S.C.I. Mê Án Tập

Chương 215: Chương 215




Chương 28 : Phân tách và chiếm giữ

Tất cả mọi người xoay mặt nhìn Triển Chiêu, “Mục đích chân chính?”

Triển Chiêu gật đầu, “Mật mã ở đây ngoại trừ kích thước như Công Tôn vừa nói, còn có một chữ số cũng quan trọng không kém!”

“Chữ số gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, “Mười một!”

Tất cả mọi người nhíu mày, mười một?

“Còn nhớ vụ một nhân viên chuyển phát bị nổ chết không?” Triển Chiêu hỏi.

Những người khác đều gật đầu, “Là chết trong vụ nổ khí gas ở phòng ký túc xá của giảng viên? !”

“Phỏng chừng cũng không phải là sự cố, ” Triển Chiêu thản nhiên nói, “Chúng ta suy đoán từ từ đi, thử nghĩ một chút xem, nhóm Ngô Tiễn Lương, Hứa Trung bọn họ vì sao lại chết?”

“Bởi vì năm đó bọn họ đều tham gia khi dễ Trần Kiến Tiên?” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta trước hết đừng để ý đến lời khai của Diệp Linh cùng Trương Hoa, bốn người chung phòng với Hác Mạt vì ai mà chết?”

“Hơn phân nửa là có quan hệ với Hác Mạt!” Công Tôn chau mày, “Nói như vậy, chúng ta bị thừa ra một người bị hại, chính là cái người chết thay cho Hác Mạt kia… đến tột cùng là ai? Hắn là vì ai mà chết? Hác Mạt? hay là những người khác?”

Triển Chiêu gật đầu, “Vì sao bốn người kia lúc chết cũng không quá thống khổ, duy chỉ có hắn, bị chết thảm như vậy … Có thể thấy được, người hung thủ chân chính muốn hại chết là hắn!”

“Xem ra, chỉ có một người biết rõ toàn bộ mọi chuyện.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói.

Mọi người nhìn nhau —— Ách đại thúc!

“Miêu Nhi, Ách đại thúc nếu không phải là Trần Kiến Tiên, vậy hắn là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, gọi điện thoại cho Tương Bình, nhờ anh điều tra xem bảy năm trước ở trường đại học sư phạm có sinh viên hay giảng viên nào mất tích không.

Rất nhanh, Tương Bình gọi trở lại, đích xác bảy năm trước có một lão sư mất tích, tên là Hà Khải.

Triển Chiêu gật đầu, “Người chuyển phát bị nổ chết kia tên là gì?”

“Là Lý Cần.”

Triển Chiêu lại nhờ Tương Bình tra xét một việc khác, “Gọi điện thoại đến phòng quản lý ở nghĩa trang xem, bên cạnh mộ của Trần Kiến Tiên cùng Lưu Phương có phải có một ngôi mộ mang tênLý Cần không?”

Một lát sau, Tương Bình gọi lại khẳng định, “Có nha, là một ngôi mộ đơn, người lập mộ là giảng viên Vương Nhất Minh, vừa khéo là phòng ký túc xá bị nổ đó chính là phòng của Vương Nhất Minh, sau sự kiện kia hắn liền từ chức.”

“Miêu Nhi… Ý của cậu là?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ách đại thúc chính là Vương Nhất Minh?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Biết vì sao tôi nghĩ ra không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

“Còn nhớ lúc chúng ta đi tìm Lưu Phương, Lưu Phương có một loại phẫn nộ khó nén nên tôi đã nói hắn nói dối không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường chờ mọi người gật đầu.

“Có một sự thực, có thể giải thích rõ tâm tình cùng phản ứng của Lưu Phương.” Triển Chiêu khẽ mở miệng, phun ra vài từ, “Trần Kiến Tiên thực sự đã chết!”

Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường chau mày, “Tôi hiểu rồi … Mười bốn năm trước, Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên là một đôi tình nhân, Trần Kiến Tiên bị khi dễ dẫn đến trọng thương, không bao lâu sau thì chết, Lưu Phương chôn cất hắn, rồi cũng như hiện tại, ngày nào cũng ra thăm viếng. Khoảng ba năm sau, cũng chính là mười một năm trước, có một kẻ cũng thương tâm không kém, đó là Vương Nhất Minh, người hắn đi mai táng chính là Lý Cần, cũng là vì bị sự cố ngoài ý muốn mà chết cháy… Hai người khó tránh khỏi sẽ nói chuyện với nhau, sau khi nói chuyện phát hiện ra đều là vì bị người trong trường đại học sư phạm khi dễ, Lưu Phương đã qua nhiều năm nay nên bình tâm hơn nhiều, còn Vương Nhất Minh vẫn rất căm hận, nảy sinh kế hoạch báo thù! Cho nên hắn mới đọc nhiều loại sách trả thù này nọ như vậy. Sau đó, hắn từ Lưu Phương xin đi thân phận của Trần Kiến Tiên, Vương Nhất Minh trên người có bỏng, chứng tỏ lúc căn phòng bị nổ hắn cũng có ở bên trong, rất có thể là ở trong đó cùng Lý Cần, sau đó Lý Cần bị nổ chết, hắn vẫn còn sống, liền thay đổi hình dạng, ẩn vào trong trường làm người làm vườn . . .

. . . Bởi vì hắn trước đây là giảng viên, cho nên ở ngón giữa tay phải có một vết chai, vì bị bỏng cùng với đã hoá trang qua nên hắn rất khó bị nhận ra, hơn nữa hắn dùng thân phận Trần Kiến Tiên để uy hiếp hiệu trưởng, hiệu trưởng nhất định sẽ đáp ứng để hắn ở lại trong trường!”

Triển Chiêu gật đầu, “Sau đó, hắn trăm phương ngàn kế tham gia vào trò tìm kiếm sát nhân bí ẩn kia, để Trương Hoa bọn họ châm lửa giết chết Hà Khải, không chừng trong lúc đó, những sinh viên kia quả thật đã chết, chỉ có Hà Khải là hôn mê, một chút lửa bốc lên, mới làm hắn tỉnh lại liền đứng lên giãy dụa!”

“Chuyện này cũng giải thích rõ vì sao ngày đó Ách đại thúc không có ở trong phòng trực!” Công Tôn gật đầu, “Thế nhưng còn một điểm tôi vẫn không rõ, vì sao Ách đại thúc lại giết những người khác?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói, “Điểm này, chỉ là suy đoán của tôi thôi, mọi người còn nhớ lời Trương Kiến Khải nói không, về chuyện Trương Hoa từng điên điên khùng khùng?”

“Nga…” Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ chỉ Triển Chiêu, “Tôi hiểu rồi, vụ án vào bảy năm sau, Hác Mạt cùng Trương Hoa căn bản không phải bạn bè bình thường, Trương Hoa tự tay đốt chết người mình yêu, không điên mới là lạ … Gần đây trở nên bình thường là do hắn phát hiện Hác Mạt còn sống, cái bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn là bởi vì nếu nói ra sự thật có thể sẽ gây hại tới Hác Mạt… Mà Hác Mạt năm đó tự nhiên biến mất khả năng cùng Ách đại thúc có quan hệ là rất lớn.”

“Cái chết của Lưu Mai cũng có thể giải thích được!” Công Tôn thở dài, “Bảy năm sau, lịch sử lại tái diễn, chuyện tình cảm của Lữ Tề cùng Dương Phàm bị Ách đại thúc phát hiện, mà Lưu Mai lại uy hiếp bọn họ, điểm này thật sâu kích thích đến Ách đại thúc, cho nên hắn đã ra tay giết chết Lưu Mai, đoạt lấy mấy tấm ảnh chụp… Hắn ở lại trông giữ khu rừng này cũng là để chịu tang người yêu!”

Bạch Ngọc Đường lập tức gọi Lạc Thiên bọn họ mang người đi bắt Ách đại thúc, lại quay sang hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, sự tình hình như cũng chưa hiểu toàn bộ!”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi biết, mọi ngươi vẫn còn nghi hoặc, tỷ như Diệp Linh vì sao bị điên, vì sao bị chứng ám ảnh đàn ông? Còn có, Ngô Tiễn Lương bọn họ bị chết như thế nào, Kiều Vĩ Minh vì sao muốn bắt Lưu Phương, phải không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không sai!”

Triển Chiêu nhíu trầm ngâm một hồi rồi nói, “Mục đích chân chính của Kiều Vĩ Minh, kỳ thực từ trong sách của y có thể thấy được .”

“Sách?” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

“Mọi người nghĩ xem, Kiều Vĩ Minh tự mình làm báo cáo khám nghiệm tử thi, hơn nữa cũng tham dự vào trò tìm kiếm sát nhân bí ẩn kia, nói cách khác, tự nhiên y sẽ biết, Ách đại thúc chính là hung thủ của vụ án đó?” Triển Chiêu hỏi.

“Không sai!” Công Tôn gật đầu, “Y có ý định bao che cho Ách đại thúc, có thể là từ Ách đại thúc mà biết được chuyện của Lưu Phương … nên mới dọn nhà đến gần nghĩa trang để quan sát Lưu Phương, sau đó thật sâu mê luyến hắn.”

“Vậy y dùng cách liều mạng như thế để bắt cóc Lưu Phương là muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đồng quy vu tận sao?”

Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay áo, “Còn nhớ tôi đã nói với cậu không, muốn trói buộc một người, đem nhốt ở nơi nào là tốt nhất?”

“Cậu nói là trong chính thân thể của mình.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Vậy nếu cậu muốn cả đời quấn quít lấy một người, có cách nào làm hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi nhíu mày nhìn lại Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, “Tiến nhập suy nghĩ của người kia, đem mình trở thành một loại nhân cách khác của người kia, hai người xài chung một cơ thể!”

Mọi người hít một ngụm lãnh khí, tưởng tượng một chút cái loại tình huống này, nếu có một người ngươi khinh ghét nhất tiến nhập vào suy nghĩ của ngươi, cùng xài chung một cơ thể với ngươi, hắn có thể chiếm giữ lấy ngươi hoàn toàn … Này quả thật là quá ác độc!

“Chuyện này mà cũng làm được sao?” Công Tôn hỏi, “Nhân cách phân liệt đã được chứng minh là một hiện tượng bất thường của tâm lý, thế nhưng nhân cách chuyển di này…”

“Nhân cách chuyển di thực sự có tồn tại!” Triển Chiêu nói, “Thế nhưng có một điều kiện tiên quyết!”

Tất cả mọi người kiên trì nghe Triển Chiêu phân tích.

“Chính là cần phải vô cùng thấu hiểu đối phương, đồng thời có một tâm tình nhớ nhung cực độ!” Triển Chiêu nói, “Loại này tiền lệ có rất nhiều, tỷ như trong hai anh em có một người vì ngoài ý muốn mà tử vong, trong cơ thể người còn lại tập tức phân ra hai loại nhân cách, giống như người chết sống lại vậy! Mặt khác có một loại cảm giác có thể gây ra phân tách nhân cách rất dễ dàng, đó là —— cảm giác có tội!”

“Bọn tôi vẫn chưa hiểu… Ách đại thúc khi nói đến bốn người kia thì vô cùng phẫn nộ, giảng viên Vương Minh kia, cũng nói bọn họ là người xấu? Hơn nữa Ách đại thúc khi nói đến Diệp Linh sao lại rất lạnh lùng? Lại tàn nhẫn với Lưu Mai như vậy?”

“Diệp Linh chẳng lẽ là một Lưu Mai khác?” Công Tôn nhíu mày.

Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay áo, “Trước đây chúng ta không phải đều hoài nghi … Vì sao hiệu trưởng đối với bốn nam sinh đó mặc kệ không thèm quản sao?”

“A…” Mọi người hiểu rõ, “Diệp Linh tiếp cận Hác Mạt, có thể đã có được chứng cứ xác minh quan hệ của cậu ấy cùng Trương Hoa, cho nên bọn họ không kiêng nể gì mà uy hiếp cả hiệu trưởng, mặc kệ bốn nam sinh kia hoành hành, cùng với Diệp Linh tạo nên những thành tích vô cùng vĩ đại! Thử hỏi, một nữ sinh suốt ngày đến câu lạc bộ nghe nhạc rock như vậy… Vì sao thành tích học tập lại tốt như thế?”

“Diệp Linh giả điên?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, “Diệp Linh đúng là bị điên, bởi vì cô ta đã bị những nhân cách trong cơ thể của mình dằn vặt đến phát điên!”

Mọi người hít một ngụm lãnh khí, “Những nhân cách khác?”

Triển Chiêu gật đầu, “Cô ta vì sao bị chứng ám ảnh đàn ông? Nếu như một cô gái ý thức được trong cơ thể mình có người đàn ông khác, thì chắc chắc sẽ bị loại bệnh này!”

Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Ngọc Đường ngăn cản Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu chậm đã, để tôi…hệ thống lại một chút… Cậu là nói, Diệp Linh bởi vì vụ án năm đó làm cho kinh sợ, rồi bởi vì áy náy mà sinh ra đa nhân cách trong cơ thể, cho nên đã phát điên… Vậy trong cơ thể cô ta rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Tôi khi cùng cô ta tiếp xúc đã phát hiện, … ít nhất … ít nhất là sáu!”

“Sáu?” Mọi người kinh hãi, “Sáu người nào?”

“Bốn nam sinh kia, bản thân Diệp Linh, còn có Hác Mạt!” Triển Chiêu nói, “Nếu như Diệp Linh năm đó nghĩ rằng Hác Mạt đã chết, mà cô ta đối với Hác Mạt có chút tình cảm, nhất định sẽ vô cùng hối hận, cô ta sẽ cực độ tưởng nhớ Hác Mạt, đồng thời căm hận chính mình … Loại căm hận chính mình này sẽ nhanh chóng thay đổi, trở thành thù hận bốn nam sinh kia, sau đó tự mình dựng nên một câu chuyện khác …”

“Chính là cách cô ta suy nghĩ, rằng cô ta cùng Hác Mạt yêu nhau, nhưng bị bốn người kia cản trở?” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Như vậy trong cơ thể cô ta có nhân cách của Hác Mạt sao?”

“Còn nhớ quỷ ảnh Dương Dương thấy ở ký túc xá kia không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nhìn qua hình dáng… đúng là nhỏ người lại gầy gò khá giống Diệp Linh, then chốt chính là chúng ta vừa liếc mắt đã biến mất.”

“Cô ta cứ quanh quẩn trong ký túc xá, là bởi vì hung thủ vẫn còn ở bên trong!” Triển Chiêu cười nhẹ, “Thế nhưng những nhân cách khác trong cơ thể Diệp Linh vô cùng e ngại Ách đại thúc… Về phương diện khác, Diệp Linh vừa thấy Trương Hoa đã muốn giết hắn… tìm ngay cái cổ… bởi vì bọn họ chết vì bị cắt cổ… Trương Hoa là người châm lửa, hận hắn cũng là hiển nhiên!”

Ngay lúc đó, Lạc Thiên gọi điện thoại về, nói Ách đại thúc đang ở trong ký túc xá chờ bọn họ, hắn có một lỗ tai điếc, vẫn có thể nghe được mọi thứ, cũng không thể nói là giả câm, bởi vì tiếng nói thực sự rất đáng sợ, khàn khàn đến kỳ cục, nghe nói là do vụ nổ năm đó mà bị thương đến thanh quản.

Gọi Lạc Thiên đưa Ách đại thúc về cảnh cục, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi… Diệp Linh gặp phải tình trạng này, có phải có liên quan đến Kiều Vĩ Minh không?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tỉ mỉ ngẫm nghĩ về số sách của Kiều Vĩ Minh, có thể thấy y đã phát triển được nghiên cứu của mình, có vẻ là một loại thí nghiệm!”

“phát triển? thí nghiệm?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Thứ y viết là tâm lý của loại sát thủ biến thái, so với sát thủ biến thái thực sự rất giống, không phải bình thường y hay đến ngục giam sao?” Triển Chiêu nhắc nhở.

“Y đến phân tách nhân cách của những người đó sang cơ thể mình để làm thí nghiệm? Cho nên cơ thể mới mất cân đối như vậy? Y tự biến mình thành cái ống nghiệm à!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

“Y đối với tử vong cũng có sự miêu tả rất tốt.” Triển Chiêu nói, “Bây giờ y đột nhiên phát điên bởi vì nghiên cứu cùng thử nghiệm của y đã hoàn thành, cái mà y gọi là mở rộng trái tim, chính là chỉ cần nhân cách còn sống, thân thể có còn hay không cũng không sao, vẫn có thể làm rất nhiều chuyện! Y là muốn bỏ đi thân thể ống nghiệm của mình, thành công đưa nhân cách của mình chuyển qua cơ thể của Lưu Phương.”

Mọi người hít một ngụm lãnh khí, “Lưu Phương này cả đời cũng không thoát khỏi Kiều Vĩ Minh… Trong cơ thể mình chứa đựng nguyên một kẻ biến thái, quả thực rất đáng sợ!”

“Trước khi y di dời xong chúng ta cần tìm ra hắn!” Công Tôn nói, “Này cũng quá điên cuồng rồi, nhưng là chúng ta không biết y ở đâu!”

“A!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói, “Có khi tôi biết đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.