Chương 26 : Hội đấu giá
Nghe xong báo cáo khám nghiệm tử thi, Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu ép vào văn phòng, nằm ở sô pha, đắp áo ngủ bù.
Sư tử con Triển Chiêu mang về, tạo oanh động không nhỏ trong SCI, tất cả mọi người ôm qua bế lại nó, một nhóm đại nam nhân bị sinh vật màu trắng còn nhỏ ấy toàn bộ đánh bại, đồng thanh —— thật đáng yêu a.
Lúc này, điện thoại Công Tôn reo, vừa thấy là Bạch Cẩm Đường gọi tới, Công Tôn chỉ biết anh chắc chắn là bị giục phải về nhà ngủ, liền tiếp.
“Ừ, em đây.” Ngoài dự liệu của Công Tôn, Bạch Cẩm Đường câu đầu tiên hỏi chính là, “Đang ở SCI sao? Anh đang ở dưới lầu cục cảnh sát, hiện tại đang lên.”
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn.
“Cẩm Đường nói muốn lên đây.” Công Tôn nói.
Triển Chiêu gật đầu, không bao lâu, liền thấy Bạch Cẩm Đường đi đến, cặp song sinh tối hôm qua ở trong phòng khám nghiệm tử thi vây xem một trận, đang ở phòng nghỉ ngủ bù, thấy anh tới, đi qua hỏi, “Đại ca, anh tới đón bọn em a?”
Bạch Cẩm Đường liếc mắt lườm hai người, đưa tay đưa qua một khối chocolate đen cho Công Tôn, còn có một hộp vitamin.
Công Tôn nhận lấy, Triển Chiêu nhìn Công Tôn, “Sao phải uống vitamin? Gần đây thân thể không tốt sao?”
Công Tôn nhún nhún vai, gần đây anh tuột huyết áp rất nặng, thường hay choáng đầu hoa mắt, phần của ngày hôm qua đã uống xong rồi, nên Bạch Cẩm Đường mới cố ý đưa tới. Mặt khác, Bạch Trì và Mã Hân đều cũng có tâm, vừa nhìn thấy tình huống ấy, chắc chắn sẽ về mua 10-20 hộp chocolate đen trữ trong SCI, mỗi ngày ép Công Tôn ăn.
Bạch Cẩm Đường nhìn một chút bốn phía, hỏi, “Ngọc Đường đâu?”
Triển Chiêu quay văn phòng bĩu bĩu môi, nói, “Còn đang ngủ bù, tối hôm qua bị dì niệm cả một đêm.”
Bạch Cẩm Đường nghe xong, khóe miệng hơi nhếch nhếch, Triển Chiêu hí mắt —— quả nhiên là cố ý!
Công Tôn thu thập đồ đạc một chút, nói, “Em có thể về rồi.”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, từ trong túi lấy ra hai tấm vé, đưa cho Triển Chiêu, nói, “Cậu sẽ cảm thấy hứng thú, bất quá Ngọc Đường cần ngủ bù, có thể đi không được .”
Triển Chiêu nhận tấm vé nhìn một chút, khó hiểu hỏi, “Hội đấu giá?”
“Ừ.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, nói, “Lý Hạo tổ chức.”
“A.” Triển Chiêu chân mày nhướn lên, nói, “Em phải đi chứ, đang lo tìm không được cách nào thăm dò hư thực về hắn đây.”
“Salon nghệ thuật ấy, mấy người bạn bè của hắn cũng ở đó.” Bạch Cẩm Đường nói, “Anh đã nhờ người lấy 4 vé, cậu đưa vài người đi thôi.”
Triển Chiêu gật đầu, nhận vé, tiểu Đinh nói, “Con mèo nhỏ, tôi đưa chú đi, thằng Lý Hạo đó ăn tươi nuốt sống ghê lắm, phải cẩn thận a.”
Mã Hán và Lạc Thiên cũng đi theo, Bạch Trì cũng muốn đi, thế nhưng thiếu vé, thì có chút lo lắng đứng ở một bên.
Tiểu Đinh đưa vé cho cậu, nói, “Tiểu Trì Trì, chú đi đi.”
Bạch Trì nhìn cặp song sinh, “Vậy các anh?”
Tiểu Đinh cười, nói, “Bọn anh muốn vào, không cần phải vé viếc, tự khác có cách.”
Sau đó, mọi người thương lượng xong, lên đường.
Trước khi đi, Triển Chiêu dặn Triệu Hổ bọn họ, đừng đánh thức Bạch Ngọc Đường, để anh hắn hảo hảo mà ngủ.
Triệu Hổ nói, “Tiến sĩ Triển, anh đi một mình, sếp tỉnh lại sẽ mắng bọn em.”
Triển Chiêu nói, “Cậu ấy đã hai ngày không ngủ, chờ cậu ấy tỉnh nói chúng tôi đi đâu vậy là được.” Nói xong, đưa người đi.
Tại cửa nhà hàng quốc tế, Lạc Thiên dừng xe, Triển Chiêu xuống xe, bốn người tiến vào nhà hàng, dựa vào vé, phục vụ đưa mọi người, đi tới phòng khách tầng hai mươi, nơi đó đang ở cử hành bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật.
Bên trong tập hợp không ít nhân vật xã hội nổi tiếng, bán đấu giá còn chưa bắt đầu, bốn phía đều là hàng triển lãm, ọi người tham quan trước.
Triển Chiêu và Bạch Trì bọn họ phân công nhau hành động, Lạc Thiên và Mã Hán một người theo dõi, một người phụ trách an toàn của hai người ấy.
Triển Chiêu nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Lý Hạo, liền đi dọa quanh, đường nhìn rất nhanh bị một bức tranh thu hút. Đó là một bức tranh cổ điển, hình ảnh là một cô bé hơn mười tuổi, mặc áo khoác màu đỏ, trước ngực đeo một sợi dây chuyền giá chữ thập… Thứ thu hút Triển Chiêu đầu tiên chính là cái mặt dây giá chữ thập, đó là gia huy gia tộc Bathory… Nhìn lại cô bé, Triển Chiêu trong lòng hiểu rõ, đây là bức họa vẽ con gái bá tước Bathory lúc hơn mười tuổi. Rất đúng với suy đoán của bọn họ, con gái bá tước Bathory, chưa chết.
Triển Chiêu nhìn hình vẽ cùng với bối cảnh phía sau bức tranh, hơi nhíu mày. Anh đối với hội họa cũng có sự hiểu biết nhất định, bức tranh này hẳn là phong cách lưu hành trong giới hoạ sĩ năm đó tại Ý, màu vẽ và bố cục đều đậm chất Millan… Đồng thời, nhìn thời gian người hoạ sĩ kí tên đánh dấu… cùng với tuổi của người con gái bá tước hơn mười tuổi này không hợp, xác thực mà nói, đã muộn đi chí ít hai mươi năm. Nói cách khác, cô bé thoạt nhìn là có hơn mười tuổi này, kỳ thực đã hơn ba mươi tuổi sao?
Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm bức tranh xuất thần.
“Anh thật tinh mắt.” Phía sau, một giọng nói vang lên.
Triển Chiêu quen thuộc giọng này, nhìn lại, chỉ thấy chính là Lý Hạo… Triển Chiêu trên mặt hiện ra vài phần kinh ngạc, nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo cười cười, nói, “Salon này là tôi tổ chức, tôi thật không nghĩ tới anh sẽ đến, sớm biết anh cảm thấy hứng thú với tác phẩm nghệ thuật, tôi đã sớm đưa vé đưa đến tận tay anh, tôi tháng nào cũng cử hành triển lãm như vậy.”
Triển Chiêu gật đầu, thuận miệng nói, “Tôi cũng không hiểu nhiều, chỉ là nghỉ ngơi giết thời gian mà thôi.”
Lý Hạo cười cười, hỏi, “Ngày hôm nay không cùng Bạch đội trưởng đến sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Cậu ấy có việc cần hoàn thành, tôi nghỉ ngơi.”
“Đi uống ly cà phê chứ?” Lý Hạo đến gần hơn, cười hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Tôi vừa tới, muốn xem thêm một chút, bức họa này cũng là của anh sao?”
“Đúng.” Lý Hạo gật đầu, nói, “Một trong số những thứ tôi cất giữ.”
Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Một bức tranh như vậy, cần bao nhiêu tiền?”
Lý Hạo có chút giật mình nhìn Triển Chiêu, cười hỏi, “Anh thích sao?”
“Vâng.” Triển Chiêu gật đầu.
“Vì sao chỉ thích bức này?” Lý Hạo hỏi.
“À…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Thiếu nữ này tuy rằng còn rất trẻ, bất quá ánh mắt hình như rất thành thục, có chút cảm giác bi thương … Hoạ sĩ miêu tả lại thần tình đó rất khá… À, tôi nghĩ người hoạ sĩ đó có khả năng rất yêu thiếu nữ này.”
“Ha ha.” Lý Hạo nhịn không được nở nụ cười, đưa tay, mở xích bảo vệ bức tranh, đưa tay lấy bức họa xuống, lật lại, cho Triển Chiêu nhìn mặt trái, chỉ thấy trên đó dùng tiếng Ý viết, “Tặng cho Paris người tôi yêu nhất, Miraya suốt một đời trung thành với nàng.”
“Miraya là một nhân vật đại diện của trường phái hội họa ở Milan giai đoạn cuối, bất quá hắn là một người vẽ tranh phong cảnh, không thích vẽ người, đây là một bức trong số tranh vẽ người không nhiều lắm, cũng là nổi tiếng nhất, tên là Paris.” Lý Hạo có chút tán thưởng nhìn Triển Chiêu, “Từng nghe nói anh có thể đọc được lòng người, ra là cả tâm tư người trong tranh cũng có thể đọc được.”
Triển Chiêu trong lòng cũng có một chút ngạc nhiên, Paris… Paris? Bathory, con gái bá tước Bathory, tình yêu chân thành đã rời bỏ ông ta.
“Tiến sĩ Triển.” Lý Hạo thấy Triển Chiêu ngây ra, gọi anh một tiếng.
Triển Chiêu quay đầu, nhìn hắn, “Vâng?”
“Anh nếu thích bức họa này, tôi có thể tặng cho anh.” Lý Hạo chuyên gia nói.
Triển Chiêu bật cười, lắc đầu, nói, “Điều này sao có thể.”
“Có cái gì không thể chứ.” Lý Hạo nói, “Danh họa hẳn là thuộc về người hiểu nó.”
Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Tôi cũng chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút, cũng không dự định nhận món quà quý giá như thế, tôi lại là thân phận cảnh sát, tùy tiện nhận quà sẽ bị truy tố.”
“À…” Lý Hạo có chút tiếc nuối nói, “Đúng vậy, tôi quên mất.”
Triển Chiêu cười cười, lại hỏi, “Còn có bức tranh nào của vị hoạ sĩ này không? Tôi muốn xem một lần.”
“A, còn có mấy bức tranh phong cảnh.” Lý Hạo đưa Triển Chiêu đi, đến một bên xem.
Lạc Thiên đứng ở cách đó không xa, chợt nghe bên cạnh Mã Hán thấp giọng nói, “Thật tốt là sếp không có tới, nếu không gã Lý Hạo đó đẹp mặt rồi.”
Lạc Thiên cũng gật đầu, nói, “Hắn hình như đối với tiến sĩ Triển có ý đồ?”
Mã Hán cười gượng hai tiếng, nói, “Lý Hạo này chỉ thích nam giới, tiến sĩ Triển như vậy, là kiểu hắn thích nhất.”
“Thảo nào nhìn một lần là thấy.” Lạc Thiên nhíu mày.
“Ngày đó tôi hỏi thăm Giai Di một chút.” Mã Hán thấp giọng nói, “Lý Hạo này cũng không giống bên ngoài thoạt nhìn tinh khiết lương thiện vậy đâu, chỉ cần là hắn thấy vừa ý, không cần biết anh là người mẫu ngôi sao nổi tiếng nào, đều được đều tìm cách giành được tới tay mới thôi… Hai ta phải theo dõi cẩn thận.”
Lạc Thiên gật đầu, cùng Mã Hán phân công nhau đi theo sát Triển Chiêu , Mã Hán còn có chút lo lắng cho Bạch Trì, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng thấy một người…
Mã Hán khơi mào khóe miệng cười, xem ra không cần phải lo lắng cho Bạch Trì nữa, xoay người, tiếp tục theo sát Triển Chiêu đi.
Bạch Trì đứng trước một hàng triển lãm, nhìn chằm chằm bên trong một chuỗi dây chuyền ngọc bích, nhìn một hồi, thì cảm giác phía sau hình như có người tới gần, Bạch Trì nghĩ có phải cũng có người muốn xem vật triển lãm này hay không, liền tránh sang một bên, thế nhưng người nọ cũng vẫn đứng phía sau cậu, Bạch Trì có chút buồn bực, vừa định liếc mắt nhìn phía sau, nhưng cảm giác… Có người vỗ mông cậu.
Bạch Trì cả kinh nhảy dựng lên, quay mạnh đầu lại, đã thấy Triệu Trinh cầm một ly champagne, đứng ở sau người, cười nhìn mình.
“Trinh? Anh sao lại ở chỗ này?” Bạch Trì giật mình.
“Ai…” Triệu Trinh làm một dáng vẻ thương tâm, nói, “Người yêu của anh tối hôm qua để mình anh ở nhà, anh cùng Lisbon đói đến mắt nổ đom đóm, sau đó đồ ăn mua ngoài đã cứu mạng bọn anh… Sáng sớm ngày hôm nay, vợ còn chưa trở về, anh thương tâm quá độ, nghĩ có phải cậu ấy không thương anh nữa hay không, đã định đến một buổi triển lãm nghệ thuật, tìm một món quà xinh đẹp một chút, để cứu vãn trái tim của vợ…”
Bạch Trì bất đắc dĩ lườm anh một cái, nhẹ nhàng đạp anh một cước, “Buồn nôn muốn chết.”
Triệu Trinh vòng tay ôm lấy Bạch Trì, hỏi, “Tối hôm qua ở đâu vậy? Lúc anh gửi tin nhắn không thấy hồi âm, anh nghĩ em ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không dám gọi điện thoại cho em.”
“Ừ, đến chỗ chú anh.” Bạch Trì nói.
“Chú Triệu Tước?” Triệu Trinh giật mình phi tiểu, hỏi, “Chú ấy ở trong thành phố S?”
“Vâng.” Bạch Trì gật đầu, lại bổ sung một câu, “Nhưng mà anh hai nói, chú ấy có khả năng sẽ rời khỏi đây sớm.”
Triệu Trinh nhún nhún vai, nói, “Anh thật ra đã lâu không gặp chú ấy.”
Bạch Trì lại hỏi, “Nói chuyện chính đi, sao anh lại ở chỗ này a?”
Triệu Trinh cười nói, “Anh vốn định lái xe đến SCI tìm em, bất quá đang đi ngang qua triển lãm mỹ thuật, Lisbon phát hiện xe jeep của mọi người, sau đó anh đoán thử xem em có thể tới chỗ này hay không, hỏi thăm một chút, hoạt động đối ngoại của nhà hàng quốc tế chỉ có phòng khách ở đây, nên mới đến a.”
Bạch Trì gật đầu, nói, “Như vậy a.”
Triệu Trinh nhìn một chút bốn phía, hỏi, “Các em bắt kẻ trộm a?”
Bạch Trì liếc mắt nhìn Triển Chiêu ở xa xa cùng Lý Hạo đứng chung một chỗ, nói, “Bọn em đến thăm dò tình hình bên trong.”
Triệu Trinh giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Lý Hạo đang lấy hai ly champagne từ trong tay một nhân viên tạp vụ cầm đến, đưa một ly cho Triển Chiêu.
Triệu Trinh cau mày, nói, “Hắn gian lận.”
“Cái gì?” Bạch Trì khó hiểu nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh nói, “Lý Hạo thả gì đó trong ly rượu của Triển Chiêu.”
“Em không nhìn thấy a…” Bạch Trì cũng có chút luống cuống, thấy Mã Hán và Lạc Thiên một bên cũng đều hình như cũng không chú ý tới.
“Hắn thủ pháp rất nhanh.” Triệu Trinh nói, “Hơn nữa hắn đã phát hiện Mã Hán và Lạc Thiên, là lén làm sau lưng bọn họ.” Triệu Trinh nói, đã nghĩ phải đi qua ngăn cản, thế nhưng Triển Chiêu đã nhận ly rượu Lý Hạo đưa qua.
“Anh tuy rằng nói không hiểu nghệ thuật, bất quá bản năng giám định và năng lực thưởng thức đối với nghệ thuật thật là ngoài dự liệu của tôi.” Lý Hạo nói, nâng ly với Triển Chiêu, “Đáng cạn một ly.”
Triển Chiêu cười cười, cảm thấy thật buồn chán, hỏi thăm nửa ngày, Lý Hạo ngoại trừ xum xoe và thần kỳ hóa những thứ hắn cất giữ ra, cũng không nói ra đầu mối gì.
Triển Chiêu cảm thấy thiếu hứng thú thiếu hụt, nâng ly đưa đến bên khóe miệng vừa định uống, môi lại chạm vào một thứ ấm áp gì đó.
Cúi đầu vừa nhìn, là bàn tay quen thuộc đang chặn cái ly, còn có cái nhẫn quen thuộc.
Triển Chiêu ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường chẳng biết bao giờ đã đứng bên người mình.
“Tiểu Bạch?” Triển Chiêu giật mình.
Bạch Ngọc Đường giương mắt, liếc nhìn Lý Hạo, hai người đối diện, Lý Hạo có vẻ có chút xấu hổ.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, gánh nặng trong lòng liền được giải tỏa, may mà anh tỉnh giấc sớm, vừa nghe nói Triển Chiêu đơn độc đối phó Lý Hạo, nhanh chóng phóng đến đây.
Đưa tay lấy ly champagne trong tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cười nói, “Miêu nhi, đổi ly đi… Rượu này khá nặng.”
Triển Chiêu thông minh, tự khắc nhìn ra, xoay mặt liếc mắt nhìn Lý Hạo, Lý Hạo cười, nói, “Bạch đội trưởng cũng tới rồi, bán đấu giá bắt đầu rồi, xin lỗi, không đi cùng được.”
Nói xong, xoay người bước nhanh đi.
Lạc Thiên và Mã Hán ở phía sau nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại dùng ánh mắt với hai người bọn họ, ý bảo —— không có việc gì, theo dõi Lý Hạo nhé.
Hai người gật đầu.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Cậu ngủ bù nhanh như vậy sao?”
Bạch Ngọc Đường tìm thùng rác gần đó, đổ champagne vào, nửa thật nửa đùa nói, “Miêu nhi, không có cậu tôi ngủ không được.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, liếc mắt lườm Bạch Ngọc Đường, “Buồn nôn!”