Vụ án thứ 7 : Hung Thủ VS Hung Thủ
Chương 1 : Chiếc túi màu đen
Tầng ba, câu lạc bộ Phi Long, thành phố S.
Bạch Ngọc Đường xuống khỏi máy tập, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lờ đi vô số ánh mắt đáng ngờ mà đi vào trong phòng tắm.
Cởi chiếc áo thể thao trắng ra, Bạch Ngọc Đường vắt khăn mặt bước vào một buồng tắm hoa sen, kéo màn rồi mở vòi. Nước ào ào xối xuống. Tiếng nước xen lẫn một vài thanh âm kỳ lạ khác, lại thêm tiếng gió lành lạnh lướt qua gian ngoài, chứng tỏ có ai đó đang thậm thụt vén mở rèm buồng tắm.
Khóe môi Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch. Anh giả vờ không biết, tiếp tục tắm rửa dưới vòi sen.
Lúc này, một bàn tay từ từ chạm vào lưng Bạch Ngọc Đường. Anh quay đầu lại. Một gã đàn ông đang đứng sau anh, cầm súng và nở nụ cười.
Vóc dáng của hắn không thấp, cũng một chiếc khăn vắt trên vai, hắn nở nụ cười bỉ ổi, hạ giọng thật thấp: “Đừng nhúc nhích, chàng đẹp trai.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đóng vòi nước, hỏi: “Mày muốn gì?”
Gã đàn ông huýt sáo, “Không tệ nhỉ… Cưng là người bình tĩnh nhất, mà cũng là người đẹp trai nhất ở đây đấy.”
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ rồi mở miệng, “Mày không phải… chính là thằng biến thái chuyên cưỡng bức và giết người trong các câu lạc bộ thể hình lớn chứ?”
“Hê hê…” Gã đàn ông cười đắc ý, “Đoán đúng đấy, nhưng mà anh đã chơi nhiều thằng lắm rồi, đẹp trai như cưng mới là lần đầu. Nếu cưng ngoan ngoãn phối hợp, anh sẽ không giết. Thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ ngợi một hồi, rồi ngao ngán lắc đầu.
“Không sợ chết sao?” Kẻ biến thái nhướn một bên lông mày, “Khuyên cưng rượu mời nên uống, chớ thích rượu phạt.”
Bạch Ngọc Đường nhìn khẩu súng trên tay hắn, cười nhạt, “Dọa ai đấy?”
“A… Không tin à?” Hắn ha ha cười, “Bé đầu tiên bị anh chọc ba nhát; đứa thứ hai vì dễ coi nên anh ười dao; đám còn lại…”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Những chi tiết này quả thật người ngoài không ai biết.”
“Vậy tức là cưng tin.” Tên biến thái tiến lại gần thêm một bước, “Ngoan ngoãn nghe lời đi.” Dứt lời, hắn vươn tay muốn cởi chiếc khăn quấn quanh hông Bạch Ngọc Đường xuống. Nhưng tay còn chưa chạm tới nơi đã bị Bạch Ngọc Đường tóm lại. Cổ tay bị bẻ ngoặt…
“Á Á…!!!” Hắn đau đớn hét lên, tay cầm súng cũng tê rần, đến lúc phản ứng lại được thì súng đã nằm trong tay Bạch Ngọc Đường. Chỉ với một đá của Bạch Ngọc Đường, hắn bay ra khỏi buồng tắm.
Cùng lúc đó, cảnh sát ập vào. Triển Chiêu hùng hổ đi trước, bồi thêm cho con sắc lang một đạp, “Đồ biến thái chết tiệt!”
Chúng cảnh viên vội vàng chế ngự gã đàn ông, còng hắn lại, “Ông bị tình nghi có liên quan đến những vụ giết người hàng loạt, mau theo chúng tôi về đồn!” Phạm nhân nhanh chóng bị áp giải.
Tổ trưởng tổ mại dâm tiếp nhận khẩu súng từ tay Bạch Ngọc Đường, “Cảm ơn đội trưởng Bạch, tổ viên chúng tôi đã giăng lưới cả tuần nay mà vẫn không bắt được, anh chỉ ra tay một cái là xong. Đẹp trai có khác.”
“Đừng khách sáo.” Bạch Ngọc Đường cũng cười, nhưng lại liếc qua gương mặt đen xì của Triển Chiêu.
Tổ mại dâm rời đi rồi, trong phòng tắm chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đối mặt.
Triển Chiêu cáu kỉnh, “Sao không tìm cái khăn nào to hơn tí nữa, để thiên hạ thấy hết!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Tôi đâu phải phụ nữ, cần khăn to làm gì? Chẳng nhẽ cả ngực cũng phải che?”
“Sao không phải che?!” Triển Chiêu hùng hồn vặn lại, “Tổ mại dâm bắt biến thái, cậu góp vui làm gì?!”
“Miêu Nhi… Đâu phải tôi tự đề nghị, là cục trưởng Bao bán tôi mà.” Bạch Ngọc Đường có phần vô lực, chạm vào vành tai Triển Chiêu, “Nhưng mà thấy cậu ghen thì tôi rất vui.”
Triển Chiêu nhấc chân muốn đạp ai đó, bị Bạch Ngọc Đường nhéo một cái, “Miêu Nhi, cùng tắm nha.”
“Đi mà tắm một mình!” Triển Chiêu giãy khỏi tay Bạch Ngọc Đường, lườm anh rồi thở hổn hển phi ra ngoài.
Triển Chiêu vừa khuất bóng, Bạch Ngọc Đường bèn quay sang buồng tắm sát vách, “Ra đi.”
Chỉ chốc lát, một người vắt khăn tắm bước khỏi buồng tắm bên cạnh buồng của Bạch Ngọc Đường. Đó là một người đàn ông tầm ba mươi, mặt bên trái có vết sẹo nhạt, vóc dáng cường tráng, tóc đen xoăn xoăn, thoạt trông giống Hoa kiều.
Anh ta nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ban nãy tôi không tiện.”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn anh ta, không đáp, kéo rèm vào tắm.
Người đàn ông lấy quần áo từ tủ đồ ra thay, rồi lôi theo một chiếc túi du lịch. Xong xuôi, anh ta liếc về buồng tắm của Bạch Ngọc Đường một cái, rồi vắt chiếc túi qua vai, rời đi.
Ra khỏi phòng tắm, anh ta ta xuống lầu, thấy Triển Chiêu đang ngồi trên sofa ở đại sảnh câu lạc bộ thể hình đọc tạp chí. Mái tóc của anh mới được cắt ngắn, làn da trắng nõn, đường nét thanh tú, mặc áo phông trắng cùng quần jean xanh. Chiếc áo có vẻ lớn hơn khổ người, có lẽ không phải của anh…
Triển Chiêu có cảm giác ai đó đang nhìn mình, bèn ngẩng lên. Một người đeo túi du lịch lướt qua tầm mắt anh. Chiếc túi màu đen căng phồng, thêu họa tiết ba chú gà hoạt hình đang tập thể dục. Triển Chiêu cảm thấy chiếc túi thật đáng yêu, có ý định ngắm nghía một chút, nhưng chưa được bao nhiêu thì người nọ đã rất nhanh rời khỏi câu lạc bộ, leo lên một taxi.
“Miêu Nhi.” Triển Chiêu đang ngẩn người, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại. Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau anh, cũng quần jean xanh áo phông trắng… Trông kiểu gì cũng ra một đôi.
“Nhìn gì thế?” Bạch Ngọc Đường nương theo tầm mắt Triển Chiêu.
“Vừa mới thấy một cái túi ngộ lắm.” Triển Chiêu đứng dậy, “Đi đâu nữa đây?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Đi ăn trước đi…” Nói còn chưa dứt thì điện thoại đã reo. Móc nó ra, Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Cầu trời đừng là ngài Đen.”
Nhưng vừa nhìn màn hình, Bạch Ngọc Đường đã phải cười khổ với Triển Chiêu, “Xem ra bữa trưa này phải bỏ rồi.”
Triển Chiêu chun mũi.
“Alo? Cục trưởng Bao.” Bạch Ngọc Đường tiếp máy, nghe một hồi liền đáp, “Biết rồi ạ.” Dập máy.
“Thế nào?” Triển Chiêu thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường không tốt, lại hỏi, “Có vụ án lớn nữa ư?”
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, kéo Triển Chiêu ra xe, “Tôi cảm thấy sếp già bị lẫn rồi, nên gọi bên khảo cổ chứ gọi tôi làm gì?”
“Hả?” Triển Chiêu không hiểu.
Lái xe qua tiệm bánh ngọt, Bạch Ngọc Đường xuống xe mua cho Triển Chiêu một chiếc bánh kem thật lớn, trước tiên phải vuốt ve con mèo nào đó rồi hẵng nói tiếp.
“Ra ngoại thành?” Triển Chiêu nhét một miếng bánh vào miệng, rồi lại nhét một miếng vào miệng Bạch Ngọc Đường, cậu một miếng tôi một miếng… Thấy Bạch Ngọc Đường càng lái càng xa, anh mới thấy kỳ.
“Vùng ngoại ô có một khu mộ cổ, cậu có biết không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Trư đầu* Thời Chiến quốc gì gì ấy.”
“Khụ khụ…” Chút nữa thì Triển Chiêu sặc phun cả bánh, “Trư cái đầu cậu ấy, chư hầu*.”
* Ở đây Nhã chơi chữ. Nguyên bản là “trư du – zhūyóu nghĩa là mỡ lợn, còn từ “chư hầu” đọc là zhūhóu. Bọn mình biến tấu một chút để thuần Việt hơn.
“Đại loại thế.” Bạch Ngọc Đường cười, “Cục trưởng Bao bảo chúng ta đi xem.”
“Đến khu mộ cổ làm gì?” Triển Chiêu thắc mắc, “Bắt trộm mộ à? Hay là xác chết chư hầu sống dậy?”
“Ai biết.” Bạch Ngọc Đường dừng xe trước hàng rào phân cách màu vàng của đội khảo cổ, ngạc nhiên vì hai bên có không ít xe cảnh sát, xe của SCI cũng ở ngoài này.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống xe. Xa xa, các cảnh sát đang quây lại quanh mộ huyệt, không biết đang quan sát gì.
Hai người nhìn nhau, cùng vượt qua dải phân cách, đi về phía đám người.
Đang đi thì thấy Triệu Hổ đứng ở ngoài vòng, vẫy tay với cả hai.
“Đội trưởng, nghe nói anh hy sinh nhan sắc, dũng cảm bắt biến thái.” Triệu Hổ chẳng kiêng dè gì mà oang oang.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời không đáp. Triển Chiêu lườm Triệu Hổ, “Hổ Tử, sao cậu lại mang trẻ con tới hiện trường thế này, bé bị dọa thì sao?”
“Dạ?” Triệu Hổ chớp mắt, “Trẻ con nào ạ?”
Triển Chiêu chỉ vị trí cạnh cậu chàng, “Nó là ai thế? Đang túm góc áo cậu kìa, nhóc con ba hay bốn tuổi rồi?”
“A…” Triệu Hổ hít một hơi khí lạnh, xoay sang bên cạnh, đâu có ai?
“Á…” Triển Chiêu giật mình, “Giờ mới nhìn kỹ, sao nó lại mặc đồ cổ trang!”
“A?” Triệu Hổ kinh hãi, “Cái gì?”
“Tôi biết rồi!” Triển Chiêu ra vẻ đã hiểu, “Nơi này là mộ cổ, nặng âm khí, cậu bị cái gì không sạch sẽ dính vào rồi!”
“A?” Triệu Hổ càng kinh hãi, nhảy dựng lên, “Phải làm sao bây giờ ạ?!”
“Có cách!” Triển Chiêu đáp, “Vừa đi vừa niệm A Di Đà Phật một trăm lần xem!”
“Vâng, được ạ.” Lập tức, Triệu Hổ cất bước, vừa đi vừa niệm A Di Đà Phật.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ liếc Triển Chiêu — Con mèo hư hỏng, bắt nạt người hiền.
Triển Chiêu xoay mặt đi — Hứ!
“Tình hình thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Mã Hán đang đứng gần huyệt mộ.
Mã Hán bĩu môi về phía lỗ huyệt.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi về phía đó. Đó là một lỗ huyệt hình vuông, Công Tôn đang ngồi xổm phía dưới, trên một tầng sỏi đá, trước mặt anh là một đống xương trắng, thấp thoáng thấy rõ xương sọ, rõ ràng những khúc xương này là của con người.
“Đội trưởng.” Lạc Thiên dẫn theo một ông lão tóc trắng xóa, mang một cặp kính cận rất dày, nước da ngăm đen, “Đây là tiến sĩ của đội khảo cổ, Văn Mặc Nghiêu.”
“Ông Văn.” Triển Chiêu vội vàng chào hỏi, ông lão kia cũng cười với anh, “Tiểu Triển à, nhiều năm không gặp.”
“Hai người biết nhau?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, giới thiệu với Bạch Ngọc Đường, “Ông Văn là chuyên gia nghiên cứu các khu mộ thời Chiến Quốc, nhà khảo cổ học nổi tiếng thế giới.” Xong, anh quay sang giới thiệu với ông Văn, “Còn đây là Bạch Ngọc Đường, đội trưởng SCI ạ.”
“Chà, ngưỡng mộ đã lâu.” Văn Mặc Nghiêu vội đưa tay bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường.
Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Bạch Ngọc Đường cảm thấy bàn tay ông Văn này vừa cứng cáp lại vừa có lực, cúi xuống nhìn thì thấy dày một lớp chai, bàn tay còn đầy thương tích, là một bàn tay thuộc về những người chuyên tác nghiệp điền dã.
“Cái này mới phát hiện ra lúc sáng.” Văn Mặc Nghiêu giải thích cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Tôi cảm thấy cần phải liên hệ với cảnh sát, cho nên mới gọi điện cho cậu Bao, để cậu ta sắp xếp pháp y tới xem.”
“Mới có Công Tôn qua đây.” Lạc Thiên nói, “Anh ấy quan sát một lúc rồi gọi điện về, sau đó cục trưởng Bao phái chúng tôi tới.”
“Trong khu mộ phát hiện hài cốt, vì sao phải báo cảnh sát ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Văn Mặc Nghiêu, “Những phần xương này có vấn đề ư?”
“Ban đầu chúng tôi phát hiện huyệt mộ này thì đoán có người chôn bừa.” Văn Mặc Nghiêu nói, “Nhưng điều này không phù hợp với phong tục mai táng bấy giờ. Hơn nữa, những ngôi mộ chư hầu ở đây đều là mộ của các phi tử, không cần tế người sống. Lại thêm phần hài cốt hoàn toàn bị vỡ, càng bất thường, cho nên chúng tôi nảy sinh nghi ngờ.”
“Quả là khó hiểu.” Triển Chiêu nhìn một mẩu xương được mang từ huyệt lên, “Có vẻ cũng không giống xương người lắm.”
“Phải.” Văn Mặc Nghiêu gật đầu, “Chúng tôi phát hiện những mẩu xương tượng tự như xương chó hay xương trâu. Điều này càng thêm kỳ lạ, mãi đến hôm nay mới phát hiện ra vật này…” Nói đoạn, Vương Triều đưa một chiếc túi tới cho Bạch Ngọc Đường nhìn.
Đây là một chiếc túi màu đen, mặt túi thêu hoa văn hoạt hình bằng sợi tổng hợp, hình ba con gà con đang duỗi cánh, tựa như tập thể dục.
Triển Chiêu nhìn chiếc túi đến xuất thần, “Đây…”
“Đống xương được tìm thấy trong chiếc túi đó.” Văn Mặc Nghiêu lên tiếng, “Mấy nghìn năm trước hẳn không thể xuất hiện thứ đồ này chứ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhận lấy chiếc túi, “Ý ông là những mẩu xương được bỏ vào túi và mang đến đây?”
“Có lẽ vậy.” Văn Mặc Nghiêu gật đầu, “Chúng tôi đã phân tích sơ qua tổng thể những mẩu xương, đích xác là chúng được bỏ vào túi và vừa được chôn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm ơn Mặc Văn Nghiêu, sau đó nhìn sang Triển Chiêu đang thất thần nhìn chiếc túi nãy giờ, “Miêu Nhi, sao thế?”
“Ừm… Nhớ tới một chuyện.” Triển Chiêu đáp, lại hỏi vài nhân viên có giấy bút không.
Bạch Ngọc Đường không để ý nhiều, nhảy xuống huyệt, lại gần Công Tôn, “Thế nào?”
Công Tôn đang cầm xương sọ nghiên cứu, “Rất thú vị, có hai cái là sọ người, còn có của chó, mèo, thỏ… Những chiếc xương đều bị đập nát, phải mang về ghép lại mới xác định được rốt cuộc có bao nhiêu người.”
“Vậy hai cái sọ người kia thì có gì đặc biệt sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có.” Công Tôn cầm hai cái sọ giơ lên trước mặt Bạch Ngọc Đường, “Có vết tích bị đánh mà móp vào, vết thương trí mạng. Mặt khác, trên xương còn có vài vết cắt kỳ quái.”
“Là sao?”
“Xương quá sạch.” Công Tôn nói, “Nhưng không phải do yếu tố tự nhiên, vì thời gian chết chưa lâu lắm… Cụ thể ra sao cần về cục phân tích kỹ hơn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhảy lên, thấy Triển Chiêu tay cầm giấy, tay gọi điện thoại.
“Phải, là một chiếc taxi.” Triển Chiêu trò chuyện qua điện thoại, “Màu cam, trưa nay, ở câu lạc bộ thể hình Phi Long đón một người. Cao khoảng mét tám, lưng đeo một túi du lịch lớn, tìm người lái xe, tra xem khách hàng đó đi đâu. Phải, biển số ban nãy tôi nói ấy.” Triển Chiêu cúp máy, Bạch Ngọc Đường cầm lấy tờ giấy trên tay anh. Tờ giấy viết một dãy số biển xe.
“Miêu Nhi, chuyện gì thế?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Ừm… Ban nãy ở cổng câu lạc bộ tôi thấy một người đàn ông, lưng đeo một cái túi lớn, tôi thấy nó dễ thương mới nhìn chằm chằm, rất giống chiếc túi kia, mà cũng căng phồng như thế.”
“Trùng hợp vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Biển số xe đây?”
“Tôi tiện thể nhớ luôn.” Triển Chiêu trả lời như không có gì đáng kể.
Bạch Ngọc Đường nửa cười nửa mếu. Rất nhanh sau đó, Tưởng Bình gọi lại, báo đã tìm thấy người lái xe taxi. Anh ta có ấn tượng bởi khách hàng bảo đưa tới một công trình kiến trúc bỏ hoang.
“Công trường bỏ hoang?” Triển Chiêu nhíu máy, “Địa chỉ là gì?” Anh nhanh chóng ghi lại rồi cúp máy, cùng Bạch Ngọc Đường lên xe. Hai người vừa định rời đi thì thấy Triệu Hổ kéo Bạch Trì lại hỏi, “Trì Trì, xem hộ anh, có đứa trẻ nào kéo áo anh không?”
“Hả?” Bạch Trì mở to mắt nhìn hồi lâu… “Không có ạ…”
“Phù…” Triệu Hổ vuốt ngực, “Niệm A Di Đà Phật quả nhiên có tác dụng. Mà nhá, anh bảo nhá, ở đây âm khí nặng cực!”
Bạch Trì nghiêm túc hẳn lại, hoảng hốt thốt lên, “Thật ạ?”
…
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn nụ cười “quỷ kế thành công” của con mèo bên cạnh, khởi động xe.