S.C.I. Mê Án Tập

Chương 298: Chương 298




Chương 12 : Ác ma sống lại

Tần Âu sau khi tan ca, theo thường lệ đi tới công viên cho người cao tuổi mà ngày nào hắn cũng đến, làm chút việc từ thiện, mua bánh mì trứng cho các cụ ở đây.

Hắn vừa đi đến trước cổng khu cho người cao tuổi, thì trước mặt có một người đàn ông đang bước đi rất nhanh, một thân quần áo đen từ trên xuống dưới, cứ cúi đầu lao đi, rồi va vào người Tần Âu.

“Xin lỗi!” Người nọ sau khi quăng lại một câu, vội vã chạy đi.

Tần Âu khẽ nhíu mày, trong nháy mắt người đàn ông kia đụng vào hắn, hắn bị doạ đến thất kinh, vì mặt của người này trắng vô cùng, không giống như đánh phấn, mà thực sự trắng đến độ trong suốt, có thể thấy được mạch máu bên trong . . . Hẳn là một người bị bạch tạng nhỉ?

Hắn cũng chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, đã thấy lão viện trưởng ở phía trước chào hắn.

“Tiểu Tần.”

“Viện trưởng.”Tần Âu bước lại, đưa bánh mì ra cho lão.

“Mỗi lần đều phiền phức cháu a.”Trương viện trưởng cười nói, “Đúng rồi, cháu xem qua kia chơi cờ với lão Trần được không a?”

Tần Âu xoay mặt nhìn một chút, cười nói, “Lão Trần lại tới tìm người chơi cờ a? Ông ấy đâu phải sống một mình đâu? Sao mỗi ngày đều đến đây tìm người bầu bạn a?”

“Ông ấy hình như ở cùng với một cô cháu nội, nhưng con bé bề bộn nhiều việc, nên ông ấy vẫn hay đến đây.”

Vừa mới dứt lời, đã thấy ông lão kia quay đầu lại, ngoắc ngoắc Tần Âu, “Tiểu Tần, qua đây qua đây! Ha ha, mấy lão già này chả có sức chiến đấu gì cả.”

Tần Âu bật cười, nghĩ bụng còn nói ai a, chính bác cũng là lão già còn gì.

Nhìn đồng hồ một chút, thấy vẫn còn sớm, cho dù có về nhà hắn cũng chẳng có việc gì làm, Tần Âu quyết định cùng ông lão chơi một ván cờ, liền bước qua ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống bày bàn cờ xong, đã thấy ông lão chìa cho hắn coi một tấm hình, “Nhìn nè.” Tần Âu nhận lấy nhìn qua, thì thấy đó là một cô gái rất xinh đẹp, liền hỏi, “Ai vậy a? Cháu nội của bác sao?”

Ông cụ gật đầu, “Đẹp ha “

“Vâng.” Tần Âu gật đầu, đem ảnh trả lại cho ông lão.

“Hắc hắc.” lão Trần cười nói, “Cháu gái của ta còn chưa có đối tượng nha.”

Tần Âu dở khóc dở cười, “Lão gia tử, cháu gái của bác nhìn mới chừng hai mươi, cháu đã hơn ba mươi rồi, bác định đem người quăng vào hố lửa sao!”

“Sao lại thế được?”Ông cụ nói, “Đứa nhỏ này do ta nuôi lớn đó nha, con bé không có cha mẹ, do ta định đoạt hết . . . Cháu đừng thấy nó hoang dã bất cần thế, nhưng là một ngôi sao đó nha!”

Tần Âu lắc đầu, “Vậy càng không được, điều kiện tốt như thế phải được gả cho người giàu có a!”

“Muốn giàu có làm chi?”Ông cụ trừng mắt, “Gả cho người hay gả cho tiền a? Lão gia tử ta đã coi trọng thằng nhóc cậu rồi, con bé tối nay đi tham gia tiệc tùng gì đó rồi, mai cháu qua đây, ta đưa con bé theo, hai đứa làm quen cho ta.”

Tần Âu khóe miệng giật giật, xem ra ngày mai không thể không đến rồi.

Hai người đánh vài bước cờ, ông lão đột nhiên nhìn ngó xung quanh, “Sao ồn vậy a?”

“Ồn?”Tần Âu biết ông lão này đang đeo máy trợ thính, mấy thứ trợ thính này, cũng không trí năng như lỗ tai người được, nó chỉ giống như một cái loa phóng thanh, đem tất cả mọi âm thanh phóng đại lên N lần, tỷ như còi ô tô, tạp âm các loại, đều được phóng đại, chỉ là xung quanh đây không hề ồn ào a, rất yên tĩnh là đằng khác.

“Sao giống như tiếng đồng hồ đang chạy vậy a?” lão Trần vẫn nhìn ngó xung quanh.

Tần Âu vừa nghe, hơi sửng sốt, liền tĩnh tâm chăm chú nghe, hình như . . .

Tần Âu dựa vào kinh nghiệm tích luỹ nhiều năm nay đã muốn trở thành một bản năng, không hiểu sao cảm thấy cả người phát lạnh.

“A!”Ông cụ từ trên mặt đất nhặt lên một cái hộp được dán băng keo kín mít đặt lên trên bàn, “Bọc đồ của ai đây a, sao lại ở chỗ này?”

Ông lão vừa dứt lời, đã thấy Tần Âu nhìn chòng chọc vào cái hộp trước mắt. Đây chỉ là một loại hộp giấy màu vàng thông thường, chỉ là ở mặt trên có một chiếc vỏ đạn được vẽ bằng mực đen đã khô, trên đó có một con số ――7!

“Nè, Tiểu Tần. . .”

“Đi mau!” Tần Âu quắc mắt đứng lên, đưa tay ôm lấy ông lão, đối với những người đang ở phía xa hét lên, “Tản ra, đều tản ra!”

Mấy cụ ở đây đều sửng sốt, Tần Âu bình thường đều rất tao nhã lễ độ, đây là lần đầu tiên thấy hắn như phát điên hét ầm lên thế.

“Đều tản ra!”Tần Âu hét lên, vừa kéo ông Trần đi, vừa đẩy những ông cụ khác, để bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài, luôn miệng hét, “Có bom! Bom!”

Mấy ông cụ choáng váng, đều vội vã chạy đi.

Khu cho người cao tuổi này ở bên trong một công viên, phía trước là một viện dưỡng lão, mỗi ngày đến giờ cơm tối, mấy ông cụ ăn uống xong đều ra đây chơi cờ nói chuyện phiếm. . . Mọi người nghe thấy tiếng hô của Tần Âu, đều chạy cả ra ngoài công viên.

Mọi người vừa chạy đến cửa thì nghe “Oanh” một tiếng . . . Vụ nổ qua đi, chì còn lại hỏa quang đang lụi tắt cùng từng đợt khói đen.

Trong phút chốc, thiết bị báo động của mấy chiếc xe đậu quanh công viên thi nhau vang lên, bên ngoài công viên là đường lớn, người đi đường cũng vội vã ngừng lại, giao thông trong nháy mắt bế tắc, những cụ ông cụ bà này đều bị kinh hách, có người còn còn bị tăng huyết áp, mọi người ai báo nguy tiếp tục báo nguy, ai gọi xe cứu thương tiếp tục gọi xe cứu thương, lộn xộn bát nháo một hồi.

Tần Âu lại một mình trở vào trong công viên, bàn đá để chơi cờ hồi nãy đã bị nổ tung, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố to, quả bom này uy lực không lớn lắm, với thể tích này, với lực gây hại này . . . Còn có cái vỏ đạn kia, cùng với con số đếm ngược trên mặt vỏ đạn.

Trên mặt Tần Âu một chút huyết sắc cũng không có, ngay cả môi cũng trắng bệch, trong đầu cứ ong ong cả lên.

“Tiểu Tần.”

Lúc này, lão Trần đã quay lại, đưa tay vỗ vỗ vai Tần Âu, “Nhờ có cháu nhanh nhạy a, không thì mấy mạng già chúng ta đã đi luôn rồi, vụ này là gì thế a? Phần tử khủng bố à?”

Tần Âu đưa tay nhặt miếng bìa đã bị nhăm nhúm lên, còn có vài mảnh giấy vàng vọt, cảm giác quen thuộc lập tức nổi lên, vết thương trong ngực cũng bắt đầu âm ỉ, lại bắt đầu mơ hồ thấy đau nhức . . . Sao có khả năng? !

“Tiểu Tần a?” lão Trần thấy Tần Âu như đứng không vững, liền kéo kéo hắn, “Cháu đang khó chịu ở đâu hả?”

“Bom này là bom điều khiển từ xa.”Tần Âu đột nhiên nói, “Không phải loại hẹn giờ.”

“A?”Ông lão không hiểu gì hết.

Tần Âu trầm mặc một lúc lâu, rồi nói với ông lão, “Lão gia tử, bác nhanh về nhà đi.”

Lão Trần gật gật đầu, dặn dò Tần Âu nên sớm về nhà nghỉ ngơi, rồi quay lưng vừa định bước đi, thì Tần Âu đột nhiên gọi lão lại, “Chờ một chút. . .”

“Hử?”Ông cụ dừng lại.

“Bác chờ một chút.” Tần Âu nhìn bốn phía một chút, đưa tay móc điện thoại ra.

. . .

Đại sảnh bữa tiệc.

Vũ hội sắp đến hồi kết thúc.

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói với Triển Chiêu, “Thời gian sắp hết, đêm nay phỏng chừng không có chuyện gì rồi.”

“Ừ.”Triển Chiêu cũng có chút mất hứng, lại nhìn thoáng qua Viên Lâm cách đó không xa, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hắn làm sao bây giờ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.”

“Ừ.”Triển Chiêu gật đầu, “Trước tiên cứ để mắt đến hắn đã, đừng quên, lát nữa Triệu Trinh còn có đầu mối a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, xoay mặt, nhìn về phía Triệu Trinh đang nói chuyện phiếm với Bạch Trì, nhíu mày, “Tiểu tử này đến tột cùng đang lén lút làm gì a?”

Triển Chiêu lắc đầu, lúc này, điện thoại di động chợt rung động lên, có cuộc gọi đến.

Triển Chiêu lấy điện thoại ra vừa nhìn, vùng xung quanh lông mày lập tức nhíu lại.

“Làm sao vậy?”Bạch Ngọc Đường nhìn qua, thì thấy trên màn hình di động của Triển Chiêu hiện lên dòng chữ ―― quỷ đáng ghét cáo già đại khốn kiếp thích làm bộ làm tịch tự cho là đúng . . .

Bạch Ngọc Đường nhịn không được khóe miệng co rút, hỏi lại, “Triệu Tước?”

Triển Chiêu hừ một tiếng, mở máy ra, để lên tai nghe, “A lô.”

“A lô?”Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Triệu Tước, “Meo meo, nhóc có phải đang nghĩ, ‘ vì sao tên quỷ đáng ghét cáo già đại khốn kiếp thích làm bộ làm tịch tự cho là đúng này lại gọi điện ình’? !”

“Khụ khụ. . .”

Người ho khan không phải là Triển Chiêu, mà là người đang nghe trộm bên cạnh Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.

“U!”Triệu Tước cười nói, “Tiểu lão hổ!”

“Chú lại có chuyện gì a?”Triển Chiêu hỏi, “Lần nào cũng chẳng có chuyện gì tốt.”

“Hắc hắc, thực hiểu ta a.”Triệu Tước cười tủm tỉm, “Gần thành phố S, có một mỏ đá, trước bị mất rất nhiều ngòi nổ, biết không?”

“Biết a.”Triển Chiêu gật đầu.

“Sau đó, gần đây ở thành phố K, lại có một mỏ đá khác, mất rất nhiều thuốc súng phá núi, biết không?”

“Cái gì?”Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Sao chú biết?”

“Thông minh a!”Triệu Tước trả lời, Triển Chiêu chẳng thèm cãi nhau vô ích, hỏi tiếp, “Sau đó sao?”

“Sau đó, lát nữa có lẽ sẽ có một người tên Tần Âu gọi điện cho nhóc!”

“A?”

Triển Chiêu còn chưa hỏi cho rõ ràng, Triệu Tước bên kia đã “mua~ một cái, rồi cúp máy.

Triển Chiêu cầm điện thoại sửng sốt một lát, liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng nghe được sơ sơ, lại nghe Triển Chiêu kể lại một lần, nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả.

Một bên, Trần Du đang cầm điện thoại liên tục ấn số.

“Ông nội còn chưa về sao?” Tề Nhạc hỏi.

“Ừ . . . Mỗi ngày giờ này đều đã về rồi a!”Trần Du cau mày, “Thật là, lo lắng gần chết, thuê cho ông vệ sĩ bảo mẫu ông nhất quyết không chịu! Nói dẫn theo phiền phức chết, còn nói thế chẳng khác nào địa chủ, ông là tam đại bần nông a.”

“Không có điện thoại di động sao?” Triệu Hổ đứng một bên cười hỏi, cảm thấy lão đầu này thật thú vị.

Trần Du lắc đầu, nghiêm túc nói, “Không được a, ông nội thao tác rất chậm, vạn nhất lúc điện thoại reo ông đang qua đường thì sao? Em chẳng dám gọi đâu! Điện thoại đều là ông gọi cho em thôi!”

Tề Nhạc Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười, Trần Du có chút lo lắng quá độ

Lúc này, điện thoại của Triển Chiêu lại rung lên, vừa nhìn. . . quả nhiên là Tần Âu gọi tới.

“A lô?”Triển Chiêu vội bắt máy.

“Tiến sĩ Triển?”Tần Âu vừa định giới thiệu mình một chút, Triển Chiêu đã chặn lại, “Đội trưởng Tần? Trước cục trưởng Bao có cho tôi số của anh, làm sao vậy?”

Tần Âu thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua lời dạo đầu sáo rỗng, đồng thời xét đến tính cách của Triển Chiêu, hắn liền vào đề, “Hắn hẳn là đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy hắn chết, thế nhưng, hộp giấy màu vàng, vỏ đạn màu đen, số đếm ngược, một quả bom lại xuất hiện, mới vừa rồi ở công viên, tất cả đều giống hắn như đúc.”

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường đang dán bên tai anh nghe ké cũng nhướn mày, có chút không thể tin nổi nhìn Triển Chiêu.

Chính lúc này, chợt nghe “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, một nhân viên phục vụ tiến vào, cầm trong tay một cái khay, bên trên đặt một cái hộp màu vàng, người nhân viên này đang cầm cái hộp, chậm rãi đi thẳng về phía Bạch Cẩm Đường.

“Anh hai!”Bạch Ngọc Đường đột nhiên hô to một tiếng, Bạch Cẩm Đường quay đầu lại, Tiểu Đinh đã vọt lên trước mặt, chợt nghe Triển Chiêu hét, “Vứt đi!”

Tiểu Đinh bay lên, tung ra một cú đá Taekwondo đai đen tiêu chuẩn, quăng cái hộp kia vèo khỏi cửa sổ.

Mã Hán đứng bên cửa sổ đang bị Trần Giai Di lôi kéo lảm nhảm thấy Bạch Ngọc Đường nháy mắt với mình, liền đưa tay đẩy Trần Giai Di sang một bên, rồi nhanh nhẹn móc súng ra, quay lại hướng về cái hộp kia bắn một phát . . .

Theo tiếng súng vang lên, toàn bộ mọi người đang chìm đắm trong âm nhạc ở đại sảnh sửng sốt, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hét lên, “Đều nằm úp xuống!”. . . Đang nói, chợt “oanh” một tiếng đinh tai nhức óc.

Mọi người theo bản năng ngồi thụp xuống, trong lúc hết thảy mọi thứ đang phát sinh, tên phục vụ kia từ trong lòng ngực móc súng ra, nhắm thẳng vào Bạch Cẩm Đường.

Công Tôn kinh hãi, đang định đẩy Bạch Cẩm Đường ra, nhưng đẩy thử rồi, lại phát hiện ra Bạch Cẩm Đường không mảy may nhúc nhích, còn kéo hắn lại bảo hộ phía sau.

Người nọ dùng súng chĩa vào Bạch Cẩm Đường, chợt thấy trên mặt Bạch Cẩm Đường thoáng có nét cười. . . Song song đó, một con đao sáng loáng trực tiếp bay qua, cắm vào cánh tay đang cầm súng của hắn, người nọ đau đến mức tay mềm nhũn, súng lập tức rơi thẳng xuống mặt đất.

Chỉ thấy Bạch Cẩm Đường phía về sau cách đó không xa, nơi đó có Triệu Trinh đang khoan thai dùng bữa.

Người nọ xoay người bỏ chạy, thế nhưng Bạch Ngọc Đường đã tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đưa chân ra ngáng đường, người nọ lập tức lảo đảo, Bạch Ngọc Đường đưa tay bắt được cổ áo sau của hắn, đem người kéo ngược trở về, sau đó quẳng ngã.

Mọi người liền nghe thấy “bành” một tiếng, tuy rằng tiếng vang không lớn, nhưng không nghĩ cũng biết, chắc chắn là rất đau, giống như nội tạng đều nát bấy cả rồi.

Nhìn lại tên phục vụ kia, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời nằm bất động trên mặt đất.

Bạch Trì chạy tới bên cạnh hỏi Triển Chiêu, “Anh, làm sao vậy?”

“Nga, đây là cách Ngọc Đường dùng để quẳng người, trong thời gian ngắn nhất có thể làm địch nhân mất sức chiến đấu, nội tạng sẽ không bị đả thương, nhưng mấy khớp xương to to như khớp vai, đầu gối sẽ tạm thời bị lệch, dây chằng sẽ tê liệt, ừm . . . vận khí nếu không tốt có thể gẫy vài cái xương sườn nữa?” Nói rồi, Triển Chiêu thoáng có chút thoả mãn nói với Bạch Trì, “Trì Trì, mỗi lần thế này chúng ta lại bị đoạt mất danh tiếng!”

Bạch Trì bất đắc dĩ nhìn anh, đã thấy Triển Chiêu hai tay đút túi quần bước qua, chỉ chỉ vào y phục của tên phục vụ kia, nói với Bạch Ngọc Đường, “Trong túi có thứ gì đó.”

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống lục lọi một chút, lấy ra một tấm giấy, là màu vàng, mặt trên có vẽ một cái vỏ đạn màu đen, ở giữa là một số 6.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nắm tay điểm nhẹ vào cằm, đi đến tỉ mỉ nhìn dung mạo của thanh niên kia, rồi nói, “Đã phẫu thuật chỉnh hình.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Trần Giai Di đang mê mẩn nhìn Mã Hán tiêu sái thu súng vào túi nghe được, cũng nhìn qua, rồi nói, “Đúng đó! Nâng mũi, bơm mày, gọt cằm, cắt mắt!”

Công Tôn thật vất vả mới được Bạch Cẩm Đường thả ra, cũng nhìn qua một chút, nhíu mày, “Càng chỉnh càng xấu a! Không phù hợp với kết cấu khuôn mặt con người, trông chẳng khác nào Kahn cả.”

Hắn vừa thốt lên xong, những vị khách quý do phải tiếp nhận chuyện tình ngoài ý muốn nên đã sợ đến ngây người không nhịn được mà phì cười.

Triển Chiêu nhún vai, “Nếu không phải vì đẹp mà phải phẫu thuật thẩm mỹ, vậy lý do chỉ có một . . . cậu không muốn chúng ta nhận ra khuôn mặt thật . . . Có lẽ? Cậu cùng ai đó trong chúng tôi đây . . . là người quen cũ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.