Tùy Trần thay đổi, tất cả những người bên cạnh anh đều cảm thấy kể từ khi trở về từ Hongkong, anh rõ ràng càng ngày càng trở nên im lìm.
Trước kia trên mặt vẫn thoa lên tảng băng, khóe miệng còn thường chứa đựng nụ cười đáng đánh đòn, giống như anh hạnh phúc nhất trên toàn thế giới.
Mới nhận được điện ảnh con khua chiêng gõ mõ chụp nhanh, nhưng mỗi đem anh vẫn rút ngắn thời gian gọi một cuộc điện thoại, trò chuyện một giờ mới lưu luyến không rời cắt đứt. Có thể nghĩ, nét mặt khi anh tán gẫu điện thoại có bao nhiêu xuân tình phơi phới. Mà căn cứ tin tức Nhậm Sâm phản hồi, cũng trong lúc đó, bình thường Thịnh Đản cũng sẽ núp ở một góc len lén nói điện thoại.
Đi dạo phố hoặc là nhận được trang phục do thương nhân tài trợ thì anh thường xuyên làm cho trợ lý hỏi thăm có khoản nữ sinh hay không, nếu như có, không ngoài dự tính, tất cả kiểu dáng cũng sẽ là double (đôi). Dĩ nhiên, sau đó không lâu, những trang phục kia sẽ xuất hiện trên người Thịnh Đản.
Tất cả thay đổi đều chỉ hướng cho thấy, anh yêu, đối tượng là Thịnh Đản.
Chỉ là hai người kia cực kỳ ăn ý, cho dù là hướng về phía bạn bè hay là truyền thông, cũng trăm miệng một lời kiên trì nói —— chỉ là bạn bè.
"Lừa bịp mà! Bạn bè có thể như vậy sao? Sao cậu không biết mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tớ? Sao lúc mua quần áo không thuận tiện giúp tớ mang giùm một phần? Sao không giúp tớ quay phim điện ảnh tìm một đám bạn bè đến hỗ trợ? Hai người cũng đừng gượng chống, cùng nhau nói một câu ‘ anh yêu em, em cũng yêu anh’ có cái gì không thể. Cả ngày lẫn đêm là bạn bè, bạn bè, cũng không ngại giả dối sao?"
Đối với loại tình trạng này của bọn anh, Tạ Miểu thẹn quá hóa giận rống qua, rất có tư thế hoàng đế không gấp thái giám gấp hơn.
Anh hô lên từng câu từng chữ, đều kích thích không nhỏ dưới đay lòng Thịnh Đản, cô có rất nhiều cảm xúc nhưng không có biện pháp nói ra, sợ đám kia nhận định bọn họ rất hạnh phúc, cảm thấy cô giả vờ giả vịt.
Nhưng ít nhất cô dám thành khẩn thẳng thắn với chính mình, cực kỳ thẳng thắn rõ ràng, "Anh yêu em, em cũng yêu anh" không phải có thể tùy tiện nói ra.
Có lẽ Tùy Trần đối với cô thật rất tốt, không sai, nhưng tốt hơn. . . . . . Những thứ kia tốt giống như là cứng rắn mà đem tình yêu đối với một người chuyển dời đến trên người một người khác, anh đang bức bách mình quên Đỗ Ngôn Ngôn, mà cô hình như là vật thay thế gần trong gang tấc, dễ như trở bàn tay.
Thí dụ như hiện tại. . . . . .
Cô bị một tin nhắn của Tùy Trần cho gọi đến tham gai studio điện ảnh.
Trong tin nhắn chỉ có sáu chữ đơn giản, hai dấu ngắt câu—— anh nhớ em, muốn gặp em.
Sau khi anh nhìn thấy cô xuất hiện, biểu hiện lần thứ nhất nhanh chóng vượt qua kiểm tra của tổ ống kính, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, không nói hai lời mà đem cô kéo vào xe nghỉ ngơi.
"Sao đột nhiên tới?" Tùy Trần thuận tay kéo rèm che tron xe lên, biết rõ còn hỏi.
"Không phải anh nói muốn gặp em sao." Đối với mình không có tiền đồ, Thịnh Đản cũng đã biết phục thiện rồi.
"A." Tại nơi cổ họng anh nặn ra một tia cười khẽ thanh thoát, "Đột nhiên cảm thấy em thật giống như một con thú kêu."
"Này. . . . . ."
Cô bất mãn không cam lòng phản bác lại bị Tùy Trần chợt nghiêng môi tới nuốt hết.
Kể từ lúc ở Hongkong, bọn họ chân chính trên ý nghĩa nụ hôn đầu, Tùy Trần cũng không có việc gì liền yêu hôn cô.
Mỗi lần đều thình lình xảy ra như vậy, có lúc rất dịu dàng lưu luyến, nhiều hơn là kịch liệt như bây giờ.
Giống như hận không nuốt cô vào trong thân thể, dùng hết toàn lực hôn, mỗi lần cũng có thể làm cho đầu óc Thịnh Đản choáng váng.
Anh nói qua muốn cho cô dần dần có thói quen thích ứng, sau này không cần phải trốn nữa. Đáng tiếc bi kịch chính là, nhiều lần như vậy rồi, Thịnh Đản vẫn không có biện pháp có thói quen, trong nháy mắt cùng đầu lưỡi anh chạm nhau, cảm giác giống như toàn thân bị tiếp nhận dòng điện tê dại, trong óc chỉ có một khoảng trống rỗng, quanh quẩn cô, tiếng tim đập càng ngày càng gấp rút.
Cho đến khi cảm thấy đầu ngón tay của anh không an phận chui vào trong T shirt của cô, lý trí Thịnh Đản mới chạy trở về, "Đừng, đừng lộn xộn, nơi này là studio, bên ngoài có rất nhiều người."
"Ừ." Tùy Trần hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ khiến dục vọng phanh lại, dừng lại tất cả động tác, vẫn như cũ siết chặt eo mềm của cô, đem cô an trí trên đùi mình, chóp mũi ngửi hương thơm nhàn nhạt ở hõm vai cô, lầm bầm, "Sẽ không rời khỏi anh chứ?"
"Sao đột nhiên hỏi như thế." Không thể nói rõ ràng, cái vấn đề này khiến Thịnh Đản có chút sợ.
Thật ra thì cô vẫn không dám dõi mắt nhìn vào tương lai giữa bọn họ, cảm giác nơi đó tràn đầy không biết, ngay cả chủ quyền khống chế cũng không ở trên tay cô.
Có muốn rời đi hay không, cô có thể nói sao?
"Bị em nuông chiều rồi. Anh sợ lần sau lúc nói muốn gặp em, nếu như không thấy được, sẽ rất khó chịu." Tùy Trần chưa bao giờ thể nghiệm qua loại cảm giác này, cho dù là nghĩ, anh đều cảm thấy lòng có chút đau.
Trước kia là đơn phương yêu Đỗ Ngôn Ngôn, để cho anh không có cơ hội rút ra kinh nghiệm lo được lo mất.
"Sẽ không á..., em sẽ cố gắng chạy tới. . . . . ." Thịnh Đản cầm tay của anh, nói ra cam kết.
Đây không phải là âm thanh chân chính dưới đáy lòng cô, cô muốn nói, nếu như muốn thấy cô, đại khái có thể đến tìm cô, tại sao cô phải chủ động?
Nếu như quả thật có một ngày như vậy, cô cũng tùy hứng gửi anh một tin nhắn, anh sẽ bằng lòng hạ thấp mình sắm vai thú kêu sao?
Rất khó à? Loại công bằng này không tồn tại giữa bon họ, kể từ khi trái tim cô run động, cô nhất định sẽ phải bỏ ra nhiều hơn so với Tùy Trần.
"Thật biết nghe lời." Anh há mồm khẽ gặm vành tai của cô, đem cô an trí bên cạnh, cánh tay dài duỗi ra, từ ghế sau lấy một cái túi màu đen, "Cho em."
"Đây là cái gì?" Thịnh Đản khốn hoặc nhận lấy cái túi lớn anh đưa tới.
"Phần thưởng, mấy ngày trước anh đi catwalk show ở Italy nên giúp em mua." Anh vừa nói xong, vừa lấy Americano được trợ lý mua mở ra, đổ vào sữa tươi.
Cả quá trình đều rất lưu loát, khiến Thịnh Đản có chút ngây ngô, nửa thìa sữa không thêm đường, pha chế thỏa đáng, anh tự nhiên mà đem cà phê đẩy tới trước mặt cô, bắt đầu điều chế tách của mình, khẩu vị giống vậy.
Thịnh Đản thu hồi thần, rủ mắt xuống, có chút đoán được trong túi quà tặng sẽ là cái gì.
Cô cẩn thận từng li từng tí mở ra, từng động tác cũng dắt theo trái tim đau đớn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy vật nằm yên tĩnh trong chiếc hộp màu đen là giày cao gót, loại đau này cảm giác còn đau đớn cực hạn.
Đó là đôi giày cao gót rất đẹp, màu trắng óng ánh trong suốt, để cho cô nghĩ tới Cô bé lọ lem và giày thủy tinh.
Đáng tiếc, cô không phải là Cinderella.
"Oa! Thật là xinh đẹp!" Cô thu lại tất cả tâm tình, giả bộ ra vẻ mặt anh muốn.
Anh cười cười, không nói gì, vội vàng lây hành băm trong cơm hộp mà tổ quảng cáo cung cấp.
Động tác tỉ mỉ cẩn thận kia, lại một lần nữa đập vào mắt Thịnh Đản.
"Sao thế?" Nhận thấy cô có chút trầm mặc khác thường, Tùy Trần ngừng lại động tác, ngẩng đầu lên.
Cô há miệng, muốn nói lại thôi.
Rất muốn nói cho anh biết, không ăn hành đó là khẩu vị của Đỗ Ngôn Ngôn, cô ăn tạp chỉ cần lấp đầy dạ dày thì cái gì cũng có thể nuốt; cà phê nửa thìa sữa không thêm đường, đó cũng là dấu hiệu của Đỗ Ngôn Ngôn, cô yêu thích hơn là hương chanh Latte, muốn ngọt phải có bơ; thích sưu tập giày cao gót, như cũ là yêu thích của Đỗ Ngôn Ngôn, cô yêu thích chỉ có Hello Kitty loại đồ chỉ thuộc về tiểu nữ sinh mơ mộng.
Cô không tên là Đỗ Ngôn Ngôn, cô tên là Thịnh Đản, cô không phải là Cô bé lọ lem có dã tâm muốn gả cho hoàng tử, cô không cần giày thủy tinh!
Vậy mà. . . . . . Cuối cùng, Thịnh Đản không nói gì, cô chỉ yên lặng nhìn tay của anh.
Bạn bè mà thôi, bọn họ đã xác định sẵn, cô có tư cách gì yêu cầu một người bạn đi quên mất người bạn gái trước, vì cô mà thay đổi?
Cảm thấy Tùy Trần còn đang chờ cô nói chuyện, cô mới ép buộc mình mỉm cười hồi hồn, "Em... đột nhiên em nghĩ đến, thật sự chúng ta có đoạn thời gian không thể gặp mặt rồi, lần trước đạo diễn MV kia, anh ta đang chuẩn bị một bộ phim thần tượng, muốn tìm em và Thích Huyền diễn. Nếu như thông qua quay phim thử, phải đi Hàng Châu quay. . . . . ."
"Anh thật đúng là không khách khí." Tùy Trần chấn động, nghĩ tới cùng Thích Huyền ở trên máy bay nói chuyện, thấy buồn cười mê sảng.
"Hả?"
"Không có gì." Anh thu hồi suy nghĩ, cười cười.
"Không cho phép nhận."
". . . . . . Tại sao?"
"A Sâm không nói với em sao? Bên DP kia tuyển chọn người phát ngôn, kế tiếp em sẽ hợp tác quảng cáo với anh, sợ rằng không có thời gian để em và Huyền sư huynh quay phim thần tượng."
"0o0. . . . . ." Thịnh Đản sửng sốt hồi lâu, mới tiêu hóa hết lời nói của Tùy Trần, "Thật hay giả? Em và anh hợp tác? Hợp tác? Chụp quảng cáo DP? Anh nói là chúng ta cùng nhau bị DP chọn làm người phát ngôn rồi hả ?"
"Ừ. Hợp đồng năm năm, trừ quảng cáo ở ngoài, em còn phải phối hợp các nơi tuyên truyền, tham dự các loại hoạt động thương nghiệp. Cho nên, có rảnh rỗi, giúp anh chuyển tới Thích Huyền, cậu ta từ bỏ ý nghĩ này đi."
". . . . . ."
Ngày đó Thịnh Đản liền bị Sâm ca gọi đến công ty, xác nhận tin tức trong miệng Tùy Trần là thật.
Theo sát phía sau, là một loạt kinh ngạc thương lượng vọt tới.