S.C.I. Mê Án Tập

Chương 205: Chương 205




Chương 18 : Tình tiết xen giữa (tiếp theo)

Mọi người được ăn ngon tâm tình trở nên thoải mái, Công Tôn nghiễm nhiên trở thành đứa con được Bạch ma ma sủng ái nhất trong nhà, cứ mở miệng ra là Sách Sách, tiếng gọi thật ngọt ngào a.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bưng điểm tâm ra sô pha ngồi ăn, Lỗ Ban đã lâu không được gặp hai người liền tranh thủ cơ hội dựa vài người Triển Chiêu liếm liếm lông. Bạch Cẩm Đường cùng Triển Khải Thiên ở một bên nói chuyện, hình như là về chuyện làm ăn đầu tư tài chính này nọ. Bạch Duẫn Văn ngồi xuống cạnh Bạch Ngọc Đường hỏi, “Gần đây có án tử gì không?”

“Aiz, có một vụ ở trong một tòa nhà ma quái.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Triển Chiêu đột nhiên nghĩ ra liền hỏi Bạch Duẫn Văn, “Đúng rồi chú, mười bốn năm trước, trường đại học sư phạm có xảy ra hỏa hoạn chú biết không?”

Bạch Duẫn Văn sửng sốt, hít một hơi xì gà Công Tôn vừa tặng rồi thoả mãn gật đầu, “Án tử này chú có chút ấn tượng. . . Ừm, có một nam sinh bị trọng thương đúng không?”

“Đúng” Bạch Ngọc Đường tinh thần tỉnh táo, “Ba, ba biết sao?”

Bạch Duẫn Văn suy nghĩ một chút rồi quay qua hỏi Triển Khải Thiên bên cạnh, “Khải Thiên, cái án tử ở trường đại học sư phạm, cậu có nhớ không?”

Triển Khải Thiên nghĩ nghĩ, “Nhớ a, án tử này lúc đó thật ầm ĩ.”

“Ầm ĩ thế nào?” Triển Chiêu ôm gối hiếu kỳ hỏi.

Triển Khải Thiên nhớ lại, “Nhà trường tố cáo bên kiến trúc thi công không đảm bảo chất lượng, sinh viên tố cáo nhà trường tắc trách không quan tâm đến an toàn của sinh viên, sinh viên bị nạn tố cáo nhà trường, tố cáo bạn học, vốn rất huyên náo, sự tình này cũng tốn không ít bút mực của báo giới. . . Thế nhưng ngay trước phiên tòa một ngày đột nhiên tuyên bố muốn giải hòa.”

“Gì?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều giật mình nhìn sang Triển Khải Thiên, “Thế này là sao? Gây xôn xao dư luận một hồi rồi tuyên bố giải hòa?”

Triển Khải Thiên gật đầu, “Lúc đó giới truyền thông rất quan tâm đến chuyện này, vì ai cũng nghĩ sinh viên bị bỏng kia là người vô tội, bên cạnh đó, sự lo lắng của nhà trường đã tạo áp lực cho cậu ta, làm cậu ta quyết định ngừng tố tụng. Ta lúc đó còn đang làm công tố viên, có cố ý đi thăm sinh viên đó, cậu ta thực sự bị bỏng rất nặng, ta hỏi cậu ấy có muốn kiện hay không, có gì không rõ cứ việc hỏi. Thế nhưng cậu ta nói không muốn kiện tụng gì cả, bởi vì vụ hỏa hoạn là do cậu ta xài thiết bị điện không đúng cách . . ., nếu đi kiện mà nhà trường cùng bạn học khác tố cáo ngược trở lại thì cậu ta sẽ thảm hại hơn nữa, … cứ như bây giờ…. ít nhất … nhà trường đã đáp ứng lo lắng cho tương lai cậu ra.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Triển Chiêu hiếu kỳ tiếp tục hỏi, “Ba, người nọ tên là gì ba nhớ không?”

Triển Khải Thiên suy nghĩ một chút, “Họ Trần, tên không nhớ rõ.”

“Chú, chú xác định hắn lúc đó vẫn có thể nói?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Khải Thiên sửng sốt gật đầu, “Có thể mà.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, có chút buồn bực.

“Làm sao vậy?” Triển Khải Thiên khó hiểu hỏi.

“Trần Kiến Tiên hiện tại vừa câm vừa điếc, nếu như không phải do thương tích năm đó tạo thành, vậy thì sau này đã xảy ra chuyện gì, hay là đang giả bộ?.” Bạch Ngọc Đường suy xét, “Bất quá giả câm vờ điếc đối với hắn có ích lợi gì nhỉ?”

“Hai đứa ăn thì lo ăn đi, nghỉ ngơi được chút không nghĩ đến án thì không chịu được à?” Bạch Duẫn Văn lắc đầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Án này lão Bao hẳn là có biết, sao các con không đi hỏi?”

“Aiz, mới hỏi chuyện bảy năm trước, giờ lại phải đi hỏi chuyện mười bốn năm trước sao.” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nói.

“Bảy năm trước?” Triển Khải Thiên suy nghĩ một chút, “Ta nói a, cái trường này quả là có duyên với hỏa hoạn đi, có hơn chục năm ngắn ngủi mà tới ba vụ hỏa hoạn.”

“Cái gì?” Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường giật mình đồng thanh hỏi Triển Khải Thiên, “Ba lần? !”

Triển Khải Thiên thấy bộ dạng của hai người cũng giật mình theo, “Nếu ta nhớ không lầm thì đúng là ba lần a”.

“Ngoại trừ hai lần vào bảy năm trước và mười bốn năm trước, còn lần nào nữa a?” Triển Chiêu ôm gối ngồi xuống cạnh Triển Khải Thiên, “Là sớm hơn sao?”

Triển Khải Thiên suy nghĩ một chút, “Mười năm. . . à không, mười một năm trước.”

“Mười một năm?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Cũng là cháy ký túc xá sao?”

Triển Khải Thiên lắc đầu, “Là cháy nơi ở của công nhân viên.”

“Công nhân viên?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Như vậy là các giảng viên sao, có ai chết không?”

“Có.” Triển Khải Thiên lắc đầu, “Là một nhân viên chuyển phát nhanh.”

“Cái gì?” Triển Chiêu giật mình, “Vì sao lại chết một nhân viên chuyển phát nhanh?”

“Là một phòng trong đó bị rò khí gas, người chuyển phát nhanh này đến phòng đó, mở cửa ra, sau đó thì nổ tung.” Triển Khải Thiên kể, “chết ngay tại chỗ, lúc đó kiện tụng cũng rất phiền phức.”

“Gặp đại hạn rồi.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ địa lắc đầu, “Người chuyển phát nhanh đó cũng thật xui xẻo đi.”

“Ừ.” Triển Khải Thiên gật đầu, “Lúc đó nhà trường cho điều tra rồi nói rằng khí gas bị rò rỉ là do đường ống bị hỏng, nguyên nhân này rất khó kiểm tra xem đúng không, người thì nói là do người trong ký túc xá gây ra, người thì nói là do đường ống đã qua sử dụng nhiều năm nên hỏng hóc.”

“Rốt cuộc là chết người vô ích rồi.” Bạch Ngọc Đường thở dài.

“Thực sự là. . .” Triển Chiêu vuốt cằm nói, “Mấy hiệu trưởng của trường này còn nói không cố tình sao, rõ ràng là có án mạng mà không nói, cố tình giấu diếm.”

“Dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.” Bạch Duẫn Văn nói, “Ban giám hiệu đều là như vậy.”

“Cũng đúng. . .” Triển Chiêu đột nhiên chống cằm, ngồi ngây ra đó, tựa hồ như đang nghĩ tới cái gì.

“Miêu Nhi, làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường chọt chọt Triển Chiêu một chút, “Nghĩ đến cái gì thế?”

“Tiểu Bạch, căn phòng ký túc xá bảy năm trước bị thiêu số bao nhiêu?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

“311 a.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Biển số nhà Lưu Phương là bao nhiêu?”

“. . . 1102″ Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Mười một năm trước cũng có hỏa hoạn. . . Không phải chỉ là trùng hợp thôi chứ?”

Triển Chiêu gật đầu, “Bút danh của Kiều Vĩ Minh?”

“. . .” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “….Tội Phạm thứ Mười Một.”

“Chỉ là trùng hợp?” Triển Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ, “Thế nhưng nhìn không ra có quan hệ gì.”

“Kiều Vĩ Minh a?” Triển Khải Thiên cười nói, “Hai đứa cũng quen người này sao?”

“Ba, ba cũng biết hắn?” Triển Chiêu nhìn Triển Khải Thiên.

“Hắn đi vào nhà giam rất nhiều lần để gặp gỡ trọng phạm, tốn không ít công phu, người trong tòa án hầu hết đều biết hắn.” Triển Khải Thiên nói, “Người này ta cũng gặp qua một hai lần, mặt ngoài khiêm tốn, bên trong tự phụ, luôn tự cho là đúng.”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Triển Khải Thiên, “Ba, ít khi nào thấy ba bất mãn với ai nha.”

Triển Khải Thiên nhún nhún vai, “Những trọng phạm này đều là gánh nặng của xã hội, không có gì đáng để tuyên dương, kẻ mạnh không phải là kẻ đi hại người khác, còn người đã sẵn lòng giúp đỡ người khác thì không cần bất kì ai tán tụng.”

. . .

Ăn cơm xong, mọi người lục đục ra về, trước khi ra khỏi cửa, Bạch ma ma vươn tay tóm Triển Chiêu lại nhỏ giọng hỏi, “Con khi nào mới gọi mẹ đây?”

Triển Chiêu đỏ mặt xấu hổ nhanh chân chạy mất, vào đến thang máy rồi vẫn còn buồn bực, hai bà mẹ này khả năng tiếp nhận sao mà lớn quá vậy?

~~Khi trở về, bốn người phân ra hai xe, Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn đi trước, Triển Chiêu nói muốn đi dạo một vòng, Bạch Ngọc Đường liền đưa anh đi.

“Đúng rồi.” Triển Chiêu chống cằm dựa vào cửa sổ xe hỏi Bạch Ngọc Đường, “Biết không, lần này là do Công Tôn gọi điện hẹn mẹ cậu ra ngoài, hai người hàn huyên đến nửa ngày, sau đó mẹ cậu mới về giày vò ba cậu bắt làm một bữa cơm gặp mặt đó.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười lắc đầu, “Công Tôn thật lợi hại a, với tính tình anh hai, cũng chỉ có thể phối hợp với hắn.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu thở dài, suy tư nhìn cảnh phố xá về đêm bên ngoài khung cửa.

“Miêu Nhi, đang nghĩ gì thế?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi, “Sao lại đa cảm như vậy?”

“Tôi đột nhiên nghĩ đến Triệu Tước.” Triển Chiêu nói.

“Gì?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Nghĩ đến chú ta làm gì? Mà chú ta đúng là xuất quỷ nhập thần, bây giờ không biết đang ở chỗ nào.”

“Bất luận kẻ nào làm việc gì cũng có nguyên nhân.” Triển Chiêu nói, “Cậu đoán xem, vì sao Kiều Vĩ Minh lại ở gần nghĩa trang như vậy?”

. . .”Hắt xì” một tiếng, Bạch Ngọc Đường phanh gấp, xe đột ngột dừng lại ở ven đường.

Triển Chiêu bị ngã người về phía trước, may mà có dây an toàn mới có thể ngồi yên, liền xoay mặt lại liếc Ngọc Đường, “Cậu làm gì thế?”

“Miêu Nhi, nếu cậu chết tôi sẽ không chết theo đâu, tôi nhất định sẽ sống để canh giữ bên cạnh cậu.” Bạch Ngọc Đường thốt ra. Triển Chiêu sửng sốt một lúc, sau đó một cước đá qua, “Nói bậy bạ gì đó.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu, “Tương tự thế đó.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, ” Ý cậu là, lý do Kiều Vĩ Minh ở gần nghĩa trang có liên quan đến án tử này?”

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có thể là hắn đang canh giữ cho ai đó”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Tiểu Bạch, Kiều Vĩ Minh là người sẽ vì bản thân mà cố chấp, nhưng không thể nào vì ai đó mà cố chấp được.”

“Nói tiếng Trung đi~.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.

“Tôi đã đọc qua sách của hắn, hắn lệ khí tương đối nặng, đối với mọi chuyện tương đối cố chấp, bản thân cũng không thành công. . . Nói chung, bây giờ có rất nhiều người tự ình là cao cao tại thượng như vậy nhưng lại bị thói đời gây khó dễ, người như thế, sẽ không thể vì ai mà cố chấp cả.”

“Tiếng phổ thông hơn một chút nào.” Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt ve cổ áo tây trang của Triển Chiêu.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi giảng giải, “Nếu như người yêu đã chết, thì đối với tình cảm, ham muốn đều trở nên lãnh đạm, thứ duy nhất khiến hắn cuồng nhiệt chỉ có thể là người hắn yêu hơn mạng sống, thế nhưng tôi đi vài vòng quanh nhà Kiều Vĩ Minh, không hề thấy được bất cứ thứ gì gợi nên những hồi ức ấm áp bình lặng như vậy. Kiều Vĩ Minh cho tôi cảm giác hắn vẫn còn rất điên cuồng, tựa như đang truy tìm thứ gì đó, có thể làm hắn điên cuồng như vậy, chỉ có thể là người đang sống, không thể là người đã chết.”

” Ý cậu là, hắn ở gần nghĩa trang là để nhìn thấy ai đó đang sống?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Có người nào thường hay đến nghĩa trang, làm cho hắn cố chấp như vậy?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Cái này tôi không xác định, bất quá. . . cái loại khí chất nhàn nhạt bình tĩnh này, tôi đã thấy qua rồi.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, “Cậu nói Triệu Tước sao?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Triệu Tước cũng có chút lãnh đạm, nhưng cũng không đến mức này, hắn chính là hồ ly, những gì biểu hiện ra bên ngoài là những thứ hắn muốn chúng ta thấy, còn về phần chủ chốt, chúng ta không thể nhìn thấu, người tôi nói kia, hắn cũng sẽ không che giấu như vậy.”

“Ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Giờ đi qua nghĩa trang hẳn là có thể thấy.” Triển Chiêu thấp giọng nói.

“Bây giờ sao?” Bạch Ngọc Đường nhăn mày nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đã sắp mười hai giờ, đi nghĩa trang giờ này cậu xác định là để xem người chứ không phải xem thứ khác?”

Triển Chiêu dở khóc dở cười trừng Bạch Ngọc Đường, “Còn nhiều chuyện, đi nhanh!”

Bạch Ngọc Đường cười cười khởi động xe, Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Nếu tôi chết cậu thực sự sẽ ở lại bên cạnh nghĩa trang sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn qua, thấp giọng nói, “Ừ. . . Làm một cái bia bên cạnh cậu luôn.”

Triển Chiêu nở nụ cười, vươn người qua hôn nhẹ lên khóe môi Bạch Ngọc Đường, rồi sờ sờ cằm anh, “Lái nhanh đi, chậm không thấy được đâu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, khởi động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.