Chương 13 :Số hiệu bí ẩn
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dắt theo Tiểu Lạc Dương, áp giải Du Khánh Diên đầu đầy máu trở về cảnh cục, trong chốc lát đã gây nên náo loạn không nhỏ. Lam Thành Lâm nghe được chuyện, sắc mặt tối sầm, nhìn Du Khánh Diên thảm hại khó tả một chút rồi xoay sang hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đội trưởng Bạch ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
Bạch Ngọc Đường cười, nhướn mi, “Đừng hiểu lầm, không phải do tôi.”
Vẻ mặt Lam Thành Lâm nghi ngờ, lại liếc qua Triển Chiêu và Bạch Trì, rồi tầm nhìn rơi xuống Lạc Dương bên cạnh Triển Chiêu, rõ ràng sửng sốt.
Lạc Dương ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Lam Thành Lâm, ánh mắt không chút tốt đẹp, giống như có thù. Triển Chiêu vỗ nhẹ vào vai nó.
“Tổ trưởng, thằng oắt kia điên rồi.” Hai tay Du Khánh Diên bị còng, không thể ngo ngoe, đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Lam Thành Lâm. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không nói gì, bởi vì bọn họ đã thấy cách đó không xa, Bao Chửng đang cũng Âu Dương Xuân bước nhanh tới.
Bao Chửng nhìn hai bên, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Lam Thành Lâm định mở miệng, bị Bao Chửng trừng một cái, lời muốn nói lại nuốt về. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, không trả lời.
“Cậu nói đi.” Bao Chửng hỏi Du Khánh Diên đầu đầy máu.
“Tôi thấy đứa trẻ này có phần kỳ lạ, muốn lại gần hỏi nó, không ngờ nó bị điên, nhặt gạch đánh người.” Du Khánh Diên nói, “Sau đó người của đội trưởng Bạch tới, cho rằng tôi muốn làm hại đứa trẻ mới bắt tôi.”
Bao Chửng cau mày, xoay sang hỏi Triển Chiêu: “Có chuyện như vậy sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, vỗ vỗ Lạc Dương: “Cháu nói đi, là chuyện gì xảy ra?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Dương.
Lạc Dương ngẩng đầu nhìn Bao Chửng. Gương mặt lạnh lùng ban đầu của cậu nhóc giờ chợt lộ ra vẻ sợ hãi, e dè trốn sau lưng Triển Chiêu, kéo lấy góc áo anh, chỉ vào Du Khánh Diên: “Chú ta muốn giết cháu, vì cháu thấy chú ta đến hộp đêm tìm các cô.”
Ở đây không ít cảnh sát tụ tập, nghe Lạc Dương nói xong lập tức liền thì thầm to nhỏ, cảnh sát tổ xã hội đen lại đi tìm gái?
“Mày nói bậy!” Du Khánh Diên tức giận, mặt cũng tái đi, “Tao đi lúc nào?!”
Lạc Dương lại càng tỏ ra sợ hãi, trốn sau lưng Triển Chiêu nói: “Ba mẹ cháu chết sớm, cháu ở hộp đêm làm bồi bàn… Thấy chú ấy vào trong phòng với các cô, đi ra còn trả tiền.”
Xung quanh im phắc. Du Khánh Diên cứng họng, gào lên với Lạc Dương: “Mày đừng có ngậm máu phun người.”
“Anh gào cái gì?” Bạch Ngọc Đường trừng gã, “Dọa trẻ con hả?”
Lạc Dương dè dặt ngước nhìn Bao Chửng, hỏi: “Sau này chú ta còn tới giết cháu không? Cháu sợ! Ban nãy chú ta còn cầm súng chĩa vào cháu, còn nổ súng nữa.”
“Mày nói bậy gì hả?” Du Khánh Diên nổi giận, “Tao còn chưa nổ súng…”
Triển Chiêu không đợi gã nói xong, “Tức là anh thực sự đã rút súng?”
Trong chốc lát, Du Khánh Diên ấp úng, muốn nói thêm thì mọi người đã hiểu ra, càng không thèm quan tâm tới gã.
“Như vậy là muốn giết người diệt khẩu, còn định giết cả cảnh sát đồng nghiệp, có lẽ là không còn gì để nói nữa rồi.” Triển Chiêu nhìn Lam Thành Lâm phía sau Du Khánh Diên, “Hay ý anh là anh bị đứa trẻ này nắm thóp?”
“Tôi…” Du Khánh Diên bất lực, quay sang nhìn Lam Thành Lâm, chỉ thấy sắc mặt Lam Thành Lâm trắng đi một chút.
“Chắc là hiểu lầm thôi.” Âu Dương Xuân ở bên, cười cười, “Không khéo anh Du chỉ đúng lúc ngang qua.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại nhìn Bao Chửng, thấy ông tựa hồ có phần khó xử.
“Anh muốn bỏ qua cho bọn họ vì hai kẻ đó nằm dưới cuộc điều tra các anh tiếp nhận, nhưng thực ra từ sớm, các anh đã biết rõ sự thật chúng là tội phạm, chẳng qua là muốn biết rõ ngọn nguồn đã, phải không?” Bạch Ngọc Đường nhìn Âu Dương Xuân.
Âu Dương Xuân hai mắt mở lớn nhìn Bạch Ngọc Đường, đồng thời Lam Thành Lâm và Du Khánh Diên cũng vô cùng kinh hãi.
Bao Chửng thở dài, ông biết Bạch Ngọc Đường sẽ không bỏ qua. Vốn dĩ, Bạch Ngọc Đường có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng giờ đã chọc ngay vào mắt anh rồi. Tính tình Bạch Ngọc Đường như vậy, nhất định phải dụi đến mắt không còn hạt bụi nào nữa mới thôi, y hệt ông già nhà nó. Bao Chửng chịu rồi, quay sang nói với Lam Thành Lâm: “Hai người tạm thời đình chỉ công tác, vụ án chuyển giao cho SCI phụ trách.”
Lam Thành Lâm còn chưa kịp mở mồm, Bạch Ngọc Đường đã nói với Bao Chửng: “Lam Thành Lâm và Du Khánh Diên bị nghi ngờ có âm mưu giết người, chứng cứ vô cùng xác thực, thêm nữa họ còn có thể liên quan tới vụ án xã hội đen giết người hàng loạt và mưu sát cảnh sát nằm vùng Lạc Văn để thủ tiêu bằng chứng, tình huống nghiêm trọng, xin được bắt giữ.”
Bao Chửng gật đầu. Có cảnh sát bước lên còng Lam Thành Lâm lại rồi cùng áp đi với Du Khánh Diên.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xoay người muốn đi, chợt nghe Âu Dương Xuân lạnh lùng nói với Bao Chửng: “Tôi thấy mình không thể nào hợp tác nổi với những cảnh sát không biết lấy đại cục làm trọng thế này.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại: “Tôi cũng biết mình sẽ không thể nào hợp tác nổi với những cảnh sát cứ đòi lấy đại cục làm trọng như vậy.”
Nhìn hai người giương cung rút kiếm, Triển Chiêu mỉm cười, kéo Lạc Dương vẫn còn sững sờ lên phía trước, nói với Âu Dương Xuân: “Đây là con trai Lạc Văn, phiền anh nhìn vào mắt cậu nhóc mà nói cho nó biết cái gì gọi là chính nghĩa của cảnh sát, phá án quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”
Âu Dương Xuân ngỡ ngàng, có phần nghẹn lời.
Mãi một lúc rất lâu Lạc Dương mới có phản ứng, ngoảnh lại hỏi Triển Chiêu: “Ba cháu là cảnh sát?”
Triển Chiêu gật đầu, xoa đầu cậu bé: “Yên tâm, ba cháu dù nằm vùng vẫn mạo hiểm nuôi nấng cháu, không phải là một cảnh sát lấy đại cục làm trọng, cũng không phải loại cảnh sát nhìn kẻ khác phạm pháp cũng vì phá án mà lấy đại cục làm trọng.” Nói rồi, kéo Lạc Dương đi.
Bạch Ngọc Đường cười với Âu Dương Xuân: “Anh biết SCI ở lầu mấy rồi chứ? Muốn lên lúc nào cũng được… Mà này, đợi lát nữa tổ chức một tọa đàm trong toàn bộ cảnh cục đi, ọi người cùng học tập tí chút cái gọi là lấy đại cục làm trọng của cảnh sát quốc tế các anh.” Xong, vỗ Bạch Trì đang cau có bên cạnh, đi lên lầu.
Vào thang máy, Bạch Trì vẫn còn bất mãn, càu nhàu, “Thế mà được à, cảnh sát tổ xã hội đen lại đi hộp đêm tìm gái…”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dở khóc dở cười, nhóc con này ngốc quá.
Triển Chiêu xoa đầu Lạc Dương: “Nói dối là sai đấy nhé.”
Gương mặt Lạc Dương thoáng hồng lên, gật đầu, “Cháu biết rồi.”
.
Dưới lầu, đám người tụ tập tán đi.
Bao Chửng nhìn vẻ mặt gượng gạo của Âu Dương Xuân, nói: “Kế hoạch cũng chưa bị vỡ, hai bên nên bắt đầu lại đi.”
Âu Dương Xuân gật đầu, bất đắc dĩ: “Tôi ngại nhất là tiếp xúc với người họ Bạch.”
Bao Chửng cười, vỗ vai Âu Dương Xuân, nửa thật nửa đùa nói: “Anh tiếp xúc với người họ Triển một thời gian nữa sẽ thấy người họ Bạch còn tốt chán.” Rồi xoa tay rời đi.
…
Trở lại SCI, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dắt lạc Dương vào văn phòng. Triệu Hổ tựa cửa ngóng chờ —- Đây chính là cậu bé bảy tuổi thần kỳ, tay không khiến tổ phó tổ xã hội đen sợ chết khiếp? Bị Bạch Ngọc Đường rống một tiếng đuổi ra.
Cả SCI xâu vào Bạch Trì, bắt cậu kể xem là có chuyện gì.
.
Đóng cả cửa ban công lại, Triển Chiêu bảo Lạc Dương ngồi xuống, đưa cho cậu bé một chén trà nóng.
“Các chú vừa bảo ba cháu là cảnh sát?” Lạc Dương ngẩng lên hỏi.
“Phải.” Triển Chiêu gật đầu. Lúc này, Tưởng Bình đi thu tài liệu từ tổ xã hội đen về, đưa cho Triển Chiêu một tập.
Triển Chiêu đưa tập tài liệu đó cho Lạc Dương: “Đây là tài liệu về cha cháu, anh ấy là một cảnh sát nằm vùng.”
Lạc Dương mới bảy tuổi, xem không hiểu gì, lại ngẩng lên nói: “Cháu chưa biết đọc, danh thiếp của chú cũng là bác tài xế đọc cho cháu.”
Triển Chiêu cười, nhận lại tài liệu: “Chú đọc cho cháu.” Nói rồi, ngồi xuống cạnh Lạc Dương, cầm lấy những tờ giấy viết về Lạc Dương, đọc một lượt cho cậu nhỏ.
Lạc Dương im lặng lắng nghe, sau cùng gật đầu, “Cháu hiểu rồi.”
“Cháu biết thực ra Lạc Văn không phải cha đẻ của cháu?” Bạch Ngọc Đường hỏi thẳng.
Lạc Dương gật đầu: “Vâng, nhưng mà cháu vẫn muốn trả thù cho ba.”
“Vậy thì cháu phải giúp các chú.” Triển Chiêu nói, “Các chú cần cháu giúp thì mới đưa được vụ án ra ánh sáng.”
Lạc Dương gật đầu: “Cháu hiểu, nên cháu mới tới đây.”
“Chú sẽ hỏi tiếp những câu hỏi ngày đó chưa hỏi xong.” Bạch Ngọc Đường kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống trước mặt Lạc Dương, “Râu Quai Nón, ba cháu có một người bạn là Râu Quai Nón, cháu có ấn tượng gì với người ấy không?”
Lạc Dương gật đầu: “Cháu biết chú ấy.”
“Anh ta tên là gì? Làm nghề gì? Cháu có biết anh ta ở đâu không?” Triển Chiêu hỏi.
“Cháu gọi chú ấy là chú Râu Quai Nón, còn lại thì không rõ. Nhưng mà bình thường chú ấy hay chơi với cháu nên cháu biết nhà chú ấy ở đâu.” Lạc Dương ngoan ngoãn đáp.
“Cháu có thể đưa bọn chú tới đó không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Các chú muốn bắt chú ấy?” Lạc Dương có phần căng thẳng.
“Vì sao cháu lại hỏi vậy?” Triển Chiêu nhìn Lạc Dương, “Cháu cảm thấy anh ta đã làm chuyện xấu nên các chú phải bắt anh ta?”
Lạc Dương nhìn Triển Chiêu, nhỏ giọng đáp: “Chú ấy có tí kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào?” Bạch Ngọc Đường truy vấn.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Lập tức, cửa được mở ra, Âu Dương Xuân với vẻ mặt xấu hổ đi vào, nói: “Người của chúng tôi tới rồi, muốn tham gia điều tra. Tôi cũng muốn nghe.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, gật đầu, tiếp tục quay lại nhìn Lạc Dương, chờ câu trả lời của cậu nhóc.
Lạc Dương nhìn Âu Dương Xuân một cái rồi quay sang nhìn Triển Chiêu: “Ông này ở đây cũng nói được ư?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy nét mặt ủ ê của Âu Dương Xuân, không nhịn được cười.
Âu Dương Xuân thở dài, kéo ghế ngồi xuống, nói với Lạc Dương: “Cháu nói đi, bác không phải người xấu.”
Lạc Dương nhìn chằm chằm vào mắt Âu Dương Xuân một lúc rồi mới gật đầu, trả lời câu hỏi của Bạch Ngọc Đường: “Chú ấy với chú có điểm giống nhau.”
Ba người lớn sửng sốt, không ngờ Lạc Dương lại đáp vậy. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Lạc Dương: “Có điểm giống cậu ta là ý gì? Trông giống nhau hay giống cái khác?”
Lạc Dương lắc đầu: “Trông không giống nhau, nhưng mà cảm giác thì rất giống.”
“Cảm giác cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Cháu lấy ví dụ xem nào.”
Lạc Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chỉ Triển Chiêu, “Ví dụ như chú này, nếu chú í mà dữ với cháu cháu cũng không sợ. Nhưng mà…” Lạc Dương chỉ Bạch Ngọc Đường, “Chú và chú Râu Quai Nón, chỉ trừng cháu có một cái cháu đã thấy sợ rồi.”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt, trầm mặc một lát liền quay sang nhìn Triển Chiêu: “Miêu Nhi, phiên dịch hộ tôi phát.”
Âu Dương Xuân ngồi bên cũng gật đầu: “Tôi cũng chưa hiểu.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, nói: “Mọi người đã từng nghe tới thuyết tính động vật chưa?”
“Tính động vật?” Hai lớn một nhỏ đồng thời lắc đầu, nhìn Triển Chiêu chăm chú.
“Thế giới động vật đại khái có thể chia làm hai loài là thiên địch và đồng loại.” Triển Chiêu kiên nhẫn giảng giải cho cả ba, “Kỳ thật con người cũng có nhiều bản năng được duy trì từ thời nguyên thủy, chẳng hạn nuôi dạy con cái, kiếm ăn vân vân… Đó là tính động vật.”
Ba cái đầu cùng gật.
Triển Chiêu tiếp tục giải thích: “Nói như vậy, động vật ăn cỏ sợ động vật ăn thịt cũng tương tự vậy, do đó mới hình thành quan hệ thiên địch. Động vật mà thấy thiên địch thì phản ứng đầu tiên là gì?”
“Chạy!” Lạc Dương tranh đáp trước. Âu Dương Xuân và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng gật đầu.
“Phải! Chính là chạy. Việc chạy này là bản năng, cũng không hẳn là sợ mà chạy. Ví dụ, nếu chuột mà thấy mèo thì sẽ bỏ chạy theo bản năng. Chỉ có đến lúc bị chộp mới cảm thấy sợ hãi.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đúng chưa?”
Âu Dương Xuân và Lạc Dương đều gật đầu, tỏ ý tán thành, nhưng Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Chuột đâu có sợ mèo, còn ăn được mèo mà.”
Triển Chiêu trừng tên kia. Bạch Ngọc Đường nhấc tay, ra hiệu —- Cậu tiếp tục đi.
“Nhưng mà, với đồng loại, động vật sẽ không có loại bản năng này. Lại ví dụ, chó con mà gặp chó to thì sẽ khác.”
Ba người tiếp tục gật đầu.
“Bình thương lúc chó con nghịch ngợm, chó to sẽ không làm hại chó con, nhưng sẽ dữ dằn với nó. Lúc này, chó con đại khái thường xoay mình lộ bụng, như thế để biểu thị rằng mình sẽ nghe lời.”
“Đúng là vậy.” Lạc Dương gật đầu, “Cháu đã từng thấy.”
Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân lại nhìn nhau, từ chối cho ý kiến.
“Lúc đó, chó con cũng sợ hãi. Trước tiên nó ý thức được sự sợ hãi, sau đó phản ứng như thế nhưng không muốn chạy trốn… Bởi vì dọa nó sợ chính là đồng loại của nó, có năng lực cao hơn nó, còn tuyệt đối sẽ không làm hại nó. Như vậy có thể nói nó cảm giác thấy uy.”
Triển Chiêu nói xong, nhìn ba người: “Hiểu chưa?”
Ba đôi mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Theo phiên dịch ra tiếng Trung của cậu thì là: tôi và Râu Quai Nón như chó to, Lạc Dương như chó con… Lam Thành Lâm và Du Khánh Diên như mèo, Lạc Dương lại như chuột nhắt.”
Sắc mặt Triển Chiêu biến đổi vài bận, cuối cùng vẫn gật: “Có thể nói như vậy.”
Âu Dương Xuân nhìn Bạch Ngọc Đường, vài phần kính phục nói: “Năng lực lý giải và biểu đạt thực đáng kinh ngạc.”
Bạch Ngọc Đường cười: “Anh cứ khách khí, là quen rồi thôi.”
Triển Chiêu đỡ trán.
“Ưm… Còn nữa.” Lạc Dương mở miệng, “Bình thường chú Râu Quai Nón thường hay lẩm nhẩm một dãy số.”
“Số?” Ba người lớn lập tức quay lại chú ý vào Lạc Dương, “Số gì?”
“3-17-12.” Lạc Dương hơi ngập ngừng, cố gắng bắt chước lại giọng điệu khi Râu Quai Nón nhắc tới những con số này.
“3-17-12.” Ba người lớn đều đọc đi đọc lại mấy lần, ít nhiều thấy bế tắc.
“Là gì thế? Mã số, mật mã, mật hiệu?” Âu Dương Xuân nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người họ cũng trưng ra bộ mặt chưa lý giải nổi.
“Tìm được người rồi sẽ rõ thôi.” Bạch Ngọc Đường cầm áo khoác, nói với Lạc Dương, “Đưa bọn chú tới tìm hắn!”
“Chú ấy không phải người xấu.” Lạc Dương có phần bất an nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đột nhiên hỏi: “Cháu đã từng nghe nói tới Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm chưa?”
“A?” Lạc Dương ngơ ngác, rõ ràng là chưa bao giờ nghe thấy.
“Đi thôi.” Triển Chiêu kéo cậu nhóc.
Lạc Dương không vui, nói: “Cháu không thể đưa các chú tới đó, cháu với chú ấy là bạn bè.”
“Bạn bè?” Bạch Ngọc Đường cười, “Vậy nếu Lạc Văn bảo cháu đi, cháu có đi không?”
Lạc Dương gật đầu, “Đương nhiên có, đó là ba cháu.”
Bạch Ngọc Đường rút giấy nhận con nuôi đã ký tên đưa cho Lạc Dương: “Xem đi! Giấy nhận nuôi, sau này chú và con mèo này chính là cha con, các ba quan trọng hơn hay Râu Quai Nón quan trọng hơn?”
Lạc Dương mở to hai mắt, nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu gật đầu: “Cả hai cùng nhận nuôi, đây là nguyện vọng của Lạc Văn, con có đồng ý không?”
Lạc Dương cúi đầu, vậy mà lại đỏ mặt, cuối cùng gật đầu, nắm lấy tay Triển Chiêu: “Con đưa các chú đi, nhưng mà các chú đừng tổn thương chú ấy!”