S.C.I. Mê Án Tập

Chương 312: Chương 312




Chương 26 : Khóa

Sáng sớm, Triển Khải Thiên đỗ xe vào tầng hầm toà nhà chính pháp, cầm bao công văn bước vào thang máy. Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ông ấn vào phím 7 nơi phòng làm việc của mình rồi lấy điện thoại ra xem.

Trên màn hình chỉ có một câu, đọc xong, ông nhíu mày, cất điện thoại đi … Cùng lúc đó, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Ra khỏi thang máy, Triển Khải Thiên mở cửa phòng làm việc của mình, bước vào, đóng lại, sau khi đặt bao công văn lên bàn làm việc, ông mở miệng hỏi, “Tới rồi sao không lên tiếng?”

Bên cạnh cánh cửa phòng đã đóng lại, có một người đang đứng, áo sơmi trắng, quần tây trang đen, so với vẻ chỉn chu chỉnh tề vốn có, thì lúc này có chút mất trật tự cùng tùy ý.

“Hết bệnh rồi?” Triển Khải Thiên quay đầu lại nhìn hắn, “Sao lại chạy đến đây?”

Đối phương không nói gì.

Triển Khải Thiên bất đắc dĩ, cầm điện thoại lên, “Chú gọi cho Ngọc Đường đến đón cháu.”

“Cùm cụp” một tiếng, cửa bị khoá lại.

Triển Khải Thiên cầm ống nghe lên thì phát hiện bên trong không có bất kì thanh âm nào, cúi đầu vừa nhìn, thì thấy dây điện thoại đã bị cắt đứt.

“Cháu chuẩn bị mưu sát chú sao?” Buông điện thoại, Triển Khải Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mắt đang chậm rãi đến bên sô pha ngồi xuống, “Cẩm Đường?”

Người đang ngồi trên sô pha, giương mắt nhìn Triển Khải Thiên, chính là Bạch Cẩm Đường.

Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, “Cháu muốn biết chân tướng.”

Triển Khải Thiên tới bên cạnh rót chén trà, hỏi, “Chân tướng gì?”

“Toàn bộ.”

“Chú không hiểu.” Triển Khải Thiên lắc đầu, “Cháu nói rõ hơn đi.”

Bạch Cẩm Đường nhìn ông, đột nhiên nở nụ cười, “Cháu nhớ ra hết rồi, cháu chỉ muốn ọi người cơ hội để giải thích thôi, không giải thích, cháu có muốn tin tưởng cũng có thể sao?”

Triển Khải Thiên sửng sốt, cuối cùng đành nhượng bộ, “Thứ cháu thấy chỉ là biểu tượng thôi, không nói lên tất cả, lại càng không phải chân tướng xác thực.”

“Vậy chú nói cho cháu biết đi.”



“Chân tướng chính là, không có chân tướng.”

Triển Khải Thiên thấp giọng trả lời, “Chân tướng này vĩnh viễn không bao giờ bị phát hiện, mới là kết cục tốt nhất, cho đến khi chúng ta chết đi, cũng không có thêm kẻ nào biết.”

Đang nói chuyện, chợt nghe có tiếng đập cửa “đốc đốc đốc “.

Bạch Cẩm Đường nhìn ra phía cửa.

“Là trợ lí của chú.” Triển Khải Thiên nói, “Công việc của chú có chút đặc thù, nếu cửa khoá, cậu ấy sẽ nghi ngờ.”

Bạch Cẩm Đường mắt lạnh nhìn ông, lắc đầu, ý bảo không tin.

“Chú chỉ ra nói với cậu ấy vài câu, sẽ không chạy đâu, chạy lại được cháu sao.”Nói rồi ra mở cửa.

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, đi theo chặn cửa lại.

Triển Khải Thiên lắc đầu, “Đứa nhóc này sao lại cứng đầu thế nhỉ? Y hệt lão ba nhà cháu.”

Lúc Triển Khải Thiên nói những lời này, Bạch Cẩm Đường thấy trong mắt ông có một tia khác thường, song song đó, phía sau cửa truyền đến tiếng ken két rất khẽ, cửa bị mở ra.

Bạch Cẩm Đường sửng sốt, muốn quay đầu lại nhìn thì thấy tay Triển Khải Thiên đột nhiên vung lên, năng lực phản ứng siêu nhạy của Bạch Cẩm Đường khiến anh bị một hành động nhỏ mà rất ít người phát hiện ra này dẫn dắt rời đi lực chú ý, song song đó, từ sau gáy anh truyền đến một trận đau đớn.

Triển Khải Thiên nhíu mày, chỉ thấy trong mắt Bạch Cẩm Đường hiện lên một tia sáng tỏ, còn có một phần không cách nào giải thích được.

“Không phải như cháu nghĩ đâu.” Triển Khải Thiên muốn giải thích.

Nhưng mà lúc này, Bạch Cẩm Đường chỉ chậm rãi quay đầu lại, dáng người phía sau đã nhoè đi không rõ, nhưng cho dù chỉ có một cái bóng, anh cũng biết người nọ là ai …

Rất nhanh, Bạch Cẩm Đường mất đi ý thức, Triển Khải Thiên đưa tay đỡ lấy anh, nhíu mày nhìn người phía sau đang cầm khẩu súng điện, “Cậu có bệnh a! Không thể dùng phương thức ôn hòa một chút sao? Đây là con trai cậu đó!”

Đánh lén phía sau Bạch Cẩm Đường, chính là Bạch Duẫn Văn sắc mặt đã đen thui.

Thu hồi súng điện, Bạch Duẫn Văn bất đắc dĩ, “Cậu nghĩ tôi muốn à? ! Cậu thử chỉ tôi cách nào có thể ôn hoà chế phục nó đi!”

“Cậu nổi khùng với tôi làm gì.” Triển Khải Thiên sắc mặt bất hảo, “Tôi đang giúp cậu yêu thương con cái đó.”

“Ha hả.”

Hai người đang khắc khẩu, từ cửa truyền đến một tiếng cười nhạt.

Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài, chỉ thấy Triệu Tước hai tay đút túi quần đứng tựa cửa, hỏi, “Đủ chưa a?”

Triển Khải Thiên giao Bạch Cẩm Đường cho Bạch Duẫn Văn, bước ra ngoài hỏi Triệu Tước, “Không có mạo hiểm gì chứ?”

“Nga, này tôi không dám cam đoan a, nói không chừng từ nay về sau sẽ thành người điên, hoặc là bị si ngốc…”

Bạch Duẫn Văn giận tái mặt liếc, “Vậy cậu cùng chết với nó!”

“Oa…”Triệu Tước lắc đầu, “Đã bao nhiêu năm rồi, cậu sao vẫn nóng nảy thế a Duẫn Văn, hiện tại nói thì có ích gì a, có bản lĩnh thì cứu nó từ lúc bé ấy.”

Sắc mặt Bạch Duẫn Văn càng thêm trắng, khớp hàm run lên.

“Đừng ầm ĩ nữa.” Triển Khải Thiên sốt ruột, “Tiếp theo làm sao đây?”

“Cho tôi một phòng, loại chuyện này phải làm một mình.”

“Không được.” Bạch Duẫn Văn hoài nghi nhìn ông ta, “Ở một mình ai biết cậu sẽ làm cái gì.”

Triệu Tước cười, “Vậy cậu đi gọi con mèo nhỏ kia tới làm đi, trên đời này chỉ có tôi với nhóc đó làm được thôi, cậu chọn một trong hai đi.”

Triển Khải Thiên nhanh chóng xua tay, “Được rồi, trên lầu có phòng trống đó.”

Nói rồi, mở cửa thang máy, để mấy người đi vào, Bạch Duẫn Văn ôm Bạch Cẩm Đường vào theo, cửa thang máy đóng lại, đi lên tầng cao nhất.

Căn phòng trống trên lầu, là một phòng nghỉ, cũng có giường chiếu, bài trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ.

Đặt người nằm xuống, Triệu Tước sờ sờ cằm, hỏi, “Muốn đem toàn bộ ký ức xóa đi? Hay là đem ký ức còn bé trở lại?”

“Sao lại thế!” Bạch Duẫn Văn nhíu mày, “Chỉ xoá ký ức lúc bé của nó đi là được rồi, mấy năm gần đây giữ lại đi.”

“A.” Triệu Tước không biết phải cố tình hay không, chỉ cười xấu xa, “Cậu tưởng tôi là cục tẩy, muốn tẩy đâu thì tẩy đó à? Loại chuyện này sao có thể đơn giản như vậy.”

“Cậu không có biện pháp?”

“Ký ức trước đây đã mất rồi.” Triệu Tước mỉm cười, “Tôi thấy cứ xoá luôn khoảng thời gian từ Ý về đây là được.”

Triển Khải Thiên có chút bối rối, “Ký ức hạnh phúc nhất của Cẩm Đường chính là mấy năm trở lại đây, giữ lại những đoạn có Công Tôn không được sao?”

Triệu Tước cười, “Cái này khó a, cũng có thể sẽ xoá không hết, vài bữa nữa cậu ta lại nhớ ra.”



Mọi người trầm mặc một hồi.

“Cứ thế đi, nhanh lên một chút.” Bạch Duẫn Văn nói xong, xoay người đi ra ngoài.

“Duẫn Văn! Chờ một chút” Triển Khải Thiên đuổi theo, nhưng Bạch Duẫn Văn lại đóng cửa, ngăn Triển Khải Thiên lại, “… Đây là cách duy nhất, cậu biết mà.”

Triển Khải Thiên chau mày, “Nếu như tất cả kết thúc thì sao? Lưu lại cho Cẩm Đường những gì? Trước sau cộng vào những mười năm, cậu lấy gì để bồi thường cho thằng bé?”

Bạch Duẫn Văn không nói nữa, nhưng hiển nhiên chủ ý đã định, không bao giờ dao động nữa.

Triển Khải Thiên thở dài, cụt hứng đứng một bên.

Trong phòng, Triệu Tước nhìn cửa phòng một chút, tấm tắc hai tiếng, “Ai… Thật nhẫn tâm nha.”

Nói xong, hắn đi tới bên giường Bạch Cẩm Đường, đưa tay lấy điện thoại ra, ấn ấn một hồi, một tin nhắn được gửi đi.

Cất điện thoại, nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Đường trên giường một chút, Triệu Tước ngồi xổm xuống, hạ giọng nói, “Ngay cả giật điện cũng không làm cậu mất ý thức sao? Quả nhiên là sản phẩm thành công a.”

Lời hắn vừa dứt, Bạch Cẩm Đường vốn đang hôn mê chậm rãi mở mắt, quay sang, nhìn Triệu Tước.

“Hừ hừ.” Triệu Tước chống cằm cười xấu xa, “Cậu thật là xấu, cố ý xem bọn hắn diễn trò sao?”

Bạch Cẩm Đường nhìn hắn một hồi, hỏi, “Chú vừa nhắn tin cho ai?”

“À … một người rất thú vị a.” Triệu Tước vươn tay chọc chọc mu bàn tay Bạch Cẩm Đường, “Ta đang trả thù, chuẩn bị lát nữa xem kịch vui đi.”

“Chú không thôi miên tôi?”

Triệu Tước nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Đường, rồi vươn ngón út ra, “Chúng ta ngoéo tay? Cậu không nói, tôi cũng không nói, giống như lúc trước, ok?”

Bạch Cẩm Đường nhìn nhìn tay hắn một hồi, cũng đưa tay ra.

“Ừ.” Triệu Tước thoả mãn gật đầu, cùng anh ngoéo tay.

“Nói cho tôi biết chân tướng.” Bạch Cẩm Đường buông tay, hỏi Triệu Tước.

“Ừm.” Triệu Tước nâng cằm nghiêm túc cân nhắc, rồi tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói, “Cậu còn nhớ những thứ hồi bé cậu thấy không?”

Bạch Cẩm Đường chậm rãi gật đầu.

“Ta nói cho cậu biết một bí mật.” Triệu Tước nói, “Bên trong thứ cậu thấy, là một bí mật mà ai cũng muốn biết.”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, xoay mặt nhìn Triệu Tước, “Là cái gì?”

Triệu Tước nhún nhún vai, “Ta cũng không rõ, ta đã lục tìm trong ký ức của cậu, nhưng không tìm được đáp án.”

Bạch Cẩm Đường bắt đầu hồi tưởng.

“Chờ một chút, bây giờ chưa phải lúc.” Triệu Tước nhẹ nhàng khoát tay, cười nói, “Khi nào con mèo kia nói cậu có thể nhớ thì hẵng nhớ, đặc biệt những lúc đụng phải khoảng trống trong ký ức thì nghìn vạn lần đừng cưỡng cầu, nếu cậu không muốn quên đi vị yêu dấu kia nhà cậu một lần nữa.”

Bạch Cẩm Đường sửng sốt, lập tức nhớ tới Công Tôn.

“Ai nha…” Triệu Tước cười nói, “Loại nhãn thần này thật khiến người ta đố kỵ a, hai đứa nhóc Bạch gia các cậu so với đám người lớn còn có tình hơn, quả nhiên con trai đều giống mẹ sao?”

“Khoảng trống đó là gì?” Bạch Cẩm Đường nghi hoặc.

“Ừm …” Triệu Tước suy nghĩ một chút, “Cậu nghĩ xem, giấu một chuỗi mật mã, tốt nhất là giấu ở đâu?”

Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, “Tự mình nhớ?”

“Thông minh.” Triệu Tước gật đầu, chỉ chỉ vào đầu mình, “Đem thứ gì đó giấu vào não người, sau đó để người nọ quên chuyện đã biết mật mã đó đi, đây là cái két sắt tốt nhất đó!”

“Tôi không rõ.” Bạch Cẩm Đường hỏi, “Ai đã ẩn giấu thứ đó?”

“Một người rất trọng yếu, ẩn giấu một mật mã cũng rất trọng yếu.” Triệu Tước mỉm cười, “Lúc rảnh rỗi âm thầm nói cho con mèo kia biết, nhóc đó khẳng định sẽ hưng phấn đến độ lông tóc toàn thân đều xù hết lên nha.”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Các người không thừa nước đục thả câu đấy chứ? !”

“Bọn ta biết cũng không nhiều mà.” Triệu Tước đứng lên, nhìn đồng hồ một chút, “Đến lúc rồi, cậu lát nữa đừng phá hư kịch vui của ta đó nha.”

Bạch Cẩm Đường sắc mặt dịu đi một chút, hỏi, “Vấn đề cuối cùng.”

“Hử?” Triệu Tước nhìn đồng hồ đeo tay, giục anh hỏi mau.

“Năm đó, vì sao ông ấy lại làm thế?”

“Ông ấy?” Triệu Tước cười hỏi, “Cậu nói Duẫn Văn?”

Bạch Cẩm Đường gật đầu.

Triệu Tước cười gian, “Không nói đâu!”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, Triệu Tước cười nhẹ, “Tự mình nghĩ đi.”

Đang nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng thang máy mở ra.

Triệu Tước trên mặt vô cùng hưng phấn, “Tới tới, có trò hay để xem!”

Ngoài cửa, lao ra khỏi thang máy là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hai người kỳ thực vẫn không thể ngủ, vẫn lo lắng chờ đợi, vừa rồi Triển Chiêu nhận được một tin nhắn, kêu bọn họ đến tầng cao nhất của văn phòng lão ba, vì thế hai người lập tức chạy vội tới đây.

Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên thấy hai người, sắc mặt cũng biến đổi, đều ngầm mắng Triệu Tước ―― tên khốn kiếp đó, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn!

“Anh hai đâu!” Bạch Ngọc Đường đi qua hỏi.

Bạch Duẫn Văn nhíu mày, “Về đi, ở đây không có chuyện của hai đứa.”

Bạch Ngọc Đường sắc mặt bất thiện, lần đầu tiên cãi lại mệnh lệnh của Bạch Duẫn Văn, Triển Chiêu nhìn về nơi Bạch Duẫn Văn vẫn đứng trấn thủ, phía sau là một cánh cửa đang đóng chặt, số phòng chính là dãy số Triệu Tước vừa nhắn cho anh.

Cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi một ánh mắt, Triển Chiêu hỏi Triển Khải Thiên cùng Bạch Duẫn Văn, “Ba ba, chú Bạch, anh hai ở bên trong đúng không?.”

Hai người đều không trả lời.

Bạch Ngọc Đường liền dợm chân muốn bước vào, Bạch Duẫn Văn ngăn lại, “Đứng lại.”

Vừa dứt lời, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thì thấy Triệu Tước chậm rãi đi ra, mỉm cười với hai người.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, chỉ thấy trong phòng, Bạch Cẩm Đường vẻ mặt mờ mịt ngồi ở trên giường.

“Anh hai!” Bạch Ngọc Đường vọt vào, Bạch Duẫn Văn muốn ngăn cũng không được.

Triệu Tước nhướn mày, “Đi đây.” Rồi quay người lại, khẽ đối mặt với Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Đường trong phòng, có chút hoài nghi nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước quăng lại một nét cười bất minh, rồi bỏ đi.

Bạch Ngọc Đường đến bên Bạch Cẩm Đường, “Anh hai, anh thế nào?”

Bạch Cẩm Đường có chút nghi hoặc nhìn sang, lắc đầu, “Đây là đâu?”

Bạch Ngọc Đường sắc mặt đổi đổi, cố bình tĩnh một chút, mới nói tiếp, “Anh hai… về nhà đi, Công Tôn đang chờ anh đó.”

Bạch Cẩm Đường vẫn như cũ nghi hoặc, “Công Tôn?”

Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, Triển Chiêu đứng ngoài cửa chứng kiến toàn bộ, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng lên, quay đầu lại nhìn thẳng vào Bạch Duẫn Văn.

Triển Chiêu lại càng hoảng sợ, lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường có loại nhãn thần này.

Bạch Duẫn Văn cũng chịu không nổi, xoay người rời đi.

“Ba không được đi, ba dựa vào cái gì mà làm như vậy…”

“Ngọc Đường!” Bạch Cẩm Đường kéo Bạch Ngọc Đường lại, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Anh hai …”

Bạch Ngọc Đường vừa gấp vừa bực, cảm thấy trong đầu ong ong vang lên, Triển Khải Thiên vội lôi kéo Bạch Duẫn Văn sắc mặt đã vô cùng xấu xí, “Đi thôi.”

Bạch Duẫn Văn bị lôi đi, lúc gần đi, chợt nghe Triển Chiêu hỏi, “Thế này là sự lựa chọn tốt nhất sao?”

Triển Khải Thiên đẩy Bạch Duẫn Văn vào thang máy, quay đầu lại nói, “Đừng nói thế, sau này con sẽ hiểu.”



“Không được đi! Nói cho rõ ràng!” Trong phòng, Bạch Ngọc Đường đang muốn chạy ra cản lại, nhưng Bạch Cẩm Đường đã đưa tay kéo anh về.

“Anh hai …”

Bạch Ngọc Đường muốn kêu Bạch Cẩm Đường đừng kéo mình nữa, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Bạch Cẩm Đường, ánh mắt này, làm Bạch Ngọc Đường khựng lại …

“Anh, không …”

Bạch Ngọc Đường đang nghẹn lời, thì Bạch Cẩm Đường đã nói thầm vào tai anh hai câu.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Ngoài cửa, thang máy “đinh” một tiếng, Bạch Duẫn Văn cùng Triển Khải Thiên đã rời đi.

Triển Chiêu đi đến, tựa ở cửa hỏi, “Giả sao?”

Bạch Cẩm Đường từ trên giường đứng lên, chỉnh lý tay áo một chút, “Không giống sao?”

“Chậc, trên cơ bản là không có kẽ hở nào.” Triển Chiêu nhún nhún vai, “Triệu Tước muốn làm gì a?”

“Xem kịch vui.” Bạch Cẩm Đường không nhanh không chậm trả lời.

“Quả nhiên.”

“Trở về đi.” Bạch Cẩm Đường ra cửa.

Triển Chiêu muốn theo ra, nhưng lại thấy Bạch Ngọc Đường vẫn đứng bất động, nhíu mày cúi đầu.

“Ngọc Đường?”

“Hả?”

“Đi.” Triển Chiêu kéo tay anh ra ngoài, tới bãi đỗ xe, chở Bạch Cẩm Đường về biệt thự.

“Hai đứa vào trước đi.” Tới cổng biệt thự, Bạch Cẩm Đường nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Gọi Công Tôn ra giúp anh.”

“Hai người muốn ra ngoài?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng.

“Anh đã nhớ ra rồi .”Bạch Cẩm Đường cười.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đi vào, gọi Công Tôn ra.

Công Tôn chạy ra cổng, thì thấy Bạch Cẩm Đường đứng tựa vào xe mỉm cười với mình.

“Không sao chứ?” Công Tôn vội quan sát từ trên xuống dưới.

“Không sao.” Bạch Cẩm Đường vứt điếu thuốc trong miệng đi, lắc đầu, kéo hắn lên xe, “Đưa em đến một nơi.”

“Vậy trí nhớ của anh …”

Còn chưa nói xong, Bạch Cẩm Đường đã nương theo động tác cài dây an toàn ĩ nhân, cúi người hôn xuống.



Triển Chiêu sau khi trở về biệt thự, mới chớp mắt mấy cái đã không thấy Bạch Ngọc Đường đâu.

“Ngọc Đường đâu?”

“Hình như ra đằng sau rồi.” Dương Dương chỉ chỉ ra phía sân sau.

Triển Chiêu vội đi ra đó, quả nhiên, thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng ở căn nhà kính trồng hoa.

Căn nhà này là do Mã Hân cùng mấy cô gái làm cho, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ đẹp, uất kim hương, hồng xanh, bách hợp… đều là những giống cây đẹp mắt.

Ánh mặt trời chiếu qua lớp thuỷ tinh, Bạch Ngọc Đường mặc một y phục màu trắng, đứng bên giàn hoa trầm ngâm suy tư … Triển Chiêu khẽ chớp mắt, tâm nói, nếu không phải giữa trán mi nhăn, khuôn mặt u sầu, thì thật chẳng khác nào một bạch mã vương tử a.

Bước đến gần, Triển Chiêu đưa tay khẽ chạm vào vài sợi tóc đen được ánh mặt trời chiếu vào mà trở nên óng ánh, hỏi anh, “Vừa rồi anh hai có nói gì với cậu đúng không?”

Bạch Ngọc Đường thu hồi đường nhìn vô tận của mình lại, kéo Triển Chiêu đến trước mặt mình, gật đầu, “Ừ.”

Triển Chiêu khẽ nghiêng đầu, chờ anh nói tiếp.

Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng, Triển Chiêu khẽ đưa tay điểm nhẹ lên môi anh, cười nói, “Để tôi đoán xem …, người năm đó nổ súng vào anh ấy, không phải Triệu Tước, đúng không?”

Bạch Ngọc Đường giật mình, “Sao cậu biết?”

“Cậu xem vẻ mặt Triệu Tước thích thú như sắp được bay lên đến nơi, liền biết có rắc rối không nhỏ rồi … Vậy người nổ súng vào anh hai là ai?”

Bạch Ngọc Đường đỡ cái trán, “Cậu cũng nói rồi đó, việc này rất rắc rối a!”

“Nga, hiểu rồi.” Triển Chiêu gật đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Ba cậu hả?”

“Ừ.”

“Anh hai lúc đó còn nhỏ, những thứ đã thấy chưa chắc là sự thật, ba cậu tuy cố chấp lại nghiêm khắc, nhưng ông ấy không phải người xấu.” Triển Chiêu nói, vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Anh hai còn nói gì?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, “Anh ấy nói, trong đầu anh ấy có một bí mật, một bí mật mà cả Triệu Tước cũng không tìm ra được.”

“Nga…”Triển Chiêu đột nhiên tỉnh ngộ, “Tôi hiểu vì sao Triệu Tước năm đó phải niêm phong ký ức của anh hai lại rồi!”

Bạch Ngọc Đường cười, “Đã được khoá sẵn, tự mình mở không ra, lại không muốn ai khác lấy thứ trong đó đi, nên lại khoá vào một cái khác của chính mình.”

Triển Chiêu cười, “Hừ hừ, đích xác là việc ông ấy sẽ làm.”

“Nhưng hiện tại cái khoá thứ hai đã được mở.” Bạch Ngọc Đường nói, “Có nghĩa là …”

“Còn người khoá cái khoá đầu tiên nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp.” Triển Chiêu mỉm cười, “Đương nhiên, nếu vẫn còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.