S.C.I. Mê Án Tập

Chương 167: Chương 167




Chương 12 : Học sinh

“Gieo gió gặt bão?” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, “Cậu chắc chứ?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Trước kia khi phá án đã từng thấy.” Nói xong, anh bấm điện thoại, “Này, Hổ Tử, cậu tới ký túc xá của Lý Phi đi, có mấy thứ cần cậu xem qua. À, gọi cả Công Tôn đến cùng luôn.”

Dập máy, Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn Triển Chiêu, “Muốn biết có phải hay không, cứ để Hổ Tử xác nhận là chắc chắn nhất.”

Triển Chiêu gật đầu, bước vòng qua thi thể, quan sát đồ đạc trong phòng. Nhìn một hồi, anh phát hiện ra căn phòng này hơi quá sạch sẽ gọn gàng so với các phòng ký túc xá nam thông thường. Đưa tay sờ trên mặt trên thành giường, không dính chút bụi. Triển Chiêu quay lại ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường liền nói với vị giáo viên đang lo sợ nhũn người kia, “Ký túc xá nam sinh của trường các vị cũng thật là sạch sẽ.”

Ông thầy lắc đầu thở dài, “Chỉ có phòng này thôi.”

“Thế ư?” Triển Chiêu nhìn ông ta, “Vậy là sao?”

“Lý Phi mắc bệnh sạch sẽ có tiếng.” Thầy giáo lại lắc đầu, “Bệnh cậu ta cũng phải nghiêm trọng lắm, lúc rảnh rỗi thì đi quét tước phòng ngủ, lấy giấy ăn lau sàn nhà, anh nói xem phòng có thể không sạch sẽ được sao?”

“Như thế mà hai người bạn cùng phòng không ý kiến gì sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

“À, một em thì từ trước tới giờ không ở đây. Nhà em ấy ở ngay đây nên về toàn về nhà ngủ, chỉ để một ít đồ trong phòng. Vương Bằng cũng không hay ở đây, vì ký túc xá đối diện có giường trống, nên em ấy hay qua đó ngủ.”

“Nói cách khác, Lý Phi chỉ ở một mình, phải không?” Triển Chiêu hỏi lại.

Thầy giáo khoát tay, lắc đầu, “Tôi biết hai vị nghĩ gì, nhưng không phải đâu. Lý Phi quan hệ với mọi người rất tốt đẹp. Mọi người không muốn ở cùng em ấy, chủ yếu là ngại cậu ta quét dọn nhiều, phiền toái.”

“Sếp.” Mọi người đang nói chuyện, đã thấy Triệu Hổ tiến vào, Công Tôn phía sau anh.

“Cậu nhìn đi.” Bạch Ngọc Đường hất đầu về phía thi thể của Lý Phi.

Triệu Hổ vừa thấy đã chau màu, ngồi xổm xuống nhìn chân Lý Phi, thấy phần đùi người chết bị trói chặt trên ghế. Triệu Hổ đứng lên, nói với Bạch Ngọc Đường, “Sếp, là thanh lý môn hộ.”

“Có nhìn ra đươc bang hội nào làm không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Hổ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, “Sếp… Đây đúng là phương pháp các băng đảng sử dụng để thanh lý môn hộ, có điều có một vài chỗ không ổn.”

“Hả?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Chỗ nào không ổn?”

“Ừm, cái gọi là ‘Thanh lý môn hộ’, thực ra là tìm được kẻ phản bội, sau đó dựa trên thân phận hắn trong bang phái và số anh em bị hắn hại chết mà trừng phạt.” Triệu Hổ nói nhỏ, “Kẻ phản bội thường bị trói trên ghế, chân tay buộc chặt, sau đó dùng dao lóc thịt, hại chết một người anh em thì bị xẻo một đao. Thường đều bắt đầu cắt từ cánh tay trái.”

“Nhưng tay trái của cậu này đâu có bị trói?” Triển Chiêu nhìn cổ tay người chết, không hề có dấu dây trói.

“Người này bị lóc thịt sau khi đã chết.” Công Tôn ngồi xổm xuống, xem xét cẳng chân người chết, “Ngoài vết cắt thịt thì không có vết thương nào khác. Làm gì có người sống nào bị lăng trì thế này mà không phản kháng? Hơn nữa dựa vào lượng máu chảy ra cũng có thể xác định, chắc chắn là bị cắt sau khi đã chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, gật đầu, “Cái túi kia ít ra cũng phải có trăm mảnh thịt bị cắt nát… Cậu ta chỉ là một sinh viên nho nhỏ, chắc là chẳng đến mức hại chết hàng trăm thành viên băng đảng xã hội đen đâu nhỉ? Nếu có chuyện lớn như vậy, chẳng phải giới cảnh sát đã được một phen oanh động rồi sao?”

“Hơn nữa,” Triệu Hổ bổ sung, “Thành phố S bây giờ cũng chẳng còn dân xã hội đen ‘nguyên chất’ nữa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cái này tôi đồng ý, hầu hết bọn họ đều hoàn lương rồi. Bây giờ khủng hoảng kinh tế, làm xã hội đen cũng không dễ, nhiều người đã đổi nghề.”

Triệu Hổ nín cười, nói tiếp, “Phương thức ra tay này đa phần là của bang phái lớn làm.”

“Mà nếu thật như cậu nói, thì cách bố trí hiện trường này có vẻ không chuyện nghiệp cho lắm.” Triển Chiêu nói, “Giống như loại bắt chước cách gây án vậy.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có điều cũng không nhiều kẻ biết cách gây án này. Hơn nữa lại dùng chính xác “gieo gió gặt bão”, có vẻ là muốn truyền thông điệp gì đó. Thêm nữa, đây lại không phải thủ pháp chính quy… vậy thì có thể là một kẻ bắt chước muốn để lại thông điệp cho kẻ khác.”

“Bệnh ưa sạch sẽ của cậu này đúng là vô cùng nghiêm trọng.” Triển Chiêu chỉ sách vở trên bàn học, “Toàn bộ đều bọc màu trắng tinh, dựa theo thứ tự cao thấp dày mỏng mà xếp.”

“Ưa sạch sẽ tới mức ám ảnh cưỡng chế rồi.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trong lòng thầm nhủ, còn hơn cả mình ấy chứ.

Triển Chiêu dường như nghe được suy nghĩ ấy của Bạch Ngọc Đường liền thò sang, cười hì hì, “Tiểu Bạch này, cậu nếu cứ để vậy có ngày bệnh nặng như cậu trai này luôn đấy. Thế nào, có muốn tôi điều trị cho cậu không?”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nhân lúc xung quanh không ai để ý, liền tiến tới bên tai Triển Chiêu thì thầm, “Cứ quyết vậy đi, đêm nay chúng ta ra ngoài tìm thử một vũng bùn ‘lăn lộn’ tí xem sao.”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn anh, Bạch Ngọc Đường bật cười, “Phải hy sinh một chút nhan sắc chứ, phải không Miêu Nhi?”



“Người này chết vào rạng sáng nay.” Công Tôn kiểm tra qua một lượt, tạm thời kết luận, “Nhìn theo miệng vết dao chém, có thể thấy không phải chỉ một người ra tay.”

“Thật sao?” Triển Chiêu tiến lại nhìn.

“Tôi đã kiểm tra đống thịt vụn khi nãy. Có những phần do người thuận tay trái, có phần do người thuận tay phải làm.”

“Mạnh Khuông Nguyệt thuận tay trái.” Ông thầy đột nhiên nói, “Hai cậu sinh đôi thuận tay phải.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái đầy ý nhị, đều hiểu ý trong lời ông thầy.

“Nghe có vẻ như ông nghi ngờ ba học sinh kia.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tại sao lại thế?”

Ông thầy hết nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, nói “Ba học sinh kia không hòa đồng, hơn nữa hành vi thái độ kỳ quái, Lý Phi lại là lớp trưởng, thường xuyên thuyết phục họ hòa giải với lớp.”

“Vậy là bọn họ thấy cậu ta phiền phức?” Triển Chiêu lắc đầu, “Mấy chuyện này cũng chỉ là học sinh xích mích thôi, sao dẫn tới thủ đoạn ngoan độc như vậy được.”

“Đây dù sao cũng là vụ án giết người.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Tôi khuyên ngài, biết gì thì nên nói hết.”

Ông thầy giáo mặt mũi trắng bệch, nghĩ ngợi lung lắm rồi mới bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng là có một chuyện, nhưng hiệu trưởng không cho tôi nói.”

“Vậy sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ông tốt nhất nên nói đi. Nói ở đây tốt hơn khai ở cục cảnh sát, phải không?”

Ông thầy tội nghiệp thở dài, “Chúng tôi đã tìm hiểu được từ lâu, ba học sinh kia có qua lại với xã hội đen, buôn ma túy này nọ… Tóm lại là đầu trâu mặt ngựa hỗn tạp lắm, nhưng trường cũng chẳng quản nổi ba người đó.”

“Tại sao lại không khai trừ họ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đây là trường Cảnh sát cơ mà? Học sinh trong này bồi dưỡng ra đều là cảnh sát tương lại, nếu có gì không ‘sạch sẽ’ chẳng phải sau này sẽ là sâu mọt trong lực lượng cảnh sát sao?”

“Ai… Cái đó, thực ra trường cũng rất khó xử.” Thầy giáo giải thích, “Gia đình Mạnh Khuông Nguyệt rất có thế lực, nên…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, không còn gì để nói. Chẳng mấy chốc, nhân viên giám định tại hiện trường đã hoàn thành công đoạn thu thập chứng cứ. Lạc Thiên đánh điện về thông báo, không tìm thấy ba học sinh kia, gọi điện về nhà thì người nhà đều nói họ đã lâu không về nhà. Số điện thoại di động người nhà cung cấp cũng không liên lạc được. Các học sinh khác khi được hỏi cũng không đánh giá cao thái độ của ba học sinh này. Vương Bằng còn nói thêm, lần cuối nhìn thấy ba người này là khi họ và Lý Phi phát sinh mâu thuẫn tại cổng trường.

“Mâu thuẫn gì?” Triển Chiêu điều người đưa Vương Bằng tới, trực tiếp hỏi cậu ta.

“Tôi không nghe rõ, bọn họ giống như tranh cãi một hồi rồi đánh nhau tới nơi. Hội Mạnh Khuông Nguyệt thì có ba người, Lý Phi lại chỉ có một, nếu đánh nhau không phải là bất lợi sao? Thế nên tôi mới tới can ngăn.” Vương Bằng tựa cửa phòng ký túc xá, cố ngóng cổ nhìn vào trong, nhưng cửa đã khép chặt. Bạch Ngọc Đường thấy cậu ta tò mò, liền bật cười, “Cậu tốt nhất không nên nhìn, không sau này sẽ bị ám ảnh đấy.”

“Mạnh Khuông Nguyệt khi bỏ đi đã hăm dọa Lý Phi, nói cậu ta chờ đó, nhất định sẽ làm cậu ta phải mất mặt.” Vương Bằng mặt mày ủ rũ. “Lúc nói câu đó trông cậu ta thật hung hãn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi một ánh mắt, rồi hỏi Vương Bằng, “Cậu có biết địa chỉ ở ngoài mà hội Mạnh Khuông Nguyệt thuê trọ không?”

Vương Bằng do dự một chút mới dám nói, “Tôi chỉ biết họ ở trong khu nhà phía sau trường, rất gần đây thôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lấy ảnh chụp của ba học sinh này, rồi cùng Bạch Trì và Lạc Thiên rời khỏi trường Cảnh sát, đi tới khu nhà Hạnh Phúc phía sau trường.

“Cái trường Cảnh sát này cũng thật kỳ cục.” Triển Chiêu lắc đầu, “Dạy ra học sinh như vậy, sau này ai dám dùng?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Miêu Nhi, Trì Trì cũng là học sinh ở đây đó.”

Bạch Trì mặt đỏ tưng bừng, gật gật đầu thì thầm, “Chỗ này trước giờ vẫn như vậy đấy ạ.”

“Đúng rồi Trì Trì,” Triển Chiêu chợt nhớ ra điều kỳ quái anh vẫn thắc mắc nãy giờ, “Đây là trường cũ của em, sao anh thấy em chẳng có vẻ gì là lưu luyến thế?”

Bạch Trì lắc đầu, “Toàn là kỷ niệm không tốt đẹp, tốt nhất là không nên nhớ lại. Hơn nữa học sinh ở đây phần lớn ra trường đều làm nhân viên công chức văn phòng, không thì cũng là đội tuần tra, còn không cũng là bảo an thôi.”

“Vậy thì cậu là xuất sắc nhất rồi.” Lạc Thiên tò mò, “Ông hiệu trưởng kia có vẻ thích làm thân với những người có địa vị, sao lại không chủ động tạo mối quan hệ tốt với cậu?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng gật đầu thắc mắc.

“À…” Bạch Trì bối rối gãi gãi đầu, “Không nói dối các anh, các thầy ở đây tới giờ vẫn không biết quan hệ của em với nhà họ Bạch mình đâu. Ba không cho em nói, sợ em được đối xử ưu tiên. Vả lại, ngày xưa hiệu trưởng cũng mắng em nhiều lắm, chứ không hiền lành như bên ngoài vậy đâu.”

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc, bốn người đã tới cửa khu nhà Hạnh Phúc. Hỏi bảo vệ và người phụ trách khu nhà, được biết ba người Mạnh Khuông Nguyệt sống tại phòng 408, số nhà 29. Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tới trước cửa phòng 408, bấm chuông.

Chuông kêu vài hồi vẫn không có người mở cửa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhíu mày, nhẹ giọng, “Bên trong có gì đó!”

Lạc Thiên cũng gật đầu, áp vào cửa nghe ngóng, đôi mày chau lại, “Nghe như tiếng động vật kêu.”

“Trong nhà nuôi chó?” Triển Chiêu đoán.

Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu cho Lạc Thiên; hai người lùi về sau, sẵn sàng phá cửa. Bạch Trì cảm thấy hơi lo lắng, “Như thế này là đột nhập vào nhà dân trái phép đó, có ổn không?”

Triển Chiêu xoa đầu cậu, nháy mắt, “Nếu có người hỏi thì nói ta nghe thấy có tiếng kêu cứu bên trong, nghĩ là ba học sinh này gặp nguy hiểm tính mạng nên mới xông vào.”

Bạch Trì bất đắc dĩ lắc đầu. Thời buổi này làm cảnh sát mà thành thật quá cũng không nổi.

Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên lui lại hai bước, đồng thời tung chân, “ẦM” một tiếng, cánh cửa bị đá văng. Một bóng đen phía trong bỗng vọt ra, lao thẳng vào hai người. Bạch Ngọc Đường nhanh tay nhanh mắt, vươn tay về phía đuôi thứ đó, tay còn lại vung lên.

“BANG!” Bóng đen bị hất bay đi thật xa, đập thẳng vào tường, rơi xuống lăn trên mặt đất. Miệng gầm gào nho nhỏ, mắt căng thẳng nhìn mấy người.

“Chó?” Bạch Trì nhìn chằm chằm ‘con chó lớn’ lưng võng, nanh dài kia, “Đây là giống gì?”

Triển Chiêu nhăn mặt, “Sao mõm lại dài thế này?”

“Nhìn đuôi nó mà xem.” Bạch Ngọc Đường chỉa chỉa cái đuôi to xù của con ‘chó’, “Đây là một con sói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.