- Đã nhận được một bức thư từ Jason ngày hôm nay – Anthony thông báo ngay khi những người phụ nữ rời khỏi phòng, để lại đàn ông thưởng thức rượu brandy cùng những điếu xì gà của họ - Nói rằng chiều mai sẽ tới căn nhà của Eddie, nhưng không nói lý do. Có ai trong mọi người biết ông anh tới thành phố vì chuyện gì không?
- Anh cũng nhận được bức thư như thế - James đáp lời cùng một cái cau mày đầy tư lự - Jason không thường tới thành phố lắm trừ khi anh ấy có công việc phải tham dự hay anh ấy nghĩ có ai đó cần bị mắng mỏ quở trách.
Bởi vì James tình cờ lại liếc nhìn Jeremy khi nói điều đó, con trai anh ngồi một cách không tự nhiên và phàn nàn:
- Đừng có nhìn con. Cha đã cằn nhằn con suốt vì chuyện con bị đình chỉ học lần này rồi. George cũng thế luôn, chỉ vì chuyện đó. Và nó sẽ không xảy ra nữa đâu. Con hứa rồi, đúng không?
- Nếu chuyện này là về Jeremy thì anh ấy sẽ không muốn em có mặt ở đó đâu – Anthony chỉ ra.
Derek vẫn còn lo lắng về chuyện Kelsey đã rời phòng và ở một mình cùng với không chỉ một mà là ba người phụ nữ trong gia đình anh. Cho nên anh mất một lúc mới nhận ra cả hai ông chú đều đang nhìn anh. Anh nhún vai:
- Cháu chẳng biết chuyện gì cả, và cháu mới rời khỏi Haverston tuần trước. Tại lễ cưới cũng có ai nói gì đâu. Nhưng mà, cháu đã không về nhà từ sáng nay, cho nên cháu không biết mình có nhận được một bức thư như thế hay không. Và ừm, cháu không dính tới chuyện gì mà cha cháu sẽ muốn để tâm tới.
- Cậu quên mất vụ đấu giá rồi, bạn già – Percy thêm vào một cách đắc lực – Ông ấy sẽ nói mấy lời về nó nếu ông biết đấy, nó công khai thế cơ mà.
Trong khi Derek nhìn hầm hầm với Percy khi anh ta đề cập tới chuyện đó, James hỏi:
- Buổi đấu giá nào thế?
Và Anthony nói với Derek:
- Chúa nhân từ, cháu không thực sự mua cô ta đâu, phải không?
Trước khi Derek có thể trả lời, James đã tự mình suy luận ra:
- Nó đã mua Kelsey ư? Chết tiệt ta đi, và ta đã nghĩ là mình làm mọi chuyện ít nhất cũng một lần rồi.
Ngay lúc đó Derek nhìn qua chú Tony của anh đầy buộc tội, hỏi:
- Chú nói với chú ấy hả?
Anthony cười thầm:
- Dĩ nhiên không, chó con – Anh nói với sự thích thú rõ rệt – Nếu ta đã để ý thấy chuyện đó ngay, cháu nghĩ là anh ấy sẽ không thấy gì ư? Khi mà James không thể chối cãi là còn phóng đãng hơn cả ta nữa?
James nhướn một bên mày vàng óng về phía ông em trai:
- Xin lỗi chú em. Phóng đãng ấy hả?
Lông mày của Anthony xếch lên cùng một góc độ như thế:
- Anh không thế à?
- Ừ thì, có thể, nhưng anh thích cái cách Reggie gọi nó hơn, nếu em cũng vậy. “Những kẻ sành sỏi phụ nữ” nghe có văn vẻ hơn.
- Em sẽ phải đồng ý với điểm đó thôi – Anthony trả lời – Con bé yêu dấu có cách dùng từ thật tuyệt.
- Đã nghĩ là phóng đãng thì thích hợp với cháu hơn – Nicholas nhận xét với nụ cười tự mãn.
Đôi mắt xanh lục của James ngay lập tức hướng về thằng cháu rể của anh, và anh nói với tông giọng khô khan hơn của mình:
- Dạo này vẫn ngủ trên sô pha chứ, cậu bé yêu quý? Nếu không, ta lấy làm hân hạnh được trợ giúp chú mày trong chuyện đó.
Nicholas ngay lập tức đỏ mặt. Nó là một thực tế dễ thấy, ít nhất là giữa James, Anthony, và bản thân anh – rằng Reggie nổi giận với chồng cô bất cứ khi nào anh dám trả treo với hai ông chú yêu quý của cô. Quỷ tha ma bắt, anh nên giữ mồm giữ miệng mới phải, và Anthony, nghe được câu nói, khẳng định điều đó:
- Chú mày biết là chú mày không nên khơi mào chuyện đó mà. Nếu chỉ vì là Reggie không ở đây lúc này không có nghĩa con bé sẽ không nghe gì về nó.
- Chú mới thật hết lòng làm sao – Nicholas lẩm bẩm.
Anthony nâng ly rượu brandy của mình lên trong dáng điệu nâng cốc và cười nhăn nhở:
- Như thể là ta không vậy ấy.
Nếu Nicholas đang ước mình ở nơi nào khác thì Derek đang ước anh đã đi và làm gẫy một cái chân hay cái gì đại loại thế để anh cũng không có mặt ở đó. Chuyện anh nghĩ tới rằng có thể trải qua buổi tối hôm nay mà không tiết lộ quan hệ của anh và Kelsey thật là điên.
Nhưng vì là Percy đã nêu lên vấn đề, anh nói với James :
- Cháu đang định nói chuyện với chú về việc này, chú James. Tuần này cháu đã tới nhà chú hai lần để bàn chuyện đó, nhưng không gặp được chú.
- Ừ, George có nói với chú. Chú đang định gọi cháu đến ngày mai, nhưng vì chúng ta đã ở đây rồi….
- Vâng, nó cũng không phải chủ đề hay ho lắm để mà tiêu hóa, nó khá là ghê tởm, thực ra-
- Cứ để ta lo về khả năng tiêu hóa của ta, nhóc – James nói cùng một nụ cười.
Derek gật đầu, tiếp tục :
- Chúng cháu tình cờ biết tới cuộc đấu giá này, chú biết đấy, và cháu không có ý định can dự vào, chắc chắn là không muốn thêm một cô tình nhân nữa – đó là cái thân phận mà cô gái đó được mang bán – nhưng rồi cháu thấy ai là người đang trả giá.
Và rồi anh tiếp tục nói với họ mọi chuyện anh biết về David Ashford, kết thúc với câu :
- Mọi người thấy đấy, cháu không thể để hắn ta có được Kelsey, khi cháu biết những gì về hắn.
- Dĩ nhiên cháu không thể - Anthony đồng tình.
Biểu hiện của James chắc chắn là cứng rắn lại :
- Và lý do mà cháu tới gặp ta là cái này hả ?
Derek thở dài :
- Cháu thấy chuyện này thật không chịu đựng nổi khi tên quý tộc này vẫn còn ngoài đó tự do thực hiện những hành động đồi bại của hắn. Cháu đã hi vọng chú có thể biết cách nào đó giải quyết gã.
- Ồ, đúng thế - James nói cùng một nụ cười tối tăm, đáng ngại – Ta có thể nghĩ tới vài cách.
- Kiểu như giết hắn ấy – Derek thấy khôn ngoan khi thêm vào.
James không nói gì dễ tới mười giây, rồi :
- Nếu cháu muốn.