Say Tình

Chương 67: Chương 67: Phân vân




Trời gió đông khuya lạnh, Diệp Băng Băng bó gối ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố lung linh nhưng có phần ảm đạm.

Giây phút ấy chị phân vân, thật sự phân vân cho quyết định của mình.

Vốn dĩ, chị luôn là người quả quyết, chưa bao giờ ngập ngừng trong quyết định của chính mình, thay vào đó sẽ gắng sức vượt qua.

Có lẽ, những nỗi đau mà chị phải chịu trong quá khứ đã lấy đi nhiều phần tự tin trong con người chị, chỉ cần một lời bàn tán của mọi người cũng đủ khiến chị lấp lửng trong sợ hãi.

Chị cảm nhận được anh đã đổi thay nhưng để an tâm tuyệt đối thì có lẽ là chưa.

Có đôi lúc, chị lại cảm thấy mông lung, vô định cho cái quyết định của bản thân.

Màn đêm khiến lòng chị hiu hắt, chị nâng lon bia lên uống, hơi bia khiến chị say, cái say vô cùng tỉnh, càng lúc càng bị quẩn quanh trong suy nghĩ, không cách nào thoát ra được.

Chị đã đổi thay, trước kia chị đâu có như vậy, chị luôn tự tin và hết lòng cho quyết định của mình, chị luôn nói chỉ cần cố gắng cho dù kết quả có như thế nào cũng đáng được trân trọng kia mà.

Sao bây giờ chị tự biến mình trong vỏ bọc khép kín như thế?

Bây giờ, đến thích ghét, muốn hay không chị cũng không nói thực được, chỉ vì sợ người ta nói mình xấu xa, ích kỉ. Nhưng chị không biết rằng, chính chị lại đang tự đày đoạ bản thân.

Tại sao chị lại phải để ý nhiều tới lời của người khác? Tại sao chị phải vì mấy lời nói như gió thoảng ngoài tai ấy rồi tự khiến mình buồn phiền.

Chị thật sự không biết…

Chị uống liên tục, lon bia liên tục rơi xuống đất kêu loèng choèng, hơi bia nằng nặc cả căn phòng kín, sau đó chị ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay.

Buổi sớm mai thức dậy, bầu trời đón chị bằng cơn mưa giông lớn, hạt mưa ào ào trên nền trời trắng xoá.

Chị vẫn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn lâu rất lâu, tâm trạng bình ổn hơn nhiều nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

Tiếng chuông cửa khiến chị giật mình thoát khỏi luồng suy nghĩ, chị đứng dậy loạng choạng ra mở cửa.

Vương Dực Quân.

Thân thể anh ướt nhoẹt, mái tóc phồng phềnh bị nước mưa làm cho rũ rượi, sắc mặt hơi tái đi vì lạnh, tay chân run rẩy không ngừng.

“Anh bị ngốc sao? Không biết tránh mưa mà để bản thân ướt nhoẹt thế hả?”

“Anh mua bữa sáng tới cho em.”

“Sau này trời mưa anh đừng làm như thế nữa.”

“Không sao, anh sợ em lại bỏ đói mình.”

Chị kéo anh ngồi vào ghế sô pha, dùng khăn lau khô người, pha một ly nước gừng ấm bảo anh uống, có chút xoắn xuýt và lo lắng hiện lên trên gương mặt chị.

Anh liếc mắt nhìn thấy đống lon bia rỗng rơi tứ tung trên sàn có chút kinh ngạc, lại tự thầm trách bản thân, không làm tròn trách nhiệm, để chị phải khắc khoải và buồn lòng.

Anh không nói gì, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại thở dài đằng đẵng nặng nề.

“Anh cũng lại đây ăn sáng đi.”

Chị vừa dọn chỗ thức ăn mà anh mang tới lên bàn, liền mở lời gọi.

Hai người ngồi đối diện với nhau, phía trước là bàn ăn thịnh soạn, họ lại chẳng thể nói với nhau câu nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương một cái, rồi vội vã quay đi khi bị bắt gặp.

Bầu không khí nói căng thẳng cũng không hẳn nhưng cũng không thể nói bình thường hoá, tóm lại rất khó để giải thích, khó để nói lên bằng lời.

Có thể do khoảng cách khá xa, xa nhau một thời gian dài, lại có quá nhiều chuyện quá khứ khiến tình cảm của cả hai nguội lạnh, cho dù có cố nhiều hơn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Để xua tan đi bầu không khí ấy, Vương Dực Quân gắp một sợi bánh quẩy vào bát của Diệp Băng Băng, ánh mắt anh trìu mến nhưng nhận lại là sự hờ hững, vô tình của chị.

“Em ăn đi.”

“Cảm ơn.”

Chị tỏ ra khách sáo, gật đầu mở miệng cảm ơn.

Có khi chị hiền hoà, ấm áp, nói lên được lòng mình nhưng có khi lại xa cách đến khó tả.

Kể từ đó cũng chẳng ai nói với nhau câu nào, chỉ cắm đầu vào ăn phần của mình, ăn xong tự động dọn dẹp bát đũa, rồi lại ra sô pha ngồi.

Ngoài trời vẫn mưa, cơn mưa mỗi lúc một lớn, cơn mưa như trút vào tâm trạng của cả hai sự lạnh lẽo, cô đơn, vương vấn và hiu quạnh.

Một lát sau, chị lấy từ trên kệ ra chiếc ô màu trắng trong, cả hai cùng rời khỏi nhà.

Chị bật tung cánh ô, anh chủ động cầm lấy, hai người bước chậm trong một khoảng không gian nhỏ bé ấy, không nói câu gì, không cười lấy một cái, chỉ lặng lẽ nhìn những dòng mưa chảy trên nền trắng xoá, thi thoảng lại tinh nghịch bám trụ thành hình bầu dục, vui đùa, nhảy nhót.

Làn gió phe phất thổi tới hơi lạnh tái, những hạt mưa bị thổi tứ tung, bay bay vào người họ.

Một lúc lâu sau đó, Vương Dực Quân mới lên tiếng hỏi:

“Cuối tuần em có rảnh không?”

Diệp Băng Băng ngừng ngẩng đầu ngắm mưa, chị quay sang anh, đáp lời:

“Cũng không bận lắm! Có việc gì sao?”

“Anh muốn cùng em đi xem phim.”

“Ò… được…”

Dù sao mấy cặp đôi yêu nhau đều sẽ cùng làm mấy việc nhạt nhẽo như xem phim, tản bộ trò chuyện, mua sắm, chụp hình lưu niệm,…

Hầu như, giới trẻ bây giờ đều yêu đương như thế, khuôn khổ được vẽ sẵn, cứ thế mà làm theo.

Trước kia, chị đã nhiều lần định rủ anh đi xem phim nhưng lại bị lịch trình dày đặc của anh cản đường, bây giờ anh chủ động hẹn, chị lại có chút không vui, không hứng thú. Chị nghĩ mình sẽ phải nhảy cuỗng lên mới phải nhưng lại bình tâm đến lạ lùng.

Họ từ biệt nhau trước cửa công ty chị, vẫy tay tạm biệt theo thói quen rồi chị quay gót đi vào trong, để lại anh trong làn mưa dần xa khuất, ảo mộng.

“Chào, sếp Diệp.”

“Chào…”

Đột nhiên một nhân viên kéo chị lại hỏi:

“Tâm trạng sếp dạo này sao lại thất thường thế?”

Diệp Băng Băng cười, cánh tay chỉ ra ngoài trời, đáp qua loa:

“Trời còn có lúc nắng mưa thất thường, huống hồ gì là cảm xúc con người.”

“Sếp Diệp, hay là tối nay công ty mình tổ chức bữa liên hoan đi, cũng vừa hay tổng kết doanh thu cuối tháng này vượt mốc kỉ lục mới. Ban nãy tôi có nói với sếp Châu, anh ấy cũng đồng ý rồi.”

“Ừm… Tôi thì không có vấn đề gì…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.