Chương 14 : Bắt sói
Dạo một vòng quanh căn phòng trọ có sói, Triển Chiêu dừng lại trước một vách tường. Cả phòng trống không, chỉ có một bức tranh trừu tượng treo trên tường. Bức tranh này nhìn cũng không ra vẽ cái gì, chỉ là một đám đường cong vặn vẹo xoắn vào nhau.
“Miêu Nhi, bức họa này có vấn đề gì sao?” Bạch Ngọc Đường mò lại xem xét.
“Ừm.” Triển Chiêu ngập ngừng lắc đầu, “Cũng không rõ lắm, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.”
“Mang bức tranh này về.” Triển Chiêu nói với đồng sự khoa giám định, “Cả những giấy tờ tìm được nữa.”
Người của khoa giám định cẩn thận thu thập chứng cứ hiện trường, trong lúc đó Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu ra khỏi tòa nhà, đến khu nhà xưởng, nơi Lạc Thiên cùng đội Ngải Hổ cứu người.
Vừa tới nhà xưởng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã thấy Ngải Hổ dẫn thật nhiều người bao kín khu vực, còn chăng vòng dây vàng xung quanh, thu hút sự chú ý của không ít người dân.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Ngải Hổ mang vẻ mặt tranh công, vẫy đuôi phóng tới. Anh nói: “Thằng nhóc cậu cũng khoa trương quá đấy, người khác nhìn vào có khi còn tưởng là khu vực sinh hóa độc hại.”
“Đội trưởng, anh đừng tưởng, bên trong đúng là đáng sợ, không tin các anh vào mà xem!” Dứt lời, Ngải Hổ liền vào trong dẫn ra mấy người.
“Cứu được tất cả ba người?” Triển Chiêu hỏi.
“Vâng.” Ngải Hổ gật đầu, “Xem chừng đều thảm hại cả, mà quan trọng nhất là chẳng người nào còn tỉnh táo.”
“Không tỉnh táo?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, “Không tỉnh táo như thế nào? Hôn mê?”
“Không phải,” Ngải Hổ lắc đầu, “Là cứ ngây ra đó, không có phản ứng gì với xung quanh.”
“Hả?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, “Cậu chắc là không có phản ứng, không phải họ bị điểm huyệt chứ?”
“Điểm huyệt?” Ngải Hổ và Bạch Trì đồng thanh thốt lên, “Có điểm huyệt thật sao?”
Tất cả câm nín.
.
Mọi người nhanh chóng đi vào khu nhà xưởng kia. Đó là một xưởng dệt may kiểu cũ, bao nhiêu máy dệt hàng hàng xếp ngay ngắn phía trong. Đẩy cánh cửa xếp bằng thép cũ sang một bên, mở ra một không gian tối đen, kho hàng bị niêm phong chất từng đống chỉ và dầu máy; phía cuối có một cầu thang dẫn xuống tầng ngầm; ở dưới tối đen như mực, sâu không thấy đáy.
Ngải Hổ cầm đèn pin quân dụng đi xuống. Triển Chiêu quay lại nói với Lạc Thiên và Bạch Trì, “Hai người tới các phân xưởng khác thăm dò, xem có chỗ khả nghi nào khác không.”
Hai người tuân lệnh, quay đi.
“Miêu Nhi, sợ Lạc Thiên nhớ tới thời gian đen tối phải sống dưới tầng ngầm sao?” Bạch Ngọc Đường lại gần thì thầm bên tai Triển Chiêu, “Thật là dịu dàng.”
Triển Chiêu nhìn anh cười cười, thừa lúc không ai chú ý, trong bóng tối tặng Bạch Ngọc Đường một cái đạp.
Cầu thang có bảy mươi bảy bậc, xoáy tròn xuống phía dưới. Càng xuống sâu, một mùi thối rữa hôi mốc càng xộc lên nồng nặc, khiến ai nấy không khỏi nhíu mày.
Cuối cùng chân mọi người cũng chạm mặt đất. Đó là một mặt sàn xi măng lạnh như băng, mép tường chạy một ống nước thông thẳng tới vòi. Mặt sàn vô cùng ẩm ướt lạnh lẽo, chứng tỏ có nước liên tục chảy qua… Mọi người quan sát bốn phía, thấy trên bốn bức tường tối đen, có ai đó dùng sơn trắng vẽ lên những đường cong không có quy luật… Triển Chiêu nhìn những nét vẽ đó không rời mắt.
“Miêu Nhi, cái này trông giống bức tranh trừu tượng khi nãy, cũng là những nét cong được sắp xếp.” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm bức tường, “Có hàm nghĩa cụ thể gì không?”
Triển Chiêu sờ cằm, hỏi Ngải Hổ, “Khi các cậu xông vào, là trực tiếp vào nơi giam giữ ba người ở đây, không tới chỗ khác đúng không?”
“Không hề.” Ngải Hổ lắc đầu, “Cửa ở trên kia mở, nên bọn em nghĩ kẻ trông coi ở đây đã đào tẩu rồi.”
Triển Chiêu đột nhiên nở nụ cười, kéo Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi bắt sói.”
“Hả?” Bạch Ngọc Đường ngơ ngác bị Triển Chiêu kéo lên xe, mọi người cũng tò mò bám theo; bắt sói gì cơ? Không phải là đã bắt được sói rồi sao? Nhưng cuối cùng tất cả đều ngoan ngoãn theo Triển Chiêu.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Cả đội sóng vai đi vào.
“Tiến sỹ Triển, đội trưởng Bạch.” Người phụ trách chăm sóc các nạn nhân chính là bác sỹ ngoại khoa não nổi tiếng – Chu Liệt.
“Thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.
Chu Liệt lắc đầu, “Nhìn chung, tình trạng của họ không ổn chút nào. Tôi mới chỉ bảo hộ sỹ cho họ tắm rửa và thay quần áo sạch… Trong toàn bộ thời gian đó, bọn họ hoàn toàn không có phản ứng.”
“Thật sao?” Triển Chiêu đẩy cửa phòng bệnh, chờ Bạch Ngọc Đường cùng nhau đi vào.
Trong phòng, quả thật có ba người đờ đẫn ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, giống như đã mất hồn vía cả rồi.
Triển Chiêu đi tới trước mặt từng người, chầm chậm tiến gần, quan sát chừng ba mươi giây, cuối cùng anh dừng lại trước người ngồi trong cùng đang tựa vào cửa sổ, nhìn thật lâu.
Người đó khoảng ba mươi tuổi, cằm lún phún râu, trông không giống người Trung Quốc, nhưng vẫn là người Châu Á.
Mọi người xung quanh đang tò mò nhìn theo hành động của Triển Chiêu, chợt nghe anh lên tiếng, “Vừa rồi ai giúp anh ta tắm rửa? Trên người anh ta có hình xăm đầu sói nào không?” Vừa dứt lời, người trên giường vốn đang ngồi yên không động tĩnh, chợt giật mình nhảy dựng lên, lao thằng về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu bỗng thấy có người túm lấy tay mình, kéo thật mạnh – Bạch Ngọc Đường giật anh lại về sau, tung một cú đá chuẩn xác vào sườn kẻ tấn công.
“Gào….” Người kia gầm lên một tiếng như tiếng sói gào, ngã bịch xuống đất. Nhưng hắn vừa chạm đất, hai người còn lại trên giường cũng đột nhiên lao về phía Triển Chiêu. Tay họ gập cong như vuốt thú, trừng mắt há miệng. Tư thế này đâu chỗ nào giống người đánh người, mà rõ là thú hoang tấn công người.
Triệu Hổ đang định rút súng, lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại. Anh nhanh nhẹn lách vào giữa hai “con thú hoang”, hai tay ôm trọn vai của cả hai. Không đợi chúng quay đầu lại, anh đạp vào khoeo chân chúng, làm cả hai quỳ khuỵu xuống mặt đất. Bạch Ngọc Đường liền túm lấy cánh tay hai người đó, giật mạnh về giữa. Đầu hai tên dộng vào nhau “cốp” một tiếng, chúng ôm mặt ngã xuống đất bất tỉnh.
“Trói chặt họ lại.” Bạch Ngọc Đường ra lệnh.
Một nhóm cảnh sát tiến tới, vắt chéo tay hai “con thú” ra sau lưng, trói chặt từ khuỷu tay trở đi.
“Phải kiểm tra kỹ cho hai người này, có thể họ đã bị ép dùng thuốc liều cao.” Triển Chiêu dặn, “Về kẻ này,” Vừa nói, anh vừa chỉ tên bị Bạch Ngọc Đường đá gãy ít nhất hai khúc xương sườn đang nằm lăn dưới đất, “Chờ cố định xương xong thì bắt về, hắn chính là người phụ trách trông coi người bị bắt giữ.”
Tất cả mọi người nhìn nhau trân trối, không nói nên lời. Có thể bắt hung thủ dễ dàng vậy sao?
“Đây là phương thức chiến đấu đối kháng của riêng đội trưởng à?” Lạc Thiên hỏi Triệu Hổ bên cạnh, “Động tác thật nhanh.”
“Đúng vậy, cho tới bây giờ chưa có kẻ nào không bị hạ sau ba chiêu của anh ấy hết. Cái này gọi là nhanh, mạnh, chuẩn.” Ngải Hổ đắc ý khoe khoang, “Tôi đã từng chống đỡ được tới chiêu thứ ba nha!”
“Được rồi, là cậu lợi hại.” Triệu Hổ xua xua Ngải Hổ, đuổi cậu ta mang kẻ phạm tội về SCI.
“Miêu Nhi, giờ thì lại thêm chuyện gì đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Tự nhiên mọc ra cả người sói nữa là sao?”
“Thì đúng là người sói mà.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Về tôi làm thí nghiệm cho cậu xem.”
~Trở lại SCI, âm thanh đầu tiên họ nghe được là tiếng rống của Công Tôn truyền ra từ phòng pháp y, “Sói từ chỗ nào tới? Lần trước là sáu con lông vàng, lần này lại thêm một con sói pha tạp, các người cho phòng pháp y của tôi là cái gì? Vườn bách thú sao?!”
“Sao Công Tôn lại lên cơn dữ như vậy?” Bạch Ngọc Đường hoảng hồn, “Nhưng mà cái bên huấn luyện cảnh khuyển cũng thật là, sao lại cho sói vào phòng pháp y không biết.”
Triển Chiêu hì hì cười trộm, thì thầm, “Tôi chắc tới tám phần là người ta thấy con sói kia lại nhớ tới anh hai, nên mới tức tới độ gào thét vậy đó.”
Hai người rúc rích cười thầm.
Vào tới văn phòng, việc đầu tiên Triển Chiêu làm là bảo Tưởng Bình chụp lại ảnh của bức tranh, sau đó in lên giấy A4, tiếp theo dùng kéo cắt bỏ những phần trắng trên hình đi. Tất cả mọi người nín thở nhìn theo từng động tác của Triển Chiêu; mà lúc này, Mã Hán và Triệu Hổ cũng từ phòng vệ sinh bước vào, mặt mày tái mét.
“Hai anh sao thế?” Bạch Trì thấy sắc mặt hai người khác thường, nhỏ giọng hỏi, “Không phải lại thấy cái gì không nên thấy trong phòng pháp y chứ?”
Mã Hán xanh mặt quay đi nhìn Triển Chiêu cắt giấy, chỉ có Triệu Hổ thì thầm với Bạch Trì, “Trong phòng pháp y á, Hân Hân dùng kim chỉ khâu mấy khối thi thể đông lạnh lại, bảo là để cho người ta chết toàn thây, thuận tiện ôn tập lại giải phẫu cơ thể người.”
Mọi người chưa kịp hít một hơi, lại nghe Triệu Hổ nói tiếp: “Còn có ghê hơn nữa nhá, Công Tôn đang dùng phần xương đông lạnh còn lại của món sườn xào chua ngọt anh ấy làm đút cho con sói trong lồng ăn…”
Cả hội tưởng tượng cái hình ảnh kinh khủng kia: trong phòng pháp y, Mã Hân tủm tỉm cười dùng kim chỉ khâu thịt người chết, Công Tôn ngồi xổm trước lồng sắt, bón một miếng thịt (lợn) chết cho sói ăn, tất cả không hẹn mà nổi da gà…
Triển Chiêu tỉ mẩn gia công một hồi, cuối cùng cũng cắt bỏ toàn bộ những phần trắng trên trang giấy A4, rồi xếp từng đường cong theo một trình tự nhất định… Trên bàn xuất hiện một hình vẽ.
Mọi người tiến lại nhìn, liền nhận ra từ những đường cong ấy xếp thành một hình đầu sói. Tất cả bối rối nhìn nhau.
“Miêu Nhi… đây là gì?” Bạch Ngọc Đường chợt nhớ ra hình vẽ này rất giống hình xăm trên đùi của người phụ nữ kia, là một con sói trắng lớn, cái đầu toát ra một ánh tà ác khó tả.
“Hình ảnh này cùng những người đột nhiên xuất hiện, thêm cả án phân thây trong trường Cảnh sát nữa, phải chăng có quan hệ với nhau?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười cười, ngồi tựa vào bàn, giải thích cho cả đội, “Mọi người còn nhớ chuyện ‘đứa bé sói’ oanh động một thời không?”
“Có ạ!” Bạch Trì nói, “Là hai chị em, vừa sinh ra đã bị sói cắp đi mất, sói nuôi hai chị em ấy như con. Sau này hai đứa trẻ đã lớn được người cứu, nhưng họ đã nhiễm tập quán của sói, chỉ thích sống như sói thôi.”
Triển Chiêu gật đầu, “Cùng với ‘đứa trẻ sói’, còn có nhiều trường hợp như ‘đứa trẻ báo’ hay ‘đứa bé khỉ’ vân vân… đều là bởi con người có khả năng bắt chước trời sinh, có thể bắt chước mọi thứ xung quanh mình. Hơn nữa, người sống có hành động, biểu cảm, đều là sự phát tiết của cảm xúc. Khi cười là vui vẻ, khi khóc là bi thương… Đương nhiên, loại phát tiết cảm xúc chúng ta cần chú ý nhất chính là loại dễ gây hung án nhất – sự phát tiết của phẫn nộ.”
Mọi người gật đầu hiểu ý, tuy vẫn có điểm rối loạn, nhưng ý chính thì có thể hiểu.
“Một người vào thời điểm quá phẫn nộ nôn nóng, có thể từ bình thường trở nên cuồng bạo. Người phẫn nộ cực độ có thể dễ dàng mất kiềm chế, dễ bị ảnh hưởng,” Triển Chiêu giải thích, “Lấy ví dụ thế này, một người đang trong tình trạng căm phẫn tới mức muốn giết người, nếu anh ta nghĩ tới người thân, bạn bè, anh ta sẽ có thể kiềm chế phần nào. Nhưng nếu chẳng có gì kiềm chế, anh ta sẽ trực tiếp giải quyết đối tượng gây ra sự phẫn nộ ấy. Cho nên, làm ột người ức chế cảm xúc một hai ngày thì còn ổn, còn nếu cứ ngày này qua ngày khác không nhìn thấy một tia hy vọng, trong tiềm thức tự nhiên họ sẽ dùng phương pháp trực tiếp nhất, thật với cảm xúc nhất, mà cũng táo bạo nhất nhằm tự giải cứu bản thân.” Triển Chiêu chỉ bức họa đầu sói kia, “Đây là ám hiệu bằng hình ảnh kích thích sự thay đổi của con người… Là phương pháp ‘thả sói dùng sói, thả chó dùng chó’… Thả kẻ sát nhân cuồng, sẽ tạo ra kẻ sát nhân cuồng thứ hai, mãi mãi không dừng lại!”