Say Say Kiều Thê

Chương 1: Chương 1




Có một nơi mà người người đều nhắc đến, nhìn tổng thể mà nói nơi này có thể liên thông dễ dàng với cả tám phương trên đường bộ, ngoài ra còn thuận lợi buôn bán cả đường thủy, là một nơi đất lành chim đậu, thịnh vượng phát đạt. Đó chính là Lạc Thành.

Bất kể nơi nào có người thì đều có truyện xưa tích cũ lưu truyền, trong Lạc Thành có ngàn ngàn vạn vạn người sinh sống, tự nhiên cũng có cả ngàn vạn giai thoại. Nhưng chúng ta hôm nay không nói một ngàn, không nói một vạn, chỉ nói đến một trong số đó để giải khuây cho các chư vị nơi đây…

Con đường Bắc Đại ở Lạc Thành này là nơi tám phương tới lui mua bán tấp nập, hàng hóa của cải được vận chuyển tiêu thụ cực nhanh, giá đất ở đây cũng thuộc loại mắc nhất. Có thể nói dù ngàn vàng cũng khó cầu được một nơi tốt như ở đây. Mọi người đều hiểu rõ nếu trên đường Bắc Đại có thể mở một quán rượu, thì chủ nhân nơi ấy phải có một thực lực kinh tế rất vững mạnh.

Lúc này ở Bắc Đại, từ bên trong một cửa hàng có 5-6 người bước ra, cửa hàng này được một thương nhân nào đó mua liền hai gian mặt tiền rộng và đang cho tu sửa. Những người vừa bước ra trông có vẻ đặc biệt làm mọi người phải chú ý. Bọn họ dù đang mặc y phục của Trung Nguyên nhưng vóc người so với nam tử bình thường ở Trung Nguyên thì cao hơn rất nhiều, mà trong đó kẻ cầm đầu càng làm cho người khác chú ý. Trông hắn tuổi còn rất trẻ, thân mặc một bộ trường bào màu đen loại thượng hạng, ngũ quan đoan chánh, đôi mắt xanh thẫm như biển. Tuy chỉ tự nhiên đi đi lại lại, nhưng tinh quang trong ánh mắt không ngừng phát ra bốn phía, cơ trí sáng suốt khác thường, và nhờ vào vóc người cao ráo, cho nên từ hắn toát ra một vẻ oai phong lẫm liệt. Đi được một đoạn, hắn nghiêng đầu về phía người bên cạnh hỏi, “Tứ ca đã đi đâu?” Hắn phát âm rõ từng chữ hết sức lưu loát, âm điệu hoàn toàn không khác gì so với người Trung Nguyên.

Người bên cạnh vừa nghe hắn nói xong thì ngập ngừng đứt quãng trả lời, trong giọng nói có chút sắc thái như người ngoại tộc, “Tứ gia… Tứ gia vừa chuyển hàng xong liền đi ra ngoài, ngài nói đã nhịn liền nhiều ngày, hôm nay nhất định phải ra ngoài uống mấy chén cho đã. Đại đương gia, những lời này nói ra thật không tự nhiên, có thể hay không không nói?” Kẻ hạ nhân nói càng về sau càng khó khăn, sau đó câu cuối đã chốt lại bằng thứ tiếng ngoại lai.

Phong Chính nghe như vậy khẽ mỉm cười nói, “Cái này tất nhiên là không thể được, chúng ta đến Trung Nguyên là để cùng người Trung Nguyên làm ăn, dĩ nhiên là phải nói tiếng Trung Nguyên rồi. Tứ ca có nói hắn đi đâu không?”

“Dạ có, ngài nói là đi cái chỗ gì gọi là Túy Bát Tiên.” Một tên râu ria xồm xoàm từ phía sau chen lên nói. Hắn nói chuyện so với người trước thì khá hơn rất nhiều nhưng giọng nói vẫn mang theo chút ngoại âm.

Túy Bát Tiên, đây là tửu lâu đứng nhất nhì ở Lạc Thành. Lỗ mũi của tứ ca thật linh a. Phong Chính bất đắc dĩ cười một tiếng rồi nói, “Chúng ta cũng đến Túy Bát Tiên xem một chút, không thể để Tứ ca nhất thời cao hứng uống quá chén, say đến nỗi không biết đường trở về.”

“Ân… đại ca râu dài, tửu lượng của ngươi thật tốt quá a.” Trong tửu lầu Túy Bát Tiên, một mỹ thiếu niên quần áo sang trọng trên tay đang cầm một ly rượu, hướng nhìn người đối diện với ánh mắt đầy thán phục.

Kẻ ngồi đối diện vị huynh đệ Đại Hán kia, một tay đập bàn “Rầm” một tiếng, tay kia vừa rót rượu đổ vào trong miệng, hào khí mười phần, cười to sảng khoái, “Tiểu huynh đệ, cậu cũng không tồi a…nào có dám cùng ta đấu rượu không?”

Mỹ thiếu niên gương mặt đã hơi ửng hồng chếnh choáng, sau khi nghe lời này nhất thời đỏ bừng mặt, lên tiếng phản bác, “Đấu rượu? Đại ca râu dài, người nào dám liều mạng so tài uống rượu với ngươi chứ, tửu lượng của ta chỉ xoàng thôi. Nhưng ta muốn đổi chén lớn để uống vậy thì mới càng lợi hại.”

Hải Tứ Nhất vuốt vuốt chòm râu còn dính lại mấy giọt rượu, cười ha hả, “Tiểu huynh đệ, ngươi đã say quá rồi. Ngươi nhìn ngươi đi, nói chuyện cũng đã khoác lác như thế rồi.”

Người thiếu niên nghe qua liền tỏ vẻ không vui, hắn rướn cổ, vỗ bàn một tiếng thật mạnh, “Tiểu nhị, tiểu nhị đâu, mau cho người mang đổi chén lớn cho ta. Sẵn tiện mang thêm ra đây vài tĩnh rượu nữa.” Hắn la lối thật ồn ào, âm điệu cũng không nhỏ, người xung quanh nhìn bàn bọn họ cũng cảm thấy phấn khích, cùng nhau quây tụ lại xung quanh. Hải Tứ cũng không ngăn trở, ngược lại còn ngồi ở đó cười ha hả.

Mấy tĩnh rượu ngon lâu năm lần lượt được mang đặt lên bàn. Tiểu nhị nhanh tay xếp trước mặt hai người hai hàng chén lớn, còn làm luôn chuyện tốt chủ động giúp đỡ rót rượu ra chén. Hai người ngồi nghiêm chỉnh, mặt đối mặt, nín thở chờ đợi, tập trung tinh thần, không chút chớp mắt. Nhìn bộ dạng họ, tỷ như không phải đang muốn đấu rượu, mà đang đối mặt với một cuộc tranh tài hết sức nghiêm túc. Tiểu nhị đặt vò rượu đã rót xuống, từ từ quan sát hai đối thủ, rồi phát hiệu lệnh – “Bắt đầu.”

Sau tiếng hiệu lệnh, hai người đối diện nhau ngay lập tức bắt đầu thi nhau uống từng ly rượu xếp sẵn trên bàn. Người xem chung quanh mở to mắt đứng nhìn – nói dễ nghe một chút là họ đang uống rượu, khó nghe hơn là như hai kẻ nghiện rượu đang thi nhau nốc từng ly rượu. Từng chén này đến chén khác nhanh chóng bị uống vào bụng, hai người uống càng về sau càng nhanh đến nỗi không kiên nhẫn chờ người rót rượu mà ôm luôn cả vò ừng ực từng ngụm. Ban đầu vì ngạc nhiên nên mọi người cứng lưỡi mở to mắt đứng nhìn, tửu lâu yên lặng như tờ. Một hồi thần trí trở lại, họ lớn tiếng reo hò. Tiếng cổ vũ quả thật lớn đến nỗi người ở cách đó một con đường vẫn nghe được tiếng ủng hộ rền vang như sấm.

Đoàn người của Đường Phong Chính đi tới Túy Bát Tiên, ba tầng trong ba tầng ngoài của tửu lâu đã bị những người thích xem náo nhiệt vây quanh đầy nghẹt. Phong Chính đắn đo muốn vào trong xem xét sự tình, bởi vì tuy hắn cao đến thế mà vẫn không thể thấy tới. Lúc này bên trong vừa vang lên một tiếng kẻng, tiếng reo hò không ngừng, làm cho lòng những kẻ đứng bên ngoài càng thêm ngứa ngáy, tức tối, cố kiễng chân hơn nữa hi vọng mình có thể xem được gì đấy.

Dựa vào trực giác, Phong Chính cảm nhận rằng cuộc náo động này khẳng định có quan hệ với Hải Tứ. Hắn khẽ cau mày vừa lợi dụng ưu điểm hình thể to cao của mình để chen lấn vào đám đông, miệng thì nói, “Làm phiền cho qua một chút.” Phong Chính đi tới được tầng trong cùng thì người hắn đã đầy mồ hôi. Lúc này, nhìn trên mặt đất chỉ toàn là những vò rượu rỗng đang nằm lăn lốc hoặc bị úp ngược. Hải Tứ cùng mỹ thiếu niên kia, một người đang chụp lấy một vò rượu khác rồi cầm lên, người kia thì ngồi không nhúc nhích chăm chú quan sát đối phương. Nhìn dáng vẻ của họ, dường như không ai còn có thể uống nổi nữa, giờ đây họ chỉ còn thi đấu ý chí, xem ai thất bại ngã xuống trước. Hai người trong cuộc gây nên sự náo động này không hề có động tĩnh gì, làm cho những người vây bốn phía cũng nín thở hồi hộp.

Phong Chính vừa nhìn thấy tình hình, trong lòng thầm than một tiếng, miệng gọi lớn, “Tứ ca.”

Hải Tứ cố gắng quay đầu lại, dùng chút sức lực cuồi cùng mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào người đối diện một lúc, rồi đột nhiên cười lớn, “Phong lão đệ… Ngươi đến rồi… Đến thật đúng lúc a…” Tiếng cười của hắn chưa dứt, thì thình một cái, cả người ngã bổ nhào lên mặt bàn, vò rượu trong tay cũng theo đó mà rớt xuống đất vỡ toang.

Mỹ thiếu niên cũng cao giọng, nở nụ cười, “Thua! Ngươi thua rồi!”. Nói xong thì bản thân cũng ngã nhào về phía trước.

Phong Chính thở dài lắc đầu, đang định tiến lên. Trong đám người xem vây quanh đột nhiên đổi lên một trận xôn xao, một đám nữ nhân bất ngờ ở đâu tiến vào, rất nhanh mang mỹ thiếu niên ra ngoài. Phong Chính cùng thủ hạ cũng nhân cơ hội này mà chen vào trong, hắn liền phân phó thuộc hạ mướn một chiếc kiệu để khiêng Hải Tứ về, còn mình đi tính tiền, Hỏi ra mới biết đã có người thanh toán chu toàn. Phong Chính còn muốn hỏi chưởng quỹ mỹ thiếu niên kia là công tử nhà ai. Vừa lúc đó bọn thuộc hạ đến bẩm báo đã thu xếp kiệu mang Hải Tứ, hắn quyết định không cần hỏi nữa, liền rời đi. Đám người xem còn lưu lại trong tửu lâu vẫn đang bàn tán không dứt, tin tưởng rằng chuyện thi thố kia sẽ nhanh chóng lan truyền khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở Lạc Thành, trở thành một đề tài mới cho mọi người trà dư tửu hậu.

Nắm thoải mái trên chiếc giường mềm mại, Thanh Loan cố tránh để khỏi phải trở mình, ý thức mơ hồ suy nghĩ: trời ạ, đây là cái cảm giác gì thế, mí mắt thì muốn nhắm nghiền đến chết, nhưng con ngươi thì lại đau nhức khôn cùng… Không biết nếu mở to mắt thì có khá hơn một chút… Nghĩ như vậy, Loan Loan cố gắng mở to mắt. Vừa nhìn thấy cảnh vật trước mắt, đầu óc u mê của nàng lập tức tỉnh táo, nàng liền vội nhảy xuống giường, sợ hãi la lên một tiếng, “Cha…”

Lâm lão gia nghiêm mặt ngồi bên bàn, tức giận đến nỗi râu tóc đều dựng đứng lên, liền quở trách Loan Loan, “Ngươi tự nhìn ngươi xem, thân là một nữ hài tử, đường đường là Lâm gia đại tiểu thư, hết lần này đến lần khác đều đi uống rượu. Uống thôi cũng đã đành, đằng này còn không biết trời cao đất rộng, cùng với người ta đấu rượu nữa. Nếu không phải mẹ ngươi phát hiện ngươi lén chạy ra ngoài, mới lập tức phái người đi tìm, thì lúc ngươi uống rượu say đến nỗi cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân rõ hình dáng, ta nghĩ ngươi có bị người khác mua đi thì vẫn vô tri vô giác mà thôi.”

Lâm lão gia lửa giận ngút trời, Loan Loan ngồi bên ủ rũ cụp đầu không dám liên tiếng. Lâm lão gia dạy dỗ nữ nhi một hồi lâu mới dừng lại uống ngụm trà lấy lại tiếng, sau đó nặng nề phán ra một câu, “Ngươi hãy tự kiểm điểm lại cho tốt đi.” Loan Loan thở dài một tiếng, “Ân,” vừa mới ngã lưng xuống một chút, chưa kịp nhắm mắt lại, thì Lâm lão gia đã trở lại, Loan Loan vội vàng đứng lên.

Lâm lão gia mặt hầm hầm nói, “Nghe đây, kể từ hôm nay ngươi bị cấm túc, ngày nào ngươi tự biết hối lỗi thì mới có thể ra khỏi Lâm phủ.” Loan Loan hít sâu một hơi, không khỏi kinh hô lên, nhưng chưa kịp nói lời nào thì Lâm lão gia đã xoay người bỏ đi.

Ở thương giới, không biết từ đâu đã lập nên một quy định bất thành văn, phàm là bất kì người nào mới vào Lạc Thành buôn bán, muốn ở lại đây phát triển thương nghiệp cho phát đạt, thì đều phải đi bái kiến Lạc thành Lâm gia. Không phải vì Lâm gia ở Lạc thành này lấy thế hiếp người, mà là tất cả mọi người đều xem Lâm gia như một “gốc đại thụ” mấy đời gia truyền, nếu kính trọng thì sau này sẽ được giúp đỡ tiếp ứng. Tổ tiên Lâm gia ở Lạc thành lập nghiệp lâu đời, kinh doanh buôn bán qua đủ các loại mặt hàng. Đến đời Lâm lão gia, Lâm gia đã là thương nghiệp lớn ở một phương, so với thương nhân đồng lứa, thì ông là một người khó lường, ông đồng thời cũng sinh được 4 vị công tử hoàn toàn tài giỏi, cho nên đã đem địa vị của Lâm gia ở thương giới nâng lên không ít.

Bận rộn hết mấy ngày, mắt thấy phần lớn các vấn đề của cửa hàng đều được hoàn thành như mong muốn, Phong Chính cùng Tứ Hải liền khởi hành đến Lâm gia bái kiến một chuyến. Hai người vừa đi tới bức tường phía ngoài Lâm phủ, trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng người la lớn. Dựa vào bản năng, Phong Chính cùng Tứ Hải không kịp đỡ liền né sang một bên ngay, sau đó liền nhìn thấy ngay một người đang ngã lăn trên mặt đất, rơi xuống mạnh như vậy thì cả Tứ Hải vốn tự nhận da thịt dày mà còn cảm thấy đau đớn thay người kia.

Người nọ sau khi rớt xuống, vẫn nằm im trên mặt đất không tiếng động, mặt úp xuống. Hải Tứ vừa định tới xem, thì đã nghe một tiếng hừ, khẽ lắc lắc động đậy tỉnh lại. Hải Tứ Nhất quan sát rồi đột nhiên trở nên vui vẻ. Đây không phải là tiểu huynh đệ ngày đó cùng hắn đấu rượu sao? Mình vẫn còn đang hối hận đã không hỏi hắn tên gì, nhà ở đâu, thì hắn đã từ trên trời rơi xuống.

“Đại ca râu dài.” Loan Loan tuy rằng bị rơi đau đến thất điên bát đảo, nhe răng trợn mắt, nhưng liếc qua một cái đã nhận ra ngay Hải Tứ (trong lúc nàng hoàn toàn không để ý đến Phong Chính – đây là lời tác giả, không phải lời Vivi =)) - người có tửu lượng tốt như vậy thì làm sao nàng có thể quên được.

Hải Tứ đang vui cười hớn hở chuẩn bị đáp lời, thì phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh xôn xao, Loan Loan vừa nghe đã cuống quít nói, “Đại ca râu dài, chúng ta hẹn ngày khác tái ngộ, ta còn có việc, ta phải đi trước.” Nói xong, nhanh như chớp đã chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.