S.C.I. Mê Án Tập

Chương 193: Chương 193




Chương 6 : Thì ra là thế

Bạch Ngọc Đường theo nam sinh cao to kia ra khỏi căn tin, vừa rời cửa vài bước, liền kêu một tiếng, “Cậu kia, chờ một chút.”

Nam sinh này quay lại, thấy Bạch Ngọc Đường đuổi theo tới đây, có chút giật mình liền tiếp tục cúi đầu bước đi, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu có biết Lữ Tề không?” .

“Không biết.” nam sinh đó đáp nhát gừng rồi rảo bước nhanh hơn, Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vai hắn.

Nam sinh này muốn né ra, thế nhưng tránh mấy lần cũng không thể thoát ra được, có chút giật mình quay đầu lại liếc Ngọc Đường, trong mắt có một tia kinh hoảng. Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt nam sinh đó hỏi, “Cậu có quen biết Lưu Mai không?” .

Tuy rằng lúc này sắc trời đã tối, thế nhưng đèn trong vườn trường cũng đủ sáng, để Bạch Ngọc Đường nhận ra được biểu tình biến hóa trong nháy mắt của nam sinh kia… Trong lòng hiểu rõ, nam sinh này có quen Lưu Mai. .

“Không liên quan đến anh!” Nam sinh đó nhíu mày, liếc bàn tay Ngọc Đường đặt ở trên vai, “Anh buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí!”

Bạch Ngọc Đường cười cười lắc đầu, “Cậu có nghĩ Lưu Mai là tự sát không?” .

“…” Biểu tình chấn động của hắn làm Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch môi . .

“Anh là ai?” Nam sinh này nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường. .

“Cậu nghĩ xem?” Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc. .

“Tôi không biết.” Nam sinh nọ lắc đầu, “Anh muốn thế nào?” .

“Không có gì, chỉ là muốn nghe được một ít tin tức về Lữ Tề cùng Lưu Mai.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói, “Cậu chắc chắn biết tôi đang nói gì.”

“Tôi biết anh là ai rồi.” Nam sinh cúi đầu, tựa hồ có chút bối rối, rồi ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Lưu Mai không phải tôi giết.”

Bạch Ngọc Đường thoáng sửng sốt, nhíu mày nhìn nam sinh nọ, “Cậu vì sao nghĩ tôi đang hoài nghi cậu giết Lưu Mai?”

Ánh mắt nam sinh có chút lóe sáng, đúng lúc này, đột nhiên cách đó không xa có một nam sinh khác đang vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô, “Dương Phàm!”

Bạch Ngọc Đường cùng nam sinh này đều giương mắt nhìn qua, thì ra nam sinh kia chính là người ở hồ nước lúc nãy, Lữ Tề.

Lữ Tề vừa chạy tới chuyện thứ nhất làm chính là vươn tay kéo nam sinh cao to tên Dương Phàm kia qua một bên, vẻ mặt lo lắng hướng Bạch Ngọc Đường nói, “Cùng cậu ấy không quan hệ!” .

Hành động của Lữ Tề làm Bạch Ngọc Đường giật mình, ngực mơ hồ có chút suy nghĩ. .

“A…” Phía sau truyền đến một thanh âm, “Thì ra là thế.” .

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thì thấy Triển Chiêu đang đứng ở cách đó không xa, vuốt cằm mỉm cười đánh giá hai người nam sinh.

Sau đó, bốn người tìm một nơi tương đối an tĩnh nói chuyện, thế nhưng trong đây thật khó để tìm một nơi như vậy. Cuối cùng, bất đắc dĩ, bốn người họ không thể làm gì khác hơn là ra cổng trường, chui vào xe của Bạch Ngọc Đường . .

“Hai ngươi là tình nhân?” Triển Chiêu nhoài người lên lưng ghế trước nhìn hai người nam sinh . .

Lữ Tề cùng Dương Phàm nhìn nhau, gật đầu. .

“Vậy Lưu Mai là sao?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cả hai, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” .

Dương Phàm nhìn Lữ Tề một chút, rồi đưa tay ra nắm lấy tay cậu, Lữ Tề gật đầu nói, “Sự tình là như vầy… Chúng tôi kỳ thực tại quen nhau từ khi học cao trung, cho nên đã cố gắng để được vào cùng một trường đại học.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau —— quả là hai đứa nhỏ vô tư a

“Lúc học đại học, chúng tôi luôn cẩn thận khi gặp gỡ nhau, cố gắng để không bị ai phát hiện.” Lữ Tề nói tiếp, “… Luôn luôn lén lút chính là rất thống khổ, nhưng nếu nói ra, có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn tôi, Dương Phàm là đội trưởng đội bóng rổ, tôi là chủ tịch hội sinh viên, chúng tôi thầm nghĩ thôi thì cố sống qua bốn năm này, chờ khi chúng tôi đều độc lập là có thể chân chính ở cùng nhau rồi.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lại nhìn nhau, suy nghĩ một chút, rất tốt —— thành thật hơn nhiều rồi . .

“Đều là do tôi không tốt …” Dương Phàm thở dài, “Lễ tình nhân năm ngoái, tôi uống hơi nhiều rượu, rồi lôi kéo Tề đi vào cánh rừng đó, bởi vì nơi đó có truyền đi truyện ma quái, nên cũng không có ai qua lại… Tôi mượn rượu giả điên, cùng Tề làm loại chuyện kia.”

“Nga~~…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghe chăm chú . .

Lữ Tề cùng Dương Phàm vốn đang rất khẩn trương, bất quá phát hiện Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hề có thần tình khinh miệt hay coi thường nào, dần dần thả lỏng một chút. .

“Chúng tôi không thể ngờ, ngày đó Lưu Mai cũng ở trong rừng.” Dương Phàm nói, “Lưu Mai thích Tề, theo đuổi cậu ấy thật lâu, thế nhưng Tề cũng không để ý cô ta, cô ta liền theo dõi vài lần, thì phát hiện ra bí mật của chúng tôi… Cho nên cố ý đi theo chúng tôi, còn chụp hình lại.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chớp mắt, nga ~~.

“Sau đó, Lưu Mai cầm ảnh chụp áp chế tôi cùng cô ta hẹn hò.” Lữ Tề ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói, “Tôi cùng Dương Phàm thương lượng một chút, quyết định trước hết cứ làm theo… Tôi kỳ thực rất ghét cô ta, cho nên những lúc đi học đều tắt máy, bình thường trừ phi cô ta đến gặp tôi, không thì tôi đều tận lực tránh xa. .

“Cho nên vào ngày đó, cô ấy gọi điện nhưng không gặp được cậu?” Bạch Ngọc Đường hỏi. .

“Phải.” Lữ Tề gật đầu, “Khi nghe được cô ta chết đuối, tôi cũng mơ hồ, tưởng là Dương Phàm làm …”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, Dương Phàm quả thật là có động cơ . .

“Mặt khác, tôi cũng cảm thấy rất tiếc cho cô ấy, cô ấy chỉ là cố níu kéo chuyện không tưởng.” Lữ Tề bất đắc dĩ nói, “Thế nhưng tôi nhiều lần khuyên giải cô ấy, cô ấy đều không thèm nghe.”

“Chuyện này còn có ai biết không?” Triển Chiêu hỏi

Dương Phàm cùng Lữ Tề nhìn nhau, rồi lắc đầu. .

“Vậy … ảnh chụp thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sau có lấy lại không?” .

Lữ Tề gật đầu, “Ách đại thúc giúp chúng tôi tiêu hủy rồi.” .

“Ách đại thúc?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời hỏi. .

Lữ Tề gật đầu, “Cho nên tôi mới nói ông ấy là người tốt.” .

“Ông ấy làm sao giúp cậu lấy về?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nói cụ thể hơn một chút.” .

Lữ Tề cùng Dương Phàm nhìn nhau, Lữ Tề nói, “Tôi sau khi biết Lưu Mai chết đuối, thì rất sợ mọi người tìm được ảnh chụp này … Lưu Mai mỗi lần hẹn tôi ra ngoài, đều mang theo ảnh chụp này, tôi nếu không làm theo ý của cô ta, cô ta sẽ đem ảnh này ra áp chế tôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, kiểu con gái này cũng có chút quá phận . .

“Tôi lo lắng giảng viên bọn họ từ trên người cô ta tìm được ảnh chụp, cho nên tôi đi theo xem… Thế nhưng phát hiện túi của cô ta không có ở đó.” Lữ Tề nói, “Tôi nghĩ có phải cô ta vứt vào trong rừng không, liền đi tìm, sau đó Ách đại thúc tìm được tôi, trên tay ông ấy cầm một xấp ảnh chụp, còn có một thẻ SD, chính là trong máy ảnh kĩ thuật số của Lưu Mai.” .

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng nghe vùng xung quanh lông mày càng nhăn lại, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Này chính là những tấm ảnh Lưu Mai chụp?”

“Đúng vậu.” Lữ Tề gật đầu, “Bởi vì máy tính trong phòng ký túc xá lý là dùng chung, nên Lưu Mai cũng không lấy ảnh ra, chỉ đem lưu vào thẻ SD, ngoài ra có in ra vài tấm.” .

“Cậu có bao giờ hoài nghi …” Triển Chiêu hỏi, “Ách đại thúc vì sao lại có được những thứ kia?”

Lữ Tề sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi, “Các anh nghi ngờ Ách đại thúc cùng cái chết của Lưu Mai có liên quan a?” .

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Theo ý tôi, chuyện này rất khả nghi a.”

“Sẽ không.” Dương Phàm nói, “Ách đại thúc là người tốt.”

“Các cậu vẫn nói ông ta là người tốt, có cái gì khác để chứng minh không?” Triển Chiêu hỏi, “Hơn nữa, ông ta thế nào lại có ảnh chụp, các cậu không có hỏi sao?”

Lữ Tề gật đầu, “Ách đại thúc ở trong rừng, lúc trước những lần chúng tôi nhịn không được đều đi vào rừng thân thiết một chút, người trước hết phát hiện ra chúng tôi chính là ông ấy.” .

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ông ta phản ứng thế nào?”

“Lúc ông ấy cùng chúng tôi nói chuyện, đều là dùng tay đánh chữ.” Dương Phàm nói, “Ông ấy nói với chúng tôi, ở đây có khả năng sẽ bị người khác phát hiện, lần sau nên vào sâu bên trong một chút, tương đối bí mật, nếu như ông ấy ở đó, sẽ giúp chúng tôi canh chừng.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều sửng sốt… Thật nhiệt tình!

“Túi của Lưu Mai, là ông ấy trộm được.” Lữ Tề nói. .

“Trộm? !” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, nhìn hai người. .

“Lúc tôi cùng Lưu Mai hẹn hò bị ông ấy thấy, ông ấy rất tức giận hỏi tôi, vì sao lại phản bội Dương Phàm đi hẹn hò cùng nữ sinh.” Lữ Tề nói, “Tôi đem toàn bộ sự tình kể với ông ấy, ông ấy đã nói, khi nào tôi rảnh hãy đưa Lưu Mai vào rừng hẹn hò, ông ấy sẽ tìm cơ hội giúp tôi đem ảnh chụp trộm về.” .

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu vừa nói, Ách đại thúc này ở trong rừng?” .

“Vâng, đúng!” Lữ Tề nói, “Ông ấy ở trong ký túc xá ma quái đó”.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều thấy kỳ quái, Lữ Tề lại nói, “Hai vị cảnh sát… Thực sự không phải Dương Phàm giết người đâu!”

Triển Chiêu cười cười, hỏi Dương Phàm, “Cậu là nhận được tin nhắn từ Lữ Tề, rằng có cảnh sát đến tra án tử, sau đó tại căn tin thấy hai người bọn tôi đến hỏi thăm, nên cố ý ngồi bên cạnh chúng tôi để nghe ngóng phải không?” .

Dương Phàm gật đầu. .

“Nói cách khác, cậu cười là cười Lưu Mai chứ không phải Lữ Tề.” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Cậu hẳn là rất hận Lưu Mai?”

Dương Phàm nhìn Lữ Tề một chút rồi gật đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi rất hận cô ta, nói thật, biết cô ta đã chết, tôi thực sự rất cao hứng, tôi chịu không nổi cô ta luôn luôn kề cận Tề … Thế nhưng tôi không giết cô ta, nếu như giết người, mặc kệ có bị phát hiện hay không, tôi cùng Tề đời này đều không có khả năng ở cùng nhau, tôi sao có thể ngốc nghếch đến vậy!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi hiểu được, còn có cái gì có khả năng là đầu mối không?” .

Lữ Tề suy nghĩ một chút, nói, “Lưu Mai người này rất cổ quái, nữ sinh bình thường đều rất nhát, không bao giờ dám đi vào cái loại nhà ma vân vân, thế nhưng cô ta đặc biệt thích những thứ quái dị, đọc sách xem phim cũng rất quái đản, lại đặc biệt thích xem phim kịnh dị. Cô ta với bạn cùng phòng cũng không giao lưu gì nhiều, cũng không thấy cô ta có người bạn gái nào, chuyện trong nhà càng ít thấy nhắc tới.” .

“Tôi biết rồi.” Bạch Ngọc Đường nói với hai người, “Hai ngươi sớm trở về một chút, sau đó đừng đến cánh rừng kia nữa, nếucó muốn làm gì, thì cứ ở nhà mà làm.”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Triển Chiêu quay qua liếc một cái thật sắc . .

“Anh cảnh sát …” Dương Phàm hướng Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nói, “Các anh có thể hay không, đừng đem việc này nói ra, tôi thì không sao, thế nhưng Tề, cậu ấy còn muốn học lên cao học, tôi không muốn làm hỏng tiền đồ của cậy ấy.” .

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người xuống xe, Lữ Tề hỏi, “Tôi sáng mai có cần tới cảnh cục nữa không?” .

“Cậu nếu như nhớ tới cái gì, cứ gọi điện thoại cho chúng tôi là được.” Triển Chiêu nói. .

“Vâng.” Hai người cùng nhau trở về. .

“Chờ một chút.” Bạch Ngọc Đường mở cửa xuống xe, vẫy vẫy hai người họ. Hai người liếc nhau rồi đi tới gần Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đối bọn họ thấp giọng nói nói mấy câu, hai người trên mặt có chút xấu hổ, sau đó gật đầu, xoay người rời đi.

“Cậu nói gì với bọn họ thế?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường. .

“Chỉ là dạy bọn họ vài biện pháp để sau này vạn nhất phát sinh chuyện tương tự thì biết cách giải quyết thôi.” Bạch Ngọc Đường cười cười.

“Nga?” Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú, “Biện pháp gì?” .

“Cậu đoán xem.” Bạch Ngọc Đường cười, “Cậu không phải là thiên tài sao?” .

Triển Chiêu nheo mắt, nghiêm túc hỏi, “Tiểu Bạch, nếu như chuyện này hồi đại học xảy ra với chúng ta, cậu sẽ thế nào?”

“A…” Bạch Ngọc Đường cười cười, nhìn Triển Chiêu, “Sao cậu biết chưa từng phát sinh qua?” .

“Hả?” Triển Chiêu giật mình, “Cậu nói cái gì?”

Bạch Ngọc Đường khởi động xe, “Miêu Nhi, quay về cảnh cục hay về nhà?” .

“Chờ một chút, cậu nói rõ ràng cho tôi!” Triển Chiêu nắm áo Bạch Ngọc Đường, ” ‘sao cậu biết chưa từng phát sinh qua’ là có ý gì? ! Trước đây đã từng phát sinh sao? Tôi thế nào không biết! Thời đại học của chúng ta không phải là chưa từng bị lộ ra sao? !”

“Bằng không quay về cảnh cục đi, tôi muốn tra chút tư liệu.” Bạch Ngọc Đường nói lảng sang chuyện khác. .

“Chuột bạch, cậu có nói hay không!” Triển Chiêu dùng sức kéo áo Bạch Ngọc Đường! “Không nói tôi sẽ liều mạng với cậu!”

“Không nói, cậu đoán xem!” .

“Nói!” .

“Không nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.