S.C.I. Mê Án Tập

Chương 209: Chương 209




Chương 22 : Đầu mối

Bởi vì Trương Hoa trở nên kích động nên Trương Kiến Khải đưa anh ta về trước, vừa ra đến cửa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhàn nhạt nói với bọn họ, “Cha con hai người sắp tới đừng xuất ngoại, chuyện tình năm đó tuy rằng đã qua bảy năm. . . Nhưng hành vi của các người vẫn là có tội.”

Trương Kiến Khải sửng sốt một chút rồi gật đầu chán nản đưa Trương Hoa đi.

Chờ người đi rồi, Triển Chiêu thở dài, ngồi trên sô pha duỗi duỗi tứ chi, xoa xoa cái cổ đau nhức, “Hầy, thật không nghĩ tới sự tình lại trở nên phức tạp như thế.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu loay hoay thu dọn bút ghi âm ở trên bàn, rồi gọi Tương Bình vào đưa cây bút cho anh, “Mang cái này qua cho cục trưởng Bao nghe.”

Tương Bình gật đầu làm theo, Bạch Ngọc Đường dựa vào sô pha xuất thần một lúc, thấy những người khác đang đứng ngoài cửa liền vẫy tay, “Đều vào đi.”

Tất cả mọi người đi vào, chia nhau ngồi xuống.

“Thấy thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi mọi người.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn cau mày, “Ngu xuẩn.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Tôi nói án tử, không phải nói người.”

Mọi người cũng bật cười, bầu không khí dịu đi một chút.

“Án tử hiện tại có thể nói là rất phức tạp, nhưng cũng biết một chút bề nổi rồi.” Triển Chiêu nói, “Chúng ta vẫn không rõ được ngọn nguồn vụ án, thế nhưng cái câu lạc bộ kia cùng trò chơi nọ, rất có thể là đầu mối quan trọng của vụ án này.”

“Một vài điểm hoài nghi cùng vài manh mối là thứ chúng ta có duy nhất cho đến thời điểm này.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Nghe xong nhiều như vậy, mọi người thấy thế nào, sau đó chúng ta sẽ tổng kết một chút.”

Lúc này, Tương Bình cũng đã trở về, báo cáo với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, cục trưởng Bao thấy cây bút thu âm thì không chịu nghe, chỉ hỏi tôi nội dung, tôi kể sơ qua, ông ấy chỉ nói đúng một câu.”

“Nói cái gì?” Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn Tương Bình.

Tương Bình cười gượng hai tiếng, “Ông ấy sau khi nghe xong đã nói, “đây là cái thể loại biến thái gì a, cho các người nửa tháng phá án, nếu không . . . ’ “

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, “Cọ WC !!!.”

Tương Bình nhún vai, cầm cây bút đi qua một bên làm bản ghi chép, những người khác bắt đầu họp.

“Em không hiểu.” Bạch Trì nói, “Nếu hung thủ năm đó có thể giết chết bốn người này, vì sao không làm thịt Hác Mạt luôn đi? Mà lại làm cho hắn trông như chết rồi, sau đó bị Trương Hoa không biết mà thiêu chết.”

“Có thâm cừu đại hận gì sao?” Triệu Hổ đặt giả thuyết.

“Có lẽ. . . Cái hắn muốn chính là kết quả này.” Triển Chiêu nói.

“Đúng vậy.” Công Tôn cũng gật đầu, “Dựa theo ảnh chụp trên báo cáo khám nghiệm tử thi, cả bốn người kia đều có chất dễ bắt lửa ở chính diện, nhưng riêng Hác Mạt thì toàn thân đều có. . . Có thể thấy được là do hung thủ cố ý làm vậy.”

“Hắn muốn tạo hiện trường giả là Hác Mạt thiêu chết bốn người còn lại . . .” Lạc Thiên gật đầu, “Thế nhưng vì sao? Mọi việc luôn luôn có lý do a.”

Triển Chiêu cũng gật đầu.

“Lạc Thiên, anh cùng Bạch Trì, Mã Hán và Triệu Hổ đi thăm dò xem câu lạc bộ Dạ Đô kia còn không.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chúng ta phải điều tra tên số hiệu 01 kia, xem hắn rốt cuộc là ai!”

Lạc Thiên gật đầu.

“Đội trưởng, Ách đại thúc kia vì sao vào đêm bị cháy đó lại không có trong phòng trực?” Vương Triều thắc mắc, “Điểm này thực sự rất khả nghi a, còn có a, Hác Mạt toàn thân bị cháy vì sao không kêu lên? Trương Hoa cùng Diệp Linh vì sao lại đột nhiên thất thường?”

“Đúng.” Công Tôn cũng tán thành, “Điểm ấy tôi vẫn luôn không rõ, có thể cảm giác tội lỗi trong Trương Hoa quá mạnh mẽ, thế nhưng nếu sự tình phát sinh theo hướng cậu ta kể, như vậy cậu ta tuyệt đối không có tội, cho dù là châm lửa thiêu sống Hác Mạt, nhưng cũng không phải lỗi của cậu ta, mà là của hung thủ giấu mặt phía sau.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Còn có a, thứ Diệp Linh mắc phải là chứng ám ảnh đàn ông nghiêm trọng, vì sao cảm giác áy náy lại có thể dẫn tới chứng này? Nói cô ta bị chứng ám ảnh hỏa hoạn tôi còn có thể tin, nhưng ám ảnh đàn ông. . . Loại bệnh nào phát sinh cũng đều có nguyên nhân rõ ràng, tuyệt đối không thể là một trận hoả hoạn được.”

“Miêu Nhi, hay là chúng ta đến gặp Diệp Linh đi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Cô ta nếu không hề bị cưỡng hiếp, vậy nguyên nhân khiến cô ta bị điên là không rõ ràng, chúng ta có lý do để điều tra cô ta.”

Triển Chiêu gật đầu, “ừ, lát nữa tôi gọi điện cho Đổng Mạt, nhờ cô ấy sắp xếp ngày hẹn.”

“Được rồi, còn Kiều Vĩ Minh nữa.” Tương Bình nói, “Nói đi nói lại, kẻ khả nghi nhất vẫn là hắn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với Vương Triều cùng Trương Long, “Mấy ngày nay các cậu đi theo dõi Kiều Vĩ Minh, xem hắn bình thường hay gặp gỡ ai.”

Hai người gật đầu.

“Công Tôn. . . Nghiên cứu lại báo cáo khám nghiệm tử thi một chút.” Bạch Ngọc Đường quay sang Công Tôn nói, “Xem cả tư liệu của Lưu Mai, Ngô Tiễn Lương, và vài người tử vong ngoài ý muốn nữa, xem có thêm đầu mối gì không.”

Công Tôn gật đầu, rồi cầm văn kiện đi ra.

“Tôi cùng Miêu Nhi đi tìm Diệp Linh trước, sau đó đi tìm Lưu Phương.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, “Chia nhau ra hàng động!.”

Mọi người đều tự tán đi.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đang ngồi trên sô pha đúng lên, “Miêu Nhi, có mệt không?”

Triển Chiêu vừa ngáp vừa lắc đầu, “Không sao. . . Cậu á, mới ngủ được vài tiếng.”

Bạch Ngọc Đường cười, “Đợi lát uống ít cà phê xong, hẳn là không thành vấn đề.”

“Như vậy đối với thân thể không tốt a.” Triển Chiêu vừa nói, vừa đứng lên gọi điện thoại, Bạch Trì từ bên ngoài chạy vào, đưa cho Bạch Ngọc Đường một ly cà phê đặc gấp ba lần cà phê bình thường . . .

Bạch Ngọc Đường vừa ngửi thấy mùi đã nhíu mày, “Này là gì thế, so với thuốc Đông y còn khó ngửi hơn.”

“Dùng rất được nha.” Bạch Trì nói, “Em trước kia thức ôn bài được đều là nhờ vào nó.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu đưa tay xoa xoa đầu Bạch Trì, bụng nghĩ, thật là một đứa trẻ đáng thương, xem kiểu học bài của con mèo kia kìa, chưa bao giờ ôn tập là chưa bao giờ ôn tập, mỗi tối chín giờ sẽ đi ngủ, sáng hôm sau chín giờ mới dậy, đi thi trễ nhưng điểm lúc nào cũng cao nhất. . . Cả trường ai cũng hận cậu ta đến nghiến răng nghiến lợi.

“Trì Trì, chỉ số IQ của em cao như vậy, cần học bài để thi sao?” Triển Chiêu có chút giật mình.

Khuôn mặt Bạch Trì ửng đỏ, “Em. . . Cái em ôn là, môn thể dục . . .”

Mọi người không nói gì.

Uống cà phê xong, Triển Chiêu đã nhờ Đổng Mạt hẹn được Diệp Linh vào mười hai giờ. Bây giờ đến lúc đó còn một khoảng thời gian, hai người quyết định về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc.

Vốn mệt nhọc quá độ không nên lái xe, thế nhưng Bạch Ngọc Đường thật sự không dám giao vô lăng cho Triển Chiêu, đến lúc đó khả năng xe hủy người tiêu còn lớn hơn để cho người không ngủ chút nào lái, Vì vậy anh liền đem con mèo nào đó đang hưng phấn bừng bừng ngồi trước vô lăng lôi xuống, đẩy qua ghế phụ, Triển Chiêu vô cùng bất mãn.

“Đúng rồi Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ ra liền thắc mắc, “Môn thể dục trước đây của cậu, phần thi bắn súng làm sao qua được vậy?”

Triển Chiêu cười thần bí, “Tôi là thiên tài, đương nhiên không thể làm khó được tôi a!”

Bạch Ngọc Đường liếc liếc anh, “Đừng nói cậu thôi miên giáo viên chứ?”

Triển Chiêu nhìn trời, không nói lời nào.

. . .

Tới nhà rồi, Triển Chiêu chỉ chỉ vào phòng tắm, “Cậu tắm trước, tắm xong ngủ cho ngon.”

“Miêu Nhi, cùng tắm đi!” Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu đi tới phòng tắm.

“Cùng tắm làm gì!” Triển Chiêu có chút bất lực liếc Ngọc Đường, “Cậu còn tinh thần dữ vậy, mau tắm rồi ngủ đi!”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, “Miêu Nhi, trong lúc chờ đến giờ hẹn, kỳ thực ngoại trừ ngủ còn có chuyện khác có thể làm tinh thần tôi tỉnh táo lại a.”

“Cậu có bệnh a!” Triển Chiêu đem Bạch Ngọc Đường đá vào phòng tắm, “Cẩn thận mệt mỏi quá độ đó!”

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường không ngại mệt mỏi, vươn tay tóm lại Triển Chiêu vào bên trong, “Miêu Nhi . . . Đừng keo kiệt thế, chúng ta đã lâu không có làm a.”

Triển Chiêu do dự một chút, ngẫm lại cũng đúng a, đã lâu rồi không có làm . . . Từ hôn lễ của Công Tôn tới giờ đã hơn nửa tháng rồi.

“Miêu Nhi. . . Chịu đựng không tốt đâu nha.” Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm kéo Triển Chiêu vào trong, vươn tay mở vòi hoa sen, rồi vừa cởi áo khoác của Triển Chiêu, vừa nói, “Chúng ta thảo luận vụ án đi.”

“Cậu muốn làm hay muốn tắm hay muốn thảo luận vụ án?” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, quay qua mở vòi nước nóng rồi nói với Triển Chiêu, “Tắm bằng nước, thảo luận vụ án bằng miệng, và làm….. ở đây. . .” Vừa nói vừa đưa tay sờ qua sờ lại, “Không nên lãng phí thời gian.”

Triển Chiêu bất đắc dĩ vươn tay vuốt ve cánh tay Bạch Ngọc Đường rồi xoay người cởi hết quần áo xuống, sau đó đi đến bên bồn nước chỉ chỉ vào vòi hoa sen, “Tôi thấy tốt nhất là chia phòng ra tắm!”

Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn về phía bồn tắm rồi cười cười với Triển Chiêu, “Miêu Nhi. . . Cậu đang mời tôi làm trong bồn tắm? Chủ ý không tồi nha.”

Triển Chiêu vừa xả nước vừa lấy tay đo độ ấm nước trong bồn bất mãn lên tiếng, “Không được xuyên tạc ý tứ của tôi . . . A!”

Nói chưa dứt lời, Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ bế lên, đặt vào trong bồn.

“Nước còn chưa đầy nữa!” Triển Chiêu bất mãn, Bạch Ngọc Đường cũng đã trèo vào bên trong ôm lấy anh cười cười, “Chờ chúng ta làm xong, nó cũng kịp đầy, vừa vặn tiết kiệm thời gian.”

“Tôi phản đối!” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đã leo lên người mình “Tôi muốn phản công!!!”

Bạch Ngọc Đường hôn nhẹ Triển Chiêu một chút, “Phản đối vô hiệu, về phần phản công, tôi thích nha, này gọi là tình thú!”

“Chuột chết, càng ngày càng không biết xấu hổ!” Triển Chiêu giận dữ vươn móng vuốt cào cào Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bắt lấy cổ tay của Triển Chiêu rồi cúi đầu xuống hôn môi anh, tay cũng bắt đầu không thành thật mà sờ loạn.

“Ân. . . Chuột chết, không nên sờ loạn.”

“Miêu Nhi, cậu bao giờ mới béo lên được một chút?”

“Cậu cứ mơ đi! Tôi còn lâu mới béo!”

“Cậu bình thường ăn nhiều như vậy, lại lười vận động, những thứ ăn vào đi đâu cả rồi?”

“Trao đổi chất!”

“Mèo thối!”

“A. . . Nhẹ một chút!”

“Hắc hắc, có chút nóng ruột .”

“Chuột chết!”

“Động nha?”

“Cấm nói cái loại ngôn ngữ này! A!”

“Miêu Nhi . . . thật thích!”

“Thần kinh! . . . A, chậm một chút!”

“A, tôi sẽ làm nhanh một chút.”

“Không phải. . . Này, gọi cậu đó, chậm thôi!”

“Ừ, tôi nhanh nữa nha.”

“A!”

“Miêu Nhi . . . Lúc làm nếu cậu kêu meo meo vài tiếng, có phải rất thú vị không?”

“Đi chết đi, đồ biến thái!”

“Cậu còn có sức đá tôi?”

“Đá chết cậu!”

“Được!”

“Ưm. . . A, nhẹ thôi!”

“Không nhẹ!”

. . .

Một giờ sau, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu đã được rửa ráy sạch sẽ đi ra. Triển Chiêu lúc này đã thẹn quá hóa giận nhưng xương sống thắt lưng đều đau nhức không thể làm được gì. Nhìn lại đồng hồ đã là chín giờ, hai người leo lên giường đánh một giấc.

Mười một giờ trưa, hai người bị đồng hồ báo thức gọi dậy, Bạch Ngọc Đường thần thanh khí sảng mặc quần áo thì thấy Triển Chiêu đang hậm hực ngồi trên giường liền cười nói, “Miêu Nhi, khí sắc của cậu cũng không tệ a, đã nói làm chuyện đó rất tốt mà, làm thường xuyên càng có lợi cho thể xác và tinh thần. . . Á. . .”

Con chuột còn chưa đắc ý xong, đã bị con mèo nào đó phẫn nộ quăng ngay cái gối vào mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.