Cho dù ngôi nhà ở thành phố có đáng yêu, nhưng Kelsey không cho rằng nó sẽ là ngôi nhà mới của mình. Nàng đã chấm dứt việc tạo ra các giả định. Và nếu nó là của nàng, sự thực rằng nó rất đẹp và được bài trí trang nhã cũng không xoa dịu được nàng. Nàng không chắc có bất cứ thứ gì xoa dịu được nàng, sau năm ngày kinh khủng nàng vừa chịu đựng.
Người đánh xe của Derek đã xuất hiện nhanh chóng và sớm sủa sàng hôm đó, ngay lúc Kelsey vừa rời khỏi để thực hiện công việc đi bộ xuống thị trấn hàng ngày của nàng. Nàng đã nghi anh ta đang mang tin nhắn từ Derek cho nàng, nhưng không, người đàn ông nói rằng anh ta ở đó để đưa nàng về lại London. Chẳng có lời nhắn nhủ nào từ Derek. Cũng chẳng có lời giải thích nào tại sao nàng bị bỏ lại đó để tự mình xoay sở trong năm ngày dài. Và người đánh xe cũng chẳng có thông tin nào để nói lại. Anh ta chỉ được cho biết chuyện đón nàng và nơi đưa nàng tới.
Nàng nhanh chóng gói đồ, mọi thứ, kể cả chút đồ dùng cần thiết nàng đã bắt buộc phải tự mua, chỉ phòng trường hợp nàng được đưa tới nơi cũng tiêu điều như ngôi nhà nàng đã ở. Nhưng nàng nói với người đánh xe đưa nàng tới Bridgewater trước để nàng có thể giao chiếc cuối cùng trong đống váy nàng đã thỏa thuận may, cái mà nàng đã may mắn hoàn thành xong vào tối muộn đêm hôm trước.
Nàng đã may xong năm chiếc váy đầu tiên chỉ trong ba ngày, bất chấp việc mắc phải một cơn cảm lạnh khốn khổ. Nàng biết nàng sẽ không kiếm thêm được chút tiền nào cho tới khi hoàn thành những chiếc váy. Nhưng bà thợ may đã thích những tác phẩm của nàng đến mức bà ta đã đưa luôn phần còn lại của đơn hàng để nàng hoàn thành, thêm ba chiếc váy nữa cho việc thêm được hai bảng.
Vậy nên ít nhất giờ nàng cũng không phải không có xu nào dính túi. Nàng thậm chí còn tự mua được bữa trưa cho mình tại quán trọ mà người đánh xe dừng lại lúc trưa, và một chút thức ăn mang theo cùng nàng, chỉ phòng trường hợp. Sau khi trải qua nỗi hoảng loạn trong ngày đầu tiên bị bỏ lại, nàng mất một lúc để thôi không lo lắng về chuyện bữa ăn tiếp theo của nàng sẽ từ đâu mà có nữa.
Derek Malory phải giải thích nhiều chuyện đây, và Kelsey hi vọng nàng có thể kiểm soát tâm trạng của nàng đủ để lắng nghe những gì bản thân anh ta phải nói. Nhưng trên cả quãng đường tới London nàng đã kiềm lại, và nàng căng thẳng tới mức vào lúc tới London lúc chiều muộn hôm đó, cả cơ thể nàng đau nhức. Thêm vào việc cảm lạnh và cơn sốt nàng vẫn đang bị, và thực tế rằng chẳng có Derek hay bất kỳ ai ở đó để chào đón nàng, nàng chỉ càng thấy giận dữ hơn.
Vẫn còn một giờ đồng hồ ban ngày nữa cho nàng để xem xét căn nhà thành phố. Người đánh xe ở lại đủ lâu để nhóm lên lò sửa trước khi anh ta rời đi. Và còn có nhiều đèn và nến cho buổi tối. Nó không phải một căn nhà rộng lớn theo tiêu chuẩn đánh giá của giới quý tộc, cho dù mỗi một phòng trong số bảy phòng đều có kích thước thoải mái và tiện nghi, và nó ở trong một khu vực tốt với một công viên nhỏ nằm trong trung tâm quảng trường. Có một căn bếp tách biệt cùng một phòng ngủ cho một người hầu hay hai cạnh nó – nó chứa hai chiếc giường hẹp – một phòng ăn với một chiếc bàn lớn đủ cho sáu chỗ ngồi, một phòng khách, một thư phòng nhỏ, với hai phòng ngủ trên lầu.
Sự thực là nó được trang bị đầy đủ, thậm chí còn có một bức tường chất đầy sách trong thư phòng, những bức tranh được sắp xếp hài hòa hay, những bức tường, đồ trang trí lặt vặt trên bàn, đèn giường ngủ và đồ vải lanh, và những nguyên liệu cơ bản để được lâu trong bếp, khiến cho nàng tin rằng nó là nhà của ai đó. Rất nhiều quý ông có thói quen cho thuê những ngôi nhà thành phố của họ trong thời gian lâu dài trong khi họ đi tới Lục địa hay cương quyết cố thủ trong những ngôi nhà thôn quê của mình. Nhưng nàng lại đang giả định lần nữa, cái mà nàng đã tự bảo với mình là nàng sẽ không làm nữa.
Có cả một bồn tắm hiện đại trong một phòng ngủ lớn hơn, cái mà Kelsey quyết định sẽ là của nàng – nếu nàng có ở lại đây. Khi kết thúc công việc xem xét của mình nàng tắm. Cái chậu tắm không hề thoải mái ở căn nhà – với nước chỉ vừa đủ ấm, vì nàng phải đun nước và tự mình xách nước – đã không hề làm thỏa mãn chút nào. Cái bồn này thì tốt, cho dù vậy nàng không nán lại, không biết khi nào Derek sẽ xuất hiện.
Không có đồ ăn tươi ở trong bếp, nên nàng lấy ra những gì nàng đã mua tại quán trọ. Nàng có thể pha trộn thứ gì đó từ những nguyên liệu bột, nhưng nàng cảm thấy không muốn nấu nướng cho lắm, cơn sốt của nàng vừa tăng thêm vài độ nữa, như nó vẫn vậy vào mỗi tối. Nàng hi vọng nàng có thể tống khứ được cơn cảm lạnh khi mà nàng quay trở lại London. Những chuyến đi bộ kéo dài tới Bridgewater mỗi ngày trong không khí lạnh giá, một lần trong mưa, đã không cho phép tình trạng của nàng khá hơn.
Chính cơn sốt khiến cho nàng ngủ ngay trên chiếc trường kỷ trong phòng khách, chính nó và bữa ăn đầy đủ cùng việc tắm nước nóng, và ngọn lửa ấm cùng tuyệt vời. Nhưng khi cánh cửa trước nhà mở ra nàng thức dậy, đủ thời gian để ngồi dậy trước khi Derek đứng trước cánh cửa. Nàng không có đủ thời gian để trông có vẻ tỉnh ngủ.
Mắt nàng khó mà mở ra, những chiếc kẹp lỏng ra từ tóc nàng, để nó rơi xuống vai, mũi nàng vẫn chảy nước, như thường; và nàng chỉ đang xì mũi một cái rõ to vào khăn mùi xoa mà nàng luôn giữ trên tay khi anh đi vào đó. Và kêu lên hoảng hốt, nàng đã quên mất anh thực sự đẹp trai đến thế nào, đặc biệt khi ăn mặc trịnh trọng như thế. Buổi tụ hội nào mà anh vừa mới trở về hay sẽ đi chắc chắn là một dịp đặc biệt, khiến cho anh ăn mặc trông tuyệt như thế.
- Xin chào, Kelsey, em yêu quý – anh nói cùng một nụ cười dịu dàng – Còn hơi sớm để đi ngủ nhỉ. Chuyến đi mệt đến thế sao?
Nàng gật, rồi lại lắc đầu. Chết tiệt, không phải lúc để đầu óc nàng mụ mẫm với cơn buồn ngủ.
- Đáng lẽ anh tới đây sớm hơn – anh nói tiếp khi anh bắt đầu đi tới trước – Nhưng buổi chiêu đãi đám cưới anh vừa tới có tất cả các thành viên gia đình tham dự, và khá rắc rối khi chuồn khỏi gia đình. Dù sao đi nữa, có chuyện gì với cái mũi của em thế?
Nàng hấp háy mắt. Nhưng ngón tay của nàng tự động đưa lên chạm vào mũi nàng, và cái lạnh ẩm ướt nàng cảm thấy ở đó cho nàng một ý niệm về cái anh đang đề cập tới. Nàng đã quen với chuyện không có một cái gương nào ở ngôi nhà kia khiến cho nàng thậm chí còn chẳng nghĩ tới chuyện nhìn vào một cái tại ngôi nhà thành phố, nhưng nàng có thể tưởng tượng sự tổn hại mà việc hắt hơi mang lại.
- Tôi bị cảm lạnh – nàng bắt đầu, nhưng việc đề cập tới nó quét sạch tình trạng mê mụ của nàng và mang trở lại cơn giận đang sôi sục của nàng – Tưởng tượng mà xem. Tôi bị một cơn cảm lạnh khi đi bộ tới Bridgewater. Ngài có thể hỏi, tại sao tôi lại làm một điều ngu ngốc như thế, với cái thời tiết lạnh lẽo như vậy? Được rồi, tôi đã chết đói, ngài thấy không, và với tình trạng chẳng có gì ăn ở ngôi nhà dó, và không có điều kỳ diệu nào xuất hiện, tôi bắt buộc phải sử dụng phương tiện duy nhất mà tôi có, đôi chân, để đi và kiếm lấy một chút đồ. Dĩ nhiên, tôi không có tiền, cho nên tôi cũng phải tìm một công việc để có cái mà ăn.
Ngôn ngữ mỉa mai nặng nề ở phần đầu tiên của bài công kích của nàng làm anh đông cứng, nhưng chính một chút phần cuối về chuyện nàng tìm việc vướng trong tâm trí anh. Anh cho rằng nghề nghiệp với những người như nàng chỉ có một mà thôi, cái mà nàng có thể thấy dễ dàng nhất và thân quen nhất, bán buôn thân thể của nàng.
Chính những gì diễn ra với anh trở nên rõ ràng khi anh hỏi đột ngột:
- Và cái loại công việc nào em đã tìm được ở Bridgewater?
Đó là tất cả những gì anh có ý muốn biết, sau tất cả những gì nàng đã nói, làm cho nàng rít lên:
- Chẳng phải những gì ngài nghĩ đâu! Nhưng nếu đúng thế thì sao? Hay là ngài thích tôi chết đói hơn?
Việc nàng rõ ràng là đang buộc tội anh về chuyện gì đó làm cho anh phải phòng vệ:
- Quỷ tha ma bắt anh đi nếu anh hiểu em đang nói gì – anh khịt mũi – Làm sao mà em lại có thể từng, gần với chết đói, khi anh đã gửi tới cho em chỗ thức ăn đủ cho cả vài tuần ấy chứ? Và cả người đánh xe của anh cũng ở lại đó phục vụ em, cho nên em chẳng cần phải đi bộ đi bất cứ đâu trừ khi đó là lựa chọn của chính em.
Nàng nhìn anh chằm chằm một cách kỳ cục. Nếu không phải anh đang chịu đựng chứng ảo tưởng nào đó thì đúng là anh đang nói dối. Và sau hết, cái gì nàng thực sự biết về anh có thể chỉ ra rằng anh không phải là kẻ nói dối chứ? Anh dường như đủ tốt bụng. Anh đã có vẻ tốt bụng. Nhưng đó có thể chỉ là chút mánh khiến cho nàng không nghi ngờ rằng anh ưa thích chuyện làm người khác chịu đựng sự nghèo khổ, và hoảng loạn, cùng nỗi sợ hãi. Và nếu giả thiết thứ hai đúng, vậy nàng đã ở trong một hoàn cảnh kinh khủng hơn nàng nghĩ rất nhiều, bị buộc chặt với anh bởi cuộc đấu giá cho tới khi anh quyết định chấm dứt mối quan hệ của họ.
Điều đó làm nàng tức điên lên, rằng anh có thể thực sự độc ác đến thế, nàng đứng lên bằng đôi chân mình và bắt đầu ném vào anh bất cứ thứ gì tới tay nàng, hét lên cùng với mỗi cú ném:
- Chẳng có đồ ăn nào được đưa tới cả! Người đánh xe của ngài cũng không xuất hiện cho tới tận hôm nay! Và nếu ngài nghĩ ngài có thể đánh lừa và rồi làm tôi bối rối với những lời chối cái ngược lại, ngài-
Nàng không nói thêm được gì nữa bởi anh chẳng đứng yên đó để nàng lấy anh làm bia ném. Anh dễ dàng né cái thứ nhất, và cái thứ hai vụt qua khỏi đầu anh khi anh lao về phía nàng, đẩy nàng ngã về sau trên chiếc trường kỷ với bản thân anh nằm trên nàng.
Sau khi lấy lại nhịp thở từ chấn động đó, nàng thét lên:
- Tránh ra khỏi tôi, cái đồ thô lỗ vụng về!
- Cô bé yêu quý, chẳng có gì là vụng về liên quan tới cái vị trí của em hiện nay hết. Anh đảm bảo là, nó khá là có chủ tâm đấy.
- Tránh xa khỏi tôi dẫu sao đi nữa!
- Để em bắt đầu lại xu hướng bạo lực của mình hả? Không không. Bạo lực sẽ không phải là một phần trong mối quan hệ của chúng ta. Anh có thể anh đã nói tới chuyện đó rồi.
- Vậy ngài gọi chuyện đè bẹp tôi như thế này là gì?
- Thực ra nó là sự cẩn trọng – Và rồi anh ngừng lại, mắt anh trở nên xanh hơn vào giây phút anh nhìn xuống nàng – Ngược lại, anh cũng coi nó khá là tuyệt nữa.
Mắt nàng nheo lại:
- Nếu ngài đang nghĩ tới chuyện hôn tôi, tôi sẽ không khuyên ngài làm thế - Nàng cảnh báo.
- Không ư?
- Không.
Anh thở dài:
- À, thôi được.
Nhưng rồi một nụ cười nửa miệng xuất hiện khi anh thêm vào:
- Anh luôn luôn không nghe theo những lời khuyên hay.
Chẳng có cách nào ngăn anh không hôn nàng, với cái vị trí mà nàng đang ở, đặc biệt là khi bàn tay anh đi tới giữ cằm nàng ngăn nàng không quay mặt sang bên. Nhưng môi anh quét qua môi nàng không hơn một giây khi anh giật lại sau như thể anh bị đốt, và thực tế, anh đã cảm thấy sức nóng từ cơn sốt của nàng.
- Chúa lòng lành, em bệnh, phải không? Em đang bốc cháy như quỷ vậy. Em đã đi gặp thầy thuốc chưa?
- Tôi phải trả công cho bác sĩ với cái gì bây giờ? – nàng hỏi một cách mệt mỏi – Khi mà tôi chỉ kiếm đủ tiền từ việc khâu vá để kiếm ăn cho mình?
Và rồi gương mặt anh đỏ rực, và anh đứng lên để càu nhàu giận dữ với nàng:
- Tự mình giải thích đi. Em bị cướp phải không? Ngôi nhà và mọi thứ bên trong nó bị cháy rụi à? Tại sao em lại không có chút lương thực nào, khi mà anh đã gửi tới rất nhiều?
- Anh thì nói thế, nhưng chẳng có gì tới cả, tôi sẽ nói là anh đã không-
Anh khựng lại:
- Đừng có buộc tội anh nói dối, Kelsey. Anh không biết cái quái nào đã xảy ra với những thứ đồ anh đã sắp xếp để cho đem tới ngôi nhà, cho dù vậy anh sẽ tìm ra. Và anh đã sắp đặt những chuyện đó. Anh cũng để lại cả cỗ xe và người đánh xe cho em nữa.
Anh có vẻ thành thực, anh thực sự thế. Nàng ước nàng có thể biết chắc là anh nói thật. Nhưng nàng cho phép đảm bảo với anh là có chút nghi ngờ cho tới khi nàng có chứng cứ chứng minh ngược lại.
- Nếu ngài đã làm – nàng nói khi nàng chầm chậm ngồi xuống – Tôi chắc chắn đã không thấy bất cứ dấu vết gì của anh ta, ít nhất cho tới sáng nay.
- Anh ta đã kiểm tra em hàng ngày, để xem em có cần anh ta không. Em đang nói rằng anh ta không hề làm thế?
- Làm sao tôi biết anh ta có hay không, khi mà tôi hiếm khi ở đó? Hay ngài đã không nghe thấy tôi nói tôi phải đi bộ xuống thị trấn hàng ngày chỉ để mua lương thực?
Cuối cùng anh cũng hiểu ra những gì nàng đã phải đối mặt – một mình.
- Chúa nhân từ, không thắc mắc sao em lại nhảy dựng lên với anh – đấy là nói thế - ồ, Kelsey, anh rất tiếc. Tin anh đi, nếu anh có bất kỳ ý tưởng nào về chuyện em đã không ổn định thoải mái ở ngôi nhà đó, anh đã quay trở lại ngay rồi.
Trông anh thất kinh tới mức nàng cảm thấy muốn trấn an anh. Thực sự, ngoài nỗi hoảng sợ và lo lắng, mọi chuyện cũng chẳng tệ đến thế nếu không phải vào mùa đông, và nếu nàng không bị cảm lạnh. Và giờ khi cơn giận rời bỏ nàng, những triệu chứng của cơn cảm lạnh đó trở nên đáng chú ý lần nữa.
Nàng ngả người ra trên chiếc trường kỷ, cảm thấy yếu ớt khi dùng cạn kiệt tất cả năng lượng của sự tức giận.
- Tôi tin rằng tôi có thể nghỉ ngơi một chút-
- Và một bác sĩ nữa – anh cắt ngang khi anh bế nàng lên và bắt đầu mang nàng về phòng.
- Tôi có thể đi được – nàng phản đối – và một chút nghỉ ngơi là tất cả những gì tôi cần, lúc này khi tôi có thể thoát khỏi cảm lạnh.
Anh nhăn mặt, cho dù nàng không thấy. Nàng đang choáng tới mức những bức tường trôi qua nàng với một tốc độ đáng báo động. Có phải anh đang đi lên gác không? Không, nàng chỉ đang bị ngất thôi, điều mà nàng bị ngay lúc đó.