Trái tim con người thì sao? Có thể dùng tiền đập vỡ rồi yêu lại từ đầu không?
Cô nhìn Lăng Bách, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới ngăn được giờ lại trào ra.
Trong lòng Lăng Bách cũng ngổn ngang trăm mối, anh đưa tay ôm cô vào lòng.
Cô dụi trán vào ngực anh, kiềm chế những dòng lệ, nói: “Anh không được lừa gạt em.”
Anh đáp: “Ừ.”
Cô nói: “Nếu anh dám lừa em, em nhất định sẽ giết anh.”
Anh sững lại, đôi môi bất giác nhếch lên.
Không thấy anh trả lời, cô ngẩng đầu nhìn rồi ấm ức kêu lên: “Anh còn cười, anh còn cười được.”
Nụ cười nơi khóe miệng anh càng lúc càng sâu, rồi anh bật cười thành tiếng:
Cô gào lên: “Lăng Bách, không được cười.”
Anh nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh không cười.”
Nhưng thấy cô xấu hổ như một cô bé, anh vẫn cười.
Cô nói: “Đáng lẽ là một cảnh rất bi thương, tại sao anh lại cười?”
Bởi vì muốn chọc cô cười. Anh giữ câu này trong tim, dịu dàng nhìn cô, ánh mắt như đang tỏa sáng.
Cô mím môi, hai má nóng bừng, nói: “Lăng Bách.”
Ánh sáng mờ mờ yếu ớt chiếu vào người cô, gương mặt trở nên rất rõ ràng.
Anh nhìn cô, dường như trở lại những tháng ngày trước đây. Ráng chiều bảng lảng, ánh sáng huy hoàng bao trùm ban công, cô như tắm trong thứ ánh sáng ấy, mỉm cười bẽn lẽn khi thấy anh.
Gió thổi mơn man trên sân thượng, lòng anh xao động. Đột nhiên anh nâng mặt cô lên hôn đắm đuối. Nụ hôn của anh vừa cuồng nhiệt vừa mạnh bạo, cô sững sờ, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Kĩ thuật hôn của anh còn non nớt, ngây ngô, anh đưa đầu lưỡi liếm quanh hàm răng cô, quấn quýt không rời.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, sức lực như sắp bị hút cạn đến nơi, hai chân cô mềm nhũn không còn sức nâng đỡ cơ thể.
Rất lâu sau anh mới buông cô ra, khẽ nói: “Anh mãi mãi không bao giờ lừa dối em.” Giọng anh vang lên giữa bầu trời đêm lạnh lẽo: “Giống như câu cuối cùng trong bài ‘My girl’ anh tặng em...”
Câu cuối cùng trong “My girl”? An Dao nhớ ra rồi, câu cuối là “I love you.” Cô còn nhớ MV của bài “My girl” có cảnh Lăng Bách nhìn vào màn hình, ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng hát: “I love you! My girl.” Câu cuối cùng khiến những người nghe bài này đều say đắm vì anh.
Đèn trên những tòa nhà cao tầng cũng dần dần tắt hết, đêm đen đến mức không nhìn rõ năm đầu ngón tay. Trên bầu trời cao kia, ngôi sao Bắc Cực bằng ánh sáng yếu ớt của mình vẫn chiếu rọi nơi ấy.
Cô sẽ nhớ sao Bắc Cực, nhớ lời hứa của anh.
Ngày hôm sau, trang nhất các báo lại dấy lên một cơn chấn động mới, cái tên Lăng Bách, Đường Khải và An Dao tiếp tục gây sóng gió. Các đài truyền hình đều đưa tin mới nhất về ba người. Đám phóng viên nằm vùng tại bệnh viện bít chặt lối vào, cảnh sát được điều tới bệnh viện để giữ gìn trật tự. Amy xem ti vi, cười: “Phản ứng mạnh mẽ thế, hiệu quả còn chấn động hơn dự tính. Hèn chi sếp bảo Lăng Bách ra album mới không cần phải đi khắp nơi quảng bá, An Dao và Đường Khải chính là công cụ quảng bá tốt nhất.”
Lý Thừa Trạch liếc nhìn gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của An Dao rồi dặn dò Amy: “Chuẩn bị phát hành album của Lăng Bách đi, tôi đoán đơn hàng sẽ tăng vọt.”
Amy hỏi: “Sếp dự tính album này có thể bán được bao nhiêu?”
Lý Thừa Trạch tràn đầy tự tin: “Mười vạn chiếc chắc không vấn đề gì, nhưng ngành sản xuất băng đĩa chỉ dựa vào hát hò thì không ăn thua, chủ yếu là nhận quảng cáo và đóng phim điện ảnh, truyền hình. Công ti phải đầu tư vài bộ phim lớn”
Amy nói: “Việc này em sẽ nói chuyện với đạo diễn. Nếu không có việc gì nữa thì em ra ngoài.”
Lý Thừa Trạch gật đầu.
Biên tập viên tin tức trên ti vi vẫn đang đưa tin, Lý Thừa Trạch cẩn thận liếc nhìn An Dao, bồn chồn đứng ngồi không yên. Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, không khí càng lúc càng căng thẳng.
Anh ho khan mấy tiếng rồi hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”
An Dao nhìn anh, lạnh lùng đáp lại: “Anh đoán xem.”
Anh cười gượng: “Lòng dạ phụ nữ sâu như bể, làm sao đoán được.”
“Đúng thế, lòng dạ phụ nữ sâu như bể, anh có từng nghe một câu khác không, độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
“Cũng đúng.” Anh miễn cưỡng cười.
“Sếp rất thích tính toán sau lưng người khác, vậy để tôi đoán nhé. Sở dĩ anh nhắc tới Mộ Dung Phục trong ‘Thiên Long bát bộ’ trước mặt tôi là cố tình để cho Lăng Bách nghe. Với đầu óc thông minh của anh, anh đã sớm đoán được tình cảm của Lăng Bách đối với tôi sâu nặng thế nào, nhất định Lăng Bách sẽ nhảy xuống thay tôi, như thế mọi người đều vui vẻ. Lăng Bách được tiếng cứu tình địch, album không cần làm gì cũng bán chạy còn anh là ngư ông đắc lợi, đúng không? Tôi nghĩ Đường Khải cũng không ngờ rằng anh ta và tôi chính là quân cờ mà anh dùng để quảng bá cho Lăng Bách. Anh sớm đã đoán được rằng để tôi và Lăng Bách cùng một công ti, Đường Khải nhất định sẽ giở trò sau lưng, nên mới cho người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.”
“Ha ha.”
“Vậy sếp không phiền tính toán thêm xem, Đường Khải còn chơi trò nhảy lầu nữa không?”
“Tuyệt đối không thể, bởi vì tôi đã bắt quản lí của cậu ta nhận show tới năm sau, cậu ta phải có thuật phân thân.”
“Đó là bởi vì Lăng Bách đã đủ nổi rồi, Đường Khải mất giá trị lợi dụng, mục đích bây giờ của anh là muốn thu hồi lại vốn, tốt nhất là kiếm được món lời to.” Ánh mắt An Dao như lửa cháy, người đàn ông trước mắt cô một là con cáo già mưu thâm kế độc.
Lý Thừa Trạch khẽ mím môi, ngại ngùng chuyển chủ đề: “Đói rồi à? Cùng đi ăn chứ?”
An Dao không nể mặt anh, cô lạnh lùng nói: “Tôi thích ăn thịt cáo hơn.” Nói xong lườm anh rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lý Thừa Trạch vội đuổi theo, đến thang máy thì bắt kịp cô. Anh do dự hỏi: “Cô muốn đi gặp Lăng Bách à? Có cần tôi chở đi không?”
An Dao lườm anh, vô cớ tốt bụng, không phải gian thì là trộm.
Cửa thang máy bật mở, Lý Thừa Trạch bước vào ấn tầng một, cười: “Đúng lúc tôi định đi thăm cậu ấy, tiện đường.” Cô muốn xem rốt cuộc anh muốn chơi trò gì nên im lặng đi theo.
Xe chở hai người đi thẳng tới bệnh viện, không ngờ trước cửa bệnh viện giới truyền thông và người hâm mộ đang bu đông kín, tất cả mọi người đều muốn vào bệnh viện để nắm tin tức về bệnh tình của Đường Khải và Lăng Bách. Bệnh viện đành đóng cửa, ngay cả xe cấp cứu bên trong cũng không ra được, thậm chí còn có vô số cảnh sát túc trực ở đây.
Tài xế chật vật mới vượt qua được biển người, đỗ xe trước cửa lớn, Lý Thừa Trạch nói: “Chúng tôi không tiện xuống xe, anh đi gọi cảnh sát để họ mở cửa, lúc cần thiết thì nói tên bạn của Lăng Bách.”
Bạn của Lăng Bách? An Dao lòng đầy hồ nghi.
Tài xế xuống nói chuyện với cảnh sát canh ở cổng, cảnh sát nhìn xe hai người rồi mở cửa, tài xế lái xe vào trong. Bình thường người đi lại trong bệnh viện khá đông mà giờ này không có ai, y tá đều đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn trước quầy.
Lý Thừa Trạch đứng trước thang máy nói đầy ẩn ý với cô: “Xem ra bạn của Lăng Bách đến rồi.”
Là bạn thế nào mà ghê gớm vậy?
“Lăng Bách, cậu không phải người bình thường, ngã xuống từ độ cao như thế này, cậu có biết cậu đã làm cho bố cậu tức chết không? Cậu vì loại con gái dám quay clip nóng mà ngay cả tính mạng mình cũng không màng. Là bạn cậu, tôi thực sự không biết phải nói với cậu thế nào nữa!”
“Lưu Tử Văn, cậu mắng nửa tiếng rồi đấy, mắng đủ chưa?”
“Đủ? Hồi đó tôi bị điên nên mới giới thiệu cậu cho Lý Thừa Trạch, cậu muốn làm ngôi sao, được, tôi giúp cậu, bắc cầu nối dây cho cậu. Nhưng không có nghĩa là tôi tán đồng cậu theo đuổi cái cô An Dao kia, càng không muốn cậu bán mạng mình. Ngôi sao còn được ai trong sạch?”
“Cậu mắng tôi cũng được nhưng tôi không cho phép cậu mắng An Dao.”
“Cậu đúng là tự mình làm nhục mình.”
“Cậu còn nói cô ấy nữa thì chúng ta không bạn bè gì nữa.”
“Được, tôi không nói nữa, tôi cũng mặc kệ cậu luôn.”
Cửa phòng bệnh bật tung, An Dao nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta cũng chạc tuổi Lăng Bách, tóc ngắn, gương mặt ưa nhìn, trông rất nam tính.
Người này nhìn An Dao chòng chọc, thô lỗ hỏi: “Cô nghe trộm cái gì? Ai cho cô đứng ngoài cửa nghe trộm?” Anh nhìn kĩ An Dao một lúc, thần sắc càng khó coi hơn: “Tôi tưởng là ai chứ? Cô không có giáo dục à mà đứng nghe trộm ngoài cửa?”
An Dao dịch sang bên một chút, Lưu Tử Văn tức giận đi ra ngoài thấy Lý Thừa Trạch thì càng nổi xung hơn: “Rắn chuột một ổ.”
Lăng Bách trong phòng hỏi vọng ra: “An Dao, là em à?”
An Dao thưa một tiếng rồi bước vào.
Cửa sổ trong phòng mở rộng, ánh sáng chiếu khắp phòng. Trên ghế sofa chất mấy chiếc hộp, đều là đồ dinh dưỡng cao cấp. Lăng Bách ngồi trên giường, mỉm cười rạng rỡ nhìn cô: “Em mặc kệ Lưu Tử Văn đi, cậu ấy ương bướng lắm. Em đừng chấp làm gì, vì cậu ấy là bạn thân của anh từ hồi cấp hai đến giờ.” Cô không để ý, bởi vì Lưu Tử Văn nói đúng, anh đã hi sinh quá nhiều cho cô.
Lý Thừa Trạch đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đề nghị: “Hay là ra viện đi, ra viện về nhà, hai người tầng trên tầng dưới cũng tiện chăm sóc nhau.”
Lời vừa dứt anh chỉ muốn tát cho mình mấy cái, tầng trên tầng dưới cũng tiện hú hí gian tình, tại sao anh lại sắp xếp cho họ ở gần thế? Trong lòng anh bỗng cảm thấy hối hận vô cùng.
Lăng Bách gật đầu đồng ý: “Có thể ra viện rồi, thực ra cũng chỉ là trật eo thôi, không ảnh hưởng gì.”
Lý Thừa Trạch đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện.”
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào.
Lăng Bách mỉm cười: “Em như thế này anh lại muốn kể câu chuyện cười về khỉ và tinh tinh.”
Cô nhớ tới câu chuyện ấy liền không nén được cười.
Lăng Bách nói: “Đúng rồi, như thế mới ngoan, trên đời này chẳng có việc gì ghê gớm cả, việc gì cũng đều có cách giải quyết.” Anh vẫn vui tính và lạc quan như ngày đầu cô mới quen.
Cô cười, nói: “Hình như bất cứ lúc nào anh cũng đoán được em đang nghĩ gì?”
Lăng Bách ngại ngùng cười: “Thế bây giờ em đang nhớ anh, đúng không?”
Cô lườm anh một cái, mỉm cười không nói gì.
Anh nghiêm túc hỏi lại: “Cô An Dao, có phải cô đang nhớ tôi không?”
Cô ngẩng mặt lên, nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Không biết xấu hổ sao, em có nói em đang nhớ anh đâu.”
Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô không nói gì nhưng khóe miệng càng lúc càng mở rộng.
Cô không hiểu tại sao trước mặt anh cô luôn cảm thấy hồi hộp, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lý Thừa Trạch bước vào phòng liền cảm thấy không khí có phần khác lạ, ngập ngừng một hồi, anh hỏi: “Sao rồi? Không chuẩn bị ra viện sao?”
Lúc này hai người mới tỉnh ra.
Thủ tục ra viện được giải quyết rất nhanh gọn, Lăng Bách phải cải trang xong mới lên xe. Cảnh sát vẫn túc trực ở cổng bệnh viện, nhờ thế xe mới thuận lợi rời đi. Cho dù bên ngoài người vẫn đông như nêm nhưng người hâm mộ và báo chí vẫn chủ động chừa một lối nhỏ cho xe cộ qua lại.
Xe tới đích an toàn, một đoàn người bảo vệ đưa Lăng Bách về nhà. Nhà của Lăng Bách có ba phòng ngủ và một phòng khách, sạch sẽ gọn gàng. Ở phòng khách rộng đặt rất nhiều bể cá, trong những bể cá này có nước, cỏ xanh non, có núi đá xếp chồng và vô số các chú cá màu hồng đang hôn nhau.
Lý Thừa Trạch nhìn qua một lượt, có khoảng bảy, tám bể cá, anh ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc cậu nuôi bao nhiêu cá vậy?”
“520 chú cá hôn nhau.” An Dao và Lăng Bách đồng thanh trả lời, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi ngại ngùng quay đi.
Lý Thừa Trạch trong lòng hiểu ra điều gì đó, anh không hỏi thêm nữa. Bỗng dưng anh cảm thấy khó chịu, anh cũng không hiểu cảm giác này từ đâu ra, nhưng lại thấy buồn bực vô cùng.
Anh kiếm cớ ra về.
Tài xế thấy anh xuống nhanh như vậy cũng không dám hỏi nhiều, lặng lẽ lái xe về công ti. Ngồi trong xe, tâm trạng Lý Thừa Trạch rất tệ, anh gọi điện thoại cho Amy, hỏi: “Lần trước bảo cô hẹn bác sĩ tâm lí cho tôi, cô hẹn chưa?”
Amy ngạc nhiên hỏi lại: “Sếp, anh thực sự cần hẹn bác sĩ sao? Em tưởng anh nói đùa.”
Anh bực mình nổi cáu: “Những lời tôi nói có bao giờ là đùa không?”
Amy sững lại, e dè hỏi: “Sếp, anh làm sao thế?”
Làm sao thế?
Anh nghĩ tới bể cá ở nhà Lăng Bách, nước trong văn vắt, hàng trăm chú cá đang trêu đùa hôn nhau trong bể. Còn ở trong phòng khách An Dao nhìn những chú cá ấy với vẻ mặt ngại ngùng như thiếu nữ.
Năm trăm hai mươi chú cá hôn nhau.
520, anh yêu em.
Mù cũng phải nhìn ra bọn họ có chuyện gì với nhau.
“Sếp, gần đây tâm trạng anh rất lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Amy cẩn thận hỏi lại. Trong tâm trí cô, sếp là một người thích đùa, bao nhiêu năm nay ở bên cạnh anh đây là lần đầu tiên anh nổi cáu với cô.