Sau khi quản gia Vũ nhận được tin tức liền bảo tài xế đưa mình đến trường học.
Bạch Linh và Yến Lạc ở trong phòng y tế, dù sau lưng đau đớn không thôi nhưng cô cũng không có biện pháp bôi thuốc.
Bởi vì Yến Lạc không cho phép cô biến mất khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một giây, dù cảm xúc đã ổn định hơn nhưng đôi tay vẫn nắm chặt cô như cũ.
Quản gia Vũ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc.
- Quản gia Vũ.
Bạch Linh thấy ông đã tới, định đứng dậy nhưng lại bị Yến Lạc kéo trở về.
Cô bất đắc dĩ nhìn Yến Lạc rồi nói với quản gia Vũ:
- Trạng thái của Yến Lạc không ổn lắm.
Nghe thấy lời này, Lăng Thần đang bôi thuốc ở bên cạnh không khỏi nhìn cô một cái, không ngờ cô ấy lại biết người trong nhà Yến Lạc.
Lúc này hắn cũng đã đoán được phần nào quan hệ giữa hai người bọn họ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Quản gia Vũ tiến lên hai bước, vừa muốn tới gần Yến Lạc thì đã bị đôi đồng tử đen nháy đóng băng tại chỗ.
- Bên phía nhà trường tôi đã giải quyết rồi, hiện tại đưa thiếu gia về nhà trước, bác sĩ đang chờ ở nhà.
Quản gia Vũ nói.
Bạch Linh gật gật đầu, thử nói chuyện với Yến Lạc làm hắn cùng cô về nhà.
Yến Lạc nhấp môi nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô.
- Tôi cũng sẽ về cùng anh.
Cô không biết hiện giờ hắn có nghe lọt tai lời mình nói không, cho nên chỉ có thể dùng tay chân khua múa để biểu đạt lời nói.
- Anh, tôi, cùng nhau, về nhà.
Ánh mắt Yến Lạc khẽ dao động, hắn chậm rãi gật đầu.
Buổi chiều này trên diễn đàn trường học cũng không biết có bao nhiêu bài viết về việc này, nào là “giáo bá và giáo thảo đánh nhau vì tranh giành một nữ sinh”, “giáo thảo chen chân vào tình cảm của giáo bá“......
Nhưng ngoại trừ Lăng Thần nhìn thấy ra, thì hai nhân vật chính trong câu chuyện kia đã về đến nhà.
Bởi vì Yến Lạc không cho Bạch Linh rời khỏi mình nên cô chỉ có thể nắm tay làm hắn tránh đi tầm mắt, sau đó cởi khoá sau lưng để bác sĩ kiểm tra vết thương.
Người khám cho cô là một nữ bác sĩ, bởi Yến Lạc hoàn toàn không cho bất kỳ nam giới nào đến gần cô.
Quản gia Vũ nói là khi còn nhỏ Yến Lạc từng bị thương nên mới tạo thành chướng ngại tâm lý như này, nhưng không hề nói nhiều hơn điều gì.
Khi bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho hắn, cô liền ngồi nghe ở bên cạnh.
Cuối cùng cũng không biết do là lời của bác sĩ hay là Yến Lạc thấy phiền, hoặc cũng có thể là cô luôn ở bên cạnh nên cảm xúc hắn mới ổn định lại.
Yến Lạc ngước mắt nhàn nhạt nhìn bác sĩ tâm lý, nói:
- Tôi không có việc gì.
Bác sĩ tâm lý đang nghĩ cùng hắn thành thật với nhau một phen, nhưng lại bị hắn đánh gãy như này, lời nói đang định thốt ra liền ứ nghẹn lại ở yết hầu.
Cuối cùng vẫn là Bạch Linh lên tiếng giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.
- Vậy để tôi tiễn bác sĩ nhé.
Cô quay đầu lại nhìn Yến Lạc, ý bảo hắn buông tay trước đã.
Yến Lạc không thèm nghe, ngược lại còn kéo nàng một chút.
Bạch Linh theo lực kéo tiến gần lại hắn, nhỏ giọng hỏi:
- Làm sao vậy? Còn có chỗ nào không thoải mái à?
Yến Lạc nhẹ nhàng nói:
- Buổi tối đừng đóng cửa sổ.
Bạch Linh: “......”
Như này xem ra là không có viêc gì thật.
Sau khi tiễn bác sĩ về thì cũng đến giờ ăn cơm tối.
Yến Lạc không ăn uống gì mà trở về phòng mình rồi không ra ngoài. Sau khi cơm nước xong xuôi, chào quản gia Vũ một tiếng cô liền lên tầng.
Đầy ra cửa phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, Yến Lạc đã nằm ở trên giường cô, thậm chí còn tắm xong rồi thay quần áo mới.
- Tóc vẫn ướt.
Bạch Linh nhìn thấy trên chăn ướt một mảnh thì nhíu nhíu mi lại.
- Em giúp tôi sấy tóc đi.
Yến Lạc nói.
Bạch Linh hết cách chỉ có thể cầm lấy máy sấy, làm Yến Lạc ngồi trên giường rồi đứng phía sau sấy tóc giúp hắn.
Sợi tóc của Yến Lạc hoàn toàn tương phản với tính cách sắc bén của hắn, sau khi sấy khô thì mềm giống như lông động vật họ mèo.
Hắn dựa vào người Bạch Linh, ngửa đầu nhìn cô không nói lời nào.
Sau khi tắt máy sấy, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hai người hít thở.
- Sao vậy...
- Hôm nay vì sao lại chắn cho tôi?
Hai người đồng thời cất tiếng, Bạch Linh bị hỏi liền sừng sờ tại chỗ.
- Tôi thấy anh không có ý định tránh...
Cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, thật ra lúc đó cô không hề suy nghĩ gì, mọi động tác đều xuất phát theo bản năng.
- Em biết rõ điều tôi muốn nghe không phải là cái này.
Yến Lạc lại nói.
Bạch Linh nhấp môi dưới không hé răng nửa lời.
- Thôi vậy.
Hắn chầm chậm chuyển qua phía sau lưng cô.
- Bị thương có nghiêm trọng không? Để tôi nhìn xem.
Cô biết, chỉ cần mình cởi quần áo ra thì tuyệt đối sẽ không chỉ có chuyện xem không mà thôi. Nhưng đối mặt với Yến Lạc hiện giờ, cô không tài nào nói ra nổi chữ “không“.
Váy rơi xuống trên mặt đất, ngón tay Yến Lạc nhẹ nhàng di chuyển từ eo lên trên nơi bị thương.
Làn da cô trắng nõn, bởi vậy vết xanh tím kia nhìn đặc biệt chói mắt.
- Đau không?
Yến Lạc nhỏ giọng hỏi.
Bạch Linh rũ mắt xuống, hàng mi dài khẽ run rẩy.
- Không đau.
Yến Lạc ngước mắt lên, chiếc cổ tinh tế liền xuất hiện ngay trước mắt hắn.
- Nói dối.
Hắn từ phía sau nắm lấy cổ cô giống như đang ngậm một chú mèo con, nói:
- Ở cạnh tôi, em có thể làm nũng.
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng chầm chậm như đang dỗ dành cô vậy.
Cuối cùng sau khi bôi thuốc xong, hắn liền ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ, không hề xảy ra chuyện như cô đã nghĩ.
- ---------------
- Mạn Châu Sa -