S.C.I. Mê Án Tập

Chương 226: Chương 226




Chương 5 : Cái tròng

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hai người vào nhà thương lượng một chút.

“Tiểu Bạch, tôi thấy cô gái này kỳ lạ a.” Triển Chiêu nói.

“Ừ…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói, “Hỏi Bao cục xem?”

“Ừ.” Triển Chiêu biểu thị đồng ý, sau đó, Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra gọi cho Bao Chửng, Bao Chửng sau khi nghe xong nói mình còn đang ở cục cảnh sát, lập tức sẽ tới đây.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, đi ra nói với Trương Dĩnh, “Bao cục sẽ lập tức tới đây.” Trương Dĩnh gật đầu, xoay mặt nói với Mã Hân nói, “Cô bạn, có thể đỡ tôi đi toilet không?”

“À, được.” Mã Hân đưa tay đỡ cô ta lên, Trương Dĩnh được Mã Hân nâng, khập khiễng đi vào toilet.

Bạch Cẩm Đường hỏi Công Tôn, “Quay về ngủ đi?”

Công Tôn không hài lòng, “Em còn trở lại khám nghiệm tử thi.” Nói xong bèn quay sang Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói, “Lát nữa để Mã Hân lại chiếu cố Trương Dĩnh, anh về trước khám nghiệm tử thi.”

Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Cẩm Đường hung hăng liếc mắt trừng mình, nhanh chóng nói, “Chuyện đó, Công Tôn, về ngủ trước đi, chờ sáng mai rồi khám nghiệm… Cũng không mất bao lâu mà.”

Công Tôn lắc đầu, không để ý tới bọn họ, chỉ là quay về hướng toilet kêu, “Mã Hân a, tôi về trước, em ở lại đây nhé, việc của em lát nữa tôi sẽ giúp em hoàn thành.”

Nói xong, không có nghe Mã Hân trả lời…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường bỗng từ trên sô pha nhảy dựng lên, vọt tới cửa toilet gõ, “Mã Hân!”

Bên trong không ai trả lời.

Bạch Ngọc Đường lùi một bước, nhấc chân phá cửa toilet, cửa bị đá văng, chỉ thấy đằng sau cửa phong tắm mở ra, Mã Hân nằm ở trong bồn tắm lớn, cửa sổ bị mở… Trương Dĩnh không thấy tung tích.

“Mã Hân!” Triển Chiêu nhanh chóng chạy vào kiểm tra, chỉ thấy Mã Hân là ngất đi thôi, không bị thương… Mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ngọc Đường đạp lên bồn cầu tự hủy bò lên trên cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài vắng vẻ.

“Wow… Ở đây là tầng 11 a!” Tiểu Đinh giật mình nói, “Chị gái kia thật sự là miêu nữ a?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, hai người chạy ra khỏi phòng, xuống tầng 10, đến căn phòng phía dưới nhà hai người, chỉ thấy cửa phòng mở.

Bạch Ngọc Đường móc súng ra, nhẹ nhàng đi vào, chợt nghe bên trong có tiếng “Ư ư ư”.

Hai người theo tiếng chạy tới phòng ngủ nơi phát ra, Triển Chiêu mở đèn, chỉ thấy có một nười đàn ông bị trói, băng dính kín miệng, nằm ở trên giường.

Bạch Ngọc Đường trong phòng tìm một vòng, không có ai, trên mặt đất có vết máu đã khô …

“Chuyện gì xảy ra?” Triển Chiêu xé miếng băng dính trên miệng cho người đàn ông, người đàn ông thở phì phò trả lời, “Lúc nãy có một cô gái toàn thân đầy máu xông vào nhà của tôi, trói tôi lại, sau đó rời đi … Qua một hồi lâu, cô ta từ cửa sổ kia trở lại, trên người cô ta quấn đầy băng vải.

Bạch Ngọc Đường thu hồi súng, vọt tới dưới lầu, trong trong ngoài ngoài tìm một lần —— không có ai.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt tức giận, đi tới nói, “Quên đi Tiểu Bạch, bị lừa cũng không phải chỉ mình cậu… Chúng ta nhiều người như vậy còn bị mà.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, nói, “Cô ta làm như vậy đến tột cùng là vì mục đích gì? Chỉ là muốn chúng ta băng bó vết thương cho cô ta thôi sao?”

“Cô ta còn nói hai đầu mối nữa.” Triển Chiêu nói, “Ả sát thủ y phục đỏ, còn có trùm buôn thuốc phiện và danh sách trong thẻ SD.”

Lúc này, điện thoại di động của Triển Chiêu vang lên, là một số lạ, Triển Chiêu tiếp, “Alo?”

“Tiến sĩ Triển.” Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ quen thuộc, “Trương Dĩnh?”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hạ điện thoại xuống, ấn loa ngoài.

“Rất xin lỗi.” Trương Dĩnh thấp giọng nói, “Tôi đã lợi dụng các vị tạm thời che chở một chút cho tôi.”

“Cô đến tột cùng là vì mục đích gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bạch đội trưởng, chuyện tôi vừa nói với các vị, còn có tài liệu trong thẻ SD đều là thực, chỉ bất quá tôi vẫn không tin được cảnh sát… Tôi sẽ dùng phương pháp của mình đi trừng phạt những kẻ đáng chết kia, nếu như các vị muốn ngăn cản tôi, trước khi tôi động thủ, hãy bắt hết mấy tên chết tiệt đó đi!” Nói xong, cúp điện thoại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

“Nguy rồi…” Triển Chiêu chau mày, nói, “Tôi xem như đã rõ, mục đích của cô ta!”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu nhi, phát hiện cái gì?”

“Cậu nghĩ xem a!” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Cô ta đã tạo ra một vụ án về sát thủ môi đỏ, còn tạo ra một người nối nghiệp… Như vậy, thì cô ta từ nay về sau nếu biến mất, người nối nghiệp của cô ta cũng sẽ tiếp tục giết người, không ai còn nghi ngờ cô ta nữa!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Mặt khác…” Triển Chiêu đi vào trong phòng, hỏi người đàn ông bị trói nằm ở trên giường, “Anh nói, vừa rồi cô gái đầy người toàn máu kia xông vào mặc y phục gì?”

“Màu đen.” Người đàn ông vẻ mặt cầu xin trả lời, “Lúc cô ta xông vào, mặc màu đen, bất quá lúc sau khi vào từ cửa sổ, lại mặc màu đỏ…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường cởi dây ra, nói, “Anh báo cảnh sát đi, cô ta sẽ không trở lại nữa đâu.”

“Vâng…” Người đàn ông gật đầu, chờ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi, hắn cầm điện thoại suy nghĩ một chút, buông điện thoại, từ dưới giường lấy ra một cái túi. Mở ra nhìn, chỉ thấy bên trong đầy tiền, vừa rồi cô gái kia nói với hắn, nếu như hắn không báo ảnh sát, không làm lớn ra, chỉ nói cho hai người chạy tới trước tiên về chuyện của cô ta, như vậy số tiền này sẽ thuộc về hắn. Nhưng nếu như hắn để lộ ra… Như vậy cô ta sẽ quay lại lấy mạng của hắn.

Suy nghĩ một lát, người đàn ông thở dài, nhét tiền về lại dưới giường, đi tắm chuẩn bị ngủ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi xuống dưới lầu, tìm ở hành lang vừa rồi Trương Dĩnh lao ra, lục lục thùng rác, quả nhiên tìm ra một bộ y phục màu đen.

“Cô ta có ý định đổi thành y phục đỏ toàn thân, cái váy này không có tay áo, lại ngắn nữa, cô ta bị thương gần như đều là trên tay chân, sẽ không bị nghi ngờ.” Triển Chiêu nói, “Thế nhưng khi cô ta đi trộm tài liệu, mặc hẳn là y phục màu đen.”

“Trùm buôn thuốc phiện này nói không chừng cho rằng cô ta đã chết, nếu không chết, thì cũng sẽ bị chúng ta bắt.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Cô ta rất thông minh, cứ như vậy, cùng lúc tự giải phóng mình, khiến kẻ cô ta đối phó chủ quan, mặt khác lại nói cho chúng ta rất nhiều đầu mối.”

Triển Chiêu gật đầu, lúc này, điện thoại Bạch Ngọc Đường reo, cầm lấy nhìn, là Công Tôn , “Alo?”

“Alo? Tìm được người không?” Công Tôn hỏi, “Mã Hân tỉnh rồi.”

“Bọn em lập tức sẽ trở lại.” Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, cùng Triển Chiêu vào thang máy quay về.

Mở cửa vào nhà, chỉ thấy Mã Hân ngồi ở trên sô pha vẻ mặt ảo não, trong miệng nói thầm, “Em mấy ngày nay theo anh hai học vật lộn cũng học được vài thứ.” Thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ tiến đến, cô gái bĩu môi nói, “Sếp, em sai rồi, anh phạt em đi.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nói, “Phạt em cái gì? Còn may em không có việc gì.”

“Mã Hân.” Triển Chiêu hỏi, “Vừa rồi là thế nào?”

“Cô ta thừa lúc được em cõng, đánh sau gáy em, sau đó em thấy trước mắt tối sầm…” Mã Hân xoa xoa cổ, nói, “Chiêu này quá lợi hại, em đây đang theo anh hai học vật lộn, con gái một tay thì rất khó đánh ngất người khác, nhưng mà… Sức lực của cô ta thật lớn a!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ cũng phải, Trương Dĩnh trên 1m7, Mã Hân mới chỉ có hơn 1m6, vóc người nhỏ nhắn, chẳng trách không đề phòng được cô ta… Nói đến nói đi, vẫn tự trách mình sơ sẩy.

Lúc này, chuông cửa vang lên, cặp song sinh mở cừa, đi vào là Bao Chửng.

Thấy mọi người đều mặt đen nghiêm trọng, Bao Chửng khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường đem tài liệu và danh sách trong thẻ SD trên máy cho Bao Chửng xem, sau đó đem mọi việc xảy ra nói một lần.

Bao Chửng trừng mắt, nhìn mọi người một vòng, nói, “Một người là đội trưởng SCI, một người là tiến sĩ tâm lý cấp quốc tế, một người là pháp y nhất nhì nước, lại còn có mafia… Các cậu người nhiều như thế lại canh chừng không được một cô gái trúng bao nhiêu phát đạn vậy sao?”

Tất cả mọi người mặt đỏ tới mang tai, Bạch Cẩm Đường sờ sờ mũi nhìn một bên, cặp song sinh nhỏ giọng nói thầm, “Bọn tôi không phải mafia!”

Bao Chửng liếc mắt trừng mọi người, nói, “Tên trong danh sách này đều là nhân vật xã hội nổi tiếng, các cậu dựa vào lời nói của một sát thủ phiến diện đã định lập án điều tra, thực sự quá khó khăn … Thu thập thêm nhiều chứng cứ chính xác hơn đi!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Rõ.”

Bao Chửng mất công đến một chuyến, chỉ để lấy một phần bản gốc danh sách, lắc đầu rời đi.

Cũng đã gần sáng, quay về cục cảnh sát khám nghiệm tử thi cũng muộn rồi, Công Tôn và Bạch Cẩm Đường về trước ngủ.

Cặp song sinh đưa Mã Hân về nhà, lập tức cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu ngồi ở trước máy vi tính nhìn chằm chằm cái danh sách đờ ra, Bạch Ngọc Đường ở một bên quét tước lau dọn, lau hết vết máu đi.

“Tiểu Bạch.” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Cậu nếu như trúng nhiều phát đạn như vậy, còn có thể bám cửa sổ nhảy xuống cửa sổ lầu dưới không?”

Bạch Ngọc Đường ném cái khăn đã khô vào chậu nước, đưa tay cầm lấy cái khay vừa rồi Công Tôn để lại đây. Dùng cái nhíp cẩn thận gắp đầu đạn cất vào túi vật chứng, Bạch Ngọc Đường nói, “Cô ta trúng 6 phát, người bình thường căn bản không có khả năng cử động!”

“Lạc Thiên hẳn là có thể.” Triển Chiêu thản nhiên nói.

“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường giật mình, hỏi, “Cậu nghi ngờ, Trương Dĩnh cũng không có cảm giác đau?”

“Chỉ là cảm thấy kỳ hoặc.” Triển Chiêu cau mũi, thấy Bạch Ngọc Đường còn chuẩn bị giặt lớp vỏ sô pha, bèn nói, “Tiểu Bạch, đừng giặt nữa, ngủ đi, ngày mai làm sau.”

“Toàn là máu.” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tính sạch sẽ khiến anh thấy bẩn thì có chút không vừa mắt.

Triển Chiêu túm anh, nói, “Cậu cũng đừng buồn nữa.”

“Tôi buồn bao giờ?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

Triển Chiêu thở dài, ngồi ở bên sô pha, nói, “Tôi biết, người ta không coi Bạch đội trưởng cậu ra gì mà chạy, trên mặt cậu không nén được giận kìa.”

Bạch Ngọc Đường tiếp tục tháo vỏ sô pha, lòng càng thêm khó chịu.

“Bất quá nếu nghĩ lại, đã là hợp lý rồi.” Triển Chiêu nói, “Đầu tiên, cô ta rõ ràng đã sắp đặt cả rồi.”

“Nên chúng ta mới chui đầu vào kế hoạch của cô ta?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

“Nếu như chúng ta không thế, thứ nhất sẽ không lấy được đầu mối trong thẻ SD, mặt khác, cũng không chắc có thể tố cáo được cô ta, đúng hay không?” Triển Chiêu nói, “Tôi nghi ngờ, tấm card dấu môi đỏ này, không có vân môi của cô ta, đều là người đồ đệ kia của cô ta. Chúng ta lúc đó lập tức bắt cô ta, lại không đưa cô ta đến bệnh viện xem thương thế, sau này kiện tụng không được lại còn phải thả người ư?”

Bạch Ngọc Đường đến ngồi lên sô pha, thở dài, “Miêu nhi, cậu là nói, bị cô ta đùa giỡn cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

“Miêu nhi, cái loại an ủi này của cậu thuộc kiểu tự khích lệ a.” Bạch Ngọc Đường cười nói.

“Vậy cậu có dễ chịu chút nào không?” Triển Chiêu cười hỏi.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng được.” Nói xong, bỏ cái bọc sô pha lại, “Ngày mai lau tiếp.”

Triển Chiêu thoả mãn đưa tay kéo anh, cùng nhau đi vào phòng ngủ, lúc đến được cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói, “Đúng rồi Tiểu Bạch.”

“Sao?” Bạch Ngọc Đường giật mình, “Có đầu mối gì à?”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, vươn qua hôn một cái bên khóe miệng Ngọc Đường, cười nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.