Say Tình

Chương 69: Chương 69: Rạp chiếu phim




Rạp chiếu phim

Màn đêm phủ kín, tối mịt và âm u, ánh đèn nhoè nhạt phảng phất, dội lại một bóng hình to lớn, anh có chút bất an đứng cạnh chiếc Audi hạng sang.

Anh đã đứng đó từ lâu, cũng không ít lần ngước nhìn lên tầng bốn, căn nhà của chị vẫn tối đèn, anh biết chị chưa về, nhưng không nổi giận, vẫn âm thầm chờ đợi.

Dòng xe ào ào lướt qua trong sự tĩnh lặng của lòng anh.

Một lúc lâu sau đó, bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt, anh xoay người, vẫn đứng yên, vẻ mặt xua dần đi sự lo lắng thay vào đó là một chút an tâm hơn.

Nhìn thấy Vương Dực Quân, Châu Tử Du cũng chủ động quay đầu rời đi.

Diệp Băng Băng bước đến gần, lưỡng lự nhìn anh một chốc, rồi hỏi:

“Sao anh lại đứng đây?”

“Thấy em chưa về anh không yên tâm.”

Chị mỉm cười giải thích: “Hôm nay công ty có tiệc chúc mừng, lại khó bắt xe, nên em về hơi muộn.”

Đáp lại chị nụ cười, anh đưa bàn tay mình lên định theo thói quen xoa đầu, nhưng ngập ngừng rồi lại buông xuống.

“Em không sao là tốt rồi… Vậy em nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, anh cũng đi trước đây.”

“Tạm biệt! Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

****

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mọi thứ vẫn diễn ra như thường, không ồn ào cũng không chìm lắng, dường như tất cả đều được sắp xếp theo đúng khuôn khổ, không có gì mới lạ, thậm chí có đôi lúc Diệp Băng Băng cũng phải lắc đầu nhàm chán.

Thấm thoát đã là cuối tuần, Diệp Băng Băng bị tiếng báo thức gọi dậy, với tay tắt quách đi tiếng chuông phiền hà, chị trăn trở người mãi, rồi mới khó chịu bật người ngồi dậy, đôi tay tự vò đầu mình khiến mái tóc rối tung.

Đương nhiên, chị không quên hôm nay chị có hẹn đi xem phim.

Có điều, bây giờ chị cảm thấy bản thân chỉ muốn lăn đùng ra ngủ, muốn lười chảy thây, chứ chả hứng thú tới rạp chiếu, ngồi xem những bộ phim kiểu tình cảm nhàm chán vô vị, rồi lại ăn mấy cái bỏng ngô bị chất đường làm cho ngọt xớt, chỉ tổn làm cho cái thân thể tròn trịa ra thêm.

Tự nhiên chị lại thấy giận bản thân, đồng ý làm cái gì để giờ phải tự đày đoạ bản thân chẳng khác gì đang ngồi trong cực hình nhà ngục tù phong kiến, ngọn lửa cháy trong không gian kín mít đủ để khiến chị ngột ngạt.

Vốn chẳng phải người sành về trang điểm cho nên Diệp Băng Băng không mất quá nhiều thời gian cho việc ấy, stylist lại càng không nhằm nhò gì với một nhà thiết kế như chị, chỉ có duy nhất một điều làm khó chị đó là lười biếng.

Chị cũng chẳng biết từ bao giờ một đứa thích năng nổ, hoạt bát như chị lại trở nên khép kín, ghét sự ồn ào như bây giờ.

Có lẽ do trưởng thành, cũng có thể là nỗi đau, hoặc là vì thời gian…

Chị đến rạp chiếu phim khá sớm, ngồi bên dãy ghế chờ, chống khuỷu tay lên đùi, áp hai má phúng phính vào lòng bàn tay, vẻ nghĩ ngợi, đôi mắt sáng rực của chị không ngừng đảo quanh qua lại nhìn mọi thứ xung quanh.

Đã có tới hai, ba dòng người vào ra bên trong phòng chiếu nhưng chị vẫn ngồi yên vị trí, mà anh cũng chưa xuất hiện.

Lòng có chút bất an, chị nhấc máy gọi nhưng đầu giây bên kia lại chẳng có chút hồi âm.

Vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi tới lúc rạp chiếu phim đóng cửa nhưng anh vẫn chưa tới.

Lặng lẽ đứng dậy, chân chị tê rần vì ngồi quá lâu, bước đi khó khăn rời khỏi, mặt mày trĩu nặng, ủ rũ, thơ thẩn như người mất hồn.

Trong dòng người đông đúc len lỏi một dáng hình quen thuộc thu hút ánh nhìn của chị, anh mặc bộ vest xanh than, bước đi loạng choạng tới, mặt mày tối sầm, nhợt nhạt, ánh mắt lờ đờ.

Vừa tới được chỗ chị thì anh trực tiếp ngã nhào vào người chị, một luồng hơi nóng truyền vào mô da của chị, nóng hừng hực như muốn thiêu đốt, anh cũng lịm đi vì mệt.

Đôi bàn tay lạnh chị vừa đặt lên trán anh đã bị cái nóng làm cho hốt hoảng mà thu lại, vội vã lay lay tà áo anh.

“Dực Quân, anh ốm sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy tới nơi này.”

Mắt anh nhắm típ nhưng miệng vẫn yếu ớt lẩm bẩm: “Anh biết là em vẫn ngốc nghếch chờ ở đây cho nên mới tới.”

“Anh mới ngốc thì có, đã bệnh thành thế này còn tới đây.”

Chậm rãi lắc đầu, nhịp thở gấp gáp khiến giọng anh lạc hẳn đi: “Anh chưa thể chết được đâu!”

“Nói gì vậy hả? Em đưa anh tới bệnh viện.”

Khó khăn lắm chị tới lê lết được thân xác to lớn của anh lên taxi tới bệnh viện, khung cảnh tấp nập vội vã trước sảnh lớn bệnh viện cản bước chân khiến chị lại càng tổn hao sinh lực, mệt quá mà ngồi bệt bên ghế chờ ở hành lang, đôi tay lạnh của chị áp lên gò má anh, lay lay gọi:

“Dực Quân, anh ngồi đây chờ lát em đi lấy số khám nhé!”

Yếu ớt gật đầu, ánh mắt anh đờ đẫn mở, tầm nhìn bị đôi mi nặng trĩu cụp xuống che bớt đi, hình bóng chị trở nên mơ hồ, nhạt nhoà, anh nắm lấy tay chị, nói trong nhịp thở run run:

“Em đừng đi, đừng bỏ anh lại.”

Bàn tay chị đáp lại anh, xoa xoa nhẹ trên đôi tay thô ráp, gầy gò ấy: “Em chỉ ra kia xếp hàng lấy số thôi! Một lát sẽ quay lại ngay, không đi đâu cả.”

“Ừm…”

Anh buông tay, chị rời đi tới chỗ xếp hàng trước sảnh, không ngừng nhìn lại phía sau, sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Dường như, ý thức anh bị cơn sốt làm cho mơ hồ, không còn tỉnh táo, thân thể cường tráng thường ngày của một người đàn ông lại yếu ớt hơn bao giờ hết.

Sau khi lấy số và sổ khám bệnh, chị chạy vội tới đỡ anh đi gặp bác sĩ, mặc dù rất mệt nhưng anh vẫn cố gắng bước, để không phụ thuộc vào chị, vì anh biết chút sức yếu ớt của chị sẽ không thể nào gánh nổi thân hình phổng phao của mình.

“Dực Quân, anh ổn chứ!”

“Có em bên cạnh anh thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

“Anh còn có tâm trạng đùa được sao?”

“Anh thật lòng chứ! Đùa đâu mà đùa.”

Vừa được y tá gọi tên, Vương Dực Quân được Diệp Băng Băng dìu vào phòng khám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.