CHƯƠNG 17
Nơi này là chỗ nào?
Nhan Như Khuynh mờ mịt nhìn chung quanh, sa mạc hoang vắng, phòng ốc rách nát, mờ mịt một mảnh sương trắng, cùng với âm thanh chợt xa chợt gần của lưỡi mác giao kích, cùng tiếng giết.
Ý nghĩ trống rỗng, Nhan Như Khuynh không tự chủ được đi đến phía trước, hướng âm thanh lưỡi mác giao kích đi đến. Xuyên qua sương trắng, trước mắt xuất hiện hai thân ảnh mơ hồ, đến gần chút, tái gần chút, Nhan Như Khuynh rốt cục thấy rõ, trong đó một người đúng là Sở Thành.
Nhan Như Khuynh muốn nói lại phát hiện không thể phát ra âm thanh, y lo lắng nhìn phía Sở Thành, lại thấy Sở Thành không địch lại, cánh quân bị địch phục sức mơ hồ thấy bóng người đang hung đâm một kiếm, máu tươi bỗng nhiên phun ra, Nhan Như Khuynh kinh hãi không thôi, mở lớn miệng cũng không thể phát ra âm thanh, cước bộ giống như quán duyên không thể đi trước.
“A ——”
Mang thần tình cả kinh mồ hôi lạnh đổ khắp người, Nhan Như Khuynh kêu sợ hãi một tiếng, theo ác mộng tỉnh lại, ngồi dậy từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
“Nương nương, làm sao vậy?” Lăng Yên bước nhanh đi đến bên giường Nhan Như Khuynh đang muốn đứng dậy, lo lắng hỏi, “Nương nương, có phải hay không muốn? Muốn tuyên ngự y hay không?” Đỡ Nhan Như Khuynh ngồi xong, kéo hảo chăn, Lăng Yên gọi cung nhân thức dậy, lại dâng một ly ôn trà.
Uống xong trà an thần, Nhan Như Khuynh lộ ra nụ cười suy yếu, tùy ý Lăng Yên vì y chà lau mồ hôi trên mặt, “Không có việc gì, nghỉ ngơi là tốt rồi.” Lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Nhan Như Khuynh lại hỏi: “Hiện tại là mấy giờ ?”
Lăng Yên nhìn đồng hồ nước treo trên tường, đáp lại: “Nương nương, đã muốn giờ mẹo hai khắc (rạng sáng sáu điểm). Ngài còn muốn ngủ tiếp nữa không?”
Thân thủ khẽ vuốt ve con bởi vì bất an mà đá bụng, Nhan Như Khuynh hồi tưởng cảnh trong mơ mới vừa rồi, thượng kinh hồn chưa định dường như nói: “Không được, bản cung phải tắm rửa.”
“Dạ, nương nương.”
Tắm rửa rửa mặt qua đi, sắc trời đã muốn dần dần sáng lên, Nhan Như Khuynh nếm qua đồ ăn sáng, ở dưới sự hầu hạ của Lăng Yên, thay cung trang ra ngoài. Chải đầu ra vẻ không thu hút hướng kiệu nhỏ đang đợi ở ngoài hoàng cung to lớn vững vàng hướng Thái sư phủ mà đi.
“Vi thần đợi quý phi nương nương đã lâu.”
Đang khi Nhan Như Khuynh thấy lão thái sư Tào Dạ đứng ở bên trong của Tào phủ đối y nói những lời này, Nhan Như Khuynh liền biết có lẽ hôm nay cũng không cần tốn nhiều lời.
Ngồi ở Tào phủ có điều, so sánh bí ẩn bên trong phòng khách, Nhan Như Khuynh nhìn như tùy ý cùng Tào Dạ hàn huyên, chợt nghe nội ốc truyền đến một trận âm thanh thật nhỏ trẻ con khóc nỉ non, Nhan Như Khuynh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu rõ.
Mệnh hạ nhân đem bảo bối tôn tử chính mình ôm ra đến trong lòng chính mình Tào Dạ trên mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý, hơi khoe nói: “Mới vừa rồi lão phu cùng cháu nội chơi đùa, chợt nghe hạ nhân báo lại nương nương đại giá quang lâm, lão phu không dám chậm trễ, thiếu chút nữa đem hắn quên ở trong phòng .”
“Thật sự là, bản cung thiếu chút nữa đã quên phải chúc mừng thái sư , chúc mừng ngài mừng đến kim tôn a.” Nhan Như Khuynh nói xong, cho Lăng Yên đem kia tiểu hài tử ôm lấy, Nhan Như Khuynh đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, tinh tế xem mặt mày đứa nhỏ kia, khen: “Hảo đáng yêu a. Đứa nhỏ này ánh mắt nhưng thật ra cùng thái sư tương tự. Thực là đứa nhỏ linh tuấn.”
“Nương nương quá khen.” Nghe được lời hay, Tào Dạ trên mặt lại lộ ra vẻ mặt đắc ý.”Lão phu này tôn nhi, mới ba tháng là có thể bò, thật là đủ năng động.”
“Như vậy a, bản cung khả chờ đợi đứa nhỏ này tương lai có thể trở thành ta đại thương vương triều lương đống tài a.”
“Vi thần nhất định sẽ không làm cho nương nương thất vọng, ha ha ha ha.” Trong miệng mặc dù dùng khiêm xưng, Tào Dạ trên mặt nhưng không có nhiều nghiêm túc.
“Nói đến thương hướng của ta, không biết Hoàng Thượng ở biên quan như thế nào .” Nhan Như Khuynh thở dài một tiếng, lấy tay chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng đứa nhỏ, nguyên bản khóc nỉ non thật cũng an tĩnh lại, chính là ngoan ngoãn nhìn người xa lạ này ôm chính mình.
Nói đến chiến sự lần này, Tào Dạ cũng đang chính thần mầu, “Hoàng Thượng cát nhân đều có thiên hữu, nương nương không cần quá mức lo lắng, lúc này lấy thân thể làm trọng.”
“Thái sư ngài là hiểu được, bản cung xuất thân đều không phải là quan lớn hiển quý, Hoàng Thượng phong bản cung làm phi vốn là không hợp tổ tông lễ pháp, rất nhiều người hướng bệ hạ lên án.” Nói đến này, Nhan Như Khuynh sắc mặt rõ ràng ảm đạm xuống.
“Trong triều rất nhiều đại nhân đều cho rằng bản cung không xứng ngồi ở vị trí này. Ai, bản cung thật cũng không phải ham cái gì vinh hoa phú quý, ngài là nhìn thấy Hoàng Thượng khôn lớn, Hoàng Thượng mười tuổi trước kia, chỉ cần ba canh giờ nhìn không thấy bản cung liền không thoải mái. Bản cung không biết Hoàng Thượng một vốn một lời đối với bản cung là cảm tình gì, nhưng bản cung rõ ràng chính mình là yêu Hoàng Thượng. Bản cung làm bạn Hoàng Thượng mười bốn năm, đem hết thảy thanh xuân thì giờ đặt ở trên người Hoàng Thượng, đốc thúc Hoàng Thượng học tập trị quốc chi, an ủi bình ổn Hoàng Thượng khi tịch mịch hoặc phẫn nộ, chưa bao giờ đã làm gì đối Hoàng Thượng hạ bất lợi.”
“Lão phu mặc dù đã xuất quan tràng, nhưng theo như lời nương nương, lão phu thật là trong lòng thấy rõ hiểu được.” Tào Dạ vân vê râu chính mình, phụ họa nói.
“Hiện giờ bản cung vi phi, trong bụng có mang cốt nhục của Hoàng Thượng, ngày đêm vì Hoàng Thượng vi thương hướng cầu nguyện bình an, an phận thủ thường, ta thương hướng chi quân chiến thắng trở về, bình an sinh hạ đứa con này cho Hoàng Thượng. Nhưng là trong triều đại nhân nhóm lại muốn thừa dịp Hoàng Thượng chinh chiến bên ngoài, mà đem bản cung. . . . . .” Nói tới đây, Nhan Như Khuynh mắt sa sút châu lệ rơi, tự giác thất thố, nhanh chóng lau lệ.
“Ai.” Tào Dạ thở dài một tiếng, cố ý làm ra một bộ không thể nề hà, bộ dáng bất lực, nhìn trộm dò xét phản ứng Nhan Như Khuynh.
“Bản cung không cầu chính mình viên mãn, nhưng cầu cốt nhục của Hoàng Thượng có thể bình an ra đời, thái sư chịu sự phó thác của tiên hoàng, sao nỡ nhìn cốt nhục của Hoàng Thượng cứ như vậy không hiểu chết như thế nào đi.” Thấy Tào Dạ phản ứng, Nhan Như Khuynh đơn giản than thở khóc lóc, giống như lên án.
Đứa nhỏ trong lòng Nhan Như Khuynh giống như đã bị kinh hách, cũng khóc lên. Nhan Như Khuynh một bên dỗ đứa nhỏ trong lòng, một bên đối Tào Dạ nói: “Thái sư cũng là có người có con có cháu, ngài hẳn là có thể hiểu được cảm thụ của ta, hiểu được cảm thụ của Hoàng Thượng a.”
Được nghe lời ấy, Tào Dạ cười khổ một chút, “Hai vợ chồng các ngươi trong lời nói thuyết phục người thật đúng là giống nhau như đúc a.”
Nhan Như Khuynh kinh ngạc một chút, nhưng y rất nhanh liền hiểu được, “Hoàng Thượng, cùng ngài nói qua chuyện này?”
“Ai, không dối gạt ngài, Hoàng Thượng trước khi xuất chinh bí mật triệu kiến lão phu, ký thác lão phu sau khi Hoàng Thượng rời đi ở trong triều chiếu cố ngài, lão phu nhưng thật ra không nghĩ tới, nương nương cũng tới tìm lão phu.”
“Kia, thái sư ý tứ là?” Nhan Như Khuynh lau lau lệ, y hiểu được, Thành nhi thông minh như vậy, như thế nào hội không biết vì Nhan Như Khuynh nói chuyện trong triều ai tối thích hợp.
“Nương nương đều nói, nếu lão phu buông tay mặc kệ, chẳng phải là thực có lỗi với tiên đế? Ngay cả Hoàng Thượng đều cầu cạnh lão phu, lão phu há có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng Vân Anh Nguyên cái tên làm xằng làm bậy.” Tào Dạ nắn vuốt râu đắc ý cười cười.
“Là bản cung thất thố, biết lí lẽ thái sư như thế minh bạch, kia bản cung an tâm.” Đem đứa nhỏ cho bà vú ôm đi, Nhan Như Khuynh dùng khăn Lăng Yên dâng xoa xoa mặt, Nhan Như Khuynh lúc này mới đối Tào Dạ lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
“Làm sao, lão phu hiểu được tâm tình nương nương, nương nương không cần quá mức tự trách.”
“Kia, bản cung không nên ở lâu.” Nhan Như Khuynh đang ôm bụng ở dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên đứng lên.
Tào Dạ gật gật đầu, đem chủ tớ hai người tiễn ra ngoài cửa, nói: “Cung tiễn quý phi nương nương.”
Ngồi trên cỗ kiệu quay về hướng trong cung, Nhan Như Khuynh ngầm bực Sở Thành không nói cho y chuyện này, hại y ở trước mặt Tào Dạ diễn này diễn nọ, thật sự là mặt mũi đều mất hết .