Scandal Đình Đám

Chương 32: Chương 32






Khuất Mặc lái xe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, ở chỗ cách chỗ đỗ xe lúc trước không xa, cửa sổ xe một chiếc xe thương vụ màu đen từ từ đóng lại.

Người đàn ông ngồi sau xe thu hồi ánh mắt, trầm mặc một hồi lâu, dựa vào bên cạnh Đỗ Ngôn Ngôn, "Cô ta là người nào?"

"Một người mẫu nhỏ." Ngược lại, ánh mắt Đỗ Ngôn Ngôn vẫn như cũ, khóa chặt ở hướng chiếc xe kia vừa rời khỏi.

"Gần đây cùng Tùy Trần truyền xì căng đan chính là cái kia?"

"Ừ." Cô gật đầu.

"Người thế nào?" Thành Luật hỏi được rất cứng nhắc, tựa như loại gia trưởng.

Đỗ Ngôn Ngôn che giấu ở trên nét mặt miêu tả sinh động, khinh thường, giả bộ lo lắng, "Em nghe đám bạn bè nói, cô ta vì cướp đoạt quyền phát ngôn tình nguyện bị nhà máy hiệu buôn dùng quy tắc ngầm, em lo lắng cô ta tiếp cận Tùy Trần mục đích chỉ vì tiền."

Nghe vậy, Thành Luật nhíu mày, đối với lời nói của Đỗ Ngôn Ngôn, anh không có biểu hiện lớn, "Cậu ấy kiêng ăn thế nào, có thể làm cho cậu ta động lòng, cô gái kia sẽ không quá kém."

"Tùy Trần làm sao có thể thích loại cô gái như thế kia!"

Cô phản xạ có điều kiện, khẽ hô, khiến Thành Luật buồn cười hỏi ngược lại: "Hình như em rất kích động."

"Em. . . . . . Em. . . . . ." Cô nói úp úp mở mở, ý thức được mình thất thố, nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, "Em không biết nói thể nào để cho anh hiểu."

"Nói tình hình thực tế."

"Thật ra thì trước đây Tùy Trần có nói qua là yêu thích em, lúc ấy em rất khiếp sợ, có thể nói làm tổn thương cậu ấy. Em nói cho cậu ấy biết, em chỉ là bằng lòng thích anh, cho nên yêu ai yêu cả đường đi mà coi cậu ấy như em trai để chăm sóc, còn khuyên cậu ấy tìm bạn gái, đừng lần nữa có ý nghĩ trái luân thường đạo lý với em, đời này em cũng không thể tiếp nhận cậu ấy." Nói xong, cô tự trách mà rủ mắt xuống, "Không bao lâu sau cậu ấy và cái cô người mẫu nhỏ kia liền gây ra xì căng đan, có đoạn thời gian cơ hồ ngày ngày đều đứng đầu trang báo. Em sợ. . . . . . Cậu ấy chỉ vì giận em, mới cố ý làm như vậy."

"Anh biết rồi." Chuyện xưa khá dài, chỉ đổi lấy ba câu đơn giản của Thành Luật.

Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của Đỗ Ngôn Ngôn, cũng hoàn toàn đi ngược lại mục đích của cô, "Thành Luật, em biết anh đã đáp ứng cậu ấy là sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của cậu ấy, thế nhưng lần này không giống vậy, phụ nữ trong Làng Giải Trí không phải dễ chọc, em sợ cậu ấy chơi ra họa."

"Anh biết rồi."

Vẫn như cũ là ba chữ này, liền giọng cũng như thế, không nóng không lạnh.

Đỗ Ngôn Ngôn ý thức được cô không thể nói thêm gì nữa, chơi với lửa có ngày chết cháy.

Thịnh Đản bất tri bất giác bắt đầu hoài nghi một vấn đề. . . . . . Có phải cô bị chỉnh rồi không?

"Trời ơi, anh đột nhiên nhận được điện thoại, anh và Khuất Mặc còn có việc phải làm, không có biện pháp chăm sóc cậu ấy. Con nai nhỏ, Tùy Trần thì xin nhờ em rồi."

Vừa mới đem Tùy Trần đỡ đến cửa nhà, Tạ Miểu liền bất thình lình kêu to.

"Có sao?" Khuất Mặc hoang mang nhìn về phía anh, nghiêm túc nhớ lại, rất lâu sau, không nhớ nổi mình có bất kỳ công việc gì còn lỡ dở.

"Có, đương nhiên là có."

Ánh mắt của Tạ Miểu giống như rút gân, càng không ngừng nháy, nháy hết mắt trái rồi đổi sang mắt phải, lặp đi lặp lại như thế, Khuất Mặc cuối cùng cũng nguyện ý phối hợp, "Vậy thì có đi."

. . . . . . -_-‖

Cái gì gọi là "Vậy thì có đi", muốn chơi trò chơi không giải thích được à, cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ.

Dù sao trước đó cũng nên thông đồng, ít nhất không làm cho cô nhìn thấy sơ hở rõ ràng như vậy chứ.

Nói gì mà đột nhiên nhận được điện thoại, dầu gì cũng nên giả bộ lấy điện thoại di động ra nói đôi câu chứ.

Như thế nào, hoàn toàn coi cô như kẻ ngu sao? !

"Này, Wey wey Wey!" Chờ Thịnh Đản yên lặng phát tiết xong bất mãn ở trong lòng, sau khi hồi hồn, phát hiện Tạ Miểu và Khuất Mặc đã trở lại trong thang máy, còn mỉm cười hướng cô vẫy tay chào tạm biệt.

Cô muốn xông lên trước nhấn nút thang máy, không để cho hai người kia có cơ hội chạy thoát, nhưng sức nặng toàn thân của Tùy Trần đè trên người cô dẫn đến đi nửa bước cũng thấy khó khăn.

Cánh tay cứng ngắc đưa ra giữa không trung, cô bất lực nhìn cửa thang máy đóng lại, trên màn hình bên cạnh các con số từng tầng một hạ xuống.

"Quá đáng, thật là quá đáng, giúp một tay đem người dìu vào trong rồi đi thì làm chậm trể bao nhiêu thời gian của các anh chứ! Ít nhất cũng đưa em đi đón xe chứ, bên ngoài cũng đang mưa, em không mang ô á! Nguyền rủa các anh bị kẹt trong thang máy! Nguyền rủa các anh lúc trở về trên đường bị kẹt đèn đỏ! Nguyền rủa các anh sau này đều không làm xong công việc. . . . . . Anh không cần lộn xộn, như vậy em không có cách mở cửa á." Chửi rủa trách mắng, toàn bộ tinh lực của cô lại một lần nữa tập trung trên người Tùy Trần.

Từ trên người anh tìm nửa ngày mới thấy chìa khóa, cuối cùng đưa nó nhập vào quỹ đạo.

Thật vất vả mở cửa, cô cắn răng, dùng hết hơi sức toàn thân đem Tùy Trần túm vào bên trong.

"Anh có thể phối hợp chút hay không, oa, không cần vẫn ép lên trên người em á! Tránh ra á..., em còn muốn đóng cửa. . . . . ."

"Để cho cô gái có đầu bị cửa kẹp đóng lại."

". . . . . ." Anh thật sự say sao? Thời điểm mắng anh, mồm miệng làm sao lại có thể rõ ràng như vậy. Thịnh Đản khóc không ra nước mắt, nhanh chóng đụng vào khớp hàm bật ra lời nói, "Em chính là cái cô gái có đầu bị cửa kẹp à! Thật là đủ rồi, em biết rõ mình rất đần độn, không cần anh nhắc nhở từng lần một như vậy!"

Dù sao anh say, vậy thì thừa dịp đem toàn bộ buồn bực kìm nén trong lòng tối nay phát tiết ra ngoài thôi.

Thịnh Đản nhắm hai mắt rống sung sướng lâm ly, nhưng khi mở hai mắt ra, thì kiêu ngạo đang tăng cao kia trong nháy mắt liền uể oải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.