Chương 16 : Con chip
“Còn có a.” Mã Hán cũng gật đầu, “Vì sao Trương Miêu Miêu đã có cái mặt dây này, nhưng lại còn bị tập kích.”
“Quỷ dị nhất chính là, Trương Dĩnh và Trương Miêu Miêu hai người vì sao khuôn mặt…” Bạch Ngọc Đường thở dài.
“Được rồi.” Triển Chiêu đột nhiên lấy điện thoại trong túi ra, dò tìm trong danh bạ điện thoại, tìm được số đêm đó Trương Dĩnh cho anh để liên lạc.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không phải đã nói Tương Bình tra qua rồi sao, nói trạng thái điện thoại ngoài vùng phủ sóng không có cách nào mà tra xét?”
Triển Chiêu cầm lấy điện thoại di động, nói, “Không đúng a, thử nhìn xem.” Nói rồi, ấn gọi dãy số.
Điện thoại im lặng một lúc, đột nhiên, truyền đến tiếng “Tút ~~ tút ~~”, hơn nữa không phải âm máy bận.
Triển Chiêu ấn loa ngoài, mọi người thoáng chốc liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc nói không ra lời.
Reo được ba hồi, chợt nghe từ đầu kia có người bắt điện thoại, truyền đến một giọng nói nữ quen thuộc, “Tiến sĩ Triển?”
Triển Chiêu sửng sốt một hồi, chợt nghe từ đầu kia lập tức truyền đến tiếng Trương Dĩnh cười khẽ, hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn tìm tôi?”
“À…” Triển Chiêu còn chưa nói, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi, “Trương Miêu Miêu cô có biết không?”
Đầu kia Trương Dĩnh sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nói, “Các vị hành động thật nhanh, không hổ là tinh anh.”
“Cô biết bà ta sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Các vị đã đến thôn?” Trương Dĩnh hỏi ngược lại.
“Đúng, chúng tôi vừa trở về.” Triển Chiêu nói, “Còn thấy được hai phần mộ.”
Trương Dĩnh nhẹ nhàng thở dài, mới hỏi, “Mẹ vẫn khỏe chứ?”
Triển Chiêu trả lời xong từ khỏe, mới sửng sốt, cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau… Trương Dĩnh gọi cái gì? Mẹ ư?
Trương Dĩnh trầm mặc một hồi, nói, “Các anh hai người làm ơn, giúp tôi và A Thiên chiếu cố người mẹ già ấy một chút.”
“Cô là…” Triển Chiêu nhíu mày, “Cô là Trương Miêu Miêu?”
Trương Dĩnh nở nụ cười một tiếng, hỏi, “Làm sao vậy? Ảnh chụp đã xem qua, còn nghi ngờ?”
“Dáng vẻ của cô không giống như người đã năm mươi tuổi a.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Bởi vì tôi giữ gìn tốt chứ sao?” Trương Dĩnh lại bắt đầu đùa.
“Cô vì sao không già đi?” Triển Chiêu hỏi, “Còn có, Từ Thiên thật sự đã chết sao? Đêm đó tập kích cô đến tột cùng là ai?”
Trương Dĩnh nghe Triển Chiêu nói xong, mới nói, “Các vị muốn biết, nhớ rõ là tôi đã cho các vị cái danh sách chứ? Giúp tôi báo thù, sau đó… Tôi sẽ nói cho các vị tất cả!” Nói xong, cúp điện thoại.
Triển Chiêu gọi lại, đã thành dãy số không thể tìm được.
“Hô…” Buông điện thoại, mọi người nhìn nhau, Lạc Thiên chuyên tâm lái xe, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, lại là cau mày trầm tư.
Vậy cũng không tránh khỏi, một chút quá mức quỷ dị.
Khi trời tối đen, Triển Chiêu bọn họ về tới SCI, quả nhiên, tất cả mọi người vẫn ở đây, còn gọi thức ăn ngoài về. Triển Chiêu bọn họ đã sớm đói bụng, tìm được gì ăn liền vui mừng tống vào trong miệng, Triển Chiêu vừa nhai vừa hỏi, “Tương Bình, có cái gì trong con chip?”
Tương Bình mở máy vi tính, hỏi Triển Chiêu, “Các anh vừa ăn vừa xem, hay ăn xong rồi xem? Rất ảnh hưởng đến sự ngon miệng a!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu nói, “Yên tâm, tôi thần kinh thép! Chiếu đi!”
Tương Bình gật đầu, mở máy vi tính, chỉ thấy bên trong là ba đoạn video, tên một đoạn viết 1980, một đoạn khác là 1990, đoạn thứ ba là 2000.
“Mỗi đoạn là mười năm sao?” Triển Chiêu nhìn một chút, gật đầu với Tương Bình.
Tương Bình nhấp mở đoạn video thứ nhất.
Chỉ thấy đó là một đoạn phim đen trắng, nhìn vào kết cấu, là phim nhựa.
Trong video hình ảnh đầu tiên là một nhóm trẻ con đang đá cầu, bọn nhỏ ha ha cười, Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn, nhìn không ra một nguyên nhân gì. Đoạn video bọn nhỏ đá cầu bị cắt, ống kính lia từ bên ngoài chuyển vào bên trong, một chàng trai tuổi còn trẻ đang tập luyện chiến đấu, người này có lẽ hơn hai mươi tuổi, vóc người vô cùng tốt, vẻ ngoài cũng chấp nhận được. Rất nhanh, hình ảnh này cũng biến mất, đổi thành hình ảnh thứ ba, là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, đang ngồi ở trước gương chải đầu, thiếu nữ đó vóc người thướt tha, ngọt ngào xinh đẹp. Hình ảnh cuối cùng, là một người đàn ông đưa lưng về phía màn ảnh uống trà, kiểu tóc và trang phục của hắn khiến mọi người không khỏi nhớ tới Marlon Brando năm đó diễn vai Bố già, ưu nhã ngồi trên ghế màu trắng, trên tay bưng tách cà phê màu trắng.
“Tiểu Bạch, nhìn cái nhẫn trên tay hắn kìa!” Triển Chiêu chỉ chỉ ngón tay người nọ, chỉ thấy trên ngón tay cái hắn, mang một cái nhẫn rất lớn.
“Dừng hình!” Triển Chiêu nói với Tương Bình.
Tương Bình dừng hình ảnh lại, Triển Chiêu vươn qua nhìn, nói, “Có thể phóng đại hình ảnh không? Tôi muốn nhìn cái nhẫn trên tay hắn.”
Tương Bình gật đầu, phóng đại hình ảnh, mọi người thấy cái nhẫn… Chỉ thấy chính giữa cái nhẫn, có hoa văn, hình giá chữ thập, có một con rắn quấn quanh.
“Giống cái này.” Mã Hán lấy cái vòng trang sức ra.
Công Tôn thấu gật đầu, nói, “Dựa theo phân tích hình thể và tay của hắn, người này hẳn là không phải người Châu Á, tương đối giống người da trắng, tóc cũng không phải màu đen, bất quá nhìn không ra là màu gì, có thể là nâu, cũng có thể là nâu nhạt hoặc nâu sẫm, không có cách nào nhận rõ, bởi vì là phim trắng đen.”
Tất cả mọi người chú ý thấy, bối cảnh trong mấy đoạn video này, hình như đều là ở cùng một chỗ, đó là một trang viên khá lớn, xa xa có căn nhà màu trắng, một tòa biệt thự loại nhỏ, thiết kế giản đơn nhưng khá lớn, có sân cỏ rất rộng.
Tương Bình tua hình về trước, chỉ thấy bọn nhỏ trên sân cỏ đá cầu, xa xa có thể thấy người đàn ông uống trà kia.
“Có thể thấy rõ hơn không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có chút khó.” Tương Bình tận lực tăng chất lượng hình ảnh, cuối cùng, mọi người thấy rõ hình dáng… Đúng là giống người nước ngoài, thế nhưng cụ thể hình dáng thì nhìn không rõ lắm.
Chàng trai luyện tập chiến đấu đang đấm bao cát, hẳn là ở trong phòng lầu một, xuyên qua cửa sổ xuống. có thể thấy đám trẻ con xa xa đang chạy nhảy.
“Dựa theo kết cấu ngôi nhà, hẳn là không phải ở trong nước.” Mã Hán nói, “Thập niên 80, trong nước rất khó tưởng tượng có thể có căn nhà như vậy.”
“Ừ, Đúng thế.” Tương Bình gật đầu, nói, “Em vừa lấy cảnh tượng đặc thù xuống, phong cách kiến trúc trong hồ sơ, không có kiến trúc nào cùng loại, mặt khác, em nghi ngờ đây là ở trên một trên đảo nhỏ.”
“Đảo nhỏ?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Vâng.” Tương Bình dừng hình tại thời điểm thiếu nữ kia trang điểm, phóng lớn ảnh ngược cảnh trí ngoài cửa sổ, chỉ thấy xa xa là một mảng biển xanh…
“Hả?” Triển Chiêu đột nhiên hả một tiếng.
“Làm sao vậy?” Mọi người nhìn anh.
“À…” Triển Chiêu chỉ chỉ hình ảnh, hỏi, “Đây là mặt gương có đúng hay không?”
“Ừ.” Mọi người gật đầu.
“Hình ảnh là quay từ chính diện gương?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“Đúng vậy…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu rõ ý Triển Chiêu, hỏi, “Vậy người quay là ai? Vì sao không xuất hiện trong gương?”
Tất cả mọi người sửng sốt, tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, phát hiện vấn đề này rất đúng! Không có người quay!
“Quá tà môn!” Công Tôn vuốt cằm, hỏi, “Là bởi vì camera ẩn hình hay là…”
“Trừ phi, là quay thông qua một góc khác … Trước camera dùng một vài cái gương các loại phản xạ hình ảnh.” Triển Chiêu có chút đau đầu nói, “Tôi chúa ghét đề tài hình học!”
“Một đoạn video này chỉ là quay bốn cảnh như thế sao?” Triển Chiêu hỏi Tương Bình.
“Vâng.” Tương Bình gật đầu, mở cái kế tiếp.
Mọi người tĩnh tâm lại xem kỹ.
Chỉ thấy video thứ hai cũng là trắng đen, ban đầu, là một đám thiếu niên, bọn họ cầm dao trên tay, trên người mặc trang phục đặc biệt, … Bên chân bày rất nhiều xác động vật, hẳn là đang săn thú, bối cảnh đã thay đổi, là ở trong một khu rừng nhiệt đới.
Mọi người đang muốn nhìn kỹ, đột nhiên, chợt nghe “loảng xoảng” một tiếng.
Tất cả mọi người cả kinh, quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Thiên không cẩn thận kéo cái khăn bàn xuống đất, Bạch Ngọc Đường hỏi anh, “Làm sao vậy?”
Lạc Thiên chỉ vào mấy người thiếu niên này, nói, “Săn trong rừng, tôi khi đó cũng từng làm qua… Còn có… Mấy người thiếu niên này, chính là mấy người vừa đá cầu kia!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước đều ngoảnh lại quan sát động tác của mấy người thiếu niên, thật đúng là không lưu ý tướng mạo mấy người thiếu niên này, Tương Bình cắt hai đoạn video chiếu lên cùng nhau, đồng thời tiến hành so sánh chuyên nghiệp, xác định —— cùng người!
“Lạc Thiên lợi hại!” Công Tôn cười nói, “Chúng tôi nhìn ba lần mới phát hiện .”
“Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu mở to hai mắt, hỏi, “Vì sao năm 1990 và năm 1980, mười năm mà những người thiếu niên đó không cao lớn lên?”
“Xem tiếp đi.” Công Tôn vỗ vỗ vai Triển Chiêu, nói, “Thứ kinh khủng còn ở phía sau!”
Tương Bình tắt chế độ dừng hình ảnh, ấn nút tiếp tục chạy, không bao lâu, thấy một chàng trai còn trẻ xuất hiện trong video, anh ta đang cùng vài người còn sống đánh nhau, cầm trên tay con dao ngắn, sau một hồi tranh đấu, chém giết ba người bao vây anh ta, máu tươi một mảng, chính là chàng trai trẻ tuổi liên tục tập luyện trong đoạn video thứ nhất. Không già đi chút nào, trái lại càng thêm cường tráng trẻ tuổi.
“Thân thủ của anh ta rất tốt!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Có thể không được sao?” Triển Chiêu cười khổ, “Luyện tập mười năm đó.”
Chuỗi hình thứ ba, là một thiếu nữ, vẫn như trước đang trang điểm, bất quá đổi sang trang phục thịnh hành năm 90, vẫn như cũ là thanh thuần ngọt ngào như vậy, chỉ là trong ánh mắt, không khí trầm lặng.
Loạt hình cuối cùng, vẫn như cũ là một người đàn ông quay lưng vào ống kính uống trà, chỉ là lần này ghế ngồi thành ghế gỗ lim, khăn cũng biến thành màu đen cà phê, trên tay vẫn đeo cái nhẫn như cũ.
“Các cậu chú ý nhìn!” Công Tôn nói Tương Bình dừng hình, nói, “Ngón tay đeo nhẫn của hắn… Da có sản sinh biến hóa nhất định, còn có tai và độ dày của tóc… Người này già đi!”
Tất cả mọi người gật đầu, đúng vậy!
“Phía dưới là đoạn video cuối cùng.” Tương Bình sắc mặt nghiêm trọng nhấp vào đoạn video cuối, mới quay đầu lại nhìn mọi người, nói, “Các anh chuẩn bị sẵn sàng, khá là thử thách thần kinh đó!”
Triển Chiêu gật đầu, chỉ thấy loạt hình thứ nhất… Xuất hiện chính là một đám người lùn cổ quái, bọn họ già đến da toàn thân đều nhăn nheo, thế nhưng vóc người lại thấp bé như tuổi niên thiếu.
Tương Bình như trước dùng kỹ thuật so sánh, nói, “Những người này, là hình dạng mấy người thiếu niên lúc bảy mươi tuổi mới có, thế nhưng khung xương không phát triển, nói chung… Là dị tật dài!”
“Làm sao có khả năng.” Triển Chiêu nhíu mày, “Nếu là tính theo năm, những đứa trẻ này cũng chỉ tối đa hơn ba mươi tuổi, làm sao thoáng chốc khoảng cách lại lớn như vậy?”
“Đây đúng thật là chất lượng cuộn phim quay năm 2000.” Tương Bình nói, “Em đã kiểm tra rồi, kỹ thuật tuyệt đối không có cách nào làm giả.”
“Loạt hình tiếp theo đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Tương Bình tiếp tục chạy hình, người đàn ông hung hãn cường tráng kia, đã già đến xụi lơ ở trên ghế, mà cô gái mỹ lệ kia cũng già thành một bà lão tám mươi tuổi đầu đầy tóc bạc.
“Nhìn loạt hình cuối cùng xem!” Công Tôn nhắc nhở.
Chỉ thấy một bóng người xuất hiện ở trong ống kính, đó là một bóng người phía sau nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi rắn rỏi, trang phục tương tự người trước đó đưa lưng về phía màn ảnh uống trà, phía sau mu bàn tay, trên ngón tay cái tay có cái nhẫn.
“Em đã dùng kỹ thuật so sánh!” Tương Bình nói, “Chính là người đó!”
“Hắn ta lúc trẻ?” Triển Chiêu hỏi.
Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Hổ kéo kéo Mã Hán, nói, “Anh xem, có đúng rất quỷ dị hay không?”
Mã Hán gật đầu, Lạc Thiên cau mày, Bạch Ngọc Đường lại thở dài, nói, “Vì sao mười năm trước không già, mười năm sau lại già thành như vậy?”
“Hình như là chứng bất lão, sau đó giống như chuyển hóa thành chứng sớm già.” Công Tôn nói.
“Có loại bệnh này sao?” Triệu Hổ hiếu kỳ hỏi Công Tôn.
Công Tôn gật đầu, “Đúng thật là có, thế nhưng là hiếm, hơn nữa bệnh chứng cùng những cái này cũng không giống toàn bộ.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, tìm số mà Triệu Tước đã từng cho anh, gọi điện.
Điện thoại reo hai hồi, được người bắt, chợt nghe giọng nói đặc biệt, mơ hồ của Triệu Tước truyền đến, “Chiêu?”
Triển Chiêu bị gọi thế vô thức run lên, nói, “Đứng có gọi thân thiết như vậy, trong con chip ông gửi tới là cái gì? Những người đó vì sao ban đầu thì không già, sau đó lại già sớm?”
Triệu Tước cười cười, nhàn nhạt phun ra vài từ, “Bọn chúng… Là thứ phẩm bỏ đi.