S.C.I. Mê Án Tập

Chương 309: Chương 309




Chương 23 : Hiểu được

Viên Lâm lấy tấm hình ra, đặt ở trước mắt mọi người.

Trên tấm ảnh là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt rất đẹp, tóc quăn cuộn sóng.

“Nga.” Triển Chiêu cầm tấm hình lên nhìn một chút, “Cô ta a…”

“Cô gái này vẫn luôn xuất hiện trong án tử của bọn tôi.” Bạch Ngọc Đường hỏi Viên Lâm, “Nhưng sự hiểu biết của bọn tôi về cô ta lại rất ít, anh biết cô ta là ai không?”

“Biết một ít.” Viên Lâm nói, “Tôi phải điều tra cô ta rất lâu, cô ta vẫn cũng vị vũ sư u linh chân chính qua lại … Tôi đã từng giả thân phận để liên lạc với cô ta, nhưng vừa thấy mặt, cô ta tựa hồ hoài nghi thân phận của tôi, liền cắt đứt quan hệ.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nói với Bạch Ngọc Đường, “Nói cách khác, đã đả thảo kinh xà.”

“Ừ.”Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy.”

Viên Lâm khóe miệng có rút, “Này không thể trách tôi, muốn trách thì trách lão yêu quái đó quá khôn khéo”.

“Lão yêu quái?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau.

“Ở đây còn có tấm khác.” Viên Lâm lại lấy ra một tấm ảnh đen trắng đã cũ, đưa tới trước mặt Triển Chiêu bọn họ, “Đây là lấy từ tư liệu ba mươi năm về trước, lúc đó cảnh cục cũng điều tra một án tử tương tự, cô ả này là kẻ tình nghi lớn nhất, thế nhưng sau lại có người nói ả ta đã biến mất.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cầm hai tấm hình lên so… Phát hiện hai người này hầu như giống nhau như đúc, là người có nét tương đồng với cô ta? Hay thuật dịch dung? Hay là cùng một người?

“Sự hiểu biết của anh về cô ta ngoại trừ hai tấm hình này ra thì còn có gì không?”

“Cô ta đã rất lâu rồi chưa xuất hiện, căn cứ vào tư liệu lúc trước, cô ta tham dự rất nhiều hoạt động ngầm … Hình như phía sau còn có một tậo đoàn cường thế nào đó thao túng, thế nhưng vẫn rất thần bí.”

“Tìm không ra nguyên nhân cùng động cơ sao?” Triệu Trinh cầm hai tấm hình đối chiếu qua lại một chút, hơi nhíu mày, hình như đang nghĩ tới gì đó.

“Làm sao vậy?”Triển Chiêu hỏi, “Không thích hợp a?”

Triệu Trinh nhíu mày, “Tôi đã gặp cô ta ở đâu đó …”

“Cậu cũng gặp qua?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.

“Ừ, khi còn bé đã gặp qua, cô ta hình như có qua lại với Triệu Tước.” Triệu Trinh cầm tấm ảnh lật qua lật lại một hồi, đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Lát nữa lái xe về nhà cũ đi?”

“Nhà lúc trước của cậu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ.”Triệu Trinh suy nghĩ một chút, “Nhà ấy được xây dựng thêm từ một căn nhà cũ, trước đây mọi người trong gia đình đều ở đó.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, quyết định cùng đi.

“Sau đó sao?”Bạch Ngọc Đường nhìn Viên Lâm, “Anh còn điều tra được gì nữa không?”

“Hành động của tôi lúc này vẫn phải bảo mật, vì tôi còn phải tìm một người.” Nói rồi, hắn lại lấy ra một tấm hình khác, Triển Chiêu muốn cười, “Trên người anh có tổng cộng bao nhiêu tấm hình? Mỗi lần nói đều có hình dẫn chứng sao?”

“Còn vài tấm nữa, có nó nói chuyện cho dễ.”Viên Lâm cười.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn ảnh chụp ―― một nữ sinh sơ trung.

“Nữ sinh?” Triển Chiêu buồn bực.

“Tôi không thể xác định xem rốt cuộc có phải nữ sinh hay không, dù sao, nam sinh nếu lúc bé mà thanh tú một chút, cũng có thể lớn lên thì thành cái dạng này.”

“Quen mặt a.” Triệu Trinh cũng nhìn sang.

“Lại quen mặt?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Khi còn bé đã gặp qua?”

Triệu Trinh nhún vai, “Quên rồi.”

“Ách… Hình như chúng ta cũng gặp qua.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm tấm ảnh lên nhìn thật kĩ, rồi khẽ nhướn mày, “Người này còn sống hả? !”

“Sao lại hỏi thế?” Viên Lâm hình như có đầu mối, hưng phấn hỏi.

“Cùng u linh sát thủ kia có phải là một người không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Trinh.

“Phải!” Triệu Trinh cũng đã nhìn ra, “Khi đó khuôn mặt trong camera nhìn như một cổ thi thể vậy, lúc còn sống rất đẹp đó.”

“Cô bé có phải fan hâm mộ của cậu không đấy?” Viên Lâm đột nhiên hỏi Triệu Trinh.

Triệu Trinh giật mình lắc đầu, “Không biết… Hẳn là không phải đâu, ảo thuật sư có rất ít fan hâm mộ, tôi cũng không có lực hấp dẫn thế đâu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, cười cười nói, “Quá khách khí rồi nha, trong cảnh cục phải hơn phân nửa là fan của cậu rồi.”

Triệu Trinh xấu hổ.

“Cô ta cùng Triệu Trinh có quan hệ gì sao?”Triển Chiêu hỏi Viên Lâm.

“Ừ … U linh hung thủ phạm án, lần đầu tiên xảy ra cũng không phải là ở đây.” Viên Lâm nói, rồi lấy ra một phần tài liệu đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Người nước ngoài hung dữ đứng bên cạnh hắn nói, “Sớm nhất là ở Pháp, sau đó là Mỹ, rồi ở Anh cũng có xuất hiện án taxi đụng quỷ này, lúc đó tài xế đều chỉ ra và xác nhận là một u linh thiếu nữ người châu Á làm bọn họ gây tai nạn.”

“Sau đó sao?”Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có quan hệ gì với Triệu Trinh?”

“Nơi thiếu nữ kia xuất hiện, cũng là nơi Triệu Trinh đang tổ chức lưu diễn.” Điều tra viên nọ nói, “Tôi là người điều tra án tử này, bởi vì án này thủ pháp quỷ dị, nên bọn tôi lúc đó vẫn luôn hoài nghi Triệu Trinh là chủ mưu mọi chuyện, nhưng không có đầu mối chứng thực.”

Triệu Trinh cười, “Vậy sau đó phát hiện ra cái gì, lại bài trừ tôi khỏi diện tình nghi?”

“Bọn tôi tìm được cô gái này.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, ngẩn người, đều nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chờ chút… Anh nói các anh tìm được nữ sinh này? Cô ta còn sống?”

“Đúng vậy.” Viên Lâm gật đầu.

“Này thật tà môn .”Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bọn tôi điều tra ra nữ sinh này đã chết, nhưng người nhà của cô ta thất tung vẫn tìm không được.”

Nói đến đây, mọi người đều ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy gió âm thổi loạn.

“Các anh tìm được cô ta ở đâu?” Triển Chiêu hỏi, “Cô ta hiện tại đang ở chỗ nào?”

“Là ở New York, ba tháng trước, cô ta tập kích một tài xế taxi ở đó, thế nhưng tài xế này lại là một thằng cha yêu thích ma quỷ, hắn tự nhận mình là thầy phù thuỷ … rồi dùng lưới đánh cá cùng nước thánh, còn có xích bạc bắt cho bằng được cô ta. Thế nhưng sau đó nữ sinh này tố cái tài xế nọ bị chứng vọng tưởng. Cô ta khai với quan toà là cô ta vừa tham dự lễ hội hoá trang về, nhưng tài xế kia lại tập kích cô ta, đồng thời nói cô ta là u linh.”

“Các anh cầm ảnh chụp của cô ta đi hỏi những người bị hại khác, tất cả đều xác nhận đã gặp qua nữ quỷ này, đúng không?”Triển Chiêu hỏi.

“Đúng là như vậy.” Viên Lâm nhún nhún vai, “Chỉ tiếc bằng chứng của bọn tôi không đủ, hơn nữa quan toà lại cho rằng, sát nhân bọn tôi nói là một u linh, làm lãng phí thời gian của mọi người cùng tiền đóng thuế của nhân dân … Vì vậy án tử không được giải quyết.”

“Vậy sau đó sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không tra nữa?”

“Đương nhiên còn muốn tra, nhưng nữ sinh kia đã bỏ đi.”Viên Lâm có chút tiếc hận nói, “Cô ta đã tới đây.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhíu mày, bắt đầu từ khi đó, u linh sát thủ bắt đầu ra tay ở trong nước.

“Ba tháng trước, tôi có buổi biểu diễn ở New York.” Triệu Trinh đổi chân, khẽ nhíu mày, “Là trùng hợp hay là … Thực sự chỉ gây án ở những nơi tôi xuất hiện?”

“Sẽ không khéo như vậy chứ.” Triển Chiêu vuốt cằm lẩm bẩm, “Kỳ quái a, vì sao người đã chết còn có thể xuất hiện a?”

“Có khi nào nữ sinh lần trước Tương Bình tra ra kia cùng nữ sinh này giống nhau không?” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu, “Trở lại kêu cậu ta tra kĩ lại lần nữa.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, nhìn Viên Lâm, “Những tấm hình khác đâu?”

“Cuối cùng là Tam Trương.” Viên Lâm lấy ra tấm hình cuối cùng, trong đó có ba người đàn ông… Cả ba đều mặc tây trang màu đen.

“Biết không?” Viên Lâm hỏi Triệu Trinh.

“Ừ.”Triệu Trinh gật đầu, “Ba người rất nổi danh trong giới ảo thuật, ba nhân vật tiếng tăm đại biểu cho ba trường phái khác nhau, bất quá có hai người nghe nói đã chết.”

“Không phải hai, là cả ba đều đã chết.”Viên Lâm lật tấm ảnh qua, phía dưới có thời gian bọn họ chết, có một cái tương đối gần đây.

“Tôi biết cậu cùng đồng nghiệp trong nghề không giao lưu nhiều lắm, trong giới ảo thuật rất nổi danh nhưng cũng rất thần bí.”Viên Lâm nhìn Triệu Trinh, “Những người này chết thế nào, cậu biết không?’

Triệu Trinh lắc đầu, “Ảo thuật gia là một nghề có độ nguy hiểm cao.”

“Cũng không phải chết lúc làm ảo thuật.”Viên Lâm sắc mặt trầm trọng, “Bọn họ đều bị đột tử, tim đột nhiên ngừng đập, giống như bị thượng đế tâm tình không tốt bắt luôn sinh mệnh đi vậy.”

“Cái này nghe sao có chút lạnh lẽo thế nhỉ.” Triệu Trinh cười cười, “Ba người đều chết giống nhau sao… Bị độc chết?”

“Đại khái là vẫn không thể dò xét ra chất độc được.” Viên Lâm nói, lại hỏi Triệu Trinh, “Cậu có bị uy hiếp… hay đe doạ gì không?”

Triệu Trinh sửng sốt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xuất phát từ bản năng nghề nghiệp liền hỏi, “Những người đó trước khi chết đều bị đe doạ sao?”

“Phải.” Viên Lâm gật đầu, “Giống kiểu thư đếm ngược thời gian mấy fan biến thái hay gửi đến.”

Triệu Trinh nghe xong, nhẹ nhàng nhếch miệng cười, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại là vô thức khẩn trương lên ―― sẽ không vừa khéo như vậy chứ? !

“Có nhận được thư kiểu đó không?” Viên Lâm lại hỏi Triệu Trinh lần nữa.

Triệu Trinh buông tấm hình chụp mấy vị ảo thuật gia kia xuống, nhàn nhạt lắc đầu, mở miệng, “Không có.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, ở một bên nghe ngóng.

“Không có?” Viên Lâm nhíu mày, “Có thể do cậu không biết hay không, có cần hỏi qua người đại diện của cậu không?”

Triệu Trinh nhún vai, “Đích xác là không có, bên cạnh tôi có nhiều cảnh sát như vậy, chị ấy tự nhiên sẽ nói cho tôi biết.”

Thế nhưng Viên Lâm trên mặt vẫn lộ vẻ hoài nghi, quay qua nói với trợ thủ, “Đi mời vị đại diện xinh đẹp kia vào đây? Hỏi rõ ràng thì tốt hơn.”

Trợ thủ đi ra, chỉ chốc lát sau, cửa lại mở lần nữa, Lý Dĩnh cầm trên tay một bình rượu, tâm tình tựa hồ rất high, “Hello, mấy anh đẹp trai, xuống dưới uống rượu không? Tôm nướng ở đây rất ngon nha!”

Mọi người đều không nói gì, cô gái này thuộc về kiểu người hào phóng nha.

Triển Chiêu nhướn mày với Triệu Trinh ―― hình như quá chén rồi, có khi nào bị lộ tẩy không?

Triệu Trinh cười cười, tựa hồ cũng không nắm chắc.

Viên Lâm hỏi Lý Dĩnh, “Nghe nói gần đây Triệu Trinh nhận được rất nhiều thư kiểu đếm ngược thời gian? Có thể kể lại cụ thể không?”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mồ hôi bắt đầu chảy, Lý Dĩnh mà nói ra thì xấu hổ chết mất thôi.

Lại nhìn thấy Lý Dĩnh trừng mắt mờ mịt nhìn Triệu Trinh, “Trinh? Cậu bị đe dọa sao? Ai lớn gan như vậy a? Lão nương cho người xử đẹp nó!”

Triệu Trinh mỉm cười, “Vị cảnh sát này chỉ đùa chút thôi.”

“Cảnh sát? !”Lý Dĩnh đưa tay chỉ Viên Lâm, “Anh không phải là ngôi sao à? Sao lại thành cảnh sát rồi? !”

Viên Lâm vội, “suỵt…” một tiếng, vừa bất lực nhìn sang Triệu Trinh, Triệu Trinh nhún vai, “Ai nha, lỡ miệng, xin lỗi, tôi luôn không có mắt nhìn a.”

Viên Lâm xấu hổ, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bưng chén nhìn trần nhà, ai nha, quả nhiên là cháu của người kia a… Tính cách xấu xa này rõ ràng là di truyền.

“Đúng rồi.” Viên Lâm cùng Triệu Trinh bọn họ trao đổi số điện thoại, “Tôi sẽ không ra ngoài nói lung tung, phiền các cậu cũng giúp tôi giữ bí mật, thân phận của tôi nếu bị vạch trần, đầu mối rất có thể sẽ bị chặt đứt.”

Triển Chiêu gật đầu, Viên Lâm cáo từ trước, đáp ứng sau này nếu có tin tức gì thì sẽ liên lạc.

Chờ người đi rồi, mọi người lên xe, về nhà cũ của Triệu Trinh.

Lý Dĩnh hỏi, “Trinh, sao cậu lại muốn giấu chuyện cậu bị đe doạ hả? Nếu có nguy hiểm thì làm sao bây giờ a?”

Triệu Trinh cười, “Không phải có cảnh sát luôn bảo vệ tôi sao?”

Nói rồi quay ra chỉ đường cho Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu quay lại tựa lưng vào ghế xe, hỏi Triệu Trinh, “Cậu không muốn có người đi theo đúng không?”

Triệu Trinh cười cười, “Thông minh a.”

“Cậu nhớ tới cái gì hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lại muốn về nhà cũ?”

“Ừ.” Triệu Trinh nhẹ nhàng gật đầu, “Có vài đầu mối trọng yếu, cùng nhân vật trọng yếu …”Nói rồi, nhìn sang Triển Chiêu, “Anh hiểu không?”

Triển Chiêu hơi nheo mắt, “Hiểu ~ “

Triệu Trinh an tâm gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn kính chiếu hậu một chút, đảo mắt, chỉ thấy Triển Chiêu đang cầm điện thoại gửi tin nhắn đi, thì hỏi, “Tìm người?”

“Ừ.” Triển Chiêu cười cười, “Hỏi người kia một chút a, xem hắn có đúng là không hiểu gì không.”

Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe miệng, không nói nữa.

Vì vậy, một đường cả ba người đều trầm mặc không nói, Lý Dĩnh trái nhìn phải nhìn, có chút ai oán lấy phấn trang điểm ra dậm lại mặt, “Tôi nói nha, sao đàn ông tốt đều không thích nói nhiều nha?”

Triệu Trinh cười, nhìn cô, “Chị thích kiểu đàn ông nào?”

Lý Dĩnh nhướn mày, liền xoay mặt đối diện với Triệu Trinh, “Cậu cứ như vậy thật ngoan nha, thế nào? Muốn quăng Tiểu Bạch Trì để theo đuổi chị sao?”

Triệu Trinh lắc đầu, “Không dám.”

“Vì sao?” Lý Dĩnh vẻ mặt ai oán.

“Trì Trì khả ái hơn chị.” Triệu Trinh vừa dứt lời, xe đã dừng trước cửa nhà cũ.

Từ sau khi lão quản gia chết, Triệu Trinh cùng Bạch Trì sống ở đây được một khoảng thời gian, thì dắt nhau ra ngoài ở, hắn không quá thích bầu không khí của căn nhà này.

Mở cửa trang viên, Triệu Trinh đi vào trong, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Có một tầng hầm… Triệu Tước năm đó cất giấu rất nhiều thứ.”

Mọi người đi nhà kính trồng hoa ở sân sau, Triệu Trinh ngồi xuống lục lọi trên mặt đất một trận, quả nhiên tìm được một cái vòng, mở cửa tầng hầm ra, đi vào trong, không quên dặn mọi người, “Cẩn thận chút.”

Lý Dĩnh cũng muốn cùng xuống, Triển Chiêu nói, “Cô không sợ à? Ở ngoài chờ đi.”

“Ngất, các anh để em ở ngoài em mới sợ đó!”

Lý Dĩnh nhất quyết xuống cùng, Triển Chiêu cũng không có biện pháp nào cản lại.

Bạch Ngọc Đường đi xuống cuối cùng.

Triệu Trinh mở đèn tầng hầm lên.

Triển Chiêu chợt cảm thấy chỗ này chẳng khác gì cái kho chứa đồ, cái gì cũng có, tài liệu chồng chất như núi, còn có đồ chơi cùng sách.

“Năm đó chú ấy đem rất nhiều thứ linh tinh giấu cả vào đây.” Triệu Trinh nói, “Lúc tôi cùng Viên Lâm nói chuyện, đột nhiên nhớ tới một chi tiết khi còn bé.”

“Cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Người phụ nữ kia … Khi còn bé tôi đã gặp qua.” Triệu Trinh nhớ lại, “Rất đẹp, tuổi còn trẻ, nhưng tư thế bước đi của cô ta có chút quái.”

Mọi người hơi sửng sốt.

“Tôi nhớ rõ khi đó, Triệu Tước nói với tôi rằng, khi nào thấy bước chân của cô ta như thế, thì phải cẩn thận.”

“Vì sao?” Triển Chiêu cười hỏi.

“Bởi vì trên đùi cô ta, có giấu súng.” Triệu Trinh nói xong, quay đầu lại nhìn Lý Dĩnh.

Lý Dĩnh trên mặt có chút tiếu ý, thế nhưng không phải vẻ khả ái thân mật vừa rồi, mà là vẻ dữ tợn đáng sợ …

Cô ta chậm rãi lui về sau, lại bị họng súng chặn lại, Bạch Ngọc Đường xuất hiện ngay sau lưng cô ta, thấp giọng nói, “Không được nhúc nhích.”

Triển Chiêu ngắm nhìn chiếc váy của cô ta, sờ sờ cằm.

“Muốn lục soát không?” Lý Dĩnh nhướn mày với Triển Chiêu, “Tôi không ngại được cậu sờ đâu.”

Triển Chiêu cười gượng một tiếng, bỗng từ mặt bên có một giọng nữ truyền đến, “Nhưng anh ấy ngại đó.”

Lý Dĩnh sửng sốt, Triển Chiêu đi qua bật nốt đèn lên, toàn bộ phần tối tăm còn lại trong tầng hầm cũng sáng lên, hoá ra ở góc tối cạnh một chiếc tủ, còn có ba người đang ẩn nấp, Lạc Thiên, Mã Hân cùng Bạch Trì.

Từ bên trên truyền đến thanh ân của Mã Hán bọn họ, “Đội trưởng, thế nào?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Trông coi bốn phía là được.”

“Rõ!”

Mã Hân đi ra, trên nhìn dưới nhìn Lý Dĩnh một chút, nhíu mày, “Thiếu chút nữa bị hồ ly tinh này lừa!”

Lạc Thiên lấy còng tay ra, giúp Bạch Ngọc Đường khoá Lý Dĩnh lại, Mã Hân từ trong váy Lý Dĩnh lấy ra hai khẩu súng lúc cùng một thanh đao, “Quả nhiên có nguyên bộ trang bị!”

Triển Chiêu từ trong túi Lý Dĩnh lấy ra một lọ nước tẩy trang, đổ một ít ra bông gòn, rồi lau qua mặt Lý Dĩnh một lần … lau xong thì một khuôn mặt quen thuộc lộ ra, cùng mỹ nữ trong tấm ảnh kia y hệt, ba mươi tuổi, mười năm trước cũng thế… Ba mươi năm trước cũng thế.

“Chà!” Triển Chiêu nhướn mày, “Kỹ thuật hóa trang thật không tồi, bất quá bản thân càng thêm đẹp mắt, nếu kết hợp với mái tóc quăn đen như trước càng thêm xinh đẹp nha.”

Lý Dĩnh cười, hỏi Triệu Trinh, “Cậu phát hiện từ lúc nào?”

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, “Vừa xong.”

“Vậy sao đám nhóc này lại ở đây?” Lý Dĩnh nhìn sang Bạch Trì bọn họ, hỏi Triển Chiêu, “Cậu vừa gửi tin nhắn đi là để gọi bọn họ? Nhưng cậu cũng mới tới nơi này lần đầu tiên mà?”

“Tôi chỉ gửi tin nhắn cho Trì Trì thôi.” Triển Chiêu gật đầu, “Không phải sớm nói cho cô biết rồi sao, bọn tôi đều biết, tôi có biết hay không, người khác cũng sẽ biết.”

Lý Dĩnh bật cười, “Ám hiểu của con nít sao? Quả nhiên ta già rồi.”

“Bởi vậy mới nói.” Triệu Trinh đến bên cạnh khoác vai Bạch Trì, “Trì Trì so với chị khả ái hơn nhiều.”

Lạc Thiên áp giải Lý Dĩnh ra ngoài, Bạch Trì có chút hưng phấn, “Lúc này bắt được là cá lớn nha!”

Bạch Ngọc Đường thu hồi súng, thấy Triển Chiêu vuốt cằm đờ ra, liền hỏi, “Miêu Nhi, muốn tra những thứ kia? Tôi cho người mang về.”

“Ưm…” Triển Chiêu lắc đầu, giương mắt liếc Ngọc Đường, “Có một vấn đề rất nghiêm trọng!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường sắc mặt cũng nghiêm trọng hẳn.

Triển Chiêu nắm áo Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Bị Trì Trì cướp mất danh tiếng rồi!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đưa tay nhéo nhéo con mèo nào đó, rồi vác nó ra khỏi tầng hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.