Lúc Phương Đường trở lại khách sạn đã là 11 giờ. Cậu say đến choáng váng, vết sưng trên đầu hình như lại đau âm ỉ, thế nên cậu chỉ rửa mặt qua loa liền ngã lên giường vùi đầu ngủ say.
Hứa Ánh Dương thì ngược lại tỉnh táo vô cùng,sau khi tắm rửa xong, một chút men say trước đó cũng tan biến hết. Anh mở máy tính ra nhìn những tin tức về mình và Phương Đường đang ồn ào trên mạng, khóe miệng vô thức mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy chua xót không chịu nổi.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Hứa Ánh Dương theo bản năng liếc thoáng qua đồng hồ bên góc phải máy tính, ấy vậy mà đã 2 giờ sáng rồi.
Lúc này mà có người gõ cửa, quá nửa là chẳng có việc gì tốt, Hứa Ánh Dương đang tính giả vờ không nghe thấy, nếu thật sự không được thì sẽ gọi cho trợ lý qua giải quyết. Thế nhưng tiếng gõ cửa cứ đứt quãng vang không ngừng, thậm chí hình như còn kèm theo vài âm thanh nức nở nho nhỏ của Phương Đường, Hứa Ánh Dương tưởng mình nghe lầm, khựng lại vài giây mới vội vàng bật dậy kéo mạnh cửa phòng ra.
Phương Đường đâm sầm vào trong lòng Hứa Ánh Dương, hai tay ôm chặt cổ Hứa đại minh tinh, ngẩng đầu hướng về phía anh mà cười ngây ngô. Hứa Ánh Dương ngẩn người, cố gắng dời tầm nhìn khỏi đôi mắt đang mê mang không chút tiêu cự của Phương Đường, lúc này mới bình tĩnh lại, hẳn cậu nhóc lại đang tái phạm tật xấu sau khi uống rượu đây mà.
“Ánh Dương, Hứa Ánh Dương, anh mau đọc sách cho em đi!”
Phương Đường vừa nói vừa cười, mái tóc mềm mại cứ dụi tới dụi lui ngay cổ Hứa Ánh Dương.
Lúc này Hứa Ánh Dương mới để ý thấy hóa ra trong tay của cậu còn cầm một quyển sách. Uống say rồi mộng du mà còn có thể “bơi” qua được đến tận phòng mình, tên nhóc này không phải là đang cố ý đấy chứ?
Hứa Ánh Dương dở khóc dở cười, hai tay miết miết gáy cậu một chút, dùng sức cúi xuống ôm ngang người Phương Đường lên, bế thẳng về cái giường trong phòng ngủ.
Phương Đường nằm lên giường rồi mà vẫn không an phận tẹo nào, cơ thể cứ dán lên người Hứa Ánh Dương xoay tới xoay lui làm phiền anh. Hứa Ánh Dương có chút bốc hỏa, thầm nghĩ không lẽ mấy năm nay cứ mỗi lần say rượu thì tên ngốc này đều đi ôm người khác cọ cọ như vậy đó hả?
Chỉ cần suy nghĩ đến điều này xíu thôi, anh liền cảm thấy muốn bùng nổ luôn rồi!
Phương Đường đang lâm vào trạng thái say rượu mộng du nên không hề biết chính mình đang làm những gì, cậu mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Hứa Ánh Dương, nâng cao quyển sách trong tay đưa cho anh, nét mặt hồn nhiên ngây thơ cực kỳ: “Ánh Dương à, anh đọc sách cho em nghe đi!”
Hứa Ánh Dương bất đắc dĩ đành cầm lấy quyển sách của cậu, tùy tiện lật lật vài trang: “Ở đâu ra em có quyển sách này vậy?”
Phương Đường cười híp mắt: “Lúc chuẩn bị lên máy bay đó, có một fan tặng cho em.”
Hứa Ánh Dương gật gật đầu, bắt đầu đọc: “Hồ ly nói, đối với ta, ngươi chỉ là một nhóc con bình thường, tựa như hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ khác trên đời mà thôi, không có gì đặc biệt cả. Ta không cần ngươi, ngươi cũng không cần ta. Đối với ngươi, ta cũng chỉ là một con hồ ly bình thường, không có gì bất đồng so với hàng vạn con hồ ly khác trên đời. Thế nhưng, nếu ngươi đồng ý nuôi ta, chúng ta sẽ sống nương tựa vào nhau. Ngươi sẽ là cả thế giới độc nhất vô nhị của ta, và ta cũng sẽ là thế giới duy nhất của ngươi…”
Hứa Ánh Dương tùy tiện đọc một đoạn cho Phương Đường nghe, càng đọc thì trong lòng lại càng không thoải mái. Đầu Phương Đường lắc lư qua lại, vẫn ngốc ngốc hồ hồ, nhìn thấy Hứa Ánh Dương nhíu mày liền cảm thấy rất khó hiểu: “Ánh Dương, anh không vui à, sao lại không đọc tiếp nữa?”
Một tay Hứa Ánh Dương ôm lấy eo cậu, vỗ nhè nhẹ: “Muộn lắm rồi, không đọc sách nữa, ngoan, em ngủ đi!”
“Không muốn ngủ đâu”, Phương Đường dụi đầu vào lòng Hứa Ánh Dương, bắt đầu làm nũng: “Anh chơi với em đi mà!”
Vẻ mặt Hứa Ánh Dương vô cùng bất đắc dĩ: “Em muốn chơi gì đây?”
Phương Đường vậy mà tập trung suy nghĩ thật, sau đó liếc thấy điện thoại của Hứa Ánh Dương đặt trên đầu tủ liền thò tay cầm lấy: “Chúng ta chụp ảnh cùng nhau nhé!”
Trước bộ dạng say rượu làm nũng của cậu nhóc này, Hứa Ánh Dương một chút biện pháp cứng rắn với cậu cũng không có. Anh đưa tay gõ mật khẩu trên điện thoại, mở phần mềm chụp ảnh ra định cùng Phương Đường chơi đến khi nào cậu thấy chán thì thôi.
Phương Đường giơ cao điện thoại lên, quay sang Hứa Ánh Dương làm mặt quỷ rồi bấm nút chụp tanh tách, tựa như năm đó hai người họ cũng thường xuyên làm như vậy. Hứa Ánh Dương vô cùng phối hợp với các trò đùa nghịch của cậu. Anh thầm nghĩ, nếu bọn họ có ly hôn thật thì hãy để tất cả những điều đã xảy ra tối nay trở thành một hồi ức đẹp trong lòng anh đi, xem như lưu lại kỷ niệm cũng tốt.
Phương đại minh tinh chụp đến chán chê, rồi lại bắt đầu chuyển sang quay video. Cậu dán lên người Hứa Ánh Dương, nhìn thẳng vào màn ảnh cười tủm tỉm bảo: “Ánh Dương à, anh cười cho em xem nào, cứ nghiêm mặt mãi làm gì?”
Hứa Ánh Dương buồn cười sờ sờ tóc Phương Đường, cũng phối hợp với cậu hướng về màn hình làm mặt quỷ.
Phương Đường đưa tay miết mặt anh, cười hi hi ha ha đùa giỡn cùng Hứa đại minh tinh của cậu, Hứa Ánh Dương cũng đưa tay nhéo nhéo lại mũi cậu ngốc trong lòng, hai người giống như trẻ con mà nằm đó đùa tới đùa lui suốt buổi.
Phương Đường mở tài khoản weibo của cậu ra, muốn đăng tải những đoạn video quay nãy giờ lên đó, Hứa Ánh Dương vội vàng đè tay cậu lại: “Đừng nghịch nào, clip này không thể tùy tiện phát tán được đâu.”
“Sao vậy?”
“Không thể cho người khác xem được.”
“Vâng.”
Hứa Ánh Dương nói không thể post, vậy Phương Đường liền không post. Bao giờ cũng vậy, Phương Đường uống rượu say rồi thì rất ngoan, rất nghe lời, không giương nanh múa vuốt xù lông như thường ngày nữa. Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, tim Hứa Ánh Dương như hóa thành một vũng nước, nhịn không được ôm cậu thật chặt, mặc cho cậu nhích tới nhích lui trong lòng mình.
Đợi đến khi Phương Đường rốt cuộc mệt mỏi mà ngủ thiếp đi đã là chuyện của một giờ sau đó. Trong phòng tĩnh lặng cực kỳ, Hứa Ánh Dương cầm điện thoại xem đi xem lại những tấm ảnh cùng các đoạn clip vừa quay, cảm thấy vô cùng hài lòng, quay sang ôm Phương Đường, khẽ hôn lên trán cậu rồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Khi Hứa Ánh Dương tỉnh dậy thì bên cạnh giường đã sớm trống không, tựa hồ như hết thảy những chuyện phát sinh tối qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng khi nhìn thấy quyển sách hồi hôm anh tiện tay vứt xuống bên thảm kia thì môi không tự động nhếch lên cười cười. Hứa Ánh Dương cúi xuống nhặt quyển sách lên đặt vào trong hành lý cá nhân của mình.
Trời vừa tờ mờ sáng Phương Đường đã tỉnh, cậu phát hiện mình đang ngủ trong lòng Hứa Ánh Dương liền giật mình, cứ tưởng bản thân đang nằm mơ, sau khi lấy lại phản ứng mới vội vàng nhảy xuống giường chạy trốn mất.
Phương Đường hiểu rất rõ bản thân mình, cậu mà uống say thì sẽ xuất hiện tật xấu mộng du, Hứa Ánh Dương cũng biết chuyện này. Anh từng cười cậu, bảo là khi không ở bên cạnh anh, tuyệt đối không được uống đến khi say mèm, bằng không bị cướp mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, nếu thật bị cướp sắc mới là lỗ to. Qua nhiều năm như vậy, Phương Đường vẫn rất cẩn thận, chưa từng ở bên ngoài làm chuyện thất thố bao giờ, vậy mà lần đầu tiên say đến như này lại là vì Hứa Ánh Dương.
Tối qua say rượu đã làm những việc gì, thật ra Phương Đường đều đã quên sạch, nhưng kiểu gì cậu cũng sẽ làm mấy việc mất mặt. Nghĩ đến mình để hình tượng siêu xấu hổ lộ ra trước mặt Hứa Ánh Dương, thậm chí còn có thể làm càng nhiều chuyện khó đỡ khác nữa, Phương đại minh tinh liền hận không thể tìm một miếng đậu hũ đập đầu luôn cho nhanh. Vì thế cậu giả làm đà điểu, vờ như cái gì cũng không biết, thừa dịp Hứa Ánh Dương còn ngủ liền bỏ chạy.
Cậu cũng không dám ở lại khách sạn này nữa, trước vẻ mặt như thể gặp quỷ của trợ lý, Phương Đường thúc giục tài xế mau mau đem bọn họ đi thẳng đến phòng studio luôn.
Lúc ăn sáng, Hứa Ánh Dương vẫn tiếp tục ngồi xem ảnh chụp tối qua, cười ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại. Người đại diện của anh hiếu kỳ thò đầu lại xem, anh liền nhanh chóng tắt màn hình di động đi, nhưng vẫn bị anh Lưu nhanh mắt thấy rõ ràng những tấm ảnh mà hai người đã chụp chung.
Người đại diện vô cùng ngạc nhiên: “Hôm qua các cậu ngủ cùng nhau à? Đã làm hòa rồi hả?”
“Không có.” Hứa Ánh Dương không tính giải thích nhiều: “Vẫn chưa làm hòa, thế nhưng em quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không chia tay cậu ấy đâu.”
Người đại diện không còn gì để nói: “Ngày hôm qua chẳng phải vẫn nói là sẽ ly hôn sao?”
Hứa Ánh Dương thở dài: “Vâng, đúng là cậu ấy muốn ly hôn với em.”
“Vậy cậu tính làm sao?”
“Em đang nghĩ biện pháp đây, cuộc hôn nhân này nói gì em cũng không vứt bỏ đâu.”
Cùng Phương Đường trải qua những hành động hồi hôm, trong lòng Hứa Ánh Dương vô cùng luyến tiếc, cũng không cam tâm tách ra khỏi cậu triệt để như vậy. Vợ chồng mâu thuẫn với nhau, cố gắng hòa giải sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc ly hôn rồi mới muốn tái hôn. Hứa Ánh Dương quyết tâm, anh phải mang bằng được cậu nhóc này về bên cạnh mình như xưa.