S.C.I. Mê Án Tập

Chương 165: Chương 165




Chương 10 : Thăm quan trường Cảnh sát

Vài ngày sau, cả đội SCI lại rơi vào tình trạng vô công rồi nghề. Bao Chửng, mỗi lần đi ngang qua thấy SCI nhàn rỗi tới mức sắp mọc mốc, lại vừa lòng gật đầu – đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy trật tự trị an tại thành phố S đang ngày một cải thiện.

Công Tôn trái lại không hề nhàn rỗi, cả ngày bận rộn tới lui, chẳng biết là đang nghiên cứu thứ gì. Mã Hân có tay nghề, lại thông minh, đặc biệt nhất chính là lớn gan, có thể ngồi trong phòng pháp y làm dưa hấu sữa đá. Công Tôn được ăn, mặt mày càng hớn hở; thành ra phòng pháp y vốn đã không phải nơi người thường nên thăm thú, nay lại càng quỷ dị. Triệu Hổ trông vậy chỉ chực chòng ghẹo Mã Hán, “Thảo nào anh gặp chuyện gì cũng bình thản, hóa ra ở nhà đã chịu đủ thứ độc hại rồi.”

Mã Hán nghe vậy vừa bực vừa buồn cười.

Lạc Thiên chỉ chịu nằm viện ba ngày. Năng lực hồi phục gấp mấy lần người bình thường của anh kích thích hứng khởi nghiên cứu khoa học của một đám y bác sỹ, Lạc Thiên chịu không nổi bèn ôm Dương Dương bỏ trốn về SCI.

Triển Chiêu và Tưởng Bình ngày ngày kiểm tra mail, nhưng ngoại trừ thư từ ủng hộ và hỏi han cho thỏa trí tò mò thì chẳng có nhà nào nuôi sư tử cả, chỉ có người muốn đến ‘gặp gỡ’ Lisbon. Bạch Ngọc Đường cũng rơi vào tình trạng dở khóc dở cười: Triển Chiêu hai ngày nay ngủ mơ cũng ôm anh gọi “sư tử cưng”.

Lại vài ngày nữa trôi qua, rỗi vẫn hoàn rỗi, một đám người SCI lại bắt đầu lục những vụ án cũ ra nghiên cứu. Có điều, cùng với lực lượng dự bị của Ngải Hổ đang không ngừng lớn mạnh, năng lực phá án của tổng thể lực lượng cảnh sát hình sự thành phố S đã được nâng cao rất nhiều. Các vụ án cũ gần như không còn, vài vụ còn sót lại cũng bị các tổ khác đúng thẩm quyền giật mất. Bạch Ngọc Đường buồn rồi nha… Chẳng lẽ giấc mơ hòa bình thế giới đã thành hiện thực?

Một ngày thứ sáu, cả đội chăm chỉ đi làm, dù cho tình trạng nhàn hạ vẫn tiếp diễn. Bạch Ngọc Đường nhàm chán ngả người trên sofa nghịch phi tiêu, bỗng thấy Lư Phương phấn khích xộc vào, “Tiểu Bạch, Tiểu Triển, có bận gì không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng xoay mặt nhìn anh, “Bận mà còn ngồi đây chơi phi tiêu sao anh…”

“SCI mấy cậu gần đây có vẻ rỗi việc phải không?” Lư Phương hỏi một câu đánh trúng lòng tự trọng vốn đã bị tổn thương nặng nề của mọi người, làm tất cả mặt mày đen kịt.

“Vậy thì vừa đúng lúc, có hoạt động đấy, tham gia không?” Lư Phương cười hì hì hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Hoạt động gì mới được? Nếu là cắt băng tọa đàm phát biểu thông cáo gì đó thì miễn.”

“Hê hê,” Lư Phương khoát tay cười cười, “Hai năm trước trường Cảnh sát khởi động một kế hoạch đào tạo ưu tú, chọn lựa một số sinh viên năm hai là nhân tài trên mọi phương diện, đưa vào chương trình huấn luyện đặc biệt, coi như làm nguồn nhân lực sau này cho SCI.”

“Vậy à?” Bạch Ngọc Đường ngẩn ngơ gật đầu. Anh và Triển Chiêu vốn không phải sinh viên trường Cảnh sát, nên cũng không hiểu gì về chế độ giáo dục trong trường.

“Nhóm sinh viên đó chẳng phải bây giờ đã là năm thứ tư rồi sao?” Lư Phương cười, “Còn một năm nữa thôi, nên trường muốn đánh giá tố chất những học sinh này một lần nữa, nhưng lại không có chuyên gia…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, “Anh muốn bọn này đi đánh giá?”

“Chỉ cần cố vấn một chút cho trường, cung cấp một vài ý kiến cụ thể là được. Mà nếu có phải lên lớp, Tiểu Triển cũng đã từng đi dạy mà, giảng bài một lát chắc cũng không thành vấn đề chứ hả?”

Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, rồi quay sang nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đi không?”

Triển Chiêu ngồi lọt thỏm trong sofa, tay cầm đồ uống lạnh, ôm notebook gõ gõ, ngó ra bên ngoài nhìn trời nắng chang chang, lạnh lùng phán, “Không đi, nắng!”

Bạch Ngọc Đường liếc Lư Phương, nhún nhún vai, chợt nghe Lư Phương bổ sung, “Nghe nói ở gần trường cảnh sát có một đoàn xiếc thú mới đến, mỗi đêm đều biểu diễn, màn chính là huấn luyện thú… Có sư…”

Lư Phương còn chưa nói hết câu, Triển Chiêu đã lao đi gọi điện thoại cho Triệu Trinh, “Triệu Trinh, tối nay mang Lisbon tới cổng trường Cảnh sát đi cưa gái!” Cúp điện thoại, anh nói luôn với Lư Phương, “Hỗ trợ giáo dục lực lượng tương lai là trách nhiệm của chúng ta, phải không? Đi, nhất định sẽ đi!”

Bạch Ngọc Đường hoàn toàn câm nín.

Vì thế, toàn thể SCI xuất quân, đến trường Cảnh sát.

Đoàn xe đi trên đường, Triển Chiêu không ngừng ngó nghiêng nhìn quanh, “Đoàn xiếc thú ở chỗ nào?”

Công Tôn ngồi ghế sau đọc tài liệu, nói vọng lên, “Dưa xanh hái không ngọt. Nhỡ Lisbon không ưng người ta, hoặc người ta cũng không ưng Lisbon thì sao?”

“Không có chuyện đó đâu…” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Lisbon ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như vậy…”

Công Tôn nghe vậy cũng dở khóc dở cười. Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi anh, “Công Tôn, hai ngày nay anh ở trong phòng pháp y nghiên cứu cái gì thế?”

“Tôi xem lại đám xương cốt lần trước.” Công Tôn vươn người lên ghế trước, hào hứng thuyết minh, “Căn cứ vào dấu răng còn lại trên xương, có thể kết luận vật cắn không phải giống sói nhỏ như sói đồng cỏ Bắc Mỹ, cũng không phải sói rừng khu vực đồng cỏ của thổ dân Anh-điêng, mà là sói lớn thảo nguyên, giống như sói tuyết Himalaya, hoặc sói thảo nguyên Mông Cổ. Thời nay sói lớn như thế này không còn nhiều, chỉ còn khu vực trong thảo nguyên Mông Cổ và rừng rậm phía đông bắc là còn phân bố tập trung một chút.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi Bạch Ngọc Đường nhướn mắt nhìn Công Tôn qua gương chiếu hậu, “Cái này nói lên điều gì? Những thi thể này bị cắn ở Châu Á?”

“Ừm…” Triển Chiêu xoa cằm, “Nếu là nghi thức của người Anh-điêng, bọn họ hắn sẽ không nhầm cả thần vật mà mình sùng kính đâu nhỉ? Sói rừng và sói thảo nguyên khác nhau về bản chất mà?”

Bạch Ngọc Đường không hiểu, cười cười: “Không phải đều là miệng đầy răng, có bốn chân thôi sao, khác gì nhau đâu.”

Công Tôn và Triển Chiêu cùng bĩu môi, chỉ thẳng mặt Bạch Ngọc Đường, “Cậu với ông anh nhà cậu cũng khác gì nhau đâu!”

Bạch Ngọc Đường bị mắng, cứng họng không cãi nổi một câu.

Chỉ một lát sau, xe đã dừng trước cổng trường cảnh sát. Cả đám xuống xe, Triển Chiêu lại nhìn quanh quất, “Không thấy đoàn xiếc thú đâu cả, Lư Phương đùa tôi sao?”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ anh, “Đừng sốt ruột, người ta buổi tối mới diễn, làm gì có đoàn xiếc nào sáng sớm ngày ra đã khua chiêng gõ trống bên ngoài? Cứ ngoan ngoãn chờ tới tối đi.” Dứt lời, túm con mèo đang thất vọng vào trong trường.

Phía sau, Bạch Trì thì thầm với Công Tôn: “Lisbon là sư tử đực, nhà người ta mới là sư tử cái, cho dù có ấy ấy, thì muốn chờ sinh sư tử con cũng phải mất nửa năm. Lúc ấy đoàn xiếc thú đi rồi còn đâu, sao xin được?”

Công Tôn phì cười, “Đoàn xiếc kia hôm qua đã lưu diễn nơi khác rồi, nếu không sao bọn anh dám nói cho nó biết.”

Bạch Trì chớp chớp mắt, “Vì sao ạ?”

Công Tôn bày vẻ thần bí, cười cười, “Một núi không thể chứa hai hổ, một con mèo sao có thể nuôi hai con mãnh thú trắng đây?”

Bạch Trì kính phục nhìn anh, “Công Tôn, anh chữ nghĩa đầy mình… Ai da!” Công Tôn gõ đầu cậu một cái – Thằng bé này lại học thói xấu từ đâu, ngày xưa đùa vui lắm mà.

Cả đoàn vừa bước vào trường, hiệu trưởng đã dẫn một đám người tới đón. Vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đi phía trước, ông liền chìa tay bắt, “Đội trưởng Bạch phải không? Kính đã lâu, kính đã lâu rồi.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Ngài khách khí quá.”

“Bên ngoài nắng nóng, mời vào trong ngồi.” Hiệu trưởng dẫn theo mấy giáo viên, hồ hởi bao quanh đội viên SCI, nghênh đón vào văn phòng.

Pha trà, rót nước, bày kẹo đầy đủ rồi, một cô giáo còn bóc giúp Bạch Trì một quả quýt, đặt trước mặt cậu. Lư Phương liên mồm nói “Khách khí khách khí”. Mọi người bàn tán một hồi, Bạch Ngọc Đường giới thiệu cho hiệu trưởng toàn bộ đội viên SCI.

“A… Ra vị đây là tiến sỹ Triển… Ai da, nghe danh đã lâu, tôi là độc giả trung thành của tiến sỹ.” Ông hiệu trưởng phấn khích khua tay múa chân, “Trường chúng tôi vẫn chưa tìm ra giáo viên giỏi dạy môn Phân tích Hành vi và môn Tâm lý Tội phạm, Tiến sỹ Triển có thể làm hiệu trưởng danh dự của chúng tôi được không?”

Triển Chiêu thắc mắc, “Làm hiệu trưởng danh dự thì phải giảng bài sao?”

“Không cần, không cần.” Hiệu trưởng khoát tay, vẻ mặt tha thiết nhìn anh.

Triển Chiêu nghiêng đầu hỏi lại ông ta: “Không cần dạy học thì cần tôi làm gì?”

“Ớ…” Hiệu trưởng há hốc miệng, rồi cười ha hả, “Tiến sỹ Triển thật biết nói đùa… Đi thôi, tôi đưa các vị đi thăm thú một chút.”

Triển Chiêu ngơ ngác. Hiệu trưởng đi rồi, Lư Phương mới đi tới nói thầm vào tai anh, “Người ta chỉ cần cái danh của cậu để tuyển sinh cho dễ thôi.”

Triển Chiêu chau mày, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu. Ấn tượng đầu với vị hiệu trưởng này lập tức xấu đi.

SCI theo hiệu trưởng đi thăm thú từng khu trong trường, “Đây là sân vận động.” Hiệu trưởng giới thiệu phần cơ sở vật chất, “Đây là khu tập bắn, đây là thư viện, nơi đó là canteen…”

Người của SCI, bắt kẻ trộm – rành rẽ, tóm biến thái – tỏ tường, có điều nghe tới giáo dục thì thành một lũ mít đặc, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo hiệu trưởng ngó từng gian phòng.

“Hiếm có dịp như thế này, chúng tôi đã dán thông báo từ mấy hôm trước, nói chiều nay các thành viên SCI sẽ tới đây. Các vị đều là thần tượng của sinh viên trong trường, nên giờ trong hội trường đã chật ních rồi. Một lát nữa, hy vọng các vị có thể trả lời vài câu hỏi, sinh viên có rất nhiều điều muốn hỏi các vị đấy.”

Lư Phương gật đầu, cười với ông ta, “Chỉ cần là chuyện có liên quan tới nghiệp vụ là được, còn những vấn đề cá nhân riêng tư thì không thể.”

“Vậy tốt quá.” Hiệu trưởng vội vã gật đầu.

Phía sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trao đổi một ánh mắt – Cái anh Lư Phương này, đối đáp quá trôi chảy.

Cả đội vừa bước vào hội trường, tất cả mọi người đều ồ lên, xôn xao. Một đám rướn hết thân lên để nhìn, vài người xem chừng đã chuẩn bị trước, còn mang cả ống nhòm tới, vừa ngắm vừa tán thưởng, “Oa, toàn là trai đẹp.”

Hiệu trưởng giới thiệu ngắn gọn cho các sinh viên, rồi cho phép tự do hỏi đáp, nhưng cũng nói thêm, chỉ có thể hỏi vấn đề nghiệp vụ, không thể hỏi việc tư.

Hội trường này trông chẳng khác nào một giảng đường, các băng ghế kín chặt người, trên bục giảng bày vài chiếc sofa. Cả đội ngồi xuống, bỗng có cảm giác chẳng giống đi thăm trường học hay đại loại vậy, mà lại nửa giống đi học, nửa giống đi tới các buổi tọa đàm…

Lư Phương ngồi một bên, chọn người đặt câu hỏi.

Một nam sinh đứng lên, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đội trưởng Bạch, nghe nói anh tốt nghiệp trường Sỹ quan, lại là phi công, tại sao lại muốn làm cảnh sát?”

Bạch Ngọc Đường trả lời, “Không tìm thấy việc khác.”

Mọi người ồ lên cười. Lư Phương lại chọn một nữ sinh. Cô liền hỏi Triển Chiêu, “Tiến sỹ Triển, anh biết thôi miên không?”

Triển Chiêu nhìn Lư Phương — Đây là việc tư nha. Lư Phương nháy mắt với anh, cậu cứ nói bừa đi.

Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu.

“Anh đang thành công trong sự nghiệp như vậy, cho tới giờ có điều gì anh rất muốn đạt được mà vẫn không có được không?” Nữ sinh kia hỏi tiếp.

Triển Chiêu vừa định nói chữ “sư…” ra tới miệng, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã hắng giọng một tiếng. Triển Chiêu nuốt lại nỗi niềm, trừng Lư Phương — Đây là việc tư nha!

Lư Phương nhìn hiệu trưởng. Ông ta ngay lập tức hiểu ý, liền nói với đám sinh viên, “Các em nên tránh hỏi việc tư.”

Có một nam sinh trông có vẻ thư sinh nhã nhặn đứng lên, hỏi Bạch Trì, “Đồng chí Bạch Trì, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Bạch Trì vốn ngại nơi này có đông người, lại nghĩ tới ngày xưa mình cũng học ở đây, thành tích không phải là tốt, nghe vậy liền lo lắng trả lời, “Ừm, hai mươi tư.”

“Tôi đã xem qua hồ sơ của anh ở phòng tư liệu, khi ở trong trường Cảnh sát, thành tích của anh không cao, điểm thể dục cũng không tốt, vì sao anh có thể vừa gia nhập lực lượng cảnh sát đã có thể vào đội tinh anh SCI? Có phải vì anh là em họ của đội trưởng Bạch?”

Bạch Trì chớp mắt, không biết phải trả lời sao cho phải. Mọi người SCI vô cùng phản cảm với đề tài này, thậm chí cả giáo viên cũng thấy ngại ngần. Trong nháy mắt bỗng nhiên tình huống trở nên vô cùng khó xử. Đột nhiên, Triển Chiêu lên tiếng: “Trì Trì, đứng dậy, quay mặt vào bảng.”

Bạch Trì ngơ ngác không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên xoay người.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Gần cửa sau, dãy thứ thứ ba từ dưới lên, vị trí thứ mười, người ngồi đó trông như thế nào?”

Bạch Trì nghĩ ngợi, đáp: “Ừm, một nữ sinh, tóc dài, nhuộm nâu, mặt trái xoan, đeo kính gọng trắng, dáng người hơi gầy, nửa người trên mặc áo phông trắng, có hình Doraemon.”

Mọi người quay lại nhìn cô nữ sinh đó, ai nấy đều hít một hơi lạnh. Triển Chiêu cười cười hỏi cậu sinh viên kia: “Hay cậu thử chọn một người xem?”

Nam sinh kia mặt trắng bệch, nhìn thoáng qua một bên, “Từ cửa trước, dãy thứ chín, người thứ ba đeo kính như thế nào?”

Bạch Trì thoáng nhớ lại, đáp luôn: “Người đó không đeo kính, là nam sinh tóc húi cua, mặc áo may ô trắng, trên cổ có một nốt ruồi.

“A…” Mọi người lại há hốc miệng. Lặng đi một hồi, tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. Triển Chiêu kéo Bạch Trì, bảo cậu có thể ngồi xuống. Bạch Trì mặt đỏ ửng nghe theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.