Lý Thừa Trạch thấy không khí căng thẳng liền đi lên trước nhiệt tình giới thiệu: “Chủ tịch Lăng, đây là An Dao đã từng làm đại diện cho công ti ông. Một thời gian trước cô ấy đã chấm dứt hợp đồng và bồi thường cho quý công ti, chắc ông cũng biết chuyện này.”
“Ngồi xuống đi.” Giọng ông rất ôn hòa.
An Dao ngồi xuống bên cạnh, muốn lên tiếng chào nhưng không biết nên gọi thế nào.
Nhận thấy cô ngại ngùng, ông liền nói: “Cháu cứ gọi ta là bác.”
An Dao khẽ giật mình, cô mỉm cười gọi: “Cháu chào bác.”
Căn phòng yên tĩnh trở lại, trên bàn trà trước ghế sofa có bày một bộ trà, ông Lăng thành thục pha trà rồi đẩy một chiếc li nhỏ đến trước mặt cô.
Cô cầm lên nhấp một ngụm, nhưng trong lòng rất lo lắng, không dám lên tiếng trước.
“Lăng Bách là một đứa rất hiếu thảo.” Ông Lăng phá vỡ bầu không khí im lặng, gương mặt phảng phất nụ cười. “Từ năm mười tuổi nó đã bắt đầu rửa chân cho bác, ngày nào cũng rửa, cho đến trước khi làm ngôi sao.” Ông ngừng lại, ánh mắt dao động như đang chìm trong quá khứ không dứt ra được. Nụ cười trên gương mặt ông càng dịu dàng hơn: “Từ nhỏ đến lớn nó rất chăm chỉ học hành, chưa bao giờ cãi lại người lớn, nó luôn nói phải hiếu kính với người già, cho dù là cô lao công hay nhân viên công ti, nó đều rất kính trọng, lễ phép. Nó không hút thuốc lá thường xuyên, rượu thì chỉ uống được rất ít, không đua xe, nói chung bạn bè bác đều nói ba đời trước bác làm việc tốt nên mới sinh ra đứa con hiếu thảo, hiểu biết thế này. Bác gần bốn mươi tuổi mới sinh được đứa con độc nhất, vì thế luôn dạy dỗ rất nghiêm, nếu không có cháu, có lẽ tình cảm của hai bố con bác đã không căng thẳng như thế này.”
Cô e dè đáp: “Cháu xin lỗi.”
Nụ cười của ông có vẻ bất lực: “Hôm đó nó tìm bác để vay ba mươi triệu, thằng nhóc ấy chưa bao giờ tiêu tiền lung tung, đột nhiên cần nhiều tiền như vậy, bác tưởng nó bị điên, liền nhốt nó ở trong phòng. Sau đó nó dám chạy đến công ti này làm ngôi sao, vì thế bác giận không quan tâm tới nó nữa. Xem ti vi mới biết nó làm vậy vì theo đuổi cháu, bác còn giận hơn, thà như không có đứa con bất hiếu này. Nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, cháu bị người ta hãm hại…” Ông thở dài bùi ngùi, đưa bản hợp đồng trên bàn cho cô: “Đây là hợp đồng đại diện mới. Nếu có thể hãy bảo Lăng Bách về nhà, mẹ nó nhớ nó lắm. Đặc biệt là sau lần nó bị ngã vào viện, bà ấy ngày ngày lo lắng cho nó, rửa mặt bằng nước mắt.” Ông không nói thêm gì nữa mà đứng dậy đi ra ngoài.
An Dao cầm bản hợp đồng lên, chỉ có vài trang nhưng lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm của người cha.
Ông Lăng đang thỏa hiệp, bản hợp đồng đại diện này cũng là sự khẳng định rằng ông không phản đối tình cảm của hai người nữa, ông không muốn mất Lăng Bách.
Trên đời này làm gì có bố mẹ nào không nhớ thương con cái mình, đặc biệt Lăng Bách lại là con độc nhất.
Lý Thừa Trạch rời khỏi phòng khách, Amy vội đi theo anh, khẽ hỏi: “Sếp sao thế?”
Anh liếc nhìn cô, bước chân không dừng lại, chỉ hỏi: “Tôi làm sao chứ?”
“Đợt trước thì thi ném trứng gà, giờ này lại làm bộ nghiêm túc. Lẽ nào anh bị tổn thương quá nặng sau quãng thời gian yêu thầm ngắn ngủi? Sếp à, mặc dù điệu bộ của anh bây giờ đã trở lại như trước đây nhưng em luôn cảm thấy anh có chút đau lòng.”
“Tôi đau lòng?”, Lý Thừa Trạch dừng bước, cười tỏ vẻ không quan tâm: “Nếu tôi đau lòng vậy thì đúng là chuyện lạ trên đời, có thể trở thành kì quan thứ tám của thế giới.”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng không hiểu sao trong lòng anh rất bí bách, dường như có chút ngộp thở. Anh đi vào văn phòng, ngồi xuống ghế. Giấy tờ trên bàn chất cao như núi, anh chăm chú xem không rời mắt, nhưng những câu chữ này vô cùng lạ lẫm, anh không thể nào tập trung được, cũng không thể nào hiểu được văn bản viết gì.
Bây giờ cô đã giành được vị thế, vốn chẳng cần cầu xin anh nữa, còn anh, ngoài việc lợi dụng hợp đồng để khống chế cô ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Lúc Amy mang cà phê vào thì thấy sếp cô đang cầm ngược văn bản, cô cũng không dám lên tiếng, chỉ đặt cà phê xuống rồi nhẹ nhàng khép cửa ra ngoài làm việc.
Bộ dạng như mất hồn của sếp bây giờ thực sự rất hiếm gặp.
Hôm sau Donna đến sở cảnh sát đầu thú thật. Chuyện của An Dao được đưa ra ánh sáng, báo chí truyền thông cũng đồng tình với An Dao, đồng thời đạp Donna xuống, họ cho rằng không thể tha thứ cho người phụ nữ này. Những người trong giới đồn đại ngày càng khó nghe, có người đoán sở dĩ Donna đối xử như vậy với An Dao bởi vì thích Đường Khải. Trong mắt mọi người Donna đã trở thành dâm phụ. Thậm chí có người còn đoán mò rằng các ngôi sao nam trước đây được chị lăng xê cũng bị chị chơi “quy tắc ngầm.” Hai nhân vật khác của sự việc lần này là Đường Khải và Trần Mộng Kỳ thì chơi trò mất tích, cho dù dùng cách nào cũng không liên lạc được. Công việc của họ tạm thời bị dừng lại.
Đường Khải lăn chuột, tay run run. Những tin tức này sắc nhọn như mũi kim, đâm vào tim anh ta, đau đớn khiến anh ta phát điên.
Trần Mộng Kỳ cũng dõi theo những tin tức ấy, cô trốn trong nhà mấy ngày không ra ngoài, cả ngày chỉ ngủ không làm gì. Cô tưởng rằng khi tỉnh dậy sẽ là một ngày mới, tưởng rằng như thế có thể né tránh được mọi chuyện.
Nhưng điều này là không thể.
Các bình luận trên mạng muốn khó nghe mức nào là có ngay mức đó.
Đường Khải ném chuột, đau khổ gào lên: “Đều trách Donna hết, bà ấy nói tôi dám tung ảnh riêng tư của An Dao ra thì bà ấy sẽ tung clip gốc. Tôi tưởng bà ấy chỉ doạ, nhưng không ngờ bà ấy thực sự bán đứng tôi.”
Trần Mộng Kỳ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm tính mình không thể theo anh ta được nữa. Ban đầu anh ta dụ dỗ cô lên giường, thậm chí là đề nghị sống chung. Anh ta nói có thể giúp cô thành danh, kết quả cuối cùng thành một mớ thối hoắc thế này.
Đường Khải đội mũ lưỡi trai, sau khi cải trang mới dám ra khỏi nhà. Anh ta phải tìm người đàn bà đó để tính sổ, cho dù bây giờ bà ấy đang ở sở cảnh sát, cho dù bà ấy đã gánh chịu tất cả, nhưng anh ta vẫn căm hận. Anh ta lái xe tới sở cảnh sát mới biết Donna bị cảnh sát khởi tố vì tội truyền bá văn hóa phầm đồi trụy, bây giờ về nhà chờ thẩm vấn điều tra. Anh ta lập tức đến nhà chị, lúc bấm chuông tay còn run vì tức giận.
Donna mở cửa để anh ta vào nhà.
Đường Khải bước vào nhìn thấy ngay tấm ảnh treo giữa phòng khách, anh ta sải bước, cầm ghế kê gần rồi trèo lên ném mạnh bức ảnh xuống đất. “Choang” một tiếng, khung ảnh bằng kính vỡ làm mấy mảnh. Anh ta nhảy xuống nhặt tấm ảnh lên rồi ra sức xé nó.
Donna lạnh lùng đứng nhìn anh ta, không hề ngăn cản.
Sau đó anh ta còn giẫm lên vô số mảnh vụn, lao đến trước mặt chị gào lên: “Tại sao?”
Chị không đưa ra được lí do anh ta mong muốn nên đành im lặng.
Anh ta túm lấy cổ tay chị, đầu ngón tay bấm mạnh vào da chị: “Tôi mới là con ruột của bà, cô ta không phải. Vì bảo vệ cô ta bà đã tung clip gốc, bà có biết bây giờ tôi sống không bằng chết không?”
Chị ngồi bất động, gương mặt bình thản tới mức lạnh lùng.
Cõi lòng thất vọng đến tột độ, Đường Khải buông chị ra, mở tủ rượu ném hết rượu lên ghế sofa. Trước dây Donna là quản lí vàng nên các ngôi sao và các thương hiệu đều nể mặt chị, không ít người tặng chị rượu xịn. Chị uống rất ít, chủ yếu là trưng bày. Đường Khải mở nắp, dốc ngược chai rượu lên uống, anh ta muốn uống say để bản thân mình đủ nhẫn tâm bóp chết người phụ nữ trước mặt. Anh ta uống bốn, năm chai, bắt đầu thấy choáng váng, thậm chí chân đi cũng không vững nữa. Anh ta ném chai rượu xuống đất, nó vỡ tan tành.
Anh ta lao đến đẩy chị ngã xuống đất, tay bóp chặt cổ chị nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thực sự muốn bóp chết bà, những ngày qua ngày nào tôi cũng nghĩ xem làm sao để bóp chết bà.”
Chị ngã trên những mảnh kính vụn, những mảnh nhọn đâm vào cơ thể, nhưng chị không cảm thấy đau, bởi vì cơn đau trong tim đã đủ khiến chị ngạt thở và tê liệt rồi.
Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt mình nằm yên bất động, không buồn giãy giụa, không buồn giằng co. Tay anh ta bóp mạnh hơn, mạnh đến mức như sắp bóp gẫy cổ chị đến nơi, nhưng chị thà mặt đỏ bừng, hơi thở hồng hộc chứ không mở miệng cầu xin. Anh ta nhìn mặt chị, gần như sụp đổ mà buông tay ra, đôi môi run rẩy, nước mắt rơi xuống: “Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, người khác cứ mắng tôi, có mẹ đẻ ra mà không có mẹ nuôi, họ nói tôi là loài tạp chủng, nói ra đủ lời cay độc. Đặc biệt là bà mẹ kế, biết bao lần bà ta chỉ tay vào trán tôi mà chửi, mẹ mày là một con tiện nhân, là một con phò, bà ta bỏ mày cho bố mày để đi theo trai. Bà nội cũng nói mẹ đẻ không cần tôi, là bà ta bỏ rơi tôi, bao nhiêu năm qua không hỏi han gì tới tôi…”
Trước mắt chị như vừa có gì đó nổ tung, nước mắt tràn mi.
“Khi còn bé tôi đã chịu đựng như thế nào nhỉ?” Anh ta quỳ hai chân xuống nền thủy tinh vỡ, hai tay chống hai bên má chị, nước mắt rơi lã chã: “Bắt đầu từ năm năm tuổi tôi phải trông em cho mẹ kế, bảy tuổi phải làm việc nhà, chín tuổi phải đi chăn trâu chặt củi nấu cơm. Nói chung tất cả mọi việc trong nhà tôi phải làm hết, còn thằng bé kia thì được cả đống người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cơm tôi ăn là cơm nguội, không làm xong việc nhà hoặc làm sai một tí là bị đánh bị mắng. Mùa đông, tôi chỉ có một chiếc chăn mỏng, nằm co ro. Lúc đó nằm trong chăn, tôi lạnh cứng người, vừa run vừa gọi mẹ, tôi gọi mẹ ruột tôi… nhưng bà ấy không cần tôi… Sau khi bố chết, cuộc sống của tôi càng khổ hơn, mẹ kế đánh tôi suốt ngày, ép tôi bỏ nhà ra đi, bà ta nói thẳng là không nuôi tôi. Lúc đó chỗ dựa duy nhất của tôi là bà nội, nhưng lúc đó bà bệnh rất nặng, người gầy giơ xương…, bà lấy hết tiền để ra thị trấn mua hộ khẩu cho tôi… nhưng cuối cùng…” Anh ta không kiềm chế được mà khóc thất thanh: “Tôi còn nhớ tối hôm bà mất tuyết rơi rất nhiều, ngoài trời lạnh buốt, bà lấy ra một tấm ảnh đưa cho tôi, nói người trong ảnh là mẹ ruột tôi, tên là Đường Na. Bà bảo tôi đi tìm mẹ… Lúc nói câu ấy bà thở rất mạnh, tôi cứ thế mà nhìn bà trút hơi thở cuối cùng, giống như khi bố mất cũng thế. Lúc đó tôi nghĩ, mẹ không phải là người phụ nữ yêu con nhất trên thế giới này sao? Tại sao mẹ tôi không cần tôi?”
Nước mắt Đường Khải rơi xuống mặt chị, anh ta gào lên: “Mẹ, tại sao mẹ không cần con? Tại sao sinh con ra rồi bỏ con, mẹ đã từng khóc vì con chưa? Khi con chết lạnh co ro trong chăn, bị người ta đánh mắng không được ngủ, khi con ra sức gọi mẹ, mẹ ở đâu? Nửa đêm khi con nằm trong chăn khẽ hát ‘Trên đời chỉ có mẹ tốt thôi’ mẹ đang ở đâu? Bắc Ảnh bao nhiêu người như thế, tại sao mẹ chỉ ngắm trúng An Dao? Mẹ có biết con trai mẹ vất vả thế nào mới vào được Bắc Ảnh không, mẹ có biết nó nghèo khổ trốn giữa đám bạn, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có không?” Giọng Đường Khải nghẹn ngào hỏi: “Biết con đã sống như thế mẹ có đau lòng không? Hay vẫn tiếp tục thương xót An Dao của mẹ, bởi vì cô ta là đứa trẻ không có mẹ. Nhưng mẹ có từng nghĩ rằng, con là đứa con không cha không mẹ, còn đáng thương hơn cô ta không?”
Nước mắt nhòe trên mặt, Đường Khải mệt mỏi nói: “Mẹ có biết khi con nằm viện, mẹ tới thăm con đã vui thế nào không? Con gọi điện thoại cho mẹ, muốn mẹ đến thăm con nhiều một chút, quan tâm con một chút, nhưng kết quả mẹ lên tiếng hay im lặng cũng chỉ vì An Dao. Con thực sự hận cô ta. Tại sao cô ta có thể hưởng tình yêu của mẹ, còn con là con ruột nhưng mẹ lại thờ ơ không hỏi han, không thèm quan tâm? Nếu như hôm đó con nhảy lầu xuống chết đi thì tốt biết mấy, sẽ không hề nhìn thấy mẹ đau lòng, sẽ không vì nhận được quan tâm ấm áp của mẹ mà cảm động tới chết… Con thật ngốc, con tưởng rằng mọi người mẹ trên đời này đều yêu con mình, nhưng không ngờ mẹ của con cũng có ngày phản bội lại con, mẹ của con cầm dao đâm sau lưng con một nhát…”
Anh ta lại đưa tay bóp cổ chị, đau đớn gào lên: “Rốt cuộc bà có đau lòng không? Rốt cuộc bà có lương tâm không? Bây giờ con ruột của bà muốn bóp chết bà, bà cũng không buồn sao?”
Buồn chứ, nghe những lời này tim chị càng đau nhói.
Chị nằm im trên nền nhà, mặc cho những ngón tay lạnh lẽo của anh bóp cổ mình. Những ngón tay ấy như dao, những giọt nước mắt ấy như mũi tên, dao và mũi tên thi nhau đâm vào người chị. Chị đau không tả nổi nên bật khóc thành tiếng, nhưng chẳng thể nói lời nào.
Mọi chuyện năm xưa không phải là lỗi của chị, nhưng chị vẫn cảm thấy có lỗi với con trai. Đặc biệt là bây giờ khi nghe được những điều này, chị cảm thấy trái tim mình vỡ vụn theo từng câu nói.
Rốt cuộc anh ta cũng không thể nhẫn tâm ra tay. Anh ta buông tay rồi bò dậy, chân bước loạng choạng đi ra ngoài cửa, bóng lưng tiều tụy khiến người ta xót xa.
Donna lóp ngóp bò dậy, không màng tất cả mà lao tới ôm Đường Khải từ phía sau.
Anh ta gỡ những ngón tay chị ra, gỡ được một ngón chị lại tiếp tục bấu vào, giọng nghèn nghẹn: “Con trai, mẹ xin lỗi con, mẹ chưa bao giờ biết con sống như thế.”
Chị từ từ quay người Đường Khải lại, những ngón tay run rẩy vuốt ve gương mặt anh ta, đã không còn là gương mặt non mớt như khi thơ bé, vì thế cho dù rất nhiều lần anh ngồi trước mặt chị vẫn không thể nào nhận ra. Chị cầm tay Đường Khải lên, lòng bàn tay bị vô số mảnh thủy tinh đâm vào, máu tươi đang chảy. Chị cẩn thận rút những mảnh thủy tinh ra, lòng xót xa nói: “Mẹ luôn lạnh lùng với con bởi vì mẹ không hiểu nếu con đã nhận ra mẹ từ sớm tại sao lại không nhận ngay? Tại sao lại đợi An Dao nổi tiếng rồi mới đi tìm mẹ? Sau khi nhận rồi lại bắt mẹ hại An Dao. Mẹ luôn nghĩ, con trai mẹ thay đổi rồi, nó không còn là đứa trẻ ngây thơ ngoan ngoãn ngày xưa nữa, nó không còn là đứa trẻ ôm chặt cổ mẹ khóc lóc không buông tay nữa, có không còn nửa đêm khóc tìm mẹ nữa…”
Chị run rẩy mân mê những đường vân trên lòng bàn tay Đường Khải. Hồi bé chị đã nhìn những đường vân tay này vô số lần, lúc đó Đường Khải còn nhỏ, nhưng những đường vân tay giao nhau này chị có thể vẽ ra bất cứ lúc nào.
Nước mắt chị rơi lã chã trên lòng bàn tay Đường Khải, trái tim như bị cắt ra từng mảnh: “Hóa ra con đã lớn rồi, còn biết đi tìm mẹ, còn biết nằm trong chăn hát ‘Trên đời chỉ có mẹ tốt thôi’… Mẹ đã từng đi tìm con như điên dại, nhưng bố con không cho gặp con. Sau đó, nhà đổi số điện thoại, mẹ hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với con. Mẹ sai rồi, mẹ quá sai rồi, mẹ sai khi không tìm gặp con lần nữa, mẹ sai khi tưởng rằng cả đời sẽ không thể gặp lại, mẹ sai khi tưởng rằng con sẽ luôn hạnh phúc… mẹ sai rồi, con hãy tha thứ cho mẹ… tha thứ cho một người mẹ không xứng đáng này.”
Gương mặt trắng bệch, Đường Khải gỡ những ngón tay chị ra, khóe miệng cười thê thảm nói với chị: “Muộn rồi.” Anh ta mở cửa phòng, mặc kệ người phụ nữ đứng sau, đi thẳng xuống dưới vẫy taxi. Lúc ngồi lên xe cả người rã rời không chút sức lực. Bao nhiêu năm qua, Đường Khải luôn chờ đợi mẹ mình xuất hiện trong vô số ngày tuyệt vọng. Anh ta tưởng rằng chỉ cần tỉnh dậy mở mắt ra là có thể nhìn thấy mẹ mình từ trên trời xuống, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra đó là một giấc mơ không thể thực hiện được.
Bao năm qua, từ lần đầu tiên thấy chị, Đường Khải đã nhận ra, nhưng anh ta không dám nhận bởi lúc đó chị là quản lí vàng ngồi tít trên cao. Còn anh ta chỉ mới là một diễn viên tép riu hạng ba. Anh ta chỉ muốn nổi tiếng, muốn nhận chị, nhưng không ngờ vận mệnh lại tàn khốc đẩy anh ta vào cảnh ngộ bây giờ. Lúc về thấy Trần Mộng Kỳ kéo vali ra khỏi nhà, anh ta không hỏi gì bởi trong lòng hiểu rõ cô ta là loại người thế nào. Bạn có thể giúp cô ta nổi tiếng, cô ta sẽ theo bạn, một ngày nào đó bạn thất bại, cô ta sẽ giẫm bạn xuống vũng bùn rồi vẫy tay mà đi.
Đường Khải vào nhà mở ti vi, thấy An Dao lộng lẫy xuất hiện trong một hoạt động đại diện thương hiệu nào đó, nhất cử nhất động của cô rất dễ dàng trở thành tít báo, trở thành đối tượng được người người lăng xê.
Giới giải trí là như thế, chỉ trong một ngày đã khác nhau một trời một vực.
Đường Khải chủ động gọi cho Lý Thừa Trạch, Lý Thừa Trạch vẫn rất ôn hòa và lịch sự, không vứt bỏ anh ta. Nhưng câu cuối cùng của Lý Thừa Trạch khiến Đường Khải thực sự tuyệt vọng, Lý Thừa Trạch bảo anh nên suy nghĩ đến việc đi đóng phim cấp ba. Đường Khải cúp máy, nằm vật ra ghế sofa, cố gắng co người lại trân trân nhìn màn hình điện thoại. Là bức ảnh của mẹ mà bà nội đưa cho anh ta, bức ảnh từ xa xưa đã mờ, dùng làm màn hình điện thoại nên trông càng mờ hơn. Nhưng bao năm qua, đây là hình nền điện thoại duy nhất của Đường Khải. Anh ta từ từ nhắm mắt lại, người co ro giống như bao đêm mùa đông trước đây, như thế mới có thể cảm nhận được một chút hơi ấm.
Miệng khe khẽ hát giai điệu đã ngâm nga bao đêm mùa đông: “Trên đời chỉ có mẹ tốt thôi…”
Đường Khải khẽ hát, người nằm sấp trên ghế sofa, nền da thật của ghế sofa rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo khiến anh ta sợ hãi, khiến anh ta không ngừng nhớ lại mọi chuyện. Anh ta lớn tiếng gào thét: “Mẹ ơi.” Nước mắt trào ra, anh ta cố vùi mặt vào ghế sofa, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Mẹ… Donna…”