Thịnh Đản có số lượng ưu điểm không nhiều lắm, một trong ưu điểm chính là đúng giờ.
Nói 20' là đến kịp, Thích Huyền tính toán thời gian một chút, thật đúng là không kém từng giây từng phút, hai mươi phút sau, cô long đong mệt mỏi đứng ở trước cửa phòng nghỉ ngơi dành riêng cho anh.
Anh lùi chân về, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cùi chỏ chống đỡ trên đầu gối, cau mày quan sát cô.
Váy ngắn tinh sảo màu đỏ dưa hấu, áo ngực phong cách, ngực khoa trương hơn là có nơ con bướm to, làm vẻ đẹp của cô đạt được ngọt ngào bề ngoài, hợp với mái tóc khả ái, toàn bộ cảm giác giống như là kẹo đường vào miệng tan đi, mềm nhũn.
Ừ, cái này xác thực cùng với cô mới vừa rồi trên tin tức không có kém.
Nhưng. . . . . ."Em đem chân nâng lên cho anh nhìn một chút."
"À? Thế nào?" Thịnh Đản há to miệng thở hổn hển, mặc dù mặt mờ mịt, vẫn là nghe lời ngốc ngốc nâng chân lên.
"Chân của em tại sao lại bẩn như vậy? Giày đâu?" Đúng, đây chính là vấn đề, cô dùng nửa người trên vui tươi ngọt ngào tới phối hợp với nửa người dưới chật vật sao? Loại thị giác này đánh trúng cảm giác cũng quá vi diệu rồi.
"Ở chỗ này. Em không có thói quen mang giày cao gót á..., chạy không nhanh." Cô tùy ý đưa lên túi nhựa trong tay, đỉnh đạc ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Thích Huyền. Mắt thấy trên bàn xốc xếch có ly không mở bao bì trà sữa, cô chỉ chỉ chính mình, sau khi thấy Thích Huyền gật đầu, mới động thủ dùng ống hút đâm vào, hút mạnh để giải khát, "Còn nói sao, nếu không phải là sợ làm trễ nãi anh truyền hình trực tiếp, em đâu phải đầu đường chạy như điên? Tối nay cũng không biết tà quái gì, em chạy hết một con đường mới bắt được xe."
"Em. . . . . ."
"Lại nói anh thật đúng là rất không có lương tâm nhé, toàn bộ đều là vô sự bất đăng tam bảo điện. Bình thường cũng không thấy anh gọi điện thoại thăm hỏi em ân cần, em muốn gọi điện thoại tìm anh tán gẫu, anh lại không nhận. Hơn nữa, có phải hay không chỉ có thời điểm bị khác quý lỡ hẹn, anh mới muốn tìm em. Haizz, em nói em không phải đặc biệt như vỏ xe phòng hờ, làm cho anh cảm thấy đem em thành vật thay thế là có lỗi với cha mẹ em hay không?"
Thích Huyền cơ hồ không có cơ hội nói gì, kể từ khi cô ngồi xuống, liền cắm đầu cắm cổ nói ra.
Bộ dáng kia thao thao bất tuyệt, để cho anh buồn cười nghiêng đầu qua, thừa dịp cô uống trà sữa, anh rốt cuộc tìm được cơ hội chen miệng rồi, "Em gái, có phải em có tâm sự hay không?"
". . . . . . Nào có, tâm tình em rất tốt, cả một cảnh xuân tươi đẹp."
"Mỗi lần em có tâm sự thì nói đặc biệt nhiều."
Nghe vậy, cô lúng túng cắn ống hút, cố ý để cho mình nói ít, "Thật không có á."
"Trừ nói nhiều ở ngoài ra, em còn không ngừng cắn ống hút."
Thịnh Đản chợt đem trà sữa từ bên bờ môi dời đi, chột dạ gãi gãi chóp mũi.
"Còn gãi chóp mũi."
"Này, đủ rồi, anh là người gây sự à." Cô nhận thua, nếu như có một cái so với chính cô hiểu rõ hơn thì đó là bạn bè của cô, có lúc thật không biết là vui hay là lo.
"Có cái gì không vui thì nói ra tới để cho anh vui vẻ."
"Phì." Không biết nguyên nhân vì cô cười, hay là nguyên nhân bởi vì Thích Huyền. Rõ ràng lời nói rất già, nhưng để cho Thịnh Đản bật cười ra tiếng, "Thật không có việc gì á."
Cười cười, cô vẫn chưa nguyện ý ở trước mặt bất kỳ người nào oán trách Tùy Trần, bởi vì đó chính lựa chọn của cô, ngọt cũng tốt khổ cũng được, đều là gieo gió gặt bão .
"Vậy thì tốt, anh có việc." Nếu cô không chịu chủ động khai ra, anh chỉ có thể hy sinh mình, "Anh nói nè, Tùy Trần nhà em có chút quá đáng rồi phải không? Vì cùng anh giành em đương kỳ, ngay cả lực lượng gia tộc cũng vận dụng lên. Bây giờ là như thế nào? Phú Nhị Đại khi dễ nghèo nhị đại phải không? Em cảnh cáo cậu ta chớ quá mức, nếu không anh sẽ phái ba anh tìm cậu ta lý luận, ba anh ở dưới mặt hòa đồng là hoàn toàn mới đấy."
Lời này, không kém chút nào chọc trúng chỗ đau của Thịnh Đản, sắc mặt cô cứng đờ, hoảng hốt gặm cắn ống hút, mới lúng ta lúng túng nói nhỏ, "Thích Huyền, anh nói xem, bây giờ em muốn bỏ phát ngôn, tới diễn phim truyền hình, có thể quá chậm hay không?"
Rất tốt, cá mắc câu. Anh không biến sắc bám lấy đầu, nói về: "Nếu như em muốn hợp tác với anh, mặc kệ là quá trễ, anh đều chờ em; nhưng nếu như em chỉ muốn tránh Tùy Trần. . . •• vậy hay là thôi đi, anh không muốn làm đồng lõa của em. Ngộ nhỡ hai người các người vết thương đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, anh lại thành tội nhân."
"Không phải đâu, sao em muốn tránh Tùy Trần, lại không làm việc gì trái với lương tâm. Em.. chẳng qua em cảm thấy. . . . . . Cảm thấy mình không quá thích hợp đóng quảng cáo."
"Thật sao?" Thích Huyền nhíu mày, có chút hiểu tại sao Thịnh Đản phải lựa chọn Tùy Trần rồi, hai người rất giống, ngay cả bộ dạng mạnh miệng cũng như một khuôn, "Nói một chút nội dung vở kịch coi, anh giúp em tìm cảm giác."
"Không liên quan đến nội dung vở kịch."
"Vậy là liên quan đến đối thủ? Nói cho cùng, hay là vì Tùy Trần."
"Đều không phải như anh nói. . . . . ."
"Đưa tay cho anh." Anh bất đắc dĩ cắt đứt cô phản bác.
"Làm cái gì?" Thịnh Đản mờ mịt trừng mắt nhìn.
Thích Huyền không nói gì kéo tay của cô qua, làm như có thật, ho một tiếng, "Anh chưa nói với em là anh biết thuật đọc tâm? Để anh nhìn xem đến cùng là vì sao nhé." Nói xong, anh xê dịch thân thế, tư thế ngồi đoan chính, lúc Thịnh Đản cười muốn rút tay về thì bất thình lình mở miệng, "Thật ra thì tình cảm căn bản là chuyện hai người, chỉ cần cùng nhau trôi qua vui vẻ là được rồi, những cái kia ở trong mắt người không liên quan đến tột cùng là bạn bè hay là người thương, căn bản không quan trọng. Có lúc, lựa chọn không nói, ngược lại là vì bảo vệ đối phương."
". . . . . . "
0o0 Anh thật biết thuật đọc tâm?
"Nếu cậu ấy không phải Tùy Trần, em không phải là Thịnh Đản, có lẽ hai người có thể nói một cuộc yêu bình thường. Đáng tiếc, hai người tại giang hồ là thân bất do kỷ. Chẳng lẽ em muốn mỗi một lần ước hẹn, đều trở thành tin tức báo chí hôm sau sao?"
"Em hiểu rõ cá tính anh ấy, muốn anh ấy thoải mái ở trước mặt truyền thông thừa nhận, vậy căn bản là không thể nào. Nhưng. . . . . . Nhưng anh ấy không thể lén lút giao cho em một đáp án sao? Em không muốn mập mờ, không cần lập lờ nước đôi, đem bạn bè biến thành bạn gái, có nhiều khó khăn à?"
Rốt cuộc, Thịnh Đản vẫn nhả ra rồi.
Mặc dù biết rõ những chuyện này không nên khóc lóc kể lể với Thích Huyền, nhưng cô thật sự không tìm được người thứ hai để cho cô cô có thể yên tâm thổ lộ đối tượng.
"Những lời này em nói qua với cậu ấy chưa?" Nghe cô dùng giọng tự thuật tâm sự bình thản, Thích Huyền cảm thấy tâm trận trận chua chua.
Loại cảm giác đau lòng này anh quá quen thuộc, quen thuộc đến khiến anh cảm thấy sợ, quả thật cùng lúc năm đó Tăng Hân ôm anh khóc rống giống nhau như đúc.
Bất đồng duy nhất chính là, Thịnh Đản rất kiên cường, cô không biết dùng nước mắt đi tố cáo những thứ này.
Cho đến đầu kia Thịnh Đản lắc đầu, mắt anh trợn trắng, khẽ nguyền rủa, "Thật gặp quỷ, tình yêu ngu ngốc đụng cùng nơi rồi."
". . . . . ." Này này, làm gì có ai an ủi như vậy.
"Em gái, thật ra thì Tùy Trần nhà chúng ta rất trong sạch, từ lúc anh biết cậu ấy đến nay, cậu ấy cũng chỉ yêu một mình Đỗ Ngôn Ngôn. Nói trắng ra, người này căn bản cũng không hiểu lòng dạ cô gái, nhất định em phải nói, đời này cũng đừng hy vọng cậu ấy có thể tự xem hiểu." Nhớ lại lời nói kia của Tùy Trần ở trên máy bay, anh lại không nhịn được bổ sung: "A, có lẽ cậu ấy còn cảm giác mình rất kiêu ngạo, với em tương đối tâm ý tương thông. Ha, cười chết người, rốt cuộc cậu ấy tự tin gì chứ."
". . . . . ."
Ở sau lưng cười nhạo bạn bè như vậy không tốt lắm!
Còn muốn nói nhiều hơn, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị người đẩy ra, Thích Huyền theo bản năng cho là Nhà sản xuất tới thúc giục, cũng không quay đầu lại diễn một câu, "Được rồi, được rồi, chúng tôi tới ngay. . . . . ."
Nói được nửa câu, khi anh ngước mắt thấy sắc mặt của Thịnh Đản có cái gì không đúng, mới quay đầu nhìn lại.
Người cạnh cửa, để cho anh ngẩn người, tự nhiên cũng làm cho Thịnh Đản giật mình.