Chương 17 : Kẻ mắt trắng bí ẩn
Mã Hán cho người vây kín cả toà nhà, bắt đầu kiểm tra từng tầng một.
Bạch Ngọc Đường đứng ở sân thượng tầng năm, nhìn xuống dưới, bốn tầng dưới đều bị một tấm bạt che mưa nhô ra cản lại , không thể nhìn ra tình hình bên dưới… Hơn nữa vừa nãy lúc hắc y nhân kia nhảy xuống thì, cũng không đụng vào tấm bạt che mưa này, nói cách khác hắn nhảy ra bên ngoài, sau đó liền biến mất, có khả năng này sao? Nhảy ra khỏi tầng năm, rồi giữa đường quẹo vào một tầng khác? Mọi người đều lộ ra vẻ hoài nghi.
“Hay là có cơ quan gì nhỉ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu cũng gật đầu.
Lúc này, Mã Hán cũng chạy lên, đưa cho Bạch Ngọc Đường một sợi dây thừng, “Đội trưởng.”
Bạch Ngọc Đường đem sợi dây cột vào hông, Triển Chiêu liền hỏi, “Nè, cậu làm gì đó?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Xuống xem sao.”
Triển Chiêu có chút khẩn trương, nhìn nhìn sợi dây một chút, hỏi, “Tự cậu xuống? Chỉ bằng sợi dây này?”
Bạch Ngọc Đường thấy anh khẩn trương, nhịn không được nở nụ cười, “Bằng không tôi đeo thêm một cây dù nha?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ trừng anh, “Còn có tâm tư để nói giỡn à?”
“Xem hắn đang làm trò gì ấy mà!” Bạch Ngọc Đường nói xong, đưa cho Lạc Thiên cầm một đầu dây.
Lạc Thiên nắm lấy, khống chế tốc độ đi xuống, Mã Hán cùng Triệu Hổ cũng nắm lấy sợi dây, sợi dây này vừa dài bằng toà nhà, bởi vậy chỉ cần hai người không buông tay, Bạch Ngọc Đường có rơi cũng không thể rơi xuống đất.
Chuẩn bị xong xuôi, Bạch Ngọc Đường nhảy ra khỏi tầng năm, từ từ đi xuống từng chút một, anh quan sát kĩ bên trong toà nhà, không phát hiện có bất luận cơ quan gì, cũng không phát hiện bức tường bên ngoài có dấu chân hay thứ gì đó khả nghi …
Triển Chiêu có chút lo lắng nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường từ lầu năm an toàn đáp xuống mặt đất, cởi sợi dây ra, vuốt cằm đứng đờ ra bên dưới.
Triển Chiêu chạy xuống, tới rồi tầng dưới cùng rồi, ngửa mặt nhìn lên trên, nói. “Thật là kỳ quái a.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Tôi không nhìn ra, phải tìm chuyên gia thôi.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Chuyên gia?”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, Triển Chiêu móc điện thoại gọi cho Bạch Trì.
Bạch Trì lúc nghe điện thoại là đang theo dõi buổi biểu diễn của Triệu Trinh, tim cậu nhóc lúc này đang đập bình bịch bình bịch, Triệu Trinh sao lại đi làm cái tiết mục đặc biệt doạ người như vậy a? !
“A lô?” Bạch Trì tiếp điện thoại, hỏi, “Anh, có gì không?”
“Trì Trì a, lát nữa Triệu Trinh biểu diễn xong, em cùng cậu ấy đến địa chỉ này nha.” Triển Chiêu đọc địa chỉ cho Bạch Trì, “Có người từ lầu năm nhảy xuống rồi biến mất, bọn anh nghi hắn làm trò gì đó, muốn nhờ Triệu Trinh nhìn xem.”
“Nga? Vâng, em biết rồi.” Bạch Trì gật đầu, lấy bút ghi địa chỉ, sau đó cúp điện thoại tiếp tục giương mắt tiếp tục coi… Thế nhưng, Triệu Trinh đã không còn ở chỗ cũ.
Mọi người dưới khán đài bắt đầu tìm kiếm, Bạch Trì đang ngồi ở phòng VIP cũng ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên có cảm giác phía sau có người vỗ vai cậu, Bạch Trì cả kinh, vội vã quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Trinh thoáng vụt qua.
Bạch Trì trừng mắt nhìn, có chút không hiểu, tỉ mỉ nhìn lại… Triệu Trinh đã không còn.
“Ách…” Bạch Trì giật mình, chợt nghe khán giả bắt đầu vỗ tay, nhìn lại thì thấy Triệu Trinh đã xuất hiện ở trên đài, biểu diễn kết thúc, hắn nghiêng người hoàn mỹ xem như lời cảm tạ.
Bạch Trì cũng ngây ngô vỗ tay theo, vẫn không rõ vừa rồi Triệu Trinh đảo qua trước mắt cậu có phải là thật hay không, chẳng lẽ là ảo giác?
Màn sân khấu hạ xuống, tan cuộc rồi, Bạch Trì muốn chạy đến hậu trường tìm Triệu Trinh, thế nhưng vừa mở cửa phòng VIP ra, đã thấy Triệu Trinh xuất hiện từ đời nào, đang cười tủm tỉm nói, “Trì Trì, có hay không?”
Bạch Trì cả kinh, hỏi hắn, “Anh là ai a?”
Triệu Trinh cười ha ha, hiển nhiên vô cùng hài lòng, sáp lại nói, “Anh biểu diễn thành công rồi, đến hôn một cái nào.”
Bạch Trì đưa tay, hung hăng nhéo mặt hắn.
“A …” Triệu Trinh bất đắc dĩ nói, “Trì Trì, nhẹ chút a, anh phải dựa vào nó để kiếm ăn đó.”
Bạch Trì nghĩ xúc cảm đều không phải là giả, còn có chút ấm áp, liền hỏi, “Anh… sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Triệu Trinh nhún vai, nói, “Bí mật.”
Bạch Trì cau mũi, Triệu Trinh nói, “Anh qua hậu trường tháo đồ, em chờ một chút, lát chúng ta đi ăn.”
Bạch Trì gật đầu, theo Triệu Trinh ra ngoài, nói, “Trinh, lát nữa, trước khi ăn đến cho này với em nha?”
“Chỗ nào?” Triệu Trinh thắc mắc.
“Mấy anh hình như đang gặp án tử đặc biệt, có nói một người kia từ lầu năm nhảy xuống rồi không thấy đâu nữa.”
“Không thấy nữa?” Triệu Trinh có chút hiếu kỳ, “Bọn họ đứng trên lầu hay đứng dưới đất?”
“Trên lầu.” Bạch Trì nói.
“Nga… Một chút thủ đoạn nhỏ thôi, có vật gì đó che chắn đúng không a?”
Bạch Trì lắc đầu, nói, “Em không hỏi rõ, anh ấy nói sẽ giữ nguyên hiện trường để anh tới nhìn.”
“Không thành vấn đề.” Triệu Trinh tháo đống trang sức trên người ra.
“Thế nhưng.” Bạch Trì theo vào trong toilet, hỏi Triệu Trinh, “Hung thủ kia đột nhiên gặp phải cảnh sát, trên người hắn mang sẵn đạo cụ để đột nhiên biến mất sao?”
“Em muốn nói, hung thủ này là mèo máy?” Triệu Trinh cười hỏi.
Bạch Trì biết hắn đang chọc mình, có chút bất mãn địa trừng mắt với hắn, nói, “Nghiêm chỉnh a.”
Triệu Trinh suy nghĩ một chút, nói, “Trì Trì, có khăn tay không?”
“Nga.” Bạch Trì muốn lấy từ trong ba lô ra, nhưng Triệu Trinh lại từ trong túi áo Bạch Trì lấy ra được một cái, lau mặt.
Bạch Trì sờ sờ lại túi áo mình, hơi há mồm —— cậu nhớ kỹ túi áo mình đang mặc rõ ràng là trống không nha, thế nào lại có cái gì đó được?
Bạch Trì tự kiểm tra, đúng là trống không.
Triệu Trinh cười, “Rõ ràng là có a.” Vừa nói vừa tiếp tục rút, không ngờ hắn rút ra hết tấm vé này đến tấm vé khác, cuối cùng còn rút cả tiền mặt ra.
Bạch Trì hỏa đại, “Anh lại dùng ảo thuật!”
Triệu Trinh cười nói, “Rõ ràng là em giấu đồ a… Em mới là mèo máy!”
Bạch Trì che túi lại, không cho hắn rút nữa, nếu không không biết hắn còn muốn rút ra thứ gì nữa.
Triệu Trinh lau mặt xong cười cười, nói, “Hắn nếu muốn đi giết người, vậy khẳng định sẽ chuẩn bị thật tốt khâu chạy trốn, anh đoán hắn đều mang đạo cụ theo bên người, hơn nữa đã trở thành một loại thủ đoạn của hắn, lúc nào cũng dùng đến phương pháp đào tẩu kia!”
“Như vậy a.” Bạch Trì gật đầu, “Vậy hắn có thể chạy ra khỏi toà nhà không?”
Triệu Trinh lắc đầu, cười nói, “Sẽ không, nhất định đang ẩn núp ở nơi nào đó.”
“Còn trốn ở trong tòa nhà?” Bạch Trì giật mình.
“Ừ.” Triệu Trinh gật đầu, nói, “Ảo thuật gì gì đó, chung quy vẫn là một phương pháp lừa gạt mắt người thôi, bản chất vẫn không thay đổi, hơn nữa anh của em cũng không phải khán giả bình thường, không dễ dàng bị lừa được.”
“Ừm.” Bạch Trì gật đầu, đồng ý với cách nhìn của Triệu Trinh.
Sau đó, hai người lái ô tô đến dưới nhà A Kinh.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang ở cửa chờ hắn, Triệu Trinh cùng mọi người đi lên tầng năm, cúi đầu nhìn xuống một chút, nhíu mày.
“Thế nào?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triệu Trinh nhìn hai người một chút, nhịn không được cười cười lắc đầu.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chợt nghe Triệu Trinh nói, “Tôi mới vừa rồi còn nói hai người không phải là khán giả bình thường a, thế nào thủ đoạn đơn giản như vậy đã bị đánh lừa rồi?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, có chút khó hiểu.
Triệu Trinh nói, “Nhìn dưới lầu xem, có chỗ nào đặc biệt mất tự nhiên không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, còn có người của SCI đều chạy tới nhìn xuống … Nhìn một hồi, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Ách… Tấm bạt kia quá mới nha.”
Lời vừa nói ra, mọi người cũng chú ý tới —— đúng vậy, tấm bạt che mưa kia sao còn mới vậy? !
Bạch Ngọc Đường bảo người mang một cây sào lại, Triệu Trinh nhận lấy hướng xuống phía dưới, hung hăng chọc tới … Hắn chọc ở ngay gần rìa… lập tức… lộ ra một hình người.
Mọi người nhìn nhau, Triệu Trinh thu hồi cây sào, nói, “Di? Không quá thích hợp a.”
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.
“Người gì mà khẽ động cũng không có a?” Triệu Trinh nhíu mày.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường cho người tìm dây thừng tới, quăng vào tấm bạt kia… Rất nhanh, tấm bạt bị kéo lên.
Mọi người giờ mới phát hiện, tấm bạt này giống một túi ngủ bằng tơ tằm, có khung có thể đóng mở, một người trốn vào trong đó vừa đẹp, kỳ diệu nhất chính là cái đáy của nó, rõ ràng là bằng phẳng, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại có cảm giác như lõm xuống, bởi vậy liếc mắt nhìn qua, trông không khác nào một tấm bạt che mưa mỏng.
“Hắn phỏng chừng dùng phương pháp này đã lừa gạt không ít người.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chỉ cần giết người ở mấy toà nhà thế này, sau đó nhảy ra ngoài, ôm lấy một dây phơi đồ, bung loại bạt này ra, rất khó bị người phát hiện.”
Mọi người gật đầu.
“Bên trong hẳn là một người chết a?” Triệu Hổ hỏi, “Tiểu tử này đu đưa một hồi mà ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.”
“Ừ.” Mọi người gật đầu, vừa kéo khoá của tấm bạt ra, thì thấy bên trong đúng là một hắc y nhân, chính là người vừa rồi muốn giết A Kinh.
Nhìn khuôn mặt hắn một lần nữa, mọi người nhịn không được nhíu mày … Lại mỉm cười, một thi thể đang mỉm cười.
“Đều là tà môn.” Triệu Hổ nhịn không được nói, “Kẻ nào mà buồn nôn quá vậy, bắt một đống thi thể cười thành thế này? ! Biến thái!”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Thi thể này cũng mang về đi, giao cho Công Tôn để anh ấy khám nghiệm.”
Mọi người lĩnh mệnh trở về, đồng thời đem cả A Kinh cùng bà mẹ đang hoảng sợ không ngừng về cảnh cục.
Về tới phòng làm việc SCI, mọi người ngồi phịch xuống, không nói năng gì, Bạch Trì nói, “Thật kỳ quái a, chúng ta vì sao vừa bắt được một người lại chết thêm vài người? Cứ như vậy, đến tột cùng có bao nhiêu người liên lụy đây a?”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hỏi A Kinh, “Giải thích chút đi, người nọ là ai? Sao muốn giết cậu?”
A Kinh nhìn một chút mọi người, nói, “Tôi không biết tiểu tử đó, hắn đột nhiên vọt tới nói muốn giết tôi.”
“Có thật không?” Triển Chiêu hỏi.
A Kinh sắc mặt hơi đổi, Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu là người bị tình nghi lớn nhất trong vụ án mạng Hà Lan cùng Tiểu Mai có biết không? Còn nói dối?”
“không phải tôi giết mà!” A Kinh nói, “Hôm qua tôi có tới tìm hai người, nhưng cửa đóng, tôi gặp không được…”
“Tôi hỏi cậu có biết người này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Biết.” A Kinh cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu, “Hắn là một bệnh nhân của bác sĩ Hà.”
“Bệnh nhân?” Triển Chiêu sửng sốt, mọi người nhìn nhau, Bạch Trì chạy ra ngoài kêu Lô Phương điều tra, tìm tư liệu bệnh nhân của Hứa Hữu và người mặc áo đen đã chết này.
“Kỳ quái a.” Bạch Trì nói, “Người bệnh vì sao muốn giết anh?”
“Sao tôi biết được a.” A Kinh nói.
“Tiểu Mai đã chết, cậu hình như một chút cũng không thấy khổ sở?” Triển Chiêu hỏi, “Cảm tình giữa cậu và cô ấy không phải rất tốt sao?”
“Tốt cái rắm.” A Kinh nhổ nước bọt, “Hai con này đã sớm ôm ấp một chỗ, tôi bất quá chỉ là kẻ để cô ta che tai mắt thiên hạ thôi.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, nói với Lạc Thiên cùng Bạch Trì nói, “Dẫn cậu ta đi làm một bản khai đầy đủ, trước tiên tạm giam bốn tám tiếng.”
“Sao lại tạm giam tôi a?” A Kinh kích động, “Tôi không có giết người!”
Mã Hán nhìn hắn, nói, “Cậu chán sống rồi a, hiện tại ngoại trừ cảnh cục còn chỗ nào an toàn? Cậu nói xem!”
A Kinh lập tức im miệng, lại nói, “Mẹ ôi, sớm biết thế đã không trêu chọc cô ta, xui xẻo.”
“Trêu chọc ai?” Triển Chiêu hỏi hắn.
“A Kinh không nói lời nào, cúi đầu im lặng .” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng a.”
“Được rồi anh cảnh sát, lời này tôi một tháng nghe đến mấy lần đó.” A Kinh nói, “Tôi a, nếu không có việc làm cũng có thể tới tìm Hà Lan lấy ít tiền tiêu xài.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hỏi, “Cậu bắt chẹt cô ta?”
“Cái gì a?” A Kinh bày ra một bộ dáng lưu manh, “Tôi không có nha, cô ta cho tôi đội nón xanh lâu vậy, bồi thường một chút cũng đâu quá đáng … Sau đó, tôi còn phát hiện hiện bí mật nho nhỏ của cô ta, cho nên cô ta đành trở thành phiếu ăn trường kỳ của tôi.”
đội nón xanh = bị cắm sừng
Triệu Hổ cười cười, nói, “Anh nói này tiểu tử, nhóc nói thật hùng hồn khẳng khái a, không biết xấu hổ viết thế nào à?”
A Kinh sờ sờ quai hàm, nói, “Không có biện pháp a, ai kêu tôi phát hiện được hai ả theo tà giáo a!”
“Tà giáo?” Mọi người khó hiểu nhìn hắn.
A Kinh thần thần bí bí nói, “Dấu hiệu của Hitler mấy người biết không? Nó gọi là cái gì ấy nhỉ? Đúng rồi, phát xít!”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lấy ra một tấm hình cho cậu ta nhìn, hỏi, “Cái này?”
“Đúng đúng!” A Kinh gật đầu nói, “Chính là cái này a!”
“Cậu thấy Hà Lan cùng Tiểu Mai có quan hệ với thứ này?” Triển Chiêu hỏi.
“Tôi hôm đó thấy, trong máy vi tính của Hà Lan có thứ này, còn dùng thứ này làm mặt bàn, còn có a, trong ngăn kéo của cô ta có lá cờ giống vầy.”
“Máy vi tính?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phát hiện ra máy vi tính của Hà Lan không? “
Mọi người lắc đầu, Vương Triều nhìn danh sách vật chứng, nói, “Đội trưởng, không có máy vi tính!”
“Vậy cờ thì sao?” A Kinh hỏi, “Sau này tôi cố tình nhìn lén phòng khám của hai ả, thấy cô ta với Tiểu Mái vái một lá cờ, trông thành kính phết.”
“À đúng rồi.” A Kinh thần thần bí bí nói, “Còn có một người gã mắt trắng rất quái dị.”
“Mắt trắng quái dị?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.
“Tôi trước đây chưa từng thấy qua.” A Kinh nói, “Tuổi chắc cũng không lớn lắm, khoảng hơn ba mươi thôi, mặc một cái áo choàng chẳng khác gì cái lá cờ, Hà Lan với Tiểu Mai hình như rất sợ hắn, đặc biệt là ánh mắt của hắn a… quá dọa người.”
“Hắn thấy cậu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không a.” A Kinh nhún nhún vai, “Một con mắt của hắn hình như bị hỏng, trắng dã nguyên con.”
“Trắng?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cùng Triển Chiêu trao đổi ánh mắt.
“Cậu còn nhớ rõ tướng mạo không?” Lạc thiên hỏi hắn.
“Sơ sơ … Hắn trông đặc biệt thô bạo.” A Kinh nhớ lại.
“Dẫn hắn đi phác hoạ lại.” Bạch Ngọc Đường nói.
Lạc Thiên dẫn A Kinh đi phác hoạ chân dung, Triển Chiêu nói, “Xem ra phải xem xét lại án tử này từ đầu đến cuối một lần.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, phân phó mọi người đi ăn, lát nữa tiếp tục tra đầu mối, ngày mai báo cáo khám nghiệm của Công Tôn chắc cũng hoàn tất, có thể đem vụ án xem xét kĩ lại một lần nữa.
Mọi người tán đi, Bạch Ngọc Đường cầm y phục vừa muốn cùng Triển Chiêu đi ăn, thì điện thoại vang lên.
Bạch Ngọc Đường lấy ra nhìn —— là Bạch Cẩm Đường, nghĩ có chút ngoài ý muốn, liền tiếp điện thoại, “Anh hai?”
Ở đầu dây bên kia, Bạch Cẩm Đường cau mày, nói, “Mau tới bắt tên này đi cho anh, không anh trực tiếp ném hắn xuống lầu!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sửng sốt, có chút khó hiểu, hai người lái xe tới phòng làm việc của Bạch Cẩm Đường, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường đang ngồi ở bàn làm việc xem tư liệu. Trên sô pha trước mặt cách anh không xa, cặp song sinh cùng Eugene một thân áo sơ mi hoa loè loẹt đang vắt chân đánh bài, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Eugene ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, cười nói, “Hello, hai anh đẹp trai, đã lâu không gặp.”
Triển Chiêu có chút bất lực, hỏi, “Eugene, anh đến thành phố S làm gì?”
Eugene cười cười, thần bí hề hề từ trong túi móc ra một cái đĩa VCV, “Mới mua được đồ tốt đem đi khoe nha!”