“Tàn thu” phải quay đến tuần cuối của tháng mười một mới có thể kết thúc, khi ấy đã bắt đầu tiến vào mùa đông lạnh giá ở Bắc Âu rồi.
Cảnh cuối của bộ phim điện ảnh này có một màn hai nhân vật chính dựa vào nhau bên cạnh lò sưởi âm tường, ngồi ngắm trận tuyết đầu mùa đang rơi,thời gian cứ thế trôi qua thật tĩnh lặng. Bên ngoài cửa sổ mưa tuyết rít gào buốt lạnh là thế, nhưng bọn họ ở trong căn phòng ấm áp lại vô cùng an bình, hạnh phúc.
Đằng sau máy quay, đạo diễn Lã giơ ngón cái tỏ vẻ cảnh này hoàn thành rất tốt. Vừa thấy vậy, khắp phim trường đồng loạt vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay ầm ĩ, vất vả công tác mấy tháng ở nước ngoài xa xôi, cuối cùng bộ phim nghệ thuật này cũng ghi hình xong rồi.
Phương Đường quay đầu lại ngắm nụ cười rực rỡ của Hứa Ánh Dương bên cạnh, khẽ cụng trán anh một cái thật kêu: “Chúc mừng đóng máy, anh yêu.”
Trước khi rời đi, rốt cuộc bọn họ cũng đã đàm phán ổn thỏa với một vị chủ bất động sản bên đây, thành công mua căn nhà có cả hoa viên thật lớn ở thị trấn nhỏ bên cạnh bờ biển Bắc Âu. Chờ đến mùa xuân sang năm ấm áp hơn, bọn họ sẽ tìm thời gian tới đây cải tạo lại tổ ấm của mình.
Tuy căn nhà này ngốn của Hứa Ánh Dương và Phương Đường một khoản rất lớn, nhưng cả hai vẫn thấy cực kỳ xứng đáng. Cái viễn cảnh tương lai tươi đẹp này bọn họ đã mong muốn nhiều năm, mãi đến giờ mới có thể thực hiện được, vì vậy Phương Đường rất vui vẻ, mà chỉ cần cậu vui thì bảo Hứa Ánh Dương làm gì anh cũng thấy vô cùng đáng giá, vô cùng ý nghĩa.
“Tàn thu” đóng máy, tiệc mừng công cũng đã kết thúc, nhưng hai người đều không có ý định về nước ngay mà lên kế hoạch đi vòng vòng quanh đất nước này chơi thêm một thời gian, mãi đến trước Tết Nguyên Đán hai ngày mới quyết định mua vé máy bay trở về.
Tối đêm giao thừa, quảng trường gần nhà bọn họ có hoạt động tập thể để đếm ngược thời gian đón năm mới và bắn pháo hoa, lúc chạng vạng Phương Đường xem TV mới thấy bản tin có nhắc tới việc này, bèn rủ Hứa Ánh Dương cùng đi xem cho vui.
Bữa cơm tất niên hai người ăn ngay tại nhà. Mùa đông năm nay rét lạnh kinh khủng, ngồi ở trong phòng bếp ấm cúng bên cạnh nồi lẩu nóng hôi hổi chính là sự lựa chọn lý tưởng nhất, huống chi cũng chỉ có nơi đây bọn họ mới có thời gian riêng tư dành cho nhau. Cả hai vừa nhúng lẩu vừa trò chuyện vụn vặt, bàn xem qua Tết âm lịch vẫn còn được nghỉ những một tháng thì có nên đi đến địa phương nào chỗ Nam bán cầu ấm áp để du lịch hay không; hay hiện giờ nhà chỉ có mỗi hai người thì rất vắng vẻ, có nên nuôi thêm một chú cún hay một ‘đại gia’ mèo nào đấy để vui nhà vui cửa hơn không; lại nói đến việc hợp đồng giữa Hứa Ánh Dương và công ty chủ quản sắp hết thời hạn, bọn họ cũng nên bắt đầu lên kế hoạch xây dựng phòng công tác riêng cho mình là vừa. Nhắc tới chuyện này thì đúng là có cả đống việc cần thực hiện, nào là tìm địa điểm để đặt phòng studio, nào là tìm nhà đầu tư, tuyển dụng nhân viên, người quản lý…
Hứa Ánh Dương đặt miếng thịt dê đã chần qua nước lẩu và chấm tương vào bát của Phương Đường, cười nhắc nhở cậu: “Cưng lười như vậy, nuôi chó thì rốt cuộc là ai chăm ai đây? Rồi lúc chúng ta đều phải đi công tác không có nhà nữa thì biết làm thế nào? Anh nghĩ nên chọn mèo đi, dễ nuôi hơn đó.”
Phương Đường vừa nhai vừa nói: “Không thì chờ đến cuối năm… à không… để luôn đến cuối năm sau đi… đợi phòng làm việc của chúng ta đi vào quỹ đạo đã thì hãy quyết định chọn nuôi con nào nhé.”
“Ừ, em muốn sao cũng được.” Hứa Ánh Dương buồn cười lau miệng cho tiểu tổ tông nhà mình.
“Anh thích chó hay mèo hơn?” Phương Đường tò mò muốn biết ý kiến của anh.
“Đáng yêu như em là được.” Hứa Ánh Dương điểm nhẹ lên mũi Phương Đường.
Phương Đường đập ngay cái móng vuốt đó xuống, tranh thủ nhét thêm món thịt yêu thương vào miệng.
Ăn tối xong, Hứa Ánh Dương bế bổng Phương Đường đặt lên sô pha, chính mình thì nửa quỳ dưới chân ghế, đem món quà năm mới anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu ra tặng cậu. Trong cái hộp trên tay Hứa Ánh Dương là một cặp nhẫn kiểu dáng na ná như hai chiếc nhẫn mà bọn họ vẫn đeo bấy lâu, nhưng thiết kế mới này trông càng tinh tế đẹp mắt hơn, còn khảm một vòng kim cương xung quanh, vừa nhìn liền dễ dàng nhận ra giá trị xa xỉ của nó.
Hứa Ánh Dương mỉm cười, trong mắt chứa đầy bóng dáng của người anh yêu: “Trước đây lúc chúng ta kết hôn chỉ vội vàng tìm thợ đặt làm trang sức mà cũng đã đeo lâu như vậy, hơn nữa dù sao chúng ta cũng đã tách ra nhiều năm, coi như là tụi mình bắt đầu lại đi. Lần này anh tìm người thiết kế riêng, bên trong mặt nhẫn còn khắc chữ cái đầu tên của anh và em đó.”
Phương Đường giơ cái nhẫn lên xem thật kỹ dưới ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng, bên trong nhẫn được khắc lên hai chữ cái Y&T(Dương – Yang và Đường – Tang), cười đến vô cùng rạng rỡ: “Chồng em ngày càng giỏi. Lúc trước chỉ mua được nhẫn bạch kim thôi, mà giờ đã đổi cho em thành nhẫn kim cương luôn rồi nè.”
“Cục cưng có thích không?” Nhìn cậu vui sướng như thế, trong lòng Hứa Ánh Dương cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Phương Đường kéo tay Hứa Ánh Dương qua, đeo nhẫn lên ngón áp út thon dài của anh rồi vừa nhìn ngắm vừa thật lòng khen: “Đẹp mắt lắm, em rất thích, thích vô cùng.”
Hứa Ánh Dương bật cười, cũng giúp Phương Đường đeo nhẫn mới lên rồi nâng mu bàn tay của cậu sang hôn mạnh một tiếng thật kêu.
Buổi tối hơn mười giờ cả hai mới ra ngoài. Ban ngày trời đã đổ tuyết, lúc này tuyết đọng lại thành một lớp dày trên đèn đường hòa với sắc vàng nhạt của đèn nê ông chiếu rọi xuống khiến người ta chợt có cảm giác ấm áp, người qua đường giờ này không ít, càng đi đến khu vực đông người lại càng náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa cực kỳ rực rỡ. Có nhiều người đi cùng với gia đình, cũng có những đôi tình nhân âu yếm nắm tay nhau thật chặt, trên mặt mỗi người đang di chuyển trên đường đều mang nét vui vẻ, hào hứng, mong chờ một năm mới thật tốt đẹp sắp sang.
Hứa Ánh Dương và Phương Đường lần lượt mặc một cái áo khoác lông màu xanh và màu xám cơ bản, đội mũ che đầu, kéo khóa lên thẳng đến tận cổ, cơ hồ che khuất cả nửa gương mặt. Bọn họ tay trong tay đi giữa biển người vẫn không bị ai chú ý, vào thời điểm này thì còn ai bận tâm đến người xung quanh làm gì nữa, điều đó khiến cho hai người cảm thấy vô cùng tự tại, thoải mái.
Bên trong quảng trường đã chật ních người, nơi nơi đều là tiếng cười vui vẻ hoan hô. Cách năm mới còn một tiếng đồng hồ, Phương Đường và Hứa Ánh Dương không cố di chuyển về phía trước nữa, tìm một bồn hoa trống trải gần đó ngồi xuống dừng chân.
Ven đường có một vài sạp hàng nhỏ nhân cơ hội hồ hởi chào hàng, Phương Đường nhìn thấy vài que huỳnh quang sáng long lanh liền cảm thấy rất thú vị, thế là mua một cái để có thể mang ở trên đầu cho Hứa Ánh Dương, chỉ cần anh nhẹ nhàng chuyển động là có thể biến hóa rất nhiều màu sắc.
“Đáng yêu, giống như bảo bảoTeletubbiesấy.”
Hứa Ánh Dương cũng cầm một cái đội cho cậu: “Em mới là bảo bảo, em cũng đeo đi.”
Phương Đường lắc lắc đầu, đèn lại nhấp nháy đủ màu sắc: “Tất nhiên rồi.”
Màn hình khổng lồ ở quảng trường trung ương đang chiều trực tiếp chương trình đêm giao thừa của đài truyền hình quốc gia, Hứa Ánh Dương ôm Phương Đường im lặng nhìn một lát rồi dán đến bên tai cậu nhỏ giọng hỏi: “Từ chối tham dự để chạy tới nơi công cộng xem náo nhiệt thế này có vui không?”
Mắt Phương Đường cong cong: “Mỗi năm đều tham gia đón giao thừa trên TV em đã ngán muốn chết rồi, chỉ hai ta đón năm mới không tốt hơn sao? Anh coi chỗ này nhộn nhịp quá chừng, trước kia em thường xuyên chờ để đếm ngược tới năm mới với mọi người đó, cuối cùng toàn ngủ quên mất.”
“Có thấy tiếc không?”
“Lúc trước cảm thấy tiếc lắm, vốn em cứ cho rằng đời này đều chẳng còn cơ hội làm điều này nữa, hiện tại thì không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.”
“Cưng ơi, ước nguyện trong năm mới của em là gì?”
“Anh nói trước đi?”
“Hi vọng mỗi một năm đều có thể trải qua cùng với em.”
“Em cũng vậy, ngày này hàng năm đều phải vui vẻ giống hôm nay ấy.”
Hứa Ánh Dương hôn lên tai cậu: “Nhất định.”
Thời gian rất nhanh đi tới 0 giờ, một phút đồng hồ cuối cùng, trên màn hình lớn xuất hiện con số đếm ngược thật lớn màu đỏ, trên quảng trường bộc phát ra từng tiếng hoan hô, vô số người cùng lớn tiếng đếm ngược, tất cả hân hoan chia sẻ giờ khắc hạnh phúc này.
Khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên, Hứa Ánh Dương kéo chặt Phương Đường vào trong lòng, cúi xuống hôn môi cậu. Xung quanh có rất nhiều đôi tình nhân cũng đang làm thế nên cả hai không sợ ai nhìn thấy cả.
Phương Đường mỉm cười, khẽ nhắm hai mắt, cậu vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn đầy nóng bỏng đó.
Những người ồn ào xung quanh dường như đều trở thành khung nền cho nụ hôn ngọt ngào của bọn họ.
Một giây cuối cùng của năm này, và cả giây đầu tiên của năm mới, bọn họ đều đang hôn người trong lòng mình. Qua một giây này vẫn còn có giây tiếp theo, qua một năm rồi sẽ lại có thêm một năm, hai năm, nhiều năm nữa, bọn họ sẽ có cả đời ở bên cạnh đối phương.
“Năm mới bình an.”
-Hoàn-