Sau đó, Gia Duyệt dần dần phát hiện, tài xế hung với anh cũng không kỳ quái, từ người đại diện Lâm Cẩm của anh tới anh mời tới các dì làm thêm giờ quét dọn phòng, cũng có thể tùy ý phát tiết bất mãn đối với anh.
Thẩm Phi sẽ không tức giận, càng sẽ không coi là quan trọng, bình thường anh chỉ bày ra vẻ mặt vô tội, chớp mi mắt.
Duy chỉ có cô.
Chỉ cần Gia Duyệt rống một câu, Thẩm Phi lập tức rống trở lại.
Giống như hiện tại. . . . . .
"Đây là cái gì?" Mới vừa thâu xong một tiết mục, Thẩm Phi ngồi xếp bằng, cà lơ phất phơ ngồi ở trong phòng nghỉ, lật xem tài liệu Gia Duyệt đưa tới.
"Tôi giúp anh tranh thủ được công việc." Nói xong, Gia Duyệt mang cái ghế tiến lên trước để giải thích cặn kẽ, "A, cái xe hơi quảng cáo này là công ty đại diện của Nguyên Tu dùng hết sức muốn thay anh ta tranh thủ, ta giúp anh lấy được; nhãn hiệu tran phục này nữa, trước đây vẫn tài trợ cho Nguyên Tu, chỉ là thiết kế sư rất quen thân với tôi, sau khi nghe nói tôi tới giúp anh, liền quyết định những hoạt động trang phục lớn đều do anh đảm nhân, anh ta sẽ tự mình khai đao thiết kế, duy nhất một nhà nhé."
Thẩm Phi không chút để ý bỏ qua tài liệu.
"Ai da, không cần khinh thường như vậy chứ, thiết kế sư này cũng rất nổi danh, rất nhiều minh tinh muốn tìm anh ta đấy. Còn có, oa, cái này, cái này, người ta gọi là Đại đạo diễn Lưu quỷ tài, tôi đã xem qua trước đây anh ta ở nước ngoài làm, hỏi thăm mới biết anh ta rất thưởng thức anh, rất muốn cùng anh hợp tác. Tôi nghe nói anh ta đang chuẩn bị tác phẩm mới, cho nên, giúp anh hẹn anh ta ăn cơm, hơn nữa, bộ phim này rát có thể sẽ cùng bộ phim của đạo diễn Mễ chung đụng, đến lúc đó dùng phòng bán vé nói chuyện, giết chết Nguyên Tu. Đúng rồi, còn có. . . . . ."
"Thường Gia Duyệt!"
"Hả?" Gia Duyệt ngẩn người.
Xem đi, cô chỉ cũng chỉ là nói nhiều một chút mà đã bị rống.
"Cô là trợ lý của tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy những thứ này phải là công việc của người đại diện chứ, cô muốn tranh giành chén cơm với tiểu Cẩm sao?"
"Tôi. . . . . ." Này, này! Thật đúng là muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do. Gia Duyệt rất là lúng túng nhìn về phía Lâm Cẩm ở một bên, cố gắng mở miệng giải thích.
Thật may là, Lâm Cẩm không phải là người không phân rõ phải trái: "Tôi nói Thẩm Nhị gia này, cậu có thành kiến đối với Gia Duyệt, người ta chỉ muốn giúp tôi mà thôi, có lỗi sao?"
"Chính là có thành kiến, như thế nào." Anh kiêu ngạo đứng dậy, nhất phái làm theo tác phong của mình.
Thấy anh vẫn hướng cửa phòng nghỉ ngơi đi ra ngoài, Gia Duyệt cùng Lâm Cẩm bất đắc dĩ liếc nhau một cái, không thể làm gì khác hơn là vội vàng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị theo đuôi anh cùng rời đi.
Không ngờ, Thẩm Phi bỗng dưng dừng bước, làm hại Gia Duyệt thắng không kịp, thẳng tắp đụng phải lưng anh.
"Đi nhà cầu cũng muốn đi cùng sao? Trợ lý tiểu thư, cô không cần hoàn thành trách nhiệm đến thế chứ!"
". . . . . ." Làm ơn, anh rốt cuộc ở không giải thích được phát hỏa cái gì.
Rất không giải thích được có đúng hay không? Thẩm Phi cũng cảm thấy lửa giận của mình tới không hề có nguyên do.
Nếu như nhất định phải tìm lý do, đó chính là. . . . . .
Nếu là trợ lý của anh, tại sao cô mở miệng ngậm miệng đều là Nguyên Tu!
Anh rất sáng suốt rồi, cho cô đủ thích hợp, kết quả đây?
Tuần lễ đầu tiên là như thế này, tuần lễ thứ hai vẫn là như vậy, hiện tại cũng đã làm trợ lý của anh được gần một tháng, gặp quỷ, cô vẫn là ba câu nói không rời khỏi Nguyên Tu, dù muốn giúp anh nhận công việc, điều kiện tiên quyết là cũng phải đả kích đến Nguyên Tu.
Thật là đủ rồi!
Không nhìn ra lúc trước anh nói gì mà phải giúp cô báo thù ... Đều là gạt người sao?
Cô tất yếu làm như vậy thật còn nghiêm khắc mà chấp hành?
"Tu ca, Tu ca, đây là hành trình sắp xếp hôm nay, anh xem xem có vấn đề hay không."
Thật đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp, cái tên lẩn quẩn bên tai Thẩm Phi gần một tháng, đã xuất hiện một lần rồi. Khi lắng nghe được giọng nói hơi xa, anh nhạy cảm nâng con mắt lên, tầm mắt đối mặt với Nguyên Tu ở lối đi nhỏ thu hẹp đầu kia.
"CMN. . . . . ." Thẩm Phi nghiêng đầu, cúi đầu bật ra chửi tục.
Ông trời cũng quá trêu người đi, không công bằng, đối phương người đông thế mạnh, xem ra khí thế mạnh hơn anh đây nè.
Thế nhưng loại thời điểm quay đầu đi quát người có thể quá túng hay không?
Trải qua một phen giãy giụa trong lòng, Thẩm Phi quyết định coi trời bằng vung, mắt nhìn thẳng, nện bước chân nhẹ nhàng mà ưu nhã, thẳng tắp mà hướng lối đi nhỏ đầu kia đi tới. Cho dù là sắp sát vai Nguyên Tu, anh cũng không ngừng thôi miên mình: đây chẳng qua là một khối không khí, không khí, không khí!
Đáng tiếc, "Không khí" nói chuyện: "Là Thẩm Phi tiền bối à, chào anh."
Thẩm Phi nheo tròng mắt lại không để lại dấu vết cắn răng: "Ừ, được, cố lên."
". . . . . ." Như không có chuyện gì xảy ra thăm hỏi cùng khích lệ, khiến Nguyên Tu buồn bực trong lòng.
Mà tiếng nghị luận ở một bên không thể nghi ngờ là càng thêm thêm dầu vào lửa.
"Oa, Thẩm Phi có khuôn cách tốt nhé."
"Quá xuất sắc, quá đẹp trai xuất sắc rồi, quả nhiên người là cần có vẻ, tôn vốn đang cảm thấy Nguyên Tu đã đẹp trai đến mức tận cùng rồi. A a a, nhân ngoại hữu nhân mà!"
Có phải hay không! Ngay cả Thẩm Phi cũng không nhịn được mà bội phục mình, rất có khuôn cách tiền bối.
Cho đến chỗ rẽ, anh đang có khí thế cũng đồng thời bị phủi xuống, không phải là đã không còn kiêu căng vênh váo hung hăng, còn lén lút thò đầu ra, liếc nhìn hướng Nguyên Tu.
Ừ, rất tốt, vào phòng nghỉ ngơi rồi.
Vào phòng nghỉ ngơi rồi hả?
Đáng chết, trợ lý tiểu thư của anh còn ở trong phòng nghỉ đằng kia!
*** ***
"Tôi. . . . . . Anh. . . . . . A!" Trong phòng nghỉ Gia Duyệt hoàn toàn không có cảm giác được kẻ thù số một đang tiến tới gần, vẫn còn hướng về phía cánh cửa Thẩm Phi rời đi giương mắt nhìn.
"Thả lỏng, cậu ấy chính là như vậy, quen là tốt rồi, quen là tốt rồi." Lâm Cẩm tốt bụng vỗ vỗ lưng của cô, thay cô thuận khí, thuận tiện đưa lên mấy câu an ủi tượng trưng.
"Ai muốn có thói quen kẻ điên này chứ! Tại sao anh ấy là có thành kiến đối với tôi? Làm rõ ràng có được hay không, là chính bản thân anh ấy tìm đến tôi. Là như thế nào chứ, nói gì tới đây giúp anh, tôi thấy anh ấy căn bản chỉ là muốn tìm đối tượng phát tiết! A, thế nào còn chưa trở lại, nhân vật quan trọng đợi bao lâu rồi, tốt nhất là rơi xuống toilet đi..., Bull shit!"
Xem ra Thường Gia Duyệt thật sự bị tức điên rồi, Lâm Cẩm làm cộng sự đến nay lần đầu tiên nghe thấy cô thô tục bão tố như vậy.
Cũng khó trách, cô loay hoay trời đất u ám, cố gắng muốn đem Thẩm Phi đẩy lên cao nhất, đối phương không chút cảm kích nào.
Lâm Cẩm vốn còn muốn nói cái gì cho phải để cho cô khôi phục lại bình tĩnh trước khi Thẩm Phi trở lại.
Không ngờ, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên bị đẩy ra.
Anh và Gia Duyệt đồng thời theo bản năng nhìn lại.
Đập vào mi mắt là hình ảnh đừng nói là Thường Gia Duyệt, ngay cả Lâm Cẩm cũng sửng sốt hồi lâu.
Có muốn đúng lúc như vậy hay không, cư nhiên đụng vào Nguyên Tu.
"Ơ, tôi nói rồi, ai dám ở trong phòng nghỉ VIP tức miệng mắng to, thì ra là Gia Duyệt tỷ, thế nào? Chung đụng không thoải mái với ông chủ mới sao?" Dẫn đầu ra tiếng là người đại diện mới của Nguyên Tu.
Đối phương có sắc mặt chanh chua nằm trong dự liệu của Gia Duyệt, cô so với ai khác cũng rõ ràng trước cô cản đường bao nhiêu người.
Hiếm khi cô ta nhìn thấy chướng ngại vật nhìn như không thể phá vỡ lưu lạc đến đây, lấy trước chút đồng nghiệp kia tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo cô.
"Thật không nghĩ tới Thường Gia Duyệt đã từng không ai bì nổi. . . . . . A, thế nhưng cũng sẽ có hôm nay."
"Thật kỳ quái, ở, Gia Duyệt tỷ, không phải cô rất am hiểu việc đem thân thể ra bàn đàm phán sao? Làm sao mà ngay cả một chức vị cũng bàn bạc không nổi. Hay là nói cô đã hoàn lương?"
Những người đó cắm đầu cắm cổ tán gẫu, lời khó nghe kèm theo ngữ điệu cười mỉa chói tai.
Gia Duyệt hít một hơi thật sâu không để ý đến những địch ý này, tầm mắt nhàn nhạt xẹt qua trên người Nguyên Tu, cắm đầu cắm cổ thu lại đồ.
Ngược lại Lâm Cẩm thật sự không nghe: "Này, cô gái ở SHINE đều tám như vậy sao? Có thể câm miệng hay không, ầm ĩ chết đi được...."
"Anh. . . . . ."
"Cô không nói chuyện cũng không ai bảo cô câm đâu, Bà Tám. . . . . ."
Lâm Cẩm còn chưa mắng tận hứng, vạt áo liền bị Gia Duyệt kéo, anh quay đầu nhìn thấy Gia Duyệt cười khổ mà lắc lắc đầu, dàn xếp ổn thỏa ý nguyện rõ ràng. Anh có chút không cam, vừa định mở miệng hỏi thăm cô là Thường Gia Duyệt trước kia không sợ gì đi đâu rồi?
Gia Duyệt hình như hiểu ý ý nghĩ của anh, đã vượt lên trước một bước hạ thấp giọng khuyên nhủ: "Nơi này là Đài Truyền Hình, ngộ nhỡ cãi lộn ầm ĩ, truyền thông chỉ biết là Thẩm Phi cùng Nguyên Tu không hợp, đừng gây ra phiền toái cho Thẩm Nhị gia."
Rất có đạo lý, Lâm Cẩm cũng chỉ có thể trừng mắt khiến những cô gái kia ngoan ngoãn câm miệng.
Giọng nói giễu cợt cũng không bởi vì đoạn nhạc đệm này mà dừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Có thể nghĩ, gian phòng VIP này không coi là nhỏ, không khí trong phòng nghỉ có nhiều quỷ dị, áp suất trầm thấp cơ hồ ép Gia Duyệt sắp không thở nổi.
Cô không có hy vọng xa vời là Nguyên Tu sẽ thay cô nói chuyện, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, vào giờ phút anh sẽ bổ sung thêm một kích trí mạng như thế này.
"Thường Gia Duyệt, thay anh đi mua ly cà phê."
. . . . . . . . . . . .
Anh dựa vào trên ghế, vừa mặc cho thợ trang điểm xử lý, vừa lật xem tạp chí trong tay, ngay cả đầu cũng không nâng, tư thế kia, cái loại giọng đó, giống như là sai bảo một tạp công bình thường.
Tiếng nói vừa ngừng, trong phòng nghỉ nhất thời an tĩnh.
Sống lưng Gia Duyệt cứng đờ, như bị người điểm huyệt, đông lại.
"Thế nào? Em không phải là trợ lý sao? Dù sao cũng nhàn rỗi, thuận tiện giúp anh đi mua ly cà phê cũng không có vấn đề chứ." Cuối cùng, tầm mắt của anh từ trên tạp chí dời đi, dùng loại giọng nói chuyện đương nhiên.
Đúng vậy, hợp tình hợp lý, giữa minh tinh với nhau muốn sai khiến trợ lý của đối phương căn bản cũng không phải chuyện lớn gì.
Chỉ là khi nhân vật biến thành cô và Nguyên Tu, thì đó chính là nhục nhã.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để ứng đối thì Thẩm Phi rốt cuộc cũng chịu từ nhà cầu trở lại, anh đột nhiên đẩy cửa ra, nửa tựa trên khung cửa, khóe môi nhếch lên đường cong xinh đẹp, hướng về phía Gia Duyệt ngoắc ngoắc ngón tay: "Tới đây."
Mặc dù không biết anh muốn làm cái gì, nhưng loại tình cảnh khó chịu này, Gia Duyệt cơ hồ là theo bản năng đi đến gần Thẩm Phi.
Cô vừa mới ngừng đứng trước mặt anh, Thẩm Phi duỗi tay ra, cậy mạnh kéo cô đến bên cạnh, thuận thế ôm vai của cô, đưa lên một mỉm cười y hệt an ủi xong, anh nghiêng mặt sang bên, nghiêng con mắt liếc nhìn Nguyên Tu ở đầu kia: "Sư đệ à, chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa có ai đề cập với cậu, tôi kiêng kỵ sao?"
". . . . . ." Nguyên Tu im lặng đón nhận tầm mắt của anh, chờ đợi đoạn sau.
"Không sao, tôi không ngại tự mình nói cho cậu biết, trợ lý của tôi tuyệt không cho bên ngoài mượn." Sau khi quẳng xuống câu nói, anh liếc nhìn Lâm Cẩm, cằm giương lên, ý bảo anh đuổi theo, "Đi, chớ phá hư không khí đám bà tám tiểu nhân đắc chí."
Từ lúc Thẩm Phi không báo động trước mà bỗng xuất hiện, tinh thần của Gia Duyệt thủy chung rời khỏi bên ngoài.
Cho đến khi lên xe, Thẩm Phi buông tiếng thở dài, tựa như trấn an vỗ vỗ vai của cô: "Haizz, đừng khổ sở, người nào lúc còn trẻ không yêu một hai người cặn bã đâu."
"Phốc!" Gia Duyệt trở lại bình thường, từng cái nhặt lên hình ảnh vừa rồi sau đó gom góp hoàn chỉnh, không nhịn được cười ra tiếng.
Cô càng ngày càng cảm thấy hành động từng vì Nguyên Tu thậm chí không tiếc dùng tin tức giả vu oan Thẩm Phi, thật là ngu xuẩn.
Đây là một người đàn ông rất có sức quyến rũ và nhân cách, mặc dù thích tìm cô gây phiền toái, mặc dù thường không theo lẽ thường xuất bài, lại mặc dù giống như hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của người khác mà làm theo ý mình, nhưng có thể khẳng định một chút là, anh đáng giá để cô dùng sức giúp hơn, không liên hệ đến ân oán cá nhân cô và Nguyên Tu.
Từ giờ khắc này, Gia Duyệt chỉ đơn thuần muốn toàn tâm toàn ý đem Thẩm Phi đưa lên cao nhất.
Làm là đền bù tội lỗi trước kia cũng được, hay là vì trách nhiệm cũng được, tóm lại, cô rất ưa thích Thẩm Phi thấy giống như loại tinh quang kiêu căng lóng lánh như vừa nãy.