S.C.I. Mê Án Tập

Chương 177: Chương 177




Chương 22 : Trò chơi

Du thuyền của Leonard, nói là du thuyền chứ thật ra là một chiếc quân hạm nhỏ, ở trên không chỉ trang bị hỏa tiễn, còn có trực thăng và hệ thống radar (*). Du thuyền từ xa hướng về bến cảng, Leonard hai tay đút túi, đứng ở đầu thuyền, một chân đạp lên thành tàu, lần đầu tiên mới thấy ra dáng trùm xã hội đen một chút.

(*Radio Detection and Ranging – dò tìm và định vị bằng sóng vô tuyến, một hệ thống sử dụng để định vị và đo khoảng cách và lập bản đồ các vật thể như máy bay.)

Du thuyền cập bến, Bạch Cẩm Đường mang theo Công Tôn, toàn bộ nhân SCI cùng với Âu Dương Xuân và Mason chờ lên thuyền. Leonard nhìn quanh một chút, hỏi,“Cậu Miu cưng với em trai xinh đẹp của cậu đâu? Còn Triệu Tước nữa?”

Bạch Cẩm Đường nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Lái thuyền.”

Từ sắc mặt khó coi của Bạch Cẩm Đường, Leonard cũng đoán ra được ít nhiều, phân phó cho Eugene lái thuyền, quay đầu lại hỏi, “Rốt cuộc thì chuyện gì vậy?”

Bạch Cẩm Đường đưa bản đồ vệ tinh cho Leonard nhìn qua, Leonard quan sát hai căn cứ trên hòn đảo nhỏ, đột nhiên mỉm cười, “Thì ra là vậy.”

“Chỗ này.” Bạch Cẩm Đường chỉ cái căn cứ trên đảo Ustica, “Cứu Ngọc Đường ra rồi thì tôi sẽ san bằng nó, mặc xác những chuyện khác.” Nói xong, mang theo Công Tôn tiến vào khoang thuyền. Tưởng Bình ở trong phòng sắp xếp các thiết bị vi tính, nối hệ thống radar. Các nhân viên SCI sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, ai nấy đều có bộ dạng đằng đằng sát khí muốn báo thù. Leonard cũng hơi ngây người, nhìn Eugene, “Em trai Bạch bị bắt?”

Eugene cũng có chút giật mình, sờ sờ cằm, “Ai có thể bắt được tiểu lão hổ kia chứ? Cậu ta có thể làm gãy một cái xương sườn của tôi đó!”

Tầm mắt lúc này của Leonard lại rơi vào trên người đang đứng bên cạnh Bạch Cẩm Đường – Công Tôn, híp mắt nhìn trong chốc lát, mở miệng tán thưởng: “Mỹ nhân!”

Vừa dứt lời thì bị Bạch Cẩm Đường trừng mắt, Leonard bĩu môi nhìn Eugene, “Chính là cậu ta?”

Eugene gật đầu, “Đúng như anh nói, quả là rất đẹp. Chuẩn đông phương mỹ nhân ấy!”

Leonard tỏ vẻ đồng tình. Lúc này, Công Tôn chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc hắn một cái, nhếch mép cười, “Xương sọ của cậu rất cân xứng, nhưng mà xương chậu lại hơi lệch, có phải từng bị đả thương không?”

Leonard và Eugene há hốc miệng, chết đứng mất nửa ngày, sau đó xoay người đi vào khoang điều khiển… Quả nhiên… yêu nghiệt!

Ở đầu bên kia, Triển Chiêu, Triệu Tước, Triệu Trinh, Bạch Trì, Lạc Thiên và cặp song sinh ngồi trên trực thăng riêng của Bạch Cẩm Đường lặng lẽ đáp xuống đảo Ustica. Lẽ ra chỉ có Triệu Trinh, Lạc Thiên và cặp song sinh tới đó, nhưng Triển Chiêu một mực đòi đi. Kể từ khi Bạch Ngọc Đường bị bắt đi, sắc mặt Triển Chiêu trở nên đáng sợ khó tả, căn bản không phải là vị tiến sỹ Triển luôn ôn hòa nở nụ cười của thường trực, sự tàn độc trong mắt lúc bấy giờ buộc người ta không dám phản bác bất kỳ quyết định nào mà anh đưa ra. Bạch Trì và Triệu Tước cũng nhất nhất muốn theo nên cũng cùng đi.

Sau khi đáp cánh, mọi người lặng lẽ lái xe tiến vào khu vực phía nam, ẩn trú tại một khu biệt thự trong núi. Chỗ này thuộc về một tỷ phú trên đảo, người đó là bạn tốt của Bạch Cẩm Đường nên đã cho họ mượn, hơn nữa còn bảo đảm hành tung của mọi người sẽ không bị phát hiện. Theo những gì vị tỷ phú kia được biết, ở vùng núi phía nam, dọc ven biển vùng núi, có một cứ điểm buôn lậu, không biết ông chủ của chúng là ai, rất bí ẩn.

Nhóm người Triển Chiêu sau khi thu dọn đồ đạc xong thì liền liên lạc với Bạch Cẩm Đường… Nhóm Bạch Cẩm Đường cũng đã dừng lại trên mặt biển cách phía nam đảo Ustica không xa, căn cứ điểm kia đã nằm gọn trong tầm bắn của họ, chỉ cần chờ cứu Bạch Ngọc Đường xong thì sẽ nã pháo san bằng nó.

“Kế tiếp làm gì đây?” Triệu Trinh hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu im lặng một hồi mới đáp, “Chia làm hai đường lẻn vào cứu.”

“Tôi và Lạc Thiên sẽ chịu trách nhiệm cứu người.” Triệu Trinh nói.

Cặp song sinh hỏi, “Vậy còn bọn tôi?”

Triển Chiêu phân công, “Hai người cùng Bạch Trì ở ngoài làm tiếp ứng.”

“Vậy còn cậu?” Triệu Tước cảm thấy rất thú vị, hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu xoay mặt nhìn Triệu Tước, “Tôi đi gặp kẻ kia.”

“Kẻ nào?” Triệu Tước thoáng giật mình, lại hỏi, “Cậu đã biết người bắt Bạch Ngọc Đường là ai rồi à?”

Triển Chiêu im lặng một hồi, nhìn Triệu Tước, rồi cười, “Chú có muốn đi cùng không?”

Triệu Tước ngơ ngác nhìn Triển Chiêu, “Đi làm chi?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Đi thưởng ngoạn một trò chơi, rất thú vị đấy.”

Triệu Tước nhìn Triển Chiêu, có chút hưng phấn lại hỏi, “Vậy cậu cũng chơi chung với tôi chứ?”

Triển Chiêu gật đầu, thản nhiên, “Được, lần này bảo đảm sẽ cho chú chơi đã ghiền.”

Bạch Trì có chút lo lắng, lại thấy Triệu Trinh nhẹ nhàng khoát khoát tay với mình, ý bảo cậu đừng nên xen vào. Mọi người chuẩn bị một chút rồi nhanh chóng chia làm hai đường chạy tới căn cứ phía nam.



Bạch ngọc Đường nằm trên giường một lát rồi đứng lên, trên tay vẫn đeo còng điện tử, quanh hông quấn một sợi xích rất dài móc với giường, có thể tha đi khá xa; Bạch Ngọc Đường cảm thấy hơi buồn cười, cái sợi xích như vậy thì có tác dụng gì chứ?

Xuống giường, nhìn xung quanh một chút, Bạch Ngọc Đường đi tới bức tường kính. Trước tường kính có lan can, trước đây hẳn là một cái ban công, sau này bị đặt thêm một tấm kính thủy tinh siêu dày để trở thành bức tường ngăn cách. Lúc này trời đã quá trưa, thời tiết sáng sủa, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi trên mặt biển, màu nước xanh ngọc bích lấp lánh phản quang một tầng vàng óng, những con hải âu vừa kêu vừa bay qua mặt biển. Bạch Ngọc Đường nhìn mặt biển yên ả, khẽ cau mày, dựa vào bản lĩnh của Miêu Nhi, cậu ấy hẳn đã đoán được kế hoạch của hắn. Với đầu óc của Triển Chiêu, chắc chắn sẽ biết được có người giở trò, châm lửa cho ba phía hỗn chiến, mà dựa vào tác phong này, muốn đoán được người giở trò chính là Ben cũng chẳng khó khăn gì. Thế nhưng, Bạch Ngọc Đường vẫn không khỏi lo lắng, dựa theo tính cách của Triển Chiêu, lần này không chừng sẽ mạo hiểm đến đây… Mà nếu đã tới thì sẽ tuyệt đối không chỉ cứu mình ra ngoài đơn giản như vậy, Ben rất có thể sẽ bị Triển Chiêu vờn tới chết… Huống chi còn có một người e sợ thiên hạ không đủ loạn như Triệu Tước.

Ben bưng thức ăn nước uống vào, thầm nghĩ Bạch Ngọc Đường có lẽ đã dậy. Nói như thế nào đây, tâm tình hiện giờ của hắn giống như là đã chiếm được thứ mà mình hằng mơ ước bấy lâu nhưng thứ trân bảo ấy lại không hề biết nghe lời, không khỏi bị chọc tức, nhưng lại kiềm không được mà phải tới đây xem thử.

Cửa phòng khép hờ, sợi dây xích quanh hông của Bạch Ngọc Đường căn bản sẽ khiến anh không cách nào rời khỏi căn phòng, vì vậy cửa không cần phải khóa. Hơn nữa, đối với kẻ giam giữ Bạch Ngọc Đường mà nói, để cửa mở xem chừng còn chắc ăn hơn, nếu đóng lại thì khi mở cửa ra sẽ chẳng biết sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao đó cũng là một con hổ cực kỳ hung hãn.

Ben định đẩy cửa đi vào, nhưng khựng lại, hắn ngơ ngác đứng ở cửa phòng, nhìn vào bên trong. Bạch Ngọc Đường ở bên cửa sổ, áo sơ mi màu trắng tinh khôi, quần jean cùng một sắc trắng, nghiêng người tựa vào bức tường thủy tinh, lẳng lặng ngắm nhìn biển. Ánh nắng vàng óng xuyên qua lớp thủy tinh chiếu vào, rọi sáng con người anh, quang ảnh quanh thân cùng khuôn mặt hoàn mỹ kết hợp với vóc dáng gợi cảm, cả mái tóc màu đen tuyền cũng bởi vì nắng mà phản chiếu những ánh vàng rực rỡ đến mê hồn. Khoảnh khắc ấy, trên khuôn mặt đẹp đến chói lòa đó lại phảng phất một vẻ sầu lo, đôi con ngươi màu hổ phách phản chiếu cả một đại dương lấp lánh ánh bạc.

Ben ngắm nhìn không biết chán, nhớ lại hai năm trước…

Khi đó, vì vụ án hắn phụ trách phải hợp tác với một cảnh sát đến từ Trung Quốc; sau khi xem qua tư liệu, hắn biết được chàng trai này tên là Bạch Ngọc Đường, là tổng đội trưởng của đội cảnh sát, chỉ mới hơn đôi mươi, cha là cựu lãnh đạo cấp cao trong giới cảnh sát, hiện tại là quan to trong quân đội, anh trai là doanh nhân thành đạt đứng hàng nhất nhì thế giới. Khinh thường ném tư liệu qua một bên, Ben cho rằng cậu chàng này chắc chắn là một công tử dựa vào quan hệ gia đình mà cao cao tại thượng, không có năng lực gì. Bởi thế hắn cứ đi làm công việc khác, giờ hẹn là hai giờ chiều, đến khi Ben làm xong việc thì đã sắp bốn giờ.

Đẩy cánh cửa văn phòng ra, đập vào mắt hắn là một người trẻ tuổi mặc đồ trắng đang bưng tách hồng trà, tựa vào bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Ánh tà dương màu vàng chiếu vào người anh, cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều hoàn mỹ đến mức Ben chưa từng thấy bao giờ. Năm ấy, thanh niên kia quay đầu nhìn hắn một cái, nâng tách hồng trà uống một ngụm, cũng không mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ vô cùng hiếm gặp, gợi Ben liên tưởng đến một loài động vật họ mèo đầy kiêu hãnh – báo. Nháy mắt như bị điện giật, Ben bất giác cảm thấy lo lắng, không rõ vì sao lại có một người như vậy trong văn phòng của mình.

“Cậu là…” Ben đi vào văn phòng, hỏi người nọ, quan sát kỹ lưỡng, cái loại anh tuấn đến bức người thế này thật sự là làm người khác không thể lảng tránh, hắn cảm nhận được bản thân đột nhiên lại bắt đầu nói năng lộn xộn.

Người nọ đánh giá Ben một chút, tay cầm lấy phần tư liệu bị Ben tùy tiện vứt trên bàn, thản nhiên đáp, “Bạch Ngọc Đường.”

Tuy chuyện trôi qua đã lâu, nhưng Ben thường xuyên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, kể từ lúc bắt đầu, hắn đã biết rằng mình đã trúng phải chất độc ma mị của người này, trong đầu hắn lúc nào cũng tràn ngập nhớ nhung và dục vọng. Lần hợp tác đó chỉ có mười ngày ngắn ngủi, Ben tận lực muốn tìm hiểu rõ Bạch Ngọc Đường, nhưng trừ những lúc phá án, Bạch Ngọc Đường hầu như không hề tốn hơi trò chuyện cùng hắn. Nhưng Ben rất lưu ý nhất cử nhất động của anh, bên cạnh bề ngoài xuất chúng còn có thân thủ lợi hại tới mức khó tin, đầu óc cực thông minh, tính cách rất kỳ lạ… Lãnh ngạo nhưng không khiến người khác chán ghét, hoàn mỹ không một tỳ vết. Dần dần, Ben phát hiện, mỗi ngày Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ nói chuyện điện thoại trong khoảng một tiếng, có lúc là anh gọi đi, có lúc là người kia gọi đến. Lần đầu tiên Ben thấy được vẻ mặt dịu dàng chưa từng trưng ra với bất kỳ ai khác của Bạch Ngọc Đường khi gọi người ở đầu kia – “Mèo.”

Những chuyện mà bọn họ nói với nhau có nội dung cực kỳ vớ vẩn, ban đầu là ăn cái gì, khí trời như thế nào, làm những chuyện gì, tiếp theo sẽ chẳng biết vì đâu mà một cuộc đấu võ mồm nho nhỏ chắc chắn sẽ xảy ra, cuối cùng thì sẽ chuyển đến một đề tài mà một trong hai người họ thấy hứng thú, mà cuối cùng hơn nữa thì… có vẻ như chỉ tới khi bị một việc gì đó cắt ngang thì cuộc gọi mới ngừng lại… Chỉ là vào khoảnh khắc cúp điện thoại, trong đáy mắt của người đó sẽ trào ra một thứ tình cảm không nỡ buông rời. Ben biết, người kia tất nhiên chính là người tình của Bạch Ngọc Đường, một người mà anh rất yêu, rất, rất yêu.

Đồng tính luyến ái là một vấn đề mà nhận thức của mỗi người mỗi khác. Ben nghĩ người châu Á hẳn là sẽ bảo thủ một chút, vì thế nên chỉ nghĩ rồi thôi, dù sao thì một người như vậy, không phải là người mà hắn có thể nhúng chàm. Nhưng mà… Sau khi để tâm chú ý tới Bạch Ngọc Đường hơn, Ben phát hiện, người anh yêu là một người đàn ông, người đó tên là Triển Chiêu… Cũng ưu tú như Bạch Ngọc Đường, hai người đứng chung một chỗ, ngay cả khí tiết tinh hoa đều vô cùng hòa hợp, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ —— xứng đôi.

Nhiều năm cực khổ tiến hành hết thảy mọi việc, vốn dĩ hắn muốn đạt tới một đẳng cấp khác, hi vọng có thể nắm giữ quyền lực, đến khi đạt được quyền lực nhất định, hắn bắt đầu nghĩ phải chiếm cho bằng được cái người mà hắn ngay cả nằm mơ cũng muốn lấy. Thế sự thật khó lường, con người vốn dĩ xa vời vợi, không với tới được, ấy vậy mà bây giờ lại ở ngay trước mắt, bị giam cầm ở chính ngục tù mà hắn thiết kế cho người đó.

Bạch Ngọc Đường sớm đã thấy Ben đang đứng ở cửa, ngây ngẩn nhìn mình hệt như một tên đần. Ban đầu, anh cũng không buồn để ý tới hắn, nhưng Ben coi bộ sẽ cứ vậy mãi nên cuối cùng Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mà cúi đầu tằng hắng.

“À…” Ben giật mình, mang thức ăn tới, hỏi, “Có đói bụng không? Ăn một chút đi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn đặt thức ăn xuống xong, quay đầu tiếp tục ngắm biểm, trong lòng tính toán, bằng tốc độ của Triển Chiêu, trễ nhất là khuya hôm nay sẽ có hành động. Lúc anh hôn mê, dường như cũng không bị Ben chuốc thuốc. Từ giờ đến lúc cứu viện tới, tốt nhất là không nên chấp nhận bất kỳ thức ăn hay nước uống gì.

Ben thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn ngắm biển, liền hỏi, “Không đói bụng sao? Tôi không bỏ gì vào trong đâu.”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nhướn mi, điều chỉnh lại tư thế một chút, vẫn đứng bên tường kính, tiếp tục suy nghĩ.

Ben ở cạnh giường, thấy hai tay của Bạch Ngọc Đường bị khóa lại, sợi xích gắn với đầu giường kéo dài ra, xiềng quanh hông anh, có chút bất đắc dĩ, “Tôi cũng không muốn xích cậu lại thế này.”

Bạch Ngọc Đường không muốn lảm nhảm dông dài với hắn. Mới vừa rồi, anh bắt được một điểm trắng trên mặt biển, nó lóe chớp mấy lần, có một quy luật nhất định… Đã trải qua khóa huấn luyện phi công đặc thù, thế nên Bạch Ngọc Đường biết, đó là tín hiệu báo cho anh chờ cứu viện, trong lòng khẽ động —— Chẳng lẽ cứu viện đã tới?

Đang nghĩ ngợi thì cảm thấy Ben đi tới bên mình, Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Ben chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Bạch Ngọc Đường, thấp giọng hỏi, “Bạch, cậu nặng bao nhiêu ký?”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhìn Ben y như nhìn người ngoài hành tinh, không hiểu mắc gì mà hắn lại đi hỏi vụ này.

“Tôi cảm thấy…” Ben vươn tay, túm lấy sợi xích quanh hông anh, thì thào, “Dường như tôi có thể thật nhẹ nhàng mà bế cậu lên.”

Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt dành cho kẻ tâm thần để nhìn Ben, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Vậy nhưng Ben lại tiến gần thêm một bước, hai tay đặt lên eo của anh, ôm lấy anh từ phía sau rồi hỏi, “Lúc cậu và Triển Chiêu ở chung một chỗ, có phải cậu là người chủ động không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn bản mặt Ben gần trong gang tấc, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.

“Một người hoàn mỹ như cậu đâu cần phải chủ động đi yêu người khác, có muốn thử cảm giác được yêu hay không?” Ben ghé sát vào hỏi.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người trong chốc lát mới hiểu được ý Ben là gì, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, lắc đầu nở nụ cười châm biếm.

Ben bị nụ cười của Bạch Ngọc Đường mê hoặc, nhưng thấy được trong đôi mắt cười xuất hiện một tia trào phúng, liền nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường cười xong, nhấc hai tay bị khóa lên, dùng một đầu ngón tay đẩy Ben ra xa một chút, lạnh lùng nói, “Anh có biết là, con mèo kia đến bây giờ bị tôi hôn vẫn còn đỏ mặt?”

Ben nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy anh khinh khỉnh cười lạnh, “Tôi có bệnh sợ bẩn, chỉ thích những thứ sạch sẽ. Trên đời này trừ Triển Chiêu ra, ai đụng vào tôi cũng làm tôi buồn nôn.”

Ben thoáng giật mình, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, cắn răng nói, “Thật sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.