Phiên ngoại: năm mới họp mặt gia đình vui vẻ
Đêm ba mươi Tết, mọi người SCI sẽ ăn mừng năm mới thế nào đây?
Cổng biệt thự.
“Trì Trì, em mua cái gì thế?” Triệu Trinh thấy Bạch Trì ôm một bao to từ trong xe đi ra, bộ dáng vô cùng nguy hiểm, cái bọc gì gì kia so với cậu còn khổng lồ hơn.
“Trinh, mau tới hỗ trợ. . . Á. . .” Bạch Trì vừa thấy Triệu Trinh thì vô cùng kích động, hơi buông lỏng tay thở phào một cái, kết quả là bị đống lớn kia trực tiếp đè lên người.
“Trì Trì!” Triệu Trinh hốt hoảng kêu lên một tiếng rồi vọt tới, cùng Lisbon kéo Bạch Trì đang bị đè bởi một đống lớn nào kẹo nào đồ ăn vặt ra.
“Hô. . . Thiếu chút nữa ngạt chết.” Bạch Trì sau khi được cứu ra thì ngồi bệt dưới đất há mồm thở dốc.
“Em mua cái gì thế a?” Triệu Trinh bật cười.
“À, đều là đồ ăn vặt nha.” Bạch Trì cười tủm tỉm nói, “Hôm nay nhiều người như vậy, không mua nhiều chút sẽ không đủ ăn a!”
“Mua nhiều như vậy ăn sao hết?” Triệu Trinh giúp nhặt đống đồ lên, “Chỉ là đồ ăn thôi mà, Bạch mama với Triển mama cũng mua một đống kìa.”
“A?” Bạch Trì kích động, “Hai vị ma ma cũng tới sao?”
“Đúng vậy!” Triệu Trinh gật đầu, “Chưa hết, còn có ba ba bọn họ, rồi người của SCI, ngay cả chú của anh cũng tới.”
“A?” Bạch Trì sửng sốt, nhanh nhảu hỏi, “Triệu Tước cũng tới a?”
Triệu Trinh như ăn phải giấm chua nhăn nhó, “Triệu Tước tới em cao hứng vậy làm gì? Tuổi của ông ấy làm ba em cũng được đó.”
“Hắc hắc.” Bạch Trì cười cười đứng lên, cùng Triệu Trinh xách bao đồ ăn vào nhà, Lisbon ở phía sau xé một bịch khoai tây chiên ra, vừa liếm thử liền hắt xì không ngừng, le lưỡi, sao cay quá thể!
Vừa đi tiến phòng khách, Bạch Trì mới biết cái gì được gọi là náo nhiệt.
Bên trong phòng khách đã kín người ngồi!
Trong phòng bếp đều là nữ nhân, bởi vì hai vị ma ma tới, nên Bạch Ngọc Đường hôm nay không cần xuống bếp làm cơm tất niên cho cả nhà, trong bếp ngoại trừ Bạch ma ma, Triển ma ma, còn có mấy cô gái trẻ —— Mã Hân, Trần Giai Di cùng Tề Nhạc cũng tới, đều đang hỗ trợ.
Bên trong phòng khách, một đống lớn người ngồi tụ lại một chỗ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng kinh hô ầm ĩ.
Bạch Trì thấy thế đi qua, hỏi Mã Hán đang ngồi ở ngoài cùng, “Mã Hán, đang làm gì thế?”
Mã Hán nhún nhún vai, “Đánh bài a.”
“Ai đánh á?” Bạch Trì nhón nhón chân cố nhìn vào.
“Triệu Tước.” Triển Chiêu ở bên cạnh ôm tiểu sư tử bước qua.
Bạch Trì le lưỡi, “Vậy không phải đối phương đều thua sạch sao?”
“Không chắc a.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Ông ấy đánh với Hổ Tử.”
“Nga ~~” Triệu Trinh ở một bên cười, “Xem ra chỉ số thông minh cao chưa chắc thắng được vận khí tốt a!”
“Cho nên đánh bài vận khí mới là thứ quan trọng nhất.” Triển Chiêu cười nói, “Anh nhớ hết bài nhưng vẫn không thắng nổi Hổ Tử, vận khí của cậu ta quá tốt!”
“Đúng nha!” Bạch Trì cũng gật đầu, “Vận khí của Hổ Tử không phải là tốt bình thường đâu nha, nghe nói đánh bài chưa từng thua đúng không a?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường cười, “Thần thoại bất bại trong giới cảnh sát, ngay cả Miêu Nhi cũng không bằng cậu ta.”
Đang nói chuyện thì thấy đám người bị tách làm hai, Triệu Tước hầm hừ đi ra, nói, “Không đánh nữa! Đáng ghét!”
Triển Chiêu bật cười, “Thế nào, chú cũng có lúc chịu thua?”
Triệu Tước nheo mắt liếc Triển Chiêu, “Con mèo hư hỏng!” Nói rồi, đưa tay đoạt lấy tiểu sư tử, đi đến bên quầy bar rót rượu uống.
Còn lại một băng người ở lại luân phiên nhau chiến đấu với Triệu Hổ, rồi luân phiên bị đánh bại, Triệu Hổ vận khí không chê vào đâu được!
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút, hỏi Công Tôn, “Đại ca đâu?”
“Vừa lên lầu rồi.” Triển Chiêu nói, “Theo tôi thấy, hình như có việc phải xử lý.”
“Đêm ba mươi rồi còn phải xử lý công việc a?” Bạch Trì nói, “Đại ca thật bận rộn.”
“Tôi đi gọi hắn xuống.” Công Tôn xoay người lên lầu, “Cũng đến giờ ăn rồi.”
. . .
Bạch Cẩm Đường ở trong thư phòng trên lầu hai, đang vô cùng chăm chú xem tư liệu thì nghe có tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Công Tôn đang khoanh tay đứng đó, cười hỏi, “Thế nào, người bận rộn?”
Bạch Cẩm Đường cười cười, buông tư liệu, đưa tay ra, “Qua đây.”
“Anh qua đây.” Công Tôn dựa vào cửa cười cười.
Bạch Cẩm Đường khóe miệng khẽ khếch, hỏi, “Em lên đây là để câu dẫn anh?”
Công Tôn nhướn mày, “Vậy anh có thể chống lại không?”
Bạch Cẩm Đường đứng lên đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu khẽ hôn, “Hoàn toàn không thể chống lại.”
Công Tôn bị hôn xong, đưa tay kéo kéo cà vạt của Bạch Cẩm Đường, nói, “Theo tôi xuống lầu.”
“Xuống lầu làm gì?” Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, “Ồn.”
“Gì?” Công Tôn cười nói, “Không phải anh vừa nói hoàn toàn không thế chống lại sao?”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, “Xuống lầu không thành vấn đề, bất quá giao thừa đêm nay chúng ta phải suốt đêm.”
Công Tôn cười, “Đi a, anh cùng Triệu Hổ đánh một ván bài xem nào.”
“Đánh bài?” Bạch Cẩm Đường có chút không giải thích được, “Đánh bài làm cái gì?”
“Tôi nghe Eugene nói, anh đánh bài rất lợi hại.” Công Tôn cười nói.
“Là do anh có vận khí cùng biết hù doạ người ta.” Bạch Cẩm Đường nhàn nhạt nói, “Luận đánh bài nói, Tiểu Chiêu, Triệu Tước với Bạch Trì không phải đều rất lợi hại sao?”
“Ừ, bọn họ là do nhớ bài, không có gì hiếm lạ, tôi muốn xem vận khí cơ!” Công Tôn kéo Bạch Cẩm Đường xuống lầu.
Dưới lầu, Triệu Hổ đã đại sát tam phương đang chuẩn bị thu dọn đi ăn cơm, thì nghe Công Tôn nói, “Còn một người nữa a.”
Bạch Cẩm Đường ngồi xuống, chợt nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Đại ca, anh cũng đến chịu nhục a?”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, nhìn Triệu Hổ một chút, rồi hỏi mọi người, “Có cái gì hơn người sao?”
Triệu Tước ở một bên nheo mắt, lạnh lùng phun một câu, “Vận khí chó đái!”
Bạch Cẩm Đường sửng sốt, mọi người xung quanh kể cả Triệu Hổ, đều gật đầu a gật đầu.
Bạch Cẩm Đường dở khóc dở cười, nhìn Công Tôn, như là nói —— có đòn sát thủ còn tìm anh đến?
Công Tôn cũng cười xấu xa —— thắng hay thua đều là chuyện thú vị.
“Ái chà!” Cặp song sinh ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Bạch Trì đang hiếu kỳ nghiêng ngó, “Đại ca nếu thua bài chắc chỉ có lần này a! Khẳng định có rất nhiều người muốn xem đó!”
“Anh mau đi lấy DV!” Tiểu Đinh nhắc nhở Đại Đinh, “Cái này đem bán cho Leonard bọn họ! Chúng ta chắc chắn phát tài a!”
“Ừ!” Đại Đinh vội vàng đi lấy DV.
Dương Dương vô giúp vui, đứng một bên nhìn hai người lớn chia bài.
Bài vừa chia xong, hai người lật lên, Triệu Hổ ngẩn người, ra bài. . . ra một đôi, Bạch Cẩm Đường chặn một đôi, Bạch Cẩm Đường ra quân nào Triệu Hổ không bắt được quân đó, kết quả. . . qua một ván bài, Triệu Hổ thua.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Công Tôn hơi nheo mắt, nói “để tôi chia bài!” Nói xong, đi qua, cầm bài lên chia.
Lần này, Triệu Hổ chưa ra quân nào đã thua sạch sẽ.
“A. . .” Tất cả mọi người hít một ngụm lãnh khí.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, này là vấn đề tâm lý hay vấn đề phong thuỷ a?”
Triển Chiêu khóe miệng co rút, lắc đầu, “Đại khái là vấn đề khí thế a! Thần may mắn cũng bắt nạt kẻ yếu.”
“Tại sao lại như vậy?”Công Tôn toàn tâm toàn ý muốn nhìn Bạch Cẩm Đường thua bài giờ đây đang kinh ngạc không ngớt, không ngờ Bạch Cẩm Đường lại đi qua nắm lấy tay hắn, hôn một cái, cười nói, “Em chia bài đương nhiên anh sẽ thắng a.”
Mọi người bất lực nhìn trời.
Triệu Hổ kéo kéo góc áo Mã Hán, “Tiểu Mã ca. . . em bị thương rồi, thần may mắn đã vứt bỏ em !”
Mã Hán đem y phục kéo trở về, hỏi, “Cậu sao lại biến thành thế này rồi?”
“Không biết.” Triệu Hổ vẻ mặt như đưa đám nói, “Bạch đại ca thật đáng sợ!”
Mọi người bất đắc dĩ, Công Tôn nói với Bạch Cẩm Đường, “Anh đứng lên, tôi thử xem!”
Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai, nhường chỗ cho Công Tôn . . . Hai ván bài nhanh chóng kết thúc, Công Tôn đều thua thảm.
Triệu Hổ cảm động vỗ vai Công Tôn, “Bác sĩ Công Tôn, em lấy lại tự tin rồi! Cảm ơn a!”
Công Tôn tức giận không nói được lời nào.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở một bên cười, Đại Đinh bất đắc dĩ đóng DV lại, nói, “Không có ý nghĩa gì cả.”
“Sao lại không?” Tiểu Đinh nói, “Cũng có thể dùng, gửi miễn phí qua, tức chết Leonard!”
“Ừ, cũng là chuyện tốt!” Đại Đinh gật đầu, chạy đi làm ngay lập tức.
Không bao lâu, bữa cơm tất niên phong phú được dọn ra, mọi người cùng nhau đánh chén một bữa, trên bàn náo nhiệt vô cùng, đám người SCI cùng Đại Đinh Tiểu Đinh liên tục đi qua đi lại ăn uống cười nói không ngừng, mà bên cạnh bàn, đám thú cưng cũng đang thưởng thức món ăn ưa thích của mình.
Lisbon, Victor, Tiểu Bạch sư, Lỗ Ban cùng Lilya. Từ lớn đến nhỏ lần lượt xếp hàng, trước mắt tràn đầy mỹ vị.