Donna lạnh lùng cười, hỏi lại với giọng châm biếm: “Thực sự không có quan hệ gì?”
Trần Tuyết San chối đây đẩy: “Đương nhiên, em và cô ấy thì có quan hệ gì chứ? Còn cái tên Toni nữa, em và anh ta làm sao có mối giao dịch gì mờ ám được?”
Donna từ từ nhắm mắt lại, chị nói gằn từng tiếng một: “Trần Tuyết San, cô còn hơi non khi giở trò trước mặt tôi đó. Tôi đã điều tra rõ ràng họ hàng hang hốc nhà cô và Trần Mộng Kỳ. Đương nhiên, bao gồm cả bản thân cô là chị họ của cô ta. Cô và Toni liên thủ bán đứng An Dao chính là để Trần Mộng Kỳ nổi lên. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là dừng lại mọi cuộc giao dịch bẩn thỉu đi, đừng giở trò sau lưng tôi.”
Trần Tuyết San sững người, cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Nếu chị đã biết hết, vậy sao còn kí hợp đồng với Trần Mộng Kỳ?”
Donna bình tĩnh đáp: “Nếu không phải thấy cô không tham gia vào vụ clip đen cùng Đường Khải và Toni, nếu không phải cô chỉ là người đưa tin, thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô và Trần Mộng Kỳ biến mất hoàn toàn trong cái giới giải trí này. Có điều, cô yên tâm đi, nếu điều kiện giao dịch của cô, Toni và Đường Khải là để Trần Mộng Kỳ nổi tiếng, vậy thì tôi sẽ tác thành cho mấy người. Có điều, đừng hãm hại những người không liên quan nữa. An Dao bây giờ không chị đựng nổi bất cứ sự đả kích nào nữa đâu.”
Trần Tuyết San sững sờ một hồi mới hiểu ra: “Donna, có một việc tôi không hiểu, rõ ràng chị là quản lí của An Dao nhưng tại sao lại giúp Toni và Đường Khải lăng xê Mộng Kỳ nổi tiếng? Chị không cảm thấy mình mâu thuẫn à? Nếu chị thực sự nghĩ cho An Dao thì tại sao khi clip tung ra chị lại chẳng làm gì? Thậm chí khi An Dao ra sức thanh minh chị vẫn đinh ninh người trong clip là cô ấy. Donna, làm vậy không hề giống phong cách của chị, chị nên bảo vệ nghệ sĩ của mình, nên tin cô ấy 100% chứ. Tôi báo tin cho Toni cũng chỉ vì muốn kéo An Dao xuống, đẩy Trần Mộng Kỳ lên. Nhưng chị thì sao? Sự thật về clip có phải chị đã biết sớm rồi không? Clip đó là cắt ghép phải không?”
Donna nhìn màn đêm xa xăm phía trước, nỗi bi thương dâng lên trong đáy mắt.
Trần Tuyết San không thấy chị trả lời liền mạnh bạo đoán: “Hay là… thực ra chị và phe Đường Khải cũng giao dịch mờ ám? Là giao dịch gì mà khiến chị nhẫn tâm hủy hoại An Dao để đẩy Đường Khải nổi tiếng?”
Donna ngắt điện thoại rồi mở nhạc, nhạc đang phát là bài: “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang” của An Dao. Lời bài hát cũng do chính An Dao viết:
Rốt cuộc chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu người mới hiểu được tình yêu trên đời này vốn chỉ là một giấc mộng đẹp?
Rốt cuộc chúng ta phải bỏ lỡ bao nhiêu con đường mới hiểu được nỗi đau lớn nhất của đời người chính là một mình bước về phía trước?
Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang.
Rốt cuộc địa lão thiên hoang đã bỏ lỡ bao nhiêu người, chúng ta mới biết, hạnh phúc chỉ là khoảng cách khi chúng ta quay đi.
Donna rất thích ca khúc này, giống như lần đầu tiên gặp cô bé An Dao, chị đã cảm nhận được một khí chất rất đặc biệt toát ra từ cô. Cô nhóc ấy có thể khiến người nghe bài hát của mình cảm thấy thời gian ngừng trôi, lòng người bình lặng. Cô nhóc ấy chỉ cần xuất hiện trên màn hình là có thể thu hút mọi ánh mắt.
Donna mệt mỏi dựa vào thành ghế, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Đường Khải: “Tại sao lại bỏ rơi Trần Mộng Kỳ để đi tìm An Dao?”
Donna tắt máy rồi ngước nhìn về phía ban công phòng An Dao. Ánh đèn yếu ớt hắt ra, cô nhóc ấy chắc chắn không dám tắt đèn khi ngủ, bởi vì cô ấy như đứa trẻ sợ màn đêm đang giơ móng vuốt đe dọa. Donna nhìn không chớp mắt, trong lòng đau đớn đến khôn tả.
Phía chân trời xa xa, vệt sáng nhạt từ từ xuất hiện giữa những dãy núi trùng điệp, vệt sáng ấy dần dần lan tỏa, dần dần nuốt trọn màn đêm. Ban mai đang đến rồi.
Donna đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn căn phòng trước mặt, sau đó lái xe rời khỏi đó.
Đêm đó An Dao ngủ rất ngon, cô ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh. Lúc xuống dưới nhà trên bàn đã bày sẵn bữa sáng nóng hổi. Bữa sáng vẫn như ngày xưa, là một bát mì lớn. An Dao ngồi xuống ăn mì, sợi mì mềm, còn có thịt thái chỉ và trứng rán, ngon tới mức khiến cô suýt cắn vào lưỡi.
Ông An ngồi trước cửa hút thuốc, do dự mở lời: “Ăn xong rồi thì con về đi.”
Tay cô ngừng lại, sợi mì dính bên khóe miệng, cô khẽ đáp: “Vâng.”
Ông nói tiếp: “Sau này đừng ương bướng nữa, nếu có thể làm tiếp được thì làm, không làm được thì thôi. Không làm ngôi sao thì chúng ta cũng không chết đói.”
Cô tiếp tục ăn mì, không dám ngừng lại, miệng ậm ừ: “Vâng.”
Bố cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh: “Con bây giờ đừng nghĩ ‘giá như ban đầu’ nữa, đã đến nước này thì dù không vui vẻ nhưng chí ít con phải giữ bình tĩnh. Bởi vì khi đã bình tĩnh thì chẳng có gì là vui hay không vui nữa.”
Bất giác cô cảm thấy vô cùng buồn bã. Cô ra sức gật đầu, rồi ăn từng miếng lớn.
Ông nói: “Ăn chậm thôi.”
Cô “vâng” một tiếng nhưng lại ăn nhanh hơn, cứ nuốt từng miếng to.
Ông vẫn lẩm bẩm: “Dao Dao, bố già rồi, không thể giúp gì cho con được nữa, bố cảm thấy có lỗi với con, bố cảm thấy rất buồn…”
Trong lòng cô xót xa biết mấy, nước mắt rớt xuống bát mì. Cô mím môi, hít một hơi sâu rồi húp cạn từng thìa nước mì.
Bố cô già rồi, ngay cả tóc ở đỉnh đầu cũng bạc trắng. Cô biết rồi ông sẽ bạc tóc, sẽ chậm chạp, rồi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng ngoài việc nhìn ông ngày một già đi, nhìn ông không còn sức đi về phía trước, cô chẳng còn cách nào khác. Ông nuôi cô lớn như thế này nhưng cô lại chẳng làm được gì cho ông, cảm giác có lỗi ấy, cảm giác hối hận ấy là nỗi đau xé ruột xé gan.
Cô nắm chặt thìa, không dám ngẩng đầu lên, vì ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt già nua của bố, cô sẽ rơi lệ. Cô đứng dậy, mỉm cười: “Con ăn no rồi.” Sau đó mở cửa chạy ra ngoài, cô đứng bên đường đợi xe trở về thành phố. Xung quanh bỗng dưng xuất hiện không ít hàng xóm, họ chỉ trỏ cô rồi thì thầm, xì xào bàn tán.
Bố cô cũng chạy theo, nổi cáu với đám hàng xóm đang túm năm tụm ba: “Có gì đâu mà nhìn, chưa nhìn thấy người bao giờ à?”
Bọn họ đều cười khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào cô, dường như cô bị người ta lột sạch quần áo. Ánh nhìn ấy khiến cô xấu hổ, khiến cô hận một nỗi không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, nấp vào đó không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.
Cô nhìn về phía xa, chỉ mong lập tức có xe xuất hiện, nhưng con đường rộng vẫn trống trải.
Một đám trẻ con chạy về phía cô, nhìn cô như người ngoài hành tinh. Bố cô đuổi bọn trẻ đi nhưng lại bị chúng chạy quanh trêu đùa.
Đột nhiên một chiếc ô tô dáng dài lọt vào tầm mắt cô, cô đưa tay vẫy. Xe đỗ ngay trước mặt, cô không nghĩ gì hết, mở cửa bước vào. Vào trong xe rồi mới cảm thấy chiếc xe trông rất quen, cô nhìn chủ xe rồi kinh ngạc kêu lên: “Anh Lý?”
Lý Thừa Trạch chau mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô sống ở đây?”
Cô gật đầu.
Lý Thừa Trạch nhìn ra ngoài cửa xe rồi bảo tài xế nổ máy.
An Dao nhìn gương chiếu hậu, thấy bố cô vẫn đang bị đám trẻ con trêu chọc. Xe tăng tốc mỗi lúc một nhanh, hình ảnh bố càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ… cuối cùng mất hút không nhìn thấy nữa.
Nước mắt cô bỗng ứa ra.
Cảm thấy có một ánh nhìn rực lửa đang hướng về phía mình, cô ngẩng lên, là Lý Thừa Trạch.
Bốn mắt nhìn nhau, anh mỉm cười: “Ít khi về à?”
Cô cười gượng: “Trước đây cãi nhau với bố nên cắt đứt quan hệ bố con; lần trước về ông không nói tiếng nào; nhưng lần này thì khác, ông cảm thấy buồn vì không giúp gì được cho tôi. Thực ra tôi có lỗi với ông, ông già rồi mà vẫn phải buồn phiền lo lắng cho tôi.”
Lý Thừa Trạch đáp lại một tiếng rồi vào đề: “Từ nhỏ cô sống ở đây?”
Cô gật đầu và hỏi lại: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến tìm người, vô tình lại gặp cô.”
“Trùng hợp quá.”
“Đúng thế.” Lý Thừa Trạch nhếch mép, nụ cười sâu xa khó đoán: “Đúng là rất trùng hợp.” Anh khẽ nheo mắt nhìn An Dao, mười ngón tay lồng vào nhau đặt trên đùi. Nếu anh nhớ không nhầm Lăng Bách khai địa chỉ liên lạc cũng là ở thôn này, xem ra nhất định phải cho người đi điều tra xem hai người này rút cuộc có quan hệ thế nào.
Mặc dù Lăng Bách mới nổi, nhưng giọng hát, hình tượng của Lăng Bách khiến anh tự tin rằng cậu ấy sẽ trở thành thiên vương thế hệ mới. Thứ cậu ấy thiếu chỉ là một cơ hội.
Tài xế đột nhiên hỏi: “Thưa sếp, đi thẳng về công ti ạ?”
Lý Thừa Trạch nhìn An Dao rồi lịch sự hỏi: “Cần tôi đưa cô về không?”
Lúc này An Dao mới nhớ ra hôm nay sở cảnh sát đã có kết quả kiểm tra clip, cô nói: “Sở cảnh sát, tôi có việc gấp cần đến sở cảnh sát.”
Lý Thừa Trạch uể oải dựa vào thành ghế, bắt chéo chân, nụ cười dần tắt trên môi. Sở cảnh sát? Trực giác cho anh biết An Dao có việc gì đó, anh liền dặn dò tài xế: “Đi thẳng tới sở cảnh sát.”
Tầm ba giờ chiều xe đã đến trước cổng sở cảnh sát thành phố, An Dao chạy thẳng vào trong. Cảnh sát lật tìm hồ sơ lấy chiếc đĩa ra đưa cho cô: “Clip thực sự có vấn đề. Theo phân tích của các chuyên gia, về mặt hiệu quả thị giác thì vô cùng hoàn hảo, phương hướng cảnh vật trên giường cũng không có vấn đề gì, màu sắc cũng không có dấu hiệu chỉnh sửa gì. Điểm đáng nghi là khi quay cận cảnh, dù ngay sau cận cảnh thì clip kết thúc nhưng chuyên gia đã tìm được một số dấu vết chỉnh sửa, tuy nhiên cũng không dám kết luận thật giả. Vì thế tốt nhất cô nên tìm cao thủ để nghiên cứu tiếp.”
Tim An Dao đập nhanh hơn khi đón lấy chiếc đĩa, không ngờ lại thu hoạch bất ngờ thế này. Cô cầm đĩa bước ra ngoài sở cảnh sát.
Trước sở cảnh sát, Lý Thừa Trạch ngồi ngả người trên ghế hút thuốc, anh mặc bộ complet đen và áo sơ mi màu xám, áo vest phanh ra, áo sơ mi màu xám cũng mở bung vài cúc áo, mặc dù dáng vẻ nhìn cợt nhả nhưng lại thu hút ánh mắt của vô số người đi đường. Thấy An Dao bước ra anh liền tắt thuốc, lịch sự mở cửa xe cho cô.
Lúc lên xe An Dao vẫn vui tới mức muốn run rẩy, cô thực sự không tin nổi clip này là cắt ghép.
Lý Thừa Trạch ngồi lên xe, không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay cô, hỏi: “Sao chiếc đĩa này lại khiến cô vui đến vậy?”
An Dao vui không khép miệng lại được, trong đầu trống rỗng, cô run rẩy lấy điện thoại ra, cuộc gọi đầu tiên là cho bố, cô hét lên trong điện thoại: “Bố” rồi nước mắt cứ thế lã chã rơi. An Dao không thể kiềm chế bản thân, cô khóc òa nói với ông: “Bố, clip là giả, bọn họ hãm hại con, con bị oan, con gái bố thực sự bị oan.”
Clip của Đường Khải là giả? Lý Thừa Trạch nheo mắt, im lặng không nói gì.
An Dao đè chặt lồng ngực, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, cô khóc to hơn: “Clip đó là giả, bọn họ hãm hại con. Bố, cảnh sát nói có dấu hiệu bị chỉnh sửa, đây chắc chắn là clip cắt ghép, bọn họ dùng thủ đoạn này để hại con.”
Clip cắt ghép? Sắc mặt Lý Thừa Trạch càng lúc càng khó coi.
An Dao vẫn khóc không ngừng: “Bố, con nhất định phải làm cho cả thế giới biết sự thật…”
Trong căn nhà cũ, ông An vui mừng mỉm cười, sau khi cúp máy, ông bước tới bàn thờ gỗ gụ bên cạnh ghế sofa, trên bàn thờ đặt bài vị của vợ ông, phía trước là loại hoa quả bà thích ăn nhất.
Ông An lấy bài vị xuống, dùng cổ tay áo lau nhẹ lớp bụi phủ trên mặt kính, nụ cười xen lẫn nước mắt: “Bà nó à, Dao Dao bị người ta hãm hại.” Ông đặt bài vị sát trái tim mình, nói tiếp: “Bà nhất định phải bảo vệ con gái của chúng ta…” Đột nhiên ông ho liên hồi, sắc mặt tái mét, không còn hột máu. Ông mệt mỏi đưa tay vịn vào bàn thờ, gập người xuống, cơn ho xé gan xé ruột càng lúc càng dữ dội hơn, giống như muốn xé nát lục phủ ngũ tạng của ông.
Bên ngoài, mặt trời bỏng rát như quả cầu lửa đang treo lơ lửng giữa bầu trời xanh trong, núi xanh vẫn quanh co kéo dài vô tận.
Chiếc xe lặng lẽ tiến về phía trước, những dãy nhà cao tầng lướt qua rất nhanh bên ngoài cửa sổ.
Khó khăn lắm An Dao mới bình tĩnh lại, cô cầm điện thoại tiếp tục bấm số, bấm được một nửa thì đột nhiên dừng lại, đây là số điện thoại của Lăng Bách, tại sao cô lại muốn báo tin cho anh? Tại sao cô lại muốn chia sẻ niềm vui này với anh?
Tất cả hành động đó đều lọt vào tầm mắt của Lý Thừa Trạch, anh mỉm cười hỏi: “Sao không tiếp tục gọi đi?”
An Dao do dự rồi xóa số, không nói gì nữa.
Xe thẳng tới trước trụ sở của Kình Vũ Bách Xuyên, Lý Thừa Trạch dặn dò tài xế đưa An Dao về nhà, còn mình về công ti. Anh lập tức tìm nhân viên chế tác hậu kí, bảo họ tải clip của An Dao từ trên mạng xuống để tiến hành phân tích. Nhân viên chế tác của Kình Vũ Bách Xuyên đều là cao thủ đẳng cấp trong nghề, chỉ trong một tiếng ngắn ngủi đã có báo cáo kết quả phân tích.
Lý Thừa Trạch đọc báo cáo, sắc mặt xám xịt, báo cáo viết rất rõ ràng, đoạn clip này rành rành có dấu vết chỉnh sửa, khó phân biệt thật giả. Anh cầm tờ báo cáo nhét vào ngăn bàn, nghiến răng kèn kẹt, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Nếu An Dao nói thật, vậy có nghĩa là Toni và Đường Khải lừa anh? Hai tên đó ăn gan hùm tim gấu hay sao mà dám lấy clip giả ra lừa anh!
Anh bấm máy dặn dò thư kí: “Gọi Toni đến cho tôi.”
Nhân viên chế tác e dè dò hỏi: “Vậy việc này…”
Đôi mắt Lý Thừa Trạch nheo lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Ai dám để lộ ra ngoài thì tôi không khách sáo với người đó.”
Nhân viên chế tác hiểu ý anh nên thu dọn giấy tờ rồi ra ngoài.
Một lúc sau Toni bước vào, cung kính gọi anh: “Sếp.”
Lý Thừa Trạch nhếch mép cười, bình thản hỏi: “Tình hình công việc của Đường Khải thế nào?”
Gần đây Đường Khải nhận rất nhiều quảng cáo, phim truyền hình, nhưng tác phẩm lớn thì không có mấy. Toni nhân cơ hội liền đề nghị: “Sếp, từ lúc kí hợp đồng đến nay Đường Khải đã kiếm không ít tiền cho công ti. Thực ra Đường Khải bây giờ tùy ý lăng xê là có thể kiếm được lợi nhuận khả quan hơn. Nếu công ti đẩy mạnh việc quảng bá thì ngày cậu ấy trở thành thiên vương, thành ngôi sao lớn không còn xa nữa.”
Lý Thừa Trạch không nói gì, trước mặt là người quản lí đã đánh Đường Khải ngay trong buổi họp báo, biến mình từ một kẻ vô danh thành một quản lí có thế lực, anh ta tuyệt đối không hề đơn giản. Hơn nữa, anh cũng không có chứng cứ chứng minh clip đó chắc chắn là giả, mặc dù có chỉnh sửa nhưng nhân viên kĩ thuật cũng nói khó phân biệt thật giả.
Toni thấy anh không phản ứng liền nói tiếp: “Tốt nhất là có phim điện ảnh quy mô lớn mời Đường Khải đóng vai chính.”
Lý Thừa Trạch ngả người ra ghế, đôi mày dần dần chau lại, những ngón tay đặt trên tay vịn đang vẽ vời vô thức trong không trung, dần dần vẽ ra chữ “diệt”. Sau đó anh đứng dậy đi vòng qua người Toni ra khỏi văn phòng mà không trả lời câu hỏi của hắn ta.
Lý Thừa Trạch tới phòng làm việc của Lăng Bách, phòng làm việc bài trí rất đơn giản, chỉ có dàn âm thanh và bàn, đơn giản tới mức khiến người ta nhìn không thuận mắt. Lăng Bách đang ngồi trước bàn làm việc sáng tác, những tờ giấy vo tròn thành nắm vương vãi trên mặt đất.
Lý Thừa Trạch bước tới trước mặt Lăng Bách, bước chân rất khẽ, không phát ra tiếng động nào.
Lăng Bách cúi đầu cặm cụi viết lời, tên ca khúc là “Kiếp sau, để anh trả em một đời”, lời ca bên dưới sửa đi sửa lại.
Lý Thừa Trạch cuối đầu nhìn tên bài hát, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Đột nhiên anh lên tiếng: “Lăng Bách.”
Lúc này Lăng Bách mới để ý, ngẩng đầu lên nhìn anh, không nói gì.
Lý Thừa Trạch cầm tờ giấy trên bàn, chăm chú xem, trên tờ giấy mỏng manh là những hàng chữ bay bổng: Trước đây chưa bao giờ nghĩ đời này có thể ở bên nhau, vì thế cầu mong kiếp sau để anh trả em một đời.
Anh mỉm cười: “‘Kiếp sau, để anh trả em một đời’, tên ca khúc hay quá. Ca khúc ‘My girl’ lần trước đã khiến tôi rất ngạc nhiên, lần này cậu muốn một bước trở thành thiên vương sao?”
Lăng Bách sững người, không nói gì.
Lý Thừa Trạch vỗ vai Lăng Bách, nụ cười trên khóe miệng càng tươi hơn: “Hôm qua không biết cậu đi đâu nên hôm nay về nhà cũ của cậu tìm, lại bất ngờ gặp một người.”
“An Dao”, Lăng Bách buột miệng nói, thần thái có phần kích động: “Có phải cô ấy không? Cô ấy về nhà rồi?”
Lý Thừa Trạch liếc mắt đầy ẩn ý: “Thực sự không ngờ hai người lại ở cùng một nơi. Vậy có phải ca khúc ‘My girl’ là viết tặng An Dao? Hoặc có thể ngay cả ca khúc này cũng viết về cô ấy?”
Lăng Bách không đáp.
Lý Thừa Trạch cong môi, nụ cười rạng rỡ hơn: “Chúng ta đều là những người trẻ tuổi, tôi cũng chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu, vì thế có thể hiểu được cảm giác này. Nếu yêu cô ấy, cậu nên công khai ủng hộ cô ấy, cho dù người khác có nói gì đi nữa thì vẫn ủng hộ cô ấy.”
Lăng Bách sững sờ nhìn sếp của mình, không hiểu tại sao sếp lại để anh công khai ủng hộ An Dao, vì bình thường các công ti giải trí tránh né vấn đề này còn không được, nói gì đến việc để nghệ sĩ dưới trướng dính vào tin đồn. Người quản lí hiện tại mà công ti sắp xếp cho anh cũng dặn dò nhiều lần, tuyệt đối không được có bất cứ quan hệ gì với An Dao.
Lý Thừa Trạch nghĩ phải sống dậy từ chỗ chết, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều nghi ngờ Lăng Bách là bạn trai của An Dao. Anh đề nghị: “Thậm chí cậu còn có thể viết bài hát thể hiện rõ lập trường ủng hộ cô ấy, chắc chắn sẽ chấn động.”
Lăng Bách thấp thỏm lo lắng: “Tại sao anh lại phá lệ để em ủng hộ cô ấy? Lẽ nào anh muốn em mượn danh cô ấy để gây scandal? Em không đời nào làm chuyện ấy.”
Lý Thừa Trạch bật cười thành tiếng: “Tuyệt đối không, hai người có thể yêu nhau, tôi không ngăn cấm. Sao cậu lại nghĩ tôi xấu xa vậy chứ? Lẽ nào cậu không thấy tôi luôn đối xử tốt với cậu sao? Hôm qua cậu chạy mất, tôi còn tới tận nhà tìm cậu.”
Trong lòng Lăng Bách vẫn hoài nghi.
Lý Thừa Trạch nhìn Lăng Bách, đôi mắt dần trở nên sắc lạnh. Mặc dù Đường Khải có ngoại hình khá ổn, nhưng diễn xuất không ra gì, hát hò thì phát âm không chuẩn. Nếu không dùng clip đen để giao dịch thì tuyệt đối anh không bao giờ kí hợp đồng với diễn viên hạng ba như thế, hơn nữa còn dùng hai mươi triệu tệ kí hợp đồng ba năm với thằng khốn đó. Bây giờ số tiền đầu tư đó có thể mất trắng bất cứ lúc nào, anh không nuốt nổi cục tức này.
Loại gân gà như Đường Khải, ăn thì nhạt nhẽo mà ném đi thì tiếc.
Nhưng Lăng Bách thì khác, ngoại hình đẹp, gia thế tốt, chất giọng hay, anh chắc chắn nhờ vào chuyện của An Dao sẽ khiến Lăng Bách thành ngôi sao nổi tiếng toàn cầu, nhất định khiến tên lừa đảo Đường Khải phải trả giá thê thảm. Đương nhiên, trước khi hắn trả giá, anh nhất định phải lấy lại hết vốn liếng đã.