Chương 19 : Tầng hầm ngầm
Bạch Ngọc Đường tay chân rất nhanh, làm gì cũng không tính là quá khó khăn, mì ống hải sản pho mát, nướng một cái bánh pizza lớn, còn làm một nồi lớn canh hải sản, làm cho bọn nhỏ hai kem nước quả ô mai, Triệu Tước ở bên ngoài thấy được nhanh chóng hét, “A, tôi cũng muốn! Làm thêm kem nước quả ô mai!”
Tất cả mọi người vô lực nhìn ông ta, Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn nơi khác, Vì vậy, Bạch Ngọc Đường thêm hai ly, Triệu Tước một, Triển Chiêu một, vốn định làm thêm một cho Bạch Trì, thế nhưng Bạch Trì hỏi, “Có thể được làm bánh pudding chocolate không…”
Triệu Tước có lẽ không biết, Triển Chiêu từ nhỏ đã thích ăn kem nước quả ô mai, tốt nhất là một ly kem lớn dầy ắp, thêm nhiều nhiều ô mai ngọt ngọt, dùng một cái thìa chậm rãi múc. Bạch Ngọc Đường vừa rồi không để cho Triển Chiêu chọn, thì phỏng chừng anh sẽ không ở trước mặt Triệu Tước mà ăn món kia… Bởi vì sợ bị chê cười, bất quá hiện tại nếu Triệu Tước cũng thích ăn, vậy làm thêm hai ly.
Nấu xong, Bạch Trì và Lạc Thiên đưa hai đứa trẻ trở về rửa tay, quản gia và người hầu giúp Bạch Ngọc Đường đưa món ăn đã nấu xong ra ngoài, quản gia rất lễ độ dùng cái thìa nếm thử một miếng mì ống, sợ hãi nói, “Thực sự là tay nghề kinh người a.”
Bạch Ngọc Đường cười, nói, “Tôi làm rất nhiều, các vị cũng cùng ăn đi.”
Quản gia lập tức lễ phép khom lưng với anh, “Ngài thực sự là quá quan tâm rồi.”
Bạch Ngọc Đường rút trừu khóe miệng, nhủ thầm Triệu Tước tìm một người nước ngoài đến sẽ không mất tự nhiên sao?
Sau đó, mọi người ngồi xuống, thứa ăn bưng lên, Phương Hành và Hiểu Hiểu múc một thìa mì ống đưa vào trong miệng, nhai nhai, đều kêu lên, “Ngon quá a!”
Triển Chiêu nhét đồ vào trong miệng, nhủ thầm, chuyện, tay nghề Tiểu Bạch nếu như mở nhà hàng, chắc chắn kiếm bộn tiền!
Triệu Tước ăn vui vẻ, nói, “Nên mới nói, cùng hệ gen tốt cũng không giống nhau, Duẫn Văn ngay cả một trái táo cũng không rửa.”
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường đang ăn, không đề phòng Triệu Tước nói, sặc.
Triển Chiêu nhanh chóng vỗ vỗ anh, có chút hiếu kỳ, hỏi, “Chú Bạch ngay cả trái táo cũng không rửa thật a?”
Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng gật đầu.
“Có muốn biết chuyện thời trẻ của Duẫn Văn và Khải Thiên hay không?” Triệu Tước cười tủm tỉm hỏi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có một chút động tâm, liếc mắt nhìn nhau, chợt nghe Triệu Tước lại hỏi, “Vậy Bao Chửng thì sao?”
Mọi người lập tức cùng nhau giương mắt nhìn Triệu Tước, ánh mắt chỉnh tề, trên trán đều như là viết hai chữ —— rất muốn!
Triệu Tước cười cười, đưa cái nĩa ăn mì ống sang tay trái, tay phải lấy ly kem nước quả để tới trước mặt, dùng cái thìa múc kem ăn.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy anh cũng là động tác y như vậy, chỉ là Triển Chiêu hình như không chú ý cử động của Triệu Tước, cúi đầu nhìn chằm chằm sư tử con trên đầu gối mình.
Tất cả mọi người liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường trong lòng có chút sợ hãi, đây là thói quen Triển Chiêu bình thường khi ăn cái gì đó, thích ăn vừa mặn vừa ngọt, lúc ăn thì rất cao hứng, ăn xong rồi luôn bị tiêu chảy… Cử chỉ của Triệu Tước, cùng Triển Chiêu gần như giống nhau như đúc.
“Bao cục của các cậu a, khi còn trẻ… Ừm, không khác lắm với cậu Triệu Hổ trong đội các cậu.” Triệu Tước đột nhiên nói một câu.
“Khụ khụ…” Lúc này, Công Tôn, Bạch Trì và Lạc Thiên đều bị sặc.
Công Tôn rút giấy khăn lau miệng, hỏi, “Thật sao?”
“Đúng thế.” Triệu Tước cười, nói, “Có một lần, chúng ta truy bắt một hung thủ giết người trốn vào hầm trú ẩn, chúng ta cùng nhau xuống phía dưới … Cái hầm trú ẩn kia hồi chiến tranh đã từng bị đạn pháo oanh tạc qua, bên trong có người nói đã chết rất nhiều người.”
Sự chú ý Triển Chiêu bị thu hút, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tước, không chú ý đến sư tử con trên đùi đã bắt đầu nhô lên, chân trước nằm úp sấp vào bàn, vươn qua ngửi ngửi đĩa mì ống trên bàn, nước sốt dính cả vào mũi.
“Hắt xì.” Trong mì ống có chút mùi hành, khứu giác sư tử nhạy cảm, thoáng cái đã bị sặc, nhanh chóng lui về, dùng chân trước cong mũi, hắt xì một cái.
Triển Chiêu nhanh chóng đưa tay lấy giấy ăn lau mũi cho nó.
Triệu Tước dùng dĩa ăn cắm một cái lạp xưởng nướng, vừa ăn vừa nói, “Lần đó xuống lúc bắt đầu hầm trú ẩn, tôi nói với Bao Hắc, trên vai cậu ta có một cô bé đang ngồi.”
Công Tôn mở to hai mắt hỏi Triệu Tước, “Sau đó?”
“Cậu ta hỏi chúng tôi phải làm sao bây giờ, tôi cùng Khải Thiên đã nói, con quỷ nhỏ đó muốn xuất hiện, chỉ cần không cảm thụ được hơi người, phỏng chừng sẽ bỏ chạy, nên nói, cậu ta đi trước tuyệt đối không được quay đầu lại nhìn… Bởi vì nếu quay đầu lại, hơi sẽ phun trên người con quỷ đó, vậy cũng sẽ bị bám cả đời.
Bạch Ngọc Đường khóe miệng rút trừu, “Bao cục tin?”
Triệu Tước bật cười, nói, “Cậu ta một tuần lễ không dám quay đầu, sau đó cái cổ cứng lại, Duẫn Văn nói tôi cùng Khải Thiên đưa cậu ta đến bệnh viện xem, tiền thuốc men đều là hai chúng tôi trả, sau đó còn bị cho ăn mắng một trận.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngây người nhét thứa nă vào trong miệng, cũng không quên cảm thán, “Không phải chứ… Hai mươi năm thay đổi không nhỏ a.”
Triệu Tước cười cười, nói, “Con người mà, sẽ trưởng thành, bị lừa nhiều rồi, sẽ không bị lừa nữa, mà lúc đã không bị gạt nữa, cũng sẽ gạt người.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút không rõ ý của Triệu Tước.
Mặt khác, khiến Triển Chiêu khá lưu ý chính là, Triệu Tước vừa nhắc tới ba mình, ông ấy không phải là quan toà sao, sao hồi trẻ lại làm cảnh sát? Nếu không thì vì sao lại theo chân bọn họ cùng đi bắt sát thủ? Còn có a… Theo cảm nhận của mình, ba là một người không bao giờ thiếu nghiêm túc, tuy rằng thỉnh thoảng có đùa dai một chút với anh, thế nhưng thực sự tưởng tượng không được lúc còn trẻ lại cùng Triệu Tước cùng nhau khi dễ người khác…
“Hình như chỉ có bác Bạch tính cách vẫn không thay đổi a.” Bạch Trì vừa ăn canh vừa nói.
“Đúng vậy.” Triệu Tước đột nhiên cười nhạt một tiếng, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Họ Bạch, thần kinh đều rất cứng cỏi… Bách độc bất xâm.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ Triệu Tước hình như là ý tại ngôn ngoại, chợt nghe Công Tôn đột nhiên hỏi, “Ông nói họ Bạch, chữ Bạch này là đặc biệt ám chỉ, hay là phiếm chỉ a?”
Triệu Tước sửng sốt, quay sang nhìn Công Tôn, một lúc lâu mới cười cười, nói, “Quả nhiên là lớn hơn vài tuổi, cậu thật đúng là không phải kiểu nhạy cảm như thế… Quên đi, không nói nữa, nói nhiều sai nhiều.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Công Tôn, Công Tôn nhún nhún vai —— không hỏi ra, Triệu Tước quá cảnh giác.
Triển Chiêu quay mặt lại hỏi, “Vì sao ba tôi lại cùng bắt kẻ trộm?”
“Khải Thiên học y cậu không biết sao?” Triệu Tước nói, “Không đúng… Xác thực mà nói là học y và học luật, khi đó cậu ta xuất ngoại du học khá sớm so với những người còn lại, nên có tiếp xúc với pháp y học. Lúc chúng tôi xử lý vụ án, tìm cậu ấy hỗ trợ, cậu ấy lúc đó đang làm kiểm sát trưởng, nên có một chút thời gian giúp đỡ chúng tôi, cung cấp một ít viện trợ pháp y.”
Công Tôn đưa tay sờ sờ cằm, nói, “Tôi đã nói mà, trong hồ sơ trước đây, đặc biệt là những vụ án khi Bao cục bọn họ còn trẻ làm qua, thấy rất nhiều phân tích pháp y học chuyên nghiệp … Ra là có chuyện như vậy, khi đó có thể đạt được tiêu chuẩn đó, thật không dễ dàng.”
Triển Chiêu cau mày nghe có chút mê muội… Vì sao loại chuyện này anh một chút cũng không biết, ba đã không nói gì thì khỏi bàn, nhưng anh từ nhỏ rất thân thiết với mẹ, vì sao mẹ cũng không nói với anh những chuyện này? Anh thậm chí ngay cả mẹ mình trước đây là hoa khôi giới cảnh sát, công phu tốt gì đó cũng không biết.
Triệu Tước hình như nhìn ra nghi hoặc của Triển Chiêu, cười cười, dùng cái muỗng múc tôm trong canh hải sản, nói, “Duẫn Văn đã từng là người xui xẻo nhất, là ăn táo thôi cũng vào bệnh viện được.”
Mọi người mở to hai mắt nhìn.
Triệu Tước nhét tôm vào trong miệng, cầm cái xúc chắn pizza ra để tới trước mặt Hiểu Hiểu và Phương Hành, nói, “Ngày đó Khải Thiên cầm rất nhiều táo đến, nói là của một người bạn cùng đơn vị, đem đến chia, rất ngọt. Sau đó Duẫn Văn cầm một quả lên ăn, Khải Thiên mắng cậu ta một câu —— đem đi rửa rồi hãy ăn, có thuốc trừ sâu đó, còn đưa một lọ chất tẩy rửa cho cậu ta.”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái, hỏi, “Ông ấy không lấy chất tẩy rửa mà rửa táo chứ gì?”
“Có.” Triệu Tước cười cười, “Cậu ta đi ra bôn rửa bên ngoài, đổ chất tẩy rửa vào táo, sau đó lắc lắc, nghĩ đã sạch sẽ rồi, vừa cắn vừa đi về, chúng tôi hỏi cậu ta vị thế nào? Cậu ta nói, có mùi chất tẩy rửa, nửa giờ sau bụng đau, vào bệnh viện rửa ruột.”
Mọi người trong nháy mắt trầm mặc, đều nghĩ Bạch Duẫn Văn tìm được mẹ Bạch Ngọc Đường một bà chủ gia đình toàn năng như vậy để chung sống tuyệt đối là quá sáng suốt, đây là một quyết định trực tiếp dẫn đến năng lực tự gánh vác siêu cường của Bạch Ngọc Đường, đồng thời là đường tắt dẫn đến cuộc sống hạnh phúc của Triển Chiêu sau này…
“Ông nói về quá khứ, hình như rất hài lòng a.” Triển Chiêu thản nhiên nói.
Triệu Tước cười cười, gật đầu, nói, “Thật cao hứng.”
“Vậy vì sao lại phản bội họ?” Triển Chiêu hỏi thăm dò.
Triệu Tước ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một hồi, một lúc lâu mới nói, “Tôi chưa từng trung thành với họ, không có trung thành, tại sao lại nói phản bội?”
Nói xong, Triệu Tước không nói thêm nữa, cúi đầu ăn.
…
Sau khi ăn xong, mọi người uống trà, Triệu Tước hỏi, “Đều no rồi chứ? Đi ra ngoài đi tiêu tiêu một chút đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không nói gì, Triệu Tước đến tột cùng muốn làm gì đây?
Công Tôn đột nhiên đưa tay sờ sờ cằm, hỏi, “Ông có phải là có thi thể rất buồn ói cho tôi giải phẫu?”
Triệu Tước nhướn mày, nhìn Công Tôn, nói, “Thông minh a!”
Công Tôn bất đắc dĩ, hỏi, “Ông cho chúng tôi ăn sớm, là bởi vì sợ chúng tôi thấy thi thể xong ăn không vô, ăn xong rồi phải tiêu hóa một chút, là sợ lúc chúng ta giải phẫu nôn ra?”
Triệu Tước gật đầu, nói, “Ừ, tôi luôn luôn quan tâm mà.”
“Kỳ thực cũng không cần.” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Thi thể đối với chúng tôi gần như đã không có tác dụng gì nữa.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Công Tôn có thể vừa một bên giải phẫu vừa ăn phá lấu và uống nước dưa hấu được, đừng lo.”
“Được rồi.” Triệu Tước thở dài, nói, “Các cậu đã kiên trì thế, như vậy tôi đưa các cậu đi.”
“Trong nhà ông vì sao có thi thể?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.
Triệu Tước cười, nói, “Đừng lo lắng, đều đã chết trên trăm năm, hung thủ tuyệt đối không phải tôi.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Thi thể cũng là từ trong pháo đài khai quật ra?”
“Ừ…” Triệu Tước gật đầu, nói, “Cậu vẫn thông minh như vậy… Không sai, tôi dỡ từng viên gạch ra, chính là vì ngay cả một miếng móng tay, một sợi tóc… Cũng không được bỏ qua!”
“Ông đang nghiên cứu gia tộc này, có quan hệ tới chuyện ông gặp phải?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Tước suy nghĩ một chút, nói, “Nhìn rồi các cậu sẽ biết, đừng hỏi trước.” Nói xong, đẩy ra một cánh cửa gỗ rất nặng, phía dưới xuất hiện một địa đạo, thông xuống tầng hầm ngầm.
“Đây là?” Công Tôn nhíu mày, “Hầm rượu ngầm thường gặp ở mấy biệt thự kiểu Âu trước đây?”
“Thường thức của cậu đối với mấy thứ đồ xa xỉ luôn vượt qua người bình thường.” Triệu Tước gật đầu, nói, “Bất quá, trong hầm rượu ngầm này, không có để rượu.
Nói xong, đưa mọi người cùng nhau, đi xuống hành lang.
Hành lang hai bên đều có đèn, vô cùng sáng sủa, bởi vậy một chút cảm giác âm u cũng không có, đang đi, Triển Chiêu chú ý tới vết tích loang lổ trên vách tường, đứng lại…
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu đi qua nhìn kỹ nhìn, nói, “Cậu xem những vết tích này… có giống như là…”
“Là dấu móng cào.” Lạc Thiên nói, “Rất hiển nhiên, có người chết cũng không muốn xuống phía dưới, thế nhưng lại bị kéo xuống, nên ngón tay cào xuống vết thật dài trên vách tường, hẳn là là có hai người, cầm lấy cánh tay, kéo xuống.”
“Trong tầng hầm ngầm này bất luận là một viên gạch tôi cũng đều dựa theo chứng cứ tiêu chuẩn mà tái tạo lại.” Triệu Tước nói, “Tuyệt đối hàng thật giá thật, ngay cả một dấu vân tay… Cũng không khác đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lúc này, mọi người đã tới cửa, Triệu Tước từ trong túi móc ra bao tay y dụng dùng một lần ọi người, nói, “Tôi sẽ mở cửa, các cậu xác định các cậu đều chuẩn bị rồi chứ?”
Tất cả mọi người vô thức nhíu mày, nghĩ hoặc là Triệu Tước làm quá làm người nghe kinh sợ, hoặc là, tình cảnh bên trong, thực sự không phải là thứ người bình thường có thể tiếp nhận được.
Triệu Tước thấy mọi người đều gật đầu, giơ tay, nhẹ nhàng mà mở cửa…
“Kéttttttttttttttt” một tiếng ống trục ma sát nhói tai truyền đến, cánh cửa trước mắt bị mở, sau đó, mọi người cảm giác một trận âm phong tràn vào mặt… Trong phòng đèn sáng leo lét, cảnh tượng đó, khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Triệu Tước mở công tắc bên tường, thoáng chốc, đèn sáng như ban ngày… Toàn bộ cảnh tượng trong phòng, đều rõ ràng hiện ra ở trước mắt.
Mọi người trong lúc nhất thời đều nói không ra lời.
“Anh…” Bạch Trì nhìn nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu gật đầu, nói, “Đi đi.”
Bạch Trì che miệng, nhanh chóng chạy ra ngoài, Lạc Thiên cũng không thể tiếp nhận những thứ này, bèn nói, “Tôi đi xem Trì Trì có sao hay không.” Nói xong, cũng xoay người đi.
Triệu Tước quay đầu lại nhìn mọi người, hỏi, “Thế nào?”
Mọi người sắc mặt đều lạnh xuống, Triển Chiêu một lúc lâu mới hỏi, “Chủ nhân nơi này… Ông xác định hắn là con người?”