CHƯƠNG 7
Vân phi thân thể nhẹ nhàng run rẩy, tiến lên vài bước hành lễ “Nô tì tham kiến Hoàng thượng!”
“Ngươi tới làm gì ?” Sở Thành lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng…đã mấy tháng rồi không đến Khánh Vân cung, nô tì biết Hoàng thượng bận rộn chính sự, cho nên cố nén tưởng niệm, chính là hôm qua thỉnh ngự y đến xem mạch, hắn nói nô tì đã mang thai được ba tháng…”
Vân phi không thể khống chế mà nhìn trộm người trong ngực Hoàng thượng, đúng là dung mạo tuyệt sắc, chỉ mặc quần áo đơn giản trong cung cũng không giấu được khí chất phi phàm quyến rũ, nàng có thể hiểu được Hoàng thượng vì cái gì mà mê luyến “nàng” kia…chính là, “nàng” là nhũ mẫu của Hoàng thượng, tuy rằng xinh đẹp nhưng dù sao cũng lớn hơn Hoàng thượng đến mười bốn tuổi a! Không quá vài năm nữa thì nhan sắc tươi đẹp kia cũng sẽ già đi, nàng không cam lòng a!
“Đã biết !”
Sở Thành không nhận ra cái liếc mắt của Vân phi, chính là chuyên tâm nói lời tâm tình cùng Nhan Như Khuynh, sau đó rút ra ngón tay dính đầy sữa mà nhét vào miệng y. Nhan Như Khuynh lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, dùng tay bắt, cào, cấu cái vuốt sói đặt trên bụng mình.
Sở Thành lập tức cười tủm tỉm, bàn tay to cũng nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa lộ ra “Khuynh nhi, hôm nay con có ngoan hay không, có cảm thấy không thoải mái không?”
Vân phi nghe vậy, như bị sét đánh ngang tai mà lảo đảo thân mình một chút, “nữ nhân” này cũng mang thai?! Nhìn Hoàng thượng mỉm cười với “nàng”, bộ dáng hỏi han ân cần, lại thấy Hoàng thượng đối với mình lạnh lùng chẳng quan tâm…Vân phi trong mắt hiện rõ bi thương, vội vàng hành lễ cước bộ lảo đảo rời đi.
Nhan Như Khuynh lấy tay đặt trên mu bàn tay của hắn nói “Lăng Yên, nửa canh giờ lại báo cho ngươi tình trạng của ta một lần, ta như thế nào ngươi lại không biết sao?”
Sở Thành hắc hắc cười gượng hai tiếng, lại nghiêm mặt nói: “Khuynh nhi, làm hoàng hậu của ta đi”.
Nhan Như Khuynh nghe vậy, ngẩn ra, lại lộ ra nụ cười: “Tốt”.
Nửa đêm, trên long sàng rộng thùng thình. Tiếng rên rỉ vừa mới dừng lại, màn trướng tinh tế che đi tiếng thở dốc.
Một lát sau, thanh âm khàn khàn bởi vì hoan ái, Nhan Như Khuynh chậm rãi nói: “Thành nhi, ta nghĩ muốn ra cung một chuyến”.
“Ra cung làm cái gì? Không chuẩn!” Sở Thành đem hai tay mà buộc chặt Nhan Như Khuynh lại.
Nghe được Sở Thành bá đạo trả lời, Nhan Như Khuynh cười nhẹ: “Ta đã mười một năm không xuất cung, hiện giờ “nữ nhân” phải gả cho người khác, dù thế nào cũng phải về thăm nhà”.
Sở Thành bất mãn nói: “Ta như thế nào có thể bị xem như người khác!” Nói xong, một bàn tay xoa nắn cái vú trắng noãn, “Ta chính là chồng của Khuynh nhi!”
Nghe được Sở Thành nói ra lý do hợp tình hợp lý như vậy, Nhan Như Khuynh không khỏi đỏ bừng mặt. Biết Nhan Như Khuynh bị hắn nói lý không trả lời được, Sở Thành phát ra tiếng cười trầm thấp, sau đó trước ánh mắt căm tức của y mà thu hồi tiếng cười – đợi sau khi Khuynh nhi ngủ sẽ cười tiếp. (Ặc, anh Thành trẻ con quá đi…)
“Nói đến cũng khéo, Nhan Vãn Nhiên hôm trước đã quay về kinh”.
“Tam ca đã trở lại!” Nhan Như Khuynh kinh hỉ nói.
“Ân”. Sở Thành ê ẩm đáp.
Nghe ra được giọng nói ghen tuông của Sở Thành, Nhan Như Khuynh không khỏi bật cười, “Ngươi như thế nào ngay cả ca ca ta cũng đố kị a?”
Sở Thành lộ ra gương mặt tức giận hừ một tiếng, ngao ô một tiếng mà cắn lên hai má y. Nhan Như Khuynh lấy tay xoa người yêu đáng yêu trước mắt này, bởi vì chính bản thân có thể nhìn hắn lớn lên mà cảm thấy vô cùng cảm kích, trước mặt người ngoài luôn lộ ra vẻ nam nhân trầm ổn uy nghiêm, nhưng ở trước mặt y lại như một đứa nhỏ thích làm nũng vợ.