Chương 17 : Ngôi mộ Sói
Triệu Tước luôn làm người ta có cảm giác vô cùng kỳ quái, theo lý mà nói, ông ta là một sự tồn tại của tội ác cực độ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ông ta, ai cũng cảm thấy người này cực kỳ trong sạch, tâm hồn đơn giản tốt đẹp.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không biết phải đối mặt với Triệu Tước ra sao, dù sao thì từ khi người này xuất hiện, ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng tới đường đời của bọn họ. Nhìn thấy ông ta cười hì hì bước tới như lúc này, thật sự làm người ta khó giữ được bình tĩnh. Bạch Ngọc Đường quay nhìn Triển Chiêu, quả nhiên thấy anh đã lộ ra cái vẻ mặt đầy chất “mèo” – cảnh giác, đề phòng, nhưng trên tất cả là sự tò mò, muốn tìm hiểu khám phá. Cái này thì con mèo có muốn chối cũng chẳng ai tin, rõ ràng là cậu ta thực sự thấy hứng thú với Triệu Tước mà.
Triệu Tước tiến tới trước mặt hai người, nhìn Triển Chiêu một hồi lại quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi đưa tay bắt tay Âu Dương Xuân.
Âu Dương Xuân rất lễ phép bắt tay lại, “Xin chào, không phải chúng ta đã hẹn sẽ gặp nhau tại Ý sao?”
Triệu Tước khẽ cười với Âu Dương Xuân, “Tôi nhớ bọn họ quá thôi.”
Âu Dương Xuân thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mắt đầy ý hỏi — Nghe nói quan hệ của mấy người không tốt lắm mà?
Triển Chiêu cau mày, nhếch môi, “Đó là còn phải xem theo phương diện nào.”
Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân liếc nhau — Có mùi thuốc súng.
Triệu Tước lại mỉm cười, tiến lại thêm chút nữa, len vào giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng vòng tay khoác cánh tay Bạch Ngọc Đường, vô cùng thân mật hỏi han, “Đã đói bụng chưa? Tôi biết một nhà hàng Pháp rất ngon đấy.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Tước đang níu lấy cánh tay mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc – người này sao lại trẻ như vậy? Thật sự là người đã hơn bốn mươi tuổi sao? Hơn nữa anh không thể không thừa nhận, Triệu Tước trông thật sự rất đẹp, tuy rằng không phải cùng dạng xinh đẹp như con mèo kia…
Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên anh bị Triển Chiêu túm lấy tay lôi sang một bên; con mèo trừng mắt liếc cảnh cáo một cái, sau đó hung hăng trừng Triệu Tước. Triệu Tước bị chọc tới bật cười, vỗ vỗ Âu Dương Xuân, “Đi, tôi mời các cậu một bữa.”
“Ấy, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được.” Âu Dương Xuân còn đang định nói khách khí vài câu, đã bị Triệu Tước lôi đi. Triệu Tước chạy còn không quên nháy mắt khiêu khích Triển Chiêu vài cái, miệng cười tủm tỉm.
Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, thấy con mèo kia cả bộ lông đã xù thẳng đứng lên rồi, đành bất đắc dĩ vỗ nhẹ gáy người ta, nhỏ giọng thì thầm, “Chính là vì cậu vừa bị chọc chút đã xù lông như vậy, nên ông ta mới trêu không biết mệt đó.”
Triển Chiêu mất hứng, nhăn mặt nhăn mũi, cảnh cáo Bạch Ngọc Đường, “Cậu tránh xa ông ta ra một chút, cẩn thận ông ta ám thị, thôi miên cậu chết luôn!”
Bạch Ngọc Đường vòng tay khoác vai Triển Chiêu, cười cười, “Yên tâm, có cậu ở đây cơ mà… Ừ, nói đi cũng phải nói lại, cậu khai ra mau, có phải bình thường cậu vẫn thường xuyên thôi miên tôi, hoặc là ám thị tôi, nên cả ngày đầu óc tôi chỉ toàn là cậu không?”
Triển Chiêu lúc này trên mặt mới lộ ra nét cười. Con chuột bạch này, lời tâm tình mà nói tự nhiên đến vậy… Tâm tình ngay lập tức sáng sủa trở lại.
Triệu Tước đi phía trước quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người, bất đắc dĩ bước chậm lại một chút, đưa quyển sách nãy giờ ông vẫn đọc cho Triển Chiêu.
“Cái gì đây?” Triển Chiêu nhận cuốn sách tới xem, đó là một cuốn tiểu thuyết tiếng Nhật, mang tên “Ngôi mộ Sói”.
“Tại sao lại là sách tiếng Nhật?” Triển Chiêu nhìn một hồi vẫn không hiểu, ngẩng đầu hỏi Triệu Tước, “Tôi nhớ bản gốc là tiếng Anh mà.”
Triệu Tước mỉm cười, liếc Triển Chiêu, “Đổi một ngôn ngữ khác để đọc cũng có cái hay riêng.”
Triển Chiêu nhíu nhíu mi, nhìn Triệu Tước.
“Đổi một ngôn ngữ cũng là thay góc nhìn của một người khác về câu chuyện.” Triệu Tước mỉm cười, “Nhờ thế cùng một lúc cậu có thể thấy được tư tưởng của hai người.”
Triển Chiêu vẫn cau mày, từ chối cho ý kiến về những lời này.
“Là sách gì thế?” Bạch Ngọc Đường hào hứng hỏi Triển Chiêu.
“Là một cuốn tiểu thuyết về chiến tranh thế giới thứ hai.” Triển Chiêu bình thản giảng giải. “Kể về một đội quân nhỏ trong khu tự trị Mông Cổ, tự gọi là Sói. Họ tấn công chống phá một trại tập trung của Đức Quốc xã cũng mang danh Sói.”
“Vậy cuối cùng là con sói nào thắng?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu thản nhiên cười, “Thắng thua có gì đáng nói đâu, là đội quân Mông Cổ thắng. Có điều thiệt hại lớn nhất của chiến tranh nằm ở quá trình; sở dĩ gọi là Ngôi mộ Sói, là bởi vì khi sói đi săn đều cắn cổ họng con mồi, lưu lại vết thương vĩnh viễn không khép, bị nó cắn tức là vĩnh viễn xuống mộ rồi.”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy cuốn sách, huýt sáo, “Nghe có vẻ hay, là ai viết thế?”
“Đây là bản người đời sau đã chỉnh sửa rồi.” Triển Chiêu trả lời, “Giờ đã không còn có thể tìm ra tên tác giả nguyên tác nữa, nghe nói là bút ký về chiến tranh… Đây là chuyện có thật được cải biên.”
Triệu Tước cũng cười cười, nói với sang, “Tiểu thuyết này rất ít người biết tới, loại như thế này cậu cũng đọc sao?”
Triển Chiêu gật đầu, “Tôi thích xem tiểu thuyết của các tác giả vô danh.”
“Vì sao?” Triệu Tước có chút ngạc nhiên.
“Điều đó cho thấy tác giả cuốn sách này không viết vì chính mình.” Triển Chiêu xoa đầu, “Giống như anh hùng vô danh vậy, làm người ta rung động hơn những anh hùng nổi tiếng.”
Triệu Tước gật đầu, lại hỏi, “Vậy cuốn sách kia, đoạn nào cậu có ấn tượng sâu sắc nhất?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng cười, “Là đoạn quyết đấu của đội trưởng đội Sói với quân công của Sói Quốc xã.”
Triệu Tước hài lòng gật đầu, “Ừ, giống tôi.”
Nói xong, hai người tách lẻ ra nói chuyện, thành ra đi hết một đoạn đường, đội hình bốn người đã có sự thay đổi: Triển Chiêu và Triệu Tước đi phía trước, cậu một câu tôi một câu tán gẫu mấy lời kỳ quái, Âu Dương Xuân đi phía sau, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lật lật mấy trang sách, có vẻ như muốn tìm đoạn quyết đấu của hai con Sói kia.
Âu Dương Xuân nghe Triệu Tước và Triển Chiêu nói chuyện, không chen được vào một chữ, mà nghe cũng không hiểu, liền hỏi Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Bọn họ đang nói gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường luôn tay lật trang sách, lơ đãng trả lời, “Là mấy thứ tốt nhất không nên biết làm gì, toàn là những chi tiết người bình thường không thể lý giải được đâu.”
“Chi tiết?” Âu Dương Xuân ngơ ngác vò đầu, rồi lại liếc Bạch Ngọc Đường, “Cậu biết tiếng Nhật sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không biết tí gì.”
“Vậy mà cậu còn đọc?” Âu Dương Xuân càng lúc càng mờ mịt.
“Thì có chữ Hán nữa mà.” Bạch Ngọc Đường chớp mắt. “Đọc rồi đoán đại khái chắc cũng không sai lắm đâu, dù sao cũng biết qua tình tiết rồi.”
= =…. Âu Dương Xuân sáng suốt ngậm miệng, chạy nhanh tới trước mở cửa xe ọi người.
.
Sau khi thưởng thức mỹ vị Pháp của nhà hàng Triệu Tước giới thiệu, bốn người lái xe về biệt thự của Bạch Cẩm Đường, cũng vừa lúc trời sập tối.
Xe vừa vào sân, chợt nghe trên không trung vang lên từng đợt tiếng gió và tiếng cánh quạt. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống sân bay giữa sân. Tiểu Lạc Dương hớn hở chạy tới, ôm cổ Triển Chiêu kêu to, “Chú Triển!”
Triển Chiêu ôm lấy cậu bé, thấy vẻ mặt nó vô cùng hưng phấn, liền hỏi, “Disneyland chơi có vui không?”
“Vui lắm ạ!” Lạc Dương vẫn vô cùng hứng khởi, “Trực thăng rất ngầu nữa!”
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua chiếc trực thăng đen tuyền phía đằng kia, cùng kiểu dáng với chiếc màu trắng thuần Bạch Cẩm Đường tặng mình ngày trước, xem ra anh hai mua không chỉ một cái.
Lạc Dương chào hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, rồi tới Âu Dương Xuân, cuối cùng tò mò ngó Triệu Tước.
Triệu Tước tiến tới, chọc chọc má Lạc Dương, bật cười, “Chào con.”
Lạc Dương ôm cổ Triển Chiêu, khe khẽ thì thầm bên tai anh, “Chú này trông thật giống chú Triệu, có phải là anh chú ấy không?”
Triệu Tước nghe vậy dĩ nhiên là rất sung sướng, không ngờ Triển Chiêu còn nghiêm túc nói với Lạc Dương, “Dương Dương, ông ấy là chú của Triệu Trinh, bằng tuổi bác Bao đấy, con phải gọi là bác Triệu!”
“A?” Lạc Dương giật mình nhìn chằm chằm Triệu Tước, đột nhiên vô cùng lo lắng hỏi Triển Chiêu, “Vậy bác Bao sao lại trông già như vậy, có chuyện gì xảy ra ạ?”
Triệu Tước che miệng cười, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười. Lúc này, Lạc Thiên cũng đã xuống khỏi trực thăng, thấy nhóm Triển Chiêu đã về liền tiến lại, trên tay vẫn còn cầm con chuột Mickey vừa mua cho Dương Dương, nhưng vừa cách mọi người vài bước chân liền khựng lại.
“Ba ơi?” Lạc Dương vẫy vẫy Lạc Thiên, nhưng anh không động đậy. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh ngơ ngác nhìn Triệu Tước, ánh mắt đầy khiếp sợ, còn có chút bối rối.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau đầy nghi hoặc. Bọn họ quen Lạc Thiên đã lâu, cho dù là trong hoàn cảnh đáng sợ thế nào, Lạc Thiên cũng không bao giờ lộ ra biểu cảm kích động, một phần cũng vì anh đã trải qua một quá trình cải tạo đặc biệt về phương diện này.
Triển Chiêu nhìn theo ánh mắt của Lạc Thiên về phía Triệu Tước, thấy ông ta cũng nghiêng đầu xoa cằm, có vẻ như cũng thấy Lạc Thiên khá quen mắt. Nhìn một hồi, đột nhiên ông cau mày, “A… ra là cậu sao.”
Lạc Dương nhìn chăm chăm Lạc Thiên, đột nhiên quay nhìn Triệu Tước, “Ông là người xấu sao? Không được nhìn chằm chằm ba tôi như vậy!”
Triệu Tước giật mình nhìn Lạc Dương, hai người nhìn qua nhìn lại trong chốc lát, rồi đột nhiên Triệu Tước đầy ủy khuất trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, “Đáng ghét, trẻ con thật hung dữ, bắt nạt người lớn!”
Lạc Dương cũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Triệu Tước, sao lại có người lớn nào nhát gan như vậy? Cậu bé ngơ ngác nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu liền thả nó xuống đất. Lạc Dương chạy tới bên người Lạc Thiên, anh bế con lên, cảnh giác nhìn Triệu Tước, vẻ mặt đề phòng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra tình hình khá nghiêm trọng, Bạch Ngọc Đường vừa muốn hỏi, liền bị Triển Chiêu khoát tay chặn lại. Ngay lúc đó, Tiểu Đinh Đại Đinh vừa mới trở về, còn có Triệu Hổ và Mã Hán đi dạo phố về đang chờ ở cửa, ai nấy đều rất vui vẻ hào hứng, nhưng vừa vào sân đã thấy cảnh tượng kỳ dị như thế này. Người nào vừa nhìn thấy Triệu Tước cũng đều ngây ngẩn cả người, liếc nhau một cái, rồi không ai bảo ai liền nâng cao cảnh giác. Tuy rằng họ cũng biết lần này phải hợp tác với Triệu Tước, nhưng ông ta đột nhiên xuất hiện cũng đủ kích thích bản năng của cảnh sát.
Triệu Tước nhìn mọi người xung quanh chăm chăm theo dõi ông, lắc đầu mỉm cười, “Thật là nhiều thú dữ.”
Triển Chiêu nói với Mã Hán, “Đưa Dương Dương vào nhà, những người khác quay về biệt thự đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Mai phải bay tới Ý rồi, gọi điện cho nhóm Bạch Trì, bảo họ đêm nay trở về đây, hoặc trước tám giờ sáng mai phải có mặt!”
Nơi này không thiếu người, nhưng Triển Chiêu chỉ chọn nói với Mã Hán, vì Mã Hán chắc chắn sẽ không cãi lại một lời, hơn nữa Triệu Hổ hay cãi lại nhất lại nghe lời Mã Hán. Tuy rằng trong lòng vẫn thắc mắc, nhưng Mã Hán vẫn ngầm hiểu ý, kéo Triệu Hổ vẻ mặt khó chịu đi theo, rồi tới bên Lạc Thiên, bế Dương Dương đi vào nhà. Những người khác cũng theo đi vào, đôi song sinh vốn muốn hóng chuyện vui, bị Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái cũng ngoan ngoãn lủi mất. Âu Dương Xuân là kẻ thức thời, hơn nữa cũng không muốn quản chuyện riêng của người ta, liền đi theo những người kia vào nhà.
Chờ tất cả mọi người đi rồi, trong sân chỉ còn Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Lạc Thiên và Triệu Tước.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lạc Thiên.
Lạc Thiên nhìn Triệu Tước, nói, “Tôi ở trên đảo đã gặp ông ta.”
Triển Chiêu sửng sốt, giật mình hỏi lại, “Ông ta chính là thiên tài làm cho Allan Poe nổi điên? Cũng là người làm cho ông ta có ý tưởng tạo ra Dương Dương?”
Lạc Thiên gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước ôm gáy, bình thản cười cười, “Tên Allan Poe đó là kẻ ngu ngốc… Cậu và Dương Dương hẳn là chuyện tốt duy nhất mà hắn làm được, phải không?”
“Sự xuất hiện của ông làm mọi vật thí nghiệm khác đều phải chết!” Lạc Thiên đột nhiên cau chặt mày, trên mặt đầy cơn tức giận, làm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy lo lắng, đã lâu rồi không thấy Lạc Thiên tức giận như vậy.
Thế nhưng Triệu Tước lại là kẻ kỳ quái, người ta chán ghét cái gì, ông ta càng không để ý thứ đó. Thấy Lạc Thiên giận, ông ta cũng không sợ chết cười cười, nói một câu đầy thâm ý, “Chính cậu cũng nói đó, bọn họ đều là vật thí nghiệm cả.”
“Ông…” Lạc Thiên cắn răng, lời này của Triệu Tước tuy làm người ta tổn thương, nhưng đều là sự thật… Là vật thí nghiệm mà, có nghĩa là người ta muốn loại bỏ lúc nào cũng được.
Bốn người đang trong thế giằng co, đột nhiên từ đó không xa truyền tới một tiếng nhả hơi trầm trầm.
Mọi người sửng sốt ngẩng đâu, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường tựa vào ban công lầu hai, trên miệng một điếu thuốc lá, nhả ra một ngụm khói, trầm giọng, “Đứng ở cửa làm gì?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi tới kéo Lạc Thiên vào trong. Bạch Cẩm Đường liếc nhìn Triệu Tước một cái, bóp tắt điếu thuốc, thả vào gạt tàn bên cạnh rồi quay người trở về phòng.
Triển Chiêu đột nhiên nghe thấy Triệu Tước bên người khẽ cười một tiếng, anh quay lại nhìn, chỉ thấy Triệu Tước ngẩng đầu, nhìn chăm chăm bóng dáng Bạch Cẩm Đường biến mất nơi cửa phòng, nhẹ nhàng buông một tiếng, “Đã lớn vậy rồi sao…”