Hứa Ánh Dương vừa xuống máy bay liền nhắn tin ngay cho Phương Đường hỏi cậu đang ở đâu. Phương Đường đang chơi game trên mạng với em họ tới đoạn cao trào, thậm chí không chú ý đã sắp tới rạng sáng, di động của cậu cũng bởi vì quên không sạc mà sớm đã tự động tắt máy.
Hứa Ánh Dương về nhà không thấy người liền trực tiếp tới chỗ ở trước kia của Phương Đường, nếu nơi này mà cũng không thấy người vậy thì có lẽ chẳng cần phải tìm nữa.
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Phương Đường và Tề Hi Điềm mỗi người một góc ngồi trên sô pha chơi game hăng say liền thò chân đá đối phương, ai cũng muốn chờ người kia đi mở cửa.
“Muộn như vậy còn ai tới nữa hả trời? Có biết phiền lắm hay không?”
Đang chơi đến đoạn đánh boss mà bị ngắt ngang Tề Hi Điềm rất mất hứng, Phương Đường cũng không rõ ai tới cho nên đá không được cô em nhà mình đi, cậu chỉ đành đứng dậy tự thân ra cửa nhìn qua mắt mèo.
Vừa thấy Hứa Ánh Dương cau mày đứng bên ngoài, Phương Đường còn tưởng rằng là mình hoa mắt, phục hồi tinh thần vội vã kéo cửa ra, mừng rỡ vô cùng: “Sao đêm nay anh đã về rồi? Không phải bảo phải ngày mai sao?”
Bên trong phòng khách Tề Hi Điềm nhìn thấy Hứa Ánh Dương cũng nhảy dựng lên, nào còn tâm trí để ý đến trò chơi nữa, cô hưng phấn mà vọt tới cạnh cửa, vừa định mở miệng tự giới thiệu, liền bị ánh mắt lạnh lùng của anh đảo qua dọa sợ cứng đờ tại chỗ.
Tề Hi Điềm dù có ngu ngơ cỡ nào cũng phát hiện không khí không đúng, theo bản năng dùng ánh mắt hỏi thăm Phương Đường. Phương Đường thấy vẻ mặt Hứa Ánh Dương không tốt lắm, bèn hỏi: “Anh mệt à? Sao sắc mặt anh khó nhìn quá vậy? Đúng rồi, sao anh biết em ở bên này?”
Hứa Ánh Dương không nhìn Tề Hi Điềm nữa, đối diện với vẻ mặt vô tội của Phương Đường, nghẹn giọng hỏi: “Cô ta là ai?”
Tề Hi Điềm kịp phản ứng đầu tiên, oan uổng quá đi! Anh rể đang hiểu lầm tui kìa huhuhu!
Phương Đường ngẩn người, cũng hiểu ra là Hứa Ánh Dương đang hiểu nhầm, cái vẻ ‘khởi binh vấn tội’ như là tới bắt gian này của anh khiến cậu dở khóc dở cười: “Cái gì vậy, Điềm Điềm là em họ của em mà, là con ruột của cô em, anh nghĩ đi đằng nào thế?”
Lúc này người choáng váng biến thành Hứa Ánh Dương, trong đầu anh đang không ngừng nghĩ tới cảnh tượng năm đó, khi ấy Phương Đường ôm eo cô gái này lớn tiếng nói cho người khác biết đây là bạn gái của cậu.
Năm ấy anh kích động về nước để tìm Phương Đường, thậm chí ngay cả lời chào hỏi đều chưa kịp nói đã phải chứng kiến hình ảnh ngọt ngào nọ, sau đấy Phương Đường nắm tay cô gái kia rời đi, anh cũng chẳng thể gom đủ dũng khí xuất hiện để chất vấn cậu nữa rồi.
Cho nên tất cả chỉ là hiểu lầm sao? Thực ra câu giới thiệu năm ấy đều là giả? Vậy hai người bọn họ lãng phí nhiều năm như vậy lại là vì cớ gì?
Phương Đường nhìn ra cảm xúc của anh không thích hợp, liền bảo với Tề Hi Điềm: “Muộn quá rồi, em mau nghỉ ngơi đi, tụi anh về đây.”
Tề Hi Điềm có cả một bụng lời muốn nói nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm mình nên lắm miệng, lòng thầm nghĩ ấn tượng mà anh rể dành cho mình khẳng định tệ đến cùng cực rồi, nhưng cũng chỉ đành im lặng tiễn hai người đi.
Phương Đường kéo Hứa Ánh Dương đang ngây ngẩn rời khỏi đó, mãi cho đến khi ngồi trên xe, đối phương mới tựa hồ phục hồi tinh thần, dùng lực ôm siết lấy cậu.
Phương Đường nâng tay ôm lấy eo người kia, cười khẽ: “Cục cưng nhà em làm sao thế này?”
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hứa Ánh Dương mới mở miệng, trong thanh âm thế nhưng mang theo chút nghẹn ngào: “Đường Đường, em có thể thành thật nói cho anh biết được không, năm đó em đột nhiên bỏ đi không lời từ biệt rốt cuộc là vì sao?”
Nụ cười trên khóe miệng Phương Đường vụt tắt, cậu lùi về phía sau, hai mắt đỏ bừng nhìn Hứa Ánh Dương, tâm tình cậu lúc này hết sức phức tạp: “Thật là anh không biết ư?”
“Anh phải biết cái gì cơ? Anh chỉ biết em không nói một tiếng liền về nước, còn chặn hết mọi phương thức liên hệ của anh, vậy thì anh phải biết gì đây?”
Trong giọng nói của anh vừa xót xa lại vừa mang theo chút ai oán, Phương Đường hít sâu một hơi, cố đè nén tủi hờn và chút không cam trong lòng, nói rõ ràng cho anh biết: “Khi anh ở bên em lại bắt cá hai tay, ái muội không rõ với người khác, em chịu không nổi mới rời đi, anh và thanh mai trúc mã của anh đã làm những gì chẳng lẽ anh không biết sao?”
“Thanh mai trúc mã gì cơ?….. Ý em là Hà Tịnh? Anh và cô ấy vốn chưa hề là kiểu quan hệ em nghĩ! Rốt cuộc em đang nói hưu nói vượn gì vậy?”
“Em tận mắt nhìn thấy còn có thể giả bộ sao? Anh gạt em! Anh hẹn hò với cô ta lại gạt em rằng mình đang bận chuyện, bảo rằng mình đang ở nhà mẹ, vài lần đều là như vậy. Cô ta còn đăng ảnh anh đang ngủ lên trang cá nhân, bạn bè của anh đều nghĩ hai người đang yêu nhau, cô ta lúc ấy cũng đâu có phủ nhận. Nếu chỉ là cô ấy đơn phương, vì sao lại có thể đi vào phòng của anh để chụp bức ảnh như vậy, anh có chuyện gì mà muốn lén lút gạt em để hẹn hò với cô ta?”
Giọng Phương Đường không tự chủ được nghẹn ngào nấc lên, Hứa Ánh Dương khiếp sợ qua đi cuối cùng cũng biết vấn đề ở nơi nào rồi. Anh nắm lấy tay Phương Đường, khẽ khàng nói: “Không phải như em nghĩ đâu, tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là thật, chúng ta đều chỉ đang hiểu lầm đối phương thôi.”
Hà Tịnh là con gái nhà hàng xóm của Hứa Ánh Dương, tuổi cũng xấp xỉ anh, lại cũng là con lai, cha cô là người Hoa, mẹ thì là người nước A. Từ bé cô đã cùng lớn lên với Hứa Ánh Dương, vẫn luôn học chung trường với nhau.
Khi Phương Đường tới nước A học, trong lớp cậu có một nam sinh rất thích Hà Tịnh và đã theo đuổi cô được vài năm. Phương Đường cũng chơi khá thân với cậu nam sinh kia, cậu ta thường xuyên than thở kể khổ với Phương Đường về chuyện Hà Tịnh chưa bao giờ phản ứng lại mình. Thế nên cậu chàng rất ghen tị với người bạn thân của Hà Tịnh là Hứa Ánh Dương, biết Phương Đường và Hứa Ánh Dương có quan hệ tốt liền muốn từ chỗ Phương Đường moi được thông tin của tình địch. Mới đầu Phương Đường cũng không để tâm nhiều, cậu nghĩ nếu Hứa Ánh Dương thật sự có ý gì với Hà Tịnh thì hai người khẳng định đã sớmbên nhau chứ đâu ra mà còn dây dưa với cậu, thẳng đến một ngày nọ nam sinh kia thất hồn lạc phách nói cho cậu biết, cậu ta nhìn thấy Hà Tịnh đang hẹn hò với Hứa Ánh Dương, cậu ta triệt để hết hi vọng rồi.
Phương Đường đương nhiên sẽ không tin tất cả những gì người khác nói, cho dù Hứa Ánh Dương và Hà Tịnh đi uống cà phê với nhau thì cũng không có nghĩa họ đang yêu nhau. Nhưng một lần là như thế vậy hai lần ba lần thì sao? Nam sinh thích Hà Tịnh kia ba ngày hai lượt ghé vào lỗ tai cậu lải nhải hôm nay ở nơi nào thấy Hứa Ánh Dương và Hà Tịnh bên nhau, hôm kia lại thấy hai người họ hẹn gặp riêng như nào… khiến trong lòng Phương Đường dần dần sinh ra hoài nghi.
Bởi vì muốn ở lại nước A học đại học với Hứa Ánh Dương, cậu bắt buộc phải thông qua vài môn thi quan trọng, khoảng thời gian đó mỗi ngày cậu bận ôn tập tới bù đầu, gần như thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có. Cậu không rảnh đi tìm Hứa Ánh Dương, Hứa Ánh Dương tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc, bọn họ chỉ ngẫu nhiên mới gọi điện thoại. Có vài lần Phương Đường hỏi Hứa Ánh Dương đang làm gì, đối phương đều trả lời mình ở nhà với mẹ, kết quả là ngày hôm sau nam sinh kia liền chạy tới nói ngày hôm qua nhìn thấy Hứa Ánh Dương ở cạnh Hà Tịnh, Phương Đường có một bụng nghi vấn, nhưng mà mỗi lần gọi điện cho Hứa Ánh Dương trông anh có vẻ rất uể oải, giọng nói ỉu xìu mệt mỏi, nói không được vài câu liền muốn cúp máy. Phương Đường chỉ nghĩ thông qua điện thoại cũng không thể nói rõ, vậy thì đợi đến sau khi cậu thi xong lại tới tìm anh hỏi rõ vậy.
Ngày thi môn cuối cuối cùng đã đến, trước khi vào thi cậu cầm di động tùy tiện lướt mạng thì thấy được tấm hình Hà Tịnh đăng lên, trong ảnh Hứa Ánh Dương nhắm hai mắt nghiêng người nằm ở trên giường, tựa hồ là đang ngủ, ánh nắng nhẹ chiếu vào sườn mặt anh, sắc mặt anh thoạt nhìn rất tái nhợt, mày cũng đang nhíu chặt, Hà Tịnh đăng ảnh còn kèm theo một câu: “Hi vọng cậu có thể vui vẻ hơn.”
Bên dưới có rất nhiều bạn bè bình luận, có người hỏi Hà Tịnh có phải đang hẹn hò với Hứa Ánh Dương hay không, Hà Tịnh tuy không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Từ sau đó Phương Đường đều chẳng thể yên lòng hay chuyên tâm làm bài thi, một mặt cậu nghĩ liệu có phải Hứa Ánh Dương xảy ra chuyện gì hay không, vì sao sắc mặt anh thoạt nhìn kém như vậy, một mặt lại nghĩ vì sao Hà Tịnh có thể vào phòng anh lúc anh ngủ để chụp bức ảnh này, dù cho bọn họ có là thanh mai trúc mã nhưng chung quy nam nữ cũng cần phải giữ ý giữ tứ mà, đúng không?
Huống chi còn bị người bắt gặp hai người họ hẹn riêng nhau nhiều lần, Hứa Ánh Dương lại chỉ luôn bảo anh bề bộn nhiều việc, đến cùng thì anh đang bận cái gì đây?
Có thể đoán trước được lần này cậu thi thất bại rồi. Từ trường học đi ra, Phương Đường muốn tìm Hứa Ánh Dương hỏi rõ ràng, đối phương lại vẫn không nghe điện thoại. Mà ngày đó buổi tối cha mẹ cậu ở quê nhà gọi điện thoại tới báo với cậu bà nội bị bệnh nguy kịch phải cấp cứu, gọi cậu mau chóng trở về.
Từ bé Phương Đường đã được bà nội nuôi lớn, bởi vì cha mẹ bận rộn với công việc nên trước lúc mười tuổi cậu đều sống với bà, bà nội chính là người thân kính yêu nhất đối với cậu. Nghe tin bệnh tình của bà nguy kịch, Phương Đường cảm giác trời đất quanh mình dường như muốn sụp đổ hết cả rồi, trong đầu cậu hoàn toàn hỗn loạn, thứ duy nhất có thể nghĩ đến chính là tìm Hứa Ánh Dương xin anh giúp đỡ.
Buổi tối ngày hôm ấy trời mưa rất dữ dội, cậu hoảng hốt đội mưa chạy đến muốn tìm Hứa Ánh Dương, lại ở trên đường cách nhà anh hai con phố nhìn thấy Hứa Ánh Dương ôm bả vai Hà Tịnh vội vàng lướt qua.
Bọn họ cùng che một tán ô, Hứa Ánh Dương nghiêng hơn phân nửa mặt ô hướng Hà Tịnh, nửa người anh bị xối ướt đẫm cũng không để ý, tay anh đặt trên bả vai Hà Tịnh, nghiêng đầu nói chuyện với cô có vẻ rất thân mật.
Phương Đường liền đứng ở dãy phố đối diện nhìn bọn họ đi qua trước mặt mình, cách màn mưa gào thét điên cuồng, cậu lớn tiếng gọi tên Hứa Ánh Dương thế nhưng anh chẳng thể nghe được, hai người họ cùng nhau biến mất rất nhanh ở cuối góc phố.
Phương Đường bị mưa xối đến mức cả người lạnh run, cậu run rẩy bắt đầu ấn số điện thoại của Hứa Ánh Dương, vang lên vài tiếng rốt cuộc có người nhận, giọng Hứa Ánh Dương vô cùng gấp gáp, không đợi Phương Đường mở miệng đã nói trước: “Đường Đường, anh có chút việc gấp, muộn một chút anh gọi em nhé, em nghỉ ngơi trước đi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh ở nhà, lát chúng ta lại nói chuyện, ngoan nhé.”
Chưa đợi Phương Đường trả lời bên kia đã cúp máy, Phương Đường ngây ngốc một lát mới suy sụp ngồi xổm dưới đất, hai tay che mặt khóc nấc từng tiếng.
Trở về cậu liền bị sốt cao, mơ mơ hồ hồ ngủ cả một đêm, ngày hôm sau sáng sớm tỉnh lại cậu cố chống thân thể đi trả phòng, các loại thủ tục đều không kịp xử lý liền mua vé máy bay về nước.
Ngay đêm Phương Đường về tới nước thì bà nội của cậu cũng vừa qua đời, cậu cắt đứt mọi phương thức liên hệ với Hứa Ánh Dương, là thật hay là giả, cậu đã chẳng còn sức lực truy cứu tiếp nữa.