Vết thương trên người dần hồi phục tốt, các vết thâm cũng mờ dần chỉ cần dậm ít phấn là có thể che hết chúng. Bộ phim hoãn lại quá lâu chỉ vì cô nên tinh thần Phạm Na chưa hoàn toàn bình tĩnh thì cô đã quyết định trở lại đóng phim.
Ngày đầu tiên trở lại, trên lối vào phim trường thì Phạm Na bất ngờ bị chặn lại. Người này là phóng viên đã đeo bám cô ngay từ lúc nào cô cũng chẳng biết.
“Phạm Na, nghe nói cô mất tích vì bị ai đó tấn công?” Thấy cô không có ý định trả lời, vòng qua người hắn mà đi thì hắn cố gắng dùng tay kéo cánh tay cô lại
“Có phải chủ mưu bắt cô la Bối Na, cô ấy gần đây thị mở phiên tòa bí mật xét xử phải ngồi tù không? “
Phạm Na thẩn người trước câu hỏi của hắn, từng mọi kí ức đêm hôm đó như hiện về, hai tên thô bạo xé quần áo của cô ra, hôn lên từng tấc thịt trên người cô....
“AAAAAAA.... không... tôi không biết.... cút đi...” Phạm Na ngồi bệt xuống nền gạch, hai tay ôm đầu không ngừng la hétRead more…
Tên kí giả đầu tiên là ngẩn người vì hành động đột ngột của Phạm Na. Sau khi hắn kịp nhận thức có thể cô bị sốc nên bị thần kinh? Hắn vội vàng cầm máy ảnh lên muốn chụp lại vài tấm hình làm bằng chứng mai đăng báo.
Hắn không ngờ hắn chưa kịp chụp được gì thì đã bị một người gạt phắc máy ảnh trên tay hắn vỡ tan tành, đồng thời giáng cho hắn một cú đấm ngã lăn ra đất.
Người đến là diễn viên chính Trương Thiết Phàm, Thiết Phàm cũng đến để đóng tập phim. Không ngờ lại gặp tình cảnh này, tuy anh ta không chấp nhận được sự thật là anh ta đóng với một người mới, điều đó làm anh ta chán ghét, nhưng gặp sự việc như này thì làm việc hiệp nghĩa thôi. Nhưng khi nhìn biểu hiện hoảng loạn của Phạm Na anh ta càng khó chịu, cô gái này làm hành động không khác gì kẻ điên.
Thấy chi Phi đã đến, anh ta không thèm nhìn lại đã đi vào trong để mọi việc cho chị Phi giải quyết.
“Đồng Lâm? Hình như cậu muốn thêm một vụ kiện thì phải. Lần này không cần chúng tôi ra tay cũng sẽ có người không để cậu yên.” Chị Phi lạnh lùng liếc xéo, âm thầm ra hiệu cho hai bảo vệ đưa người ra ngoài
Cúi xuống nhặt máy ảnh vỡ nát lên. Nhìn Phạm Na đang ngồi co ro lại khiến hắn cũng bực mình.
“Hức... ức... em xin lỗi”
“Phạm Na, cô mà còn như vậy nữa thì bệnh tình của cô sẽ bị phanh phui sớm muộn thôi” Thật không nỡ trách cô ngốc, cúi xuống ôm lấy cánh tay dìu cô đi tiếp
Trong lúc ấy, Trương Thiết Phàm vào trong phòng kín trực tiếp gọi cho phòng tổng giám đốc
“Alo, phòng tông giám đốc Phong hành xin nghe”
“Tôi là Thiết Phàm, có giám đốc Vương ở đó thì phiền cô nối máy tôi muốn hỏi giám đốc vài truyện”
“vâng, anh đợi một lát! “ Sau khi gác máy, trợ lý nở nụ cười rực rỡ. Có trời mới biết cô hâm mộ Trương Thiết Phàm như thế nào! Nào là gia đình nghèo. Cậu ấy đã đống phim từ năm 10 tuổi.. Thay cha mẹ trả nợ... Mười mấy năm cống hiến cho màn ảnh, không chỉ có vẻ bề ngoài đẹp trai, mà tài năng còn khiến khán giả khâm phục hơn.
“Alo” Vương Thông ngồi dựa lưng vào ghế. Dường như hắn cảm thấy rất nhàm chán
“Giám đốc, nam diễn viên Thiết Hàn gọi đến tìm ngài, ngài muốn nói chuyện không ậ!”
“Được” không biết lại có việc gì nữa. Haiz bộ phim này thật rắc rối”
“ Chào Vương Tổng, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi. Tại sao lại chọn cô ta? Ngài có biết bệnh tình cô ta đã...” Trong giọng nói không che dấu được sự chán ghét, khó chịulại mang nửa phần ấp úng
“Cậu đơn thuần nghĩ vì cô ta xinh đẹp nên được tuyển à?” Vương Thông cười cười manh theo lạnh ý “ việc người nào nâng đỡ chắc cậu cũng đoán ra nhỉ? tốt nhất cậu đừng chọc giận hắn”
“Anh cũng không phải không biết tôi không thích diễn với người như vậy.” Thiết Phàm hắn luôn có quy tắc sống của bản thân hắn. Hắn không thích diễn với những diễn viên không có thực lực, lại càng ghét những loại đàn bà nổi tiếng nhờ leo lên giường kẻ khác. Hắn luôn coi thường những loại người đó, hắn là một trong rất ít nghệ sĩ trẻ hiện tại sống ngay thẳng không lắt léo, không scandal.
“Cậu chưa xem các tập Phạm Na diễn sao? À, cậu luôn bận nên chưa có lịch quay chung cảnh nào, hay cậu vốn khinh thường cô ta mà chưa xem hử? Tốt nhất cậu nên xem trước khi nói chuyện lại với tôi. Nếu cậu thấy không được thì tôi sẽ chọn diễn viên nam chính khác thay cậu. Yên tâm, tôi sẽ có cách giải quyết trước truyền thông.”
“Được, tôi mong anh giữ lời. Chút nữa tôi có cảnh quay cùng cô ta. Tôi muốn xem cô ta diễn như thế nào mà ngài lại đề cao như vậy”
“Được, tôi chờ cậu xem rõ người mà tôi coi trọng”
Cúp máy, Trương Thiết Phàm thở một hơi dài. Tuy Vương Thông là người làm ăn, đương nhiên hắn cũng bị áp lực nâng đỡ một minh tinh. Nhưng chưa bao giờ thấy anh ta khen một người nào nghiêm túc như vậy. Có lẽ hắn đã quá coi thường người mới này.
Bước chân về phim trường, thấy mọi người đã đang trang điểm, tất bật trang trí hậu trường.
“Đạo diễn tôi đến trễ”
“Không sao, haaha hiếm khi người nghiêm túc như cậu lại tới trễ.” Đạo diễn cười ha hả thân thiết vỗ vai Trương thiết Phàm. Họ có cơ duyên hợp tác chung mấy bộ phim. Trong mắt ông, Trương Thiết Phàm là một diễn viên đáng ca ngợi. Không như những kẻ khác có chút danh tiếng là vênh mặt, vênh mũi. Cũng có loại không có thực lực ỷ có người nâng đỡ liền không coi ai ra gì. Phách lối.
Còn trong mắt Thiệu Phàm, đạo diễn này là một người có tâm với nghề. Ông ta không chỉ tâm huyết, còn rất nghiêm khắc trong các cảnh quay. Vì thế, phim nào có mặt ông đều nổi lên. Danh tiếng không ít, lại được đánh giá cao.
Xem ra lần này, mời hắn làm nam chính, và đạo diễn này thì “Ô Dù” của Phạm Na rất lớn nên chỉ cần đóng xong phim này. Danh tiếng sẽ lên như diều gặp gió.
Đôi mắt không tự chủ mà nhìn về phía Phạm Na đang ngồi trên bàn trang điểm. Tuy đã đánh lên lớp son phấn càng xinh đẹp hơn. Nhưng vẫn mang chút mệt mỏi, tái nhợt.