"Cô có thể quên mình lúc nào thì sinh nhật, nhưng tuyệt không thể quên tuần san lúc nào thì ra san."
Đây là những lời nói Nhậm Sâm thường hướng về phía Thịnh Đản ân cần dạy bảo, không may, cô vẫn quên.
Quên mỗi tuần là một tuần san bát quái ký giả tích cực nhất ngày, quên những ký giả kia có nhiều thích viết xì căng đan của Tùy Trần, quên giữa cô và Tùy Trần có một đoạn quan hệ không minh bạch có bao nhiêu người muốn truy vấn ngọn nguồn.
Dễ quên giá cao nhất là, cô võ trang đầy đủ chạy đến quầy sách báo, đem rất nhiều chủng loại tạp chí tất cả đều mua tới tay, đếm từng số một lật xem.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh, Thịnh Đản liền tìm thấy mình làm chủ một góc báo, tựa đề cực kỳ tán dóc —— xì căng đan tự sụp đổ, chân mệnh thiên tử nổi trên mặt nước.
Nghe nói, đưa tin này thuần túy là thu hoạch ngoài ý muốn, ký giả mai phục tại bên cạnh nhà cô, thì ra là muốn nói sau khi kết thúc tiệc rượu, Tùy Trần sẽ phải lái xe đưa cô về nhà, không ngờ gặp mặt dọ thám thấy cô và Thích Huyền lưu luyến không rời ôm hôn tạm biệt. . . . . .
Thịnh Đản hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đem tuần san qua lại lật xem một lần, xác nhận không có hình, khẽ buông lỏng giọng điệu. Không có bằng chứng, hành văn thuần thục đưa tin, sẽ không có người tin chứ?
Nói gì hôn mãnh liệt năm phút đồng hồ, làm ơn, năm phút đồng hồ, sẽ không tắt thở à! Kéo gì đó như vậy, sẽ không có người làm thật chứ?
. . . . . .
Cô khổ cực tạo dựng lên tất cả phòng tuyến an ủi mình, lúc nhận được từng cái tin nhắn trong điện thoại di động, toàn bộ sụp đổ.
—— thật hay giả? Hai người các người khi nào thì bắt đầu?
!
Đây là Sâm ca sáng sớm gởi tới "Thăm hỏi".
—— Thịnh Đản, cô cũng quá không đủ bạn bè, nói yêu thương cũng không thông báo một tiếng, quá đáng! Thôi, miễn cưỡng chúc mừng cô vậy, nhớ bảo Thích Huyền mời tôi ăn cơm ^_^
Tin nhắn kế tiếp là của Lục Y Ti.
T_T lừa bịp mà!
Nếu không có người tin, tại sao ngay cả người đại diện của cô và Thích Huyền, đều tới hỏi thăm chuyện thật giả? Nếu là không có người tưởng thật, tại sao ngay cả bạn bè tốt nhất của cô cũng sẽ chất vấn cô?
Tùy Trần thì sao? Anh sẽ không giống như bọn họ chứ?
Cái ý nghĩ này khiến Thịnh Đản trong nháy mắt hóa đá, sớm biết mấy ngày nay cô cũng không nên đùa bỡn không nhận điện thoại của anh. Hiện tại giải thích còn kịp sao? Có nên gọi điện thoại cho anh hay không?
Cử chỉ của cô dẫn đầu làm ra quyết định, chờ Thịnh Đản lấy lại tinh thần thì đã theo bản năng bấm số điện thoại của Tùy Trần.
Trong điện thoại di động truyền đến âm chờ đợi tiếp thông, cô cơ hồ là nín thở lắng nghe, đợi đến khi đầu kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo quen thuộc thì Thịnh Đản rõ ràng cảm thấy trong nháy mắt lòng bàn tay ướt mồ hôi.
"Này, phải . . . . . Đúng, đúng, em." Giống như là chột dạ, tiếng nói cà lăm từ trong môi cô bay ra, Thịnh Đản hận không đem đầu lưỡi của mình cắn đứt.
"Ừ."
Đầu kia, truyền đến tiếng hừ nhẹ của Tùy Trần, đáy lòng cô cũng theo đó mà phát ra trận trận lạnh lẽo.
Đã bao lâu anh không có tiếc chữ như vàng đối đãi qua với cô? Xem ra, ngày đó báo đưa tin, anh nhất định là thấy được.
Thịnh Đản hung hăng mím môi, trầm mặc một hồi, không ngừng ở đáy lòng cảnh cáo mình —— loại thời điểm này, nếu như không đem đầu lưỡi mình gỡ thẳng giải thích rõ ràng, nhất định sẽ càng tô càng đen.
Nghĩ tới đây, cô hít sâu một hơi, thừa dịp dũng khí còn chưa bốc hơi hầu như không còn, đem tất cả những lời mà mình định nói nói hết ra ngoài, "Có phải anh nhìn thấy trên tuần san đưa tin ngàu đó rồi hả? Toàn bộ đều là vô căn cứ, bịa đặt! Ngàn vạn đừng tin! Đêm đó chương trình của Thích Huyền có một khách quý vắng mặt, em đi giúp anh ấy cứu trường, sau khi kết thúc, anh ấy đưa em về nhà rất bình thường, nào có cái gì ôm hôn tạm biệt, làm sao chúng em có thể không thể chờ đợi ở trên đường cái làm loại chuyện đó chứ, người viết ra cái loại tin tức đó quả thật chính là đầu óc bị cửa kẹp. . . . . ."
"Chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi, em lui tới với ai, là quyền tự do của em, không liên quan gì tới anh."
". . . . . ."
Anh đơn giản buông lỏng một câu nói, đem tất cả những lời giải thích trước đó của cô chèn ép đến buồn cười.
Sắc mặt cô trắng bệch, co quắp tựa vào ghế sa lon trong phòng khách, cắn môi, không phản bác được.
"Còn có chuyện khác sao?"
Ý tứ của những lời này cô hiểu, muốn cúp điện thoại lại giả dối khách khí ending.
"Không có chuyện gì đặc biệt, quấy rầy", anh hi vọng cô nói như vậy sao?
Xin lỗi, cô không có cách nào đúng như anh mong muốn. Thuần túy theo như nhu cầu thành trò chơi, cô chơi không nổi, cô chỉ chăm chú yêu một người, lần nữa thỏa hiệp không phải vì đổi lấy cư xử như vậy.
"Bạn bè có thể giống chúng ta ôm hôn như vậy à?"
Cô nghe mình gần như vô dụng phát ra câu hỏi, Tùy Trần nghe thấy chê cười đáp lại, "Đối với em mà nói, đây không phải là rất bình thường sao?"
"Tùy Trần! Anh thật sự rất quá đáng!"
Thịnh Đản cố nén nghẹn ngào, ném ra rống giận, ném điện thoại.
Rốt cuộc anh coi cô là cái gì, vật thay thế sao? Bởi vì không thể không buông tha Đỗ Ngôn Ngôn, cho nên tiện tay bắt người tới điền vào chỗ trống? Mà cô xem ra đủ tùy tiện, đáng đời bị anh chọn trúng?
Bây giờ là như thế nào, cuộc sống của anh đã thành thói quen không có Đỗ Ngôn Ngôn, không hề cần cô an ủi nữa. Lời nói thông minh, cô nên nhận rõ thân phận của mình, bạn bè mà thôi, xin tự đi con đường của mình, không liên quan tới nhau?
Sau một khắc, khi Thịnh Đản còn chưa có đè xuống tâm trạng phẫn uất của mình, liền bắt được trong tin tức đang thông báo tin tức giải trí, vì vậy, ý nghĩ của cô đã phá vỡ.
"Phú Nhị Đại tiếng tăm khiêm tốn nhất bên ngoài, Tổng giám đốc Thành Luật của DP khu vực Trung Hoa, hôm nay, lại thông qua công ty hướng các đại truyền thông phát biểu rõ, hôm qua đã thừa nhận là cưới chui. Khiến người ta ngoài ý chính là, đối tượng anh cưới chui cũng không phải là bạn gái Đỗ Ngôn Ngôn trước đây đồn đãi, mà là tiểu thiên hậu giới ca sĩ Giang Nhạc Nhan. Trước đó không lâu, trên tiệc rượu DP ký hợp đồng phát ngôn, Đỗ Ngôn Ngôn còn từng lấy thân phận bạn gái Thành Luật cùng xuất hiện, được truyền thông miêu tả là kim đồng ngọc nữ, hôm nay một khi tin tức Thành Luật cưới chui truyền ra, bạn bè trên mạng nhao nhao phỏng đoán Giang Nhạc Nhan là người thứ ba. Đối với vấn đề này, DP không muốn đáp lại, điện thoại người đại diện của Giang Nhạc Nhan cũng vẫn trong trạng thái tắt máy. . . . . ."
Nữ phát thanh rõ ràng thông báo tiếng như một quả bom, "Oanh" một tiếng, nổ tung trong đầu Thịnh Đản, đem tất cả tâm tình của cô nổ thành trống rỗng, chỉ có trước đây không lâu Thích Huyền đã nói, không ngừng ở bên tai cô vang vọng.
— Nói không chừng đợi đến khi Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn lại một lần nữa hợp lại, em chính là cái rắm cũng không dám thả. Đến lúc đó em tính toán như thế nào? An phận lui trở lại vị trí bạn bè, hay tiếp tục cho là đạn mù cho bọn họ?
Thật bất hạnh, một câu của Thích Huyền hình như thành sấm rồi.
Bất hạnh hơn chính là, "Đến lúc đó tính toán như thế nào", một chút quyền lựa chọn cô cũng không có, Tùy Trần cũng đã giúp cô sắp xếp xong xuôi rồi.
"Ngài ngồi công ty hàng không Anh quốc BA168 chuyến bay đã bắt đầu lên máy bay. . . . . ."
Trong radio của phi trường không ngừng tuần hoàn tiếng nhắc nhở dịu dàng, Tùy Trần đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng lên máy bay.
Điện thoại di động đã cắt đứt, bị anh dập máy, nhưng lời của Thịnh Đản vẫn như cũ, quanh quẩn ở bên tai.
—— Tùy Trần! Anh thật sự rất quá đáng!
Quá đáng?
Đến tột cùng là người nào tương đối quá đáng?
Cô vì thay Thích Huyền cứu trường, cứ như vậy bỏ lại cục diện rối rắm ở tiệc rượu không thèm để ý, không chào mà đi, không tính là quá đáng sao?
Anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn, tất cả đều là đá chìm xuống biển, không quá phận sao?
Vì cô lo lắng, vì cô bận tâm, kết quả, nhìn tuần san mới biết cô đang bận cái gì. . . . . . Thịnh Đản! Là em quá phận!
Anh chậm chạp không chịu lên máy bay, không phải vì đợi cô giấu đầu hở đuôi giải thích. Cái gì gọi là "Chúng em làm sao có thể không thể chờ đợi ở trên đường cái làm loại chuyện đó", bọn họ còn nhiều thời gian, không cần vội vã như vậy sao? Nhà cô ở đó, bọn họ nếu muốn, đại khái có thể trực tiếp về nhà ôn tồn thật sao?
Đến tột cùng là cô vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vẫn là nghĩ muốn anh chen vào hai đao sao? !
Nghĩ tới đây, Tùy Trần dùng sức đem hành lý tùy thân đặt vào khoang hành lý, vẻ mặt thay loại phát tiết "Người lạ chớ tới gần".
Cho đến khi chuyển con mắt định đi vào thì ánh mắt lơ đãng liếc thấy người ở chỗ ngồi bên cạnh, đập vào mi mắt là khuôn mặt tươi cười quyến rũ, để cho anh hơi bị sửng sốt.
"Ha ha, nét mặt của anh rất muôn màu muôn vẻ. Đi Anh quốc đóng phim thì bất đắc dĩ sao? Thế nào,vị kia không bỏ được rời khỏi anh vui mừng?"
Chủ động bay tới tiếng chào hỏi dễ nghe lại mềm mại, Tùy Trần đã từng vô cùng tham luyến giọng nói này ở bên tai, cảm giác tê dại.
Mà bây giờ, anh nhíu nhíu mày, tâm tình càng trở nên hỏng bét hơn so với lúc trước, "Sao em biết ở chỗ này?"
Ngoài Đỗ Ngôn Ngôn ra, còn có cô gái nào, có thể để cho anh từng yêu đến mức tận cùng, bây giờ lại để cho anh chán ghét đến cực hạn.
"Yên tâm, em không có điều tra qua hành trình của anh. Gặp phải anh, em cũng rất kinh ngạc." Đỗ Ngôn Ngôn mấp máy môi, tròng mắt cười yếu ớt, những lời này nói vô cùng thành khẩn , "Em chỉ không muốn đứng ở đầu gió đỉnh sóng cùng tiểu ca sĩ nổi tiếng đoạt đàn ông, cho nên dự định đi Anh quốc tránh đầu gió, vừa lúc có trường tú mời em."
"Có ý gì?" Tùy Trần mơ hồ, ở trên vầng trán cô bị bắt được một tia khổ sở, điều này làm cho anh có chút ngoài ý muốn, không tự chủ ngồi xuống.
Nghe vậy, tim Đỗ Ngôn Ngôn đập mạnh và loạn nhịp, mới cười khẽ một tiếng, "Anh thật sự hoàn toàn không quan tâm tới em rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì." Không tâm tình nghe cô oán trách, Tùy Trần không nhịn được cắt thẳng trọng điểm.
"Anh trai anh kết hôn, tân nương không phải là em." Vì cố nén một chút tâm tình, cô cắn cắn môi, mới tiếp tục, "Trước đây em cố ý ở trước mặt truyền thông công khai quan hệ của chúng ta, vài ngày sau lại sét đánh không kịp bưng tai cưới người khác. A, đích xác rất giống như thủ đoạn trả thù người khác của anh trai anh. Quả nhiên, chống đối anh ấy sẽ không có kết quả tốt."
". . . . . ."
Tin tức này, khiến Tùy Trần hoàn toàn lâm vào im lặng.