trước mặt mẹ ngẩn người. Tiểu khuynh trước kia a, luôn thích thiên mã hành không nghĩ muốn rất nhiều đồ vật này nọ đâu.”
Đúng vậy, mười bảy năm trước kia đều là bị nhốt tại Nhan phủ kín cổng cao tường, rõ ràng là nam hài, cũng không có thể giống nam hài như vậy xuất môn hoặc là giống những nam hài nhỏ khác như vậy đi ra ngoài ngoạn, chỉ có thể nghĩ muốn cười.
Nhan Như Khuynh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mẫu thân từ ái, nhưng không có hảo oán giận gì, đó là bởi vì cha mẹ thương y như vậy, sợ y không thể bình an lớn lên mới hạn chế y như vậy, gian nan di chuyển thân mình, Nhan Như Khuynh ôm mẫu thân một chút .
“Nương, cám ơn ngài, cho tới bây giờ đều dung túng ta.”
“Đứa nhỏ này, ngươi là hài tử của ta, nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ đây, ngươi là hài tử của ta a.” Nhan mẫu nghẹn ngào một chút, nàng mặc dù không rõ trong triều sự tình, nhưng nàng ít nhất hiểu được Tể tướng Vân Anh Nguyên muốn đối đứa nhỏ của nàng nhiều bất lợi, mà nàng có thể làm được, chính là như vậy yên lặng mà dõi theo y mà thôi.
Mắt thấy Nhan mẫu khóc, Lăng Yên thông minh nói: “Nương nương, ngài nên dùng bữa .”
“Tiểu Khuynh, ngươi xem nương.” Nhan mẫu buông Nhan Như Khuynh ra, ngượng ngùng lau nước mắt, “Tiểu Khuynh nên dùng bữa, đừng chậm trễ .”
“Nương, cùng dùng bữa đi.” Nhan Như Khuynh dưới sự trợ giúp của Nhan mẫu đứng lên, hướng Nhiễm Hoa thính đi đến.
Tuyển dụng vật liệu gỗ chế tác tốt nhất mà thành bàn lớn trên đó đã bày đầy thức ăn, giúp đỡ Nhan Như Khuynh tại vị trí ngồi tốt, Nhan mẫu mới ngồi ở bên cạnh Nhan Như Khuynh. Đột nhiên Nhan mẫu mở ra một cái thang chung đang đậy nắp, kinh hô: “Này không phải ba ba hầm sao? !”
Một bên hầu hạ Lộ tổng quản hỏi một chút cung nhân, nói: “Nhan phu nhân, đây là ba ba hầm.”
“Các ngươi như thế nào làm cho Tiểu Khuynh ăn cái này, ba ba có góc cường dùng để thông máu huyết, tác dụng tán ứ, phụ nữ có thai ăn sẽ có nguy cơ sẩy thai!” Nhan mẫu một hơi nói ra làm mọi người kinh sợ. (Phù, đúng là nội cung thâm sâu như biển a, chút nữa thì bảo bảo bị tổn hại rồi, Khuynh ca hảo đáng thương a…)
Lộ tổng quản lại thay đổi sắc mặt, hướng cung nhân giận dữ hét: “Là người nào to gan, dám bưng lên thứ này mang đến bất lợi cho quý phi nương nương!”
Nhan Như Khuynh cười lạnh một tiếng, “Đem đầu bếp hầm canh này dẫn tới. Bản cung muốn đích thân hỏi hắn”.