Chương 7 : Hậu nhân
“Bọn tôi có thể vào trong động chính xem không?” Bạch Ngọc Đường hỏi lão đội trưởng.
“Nga… Cái này … vào thì không được.” Lão đội trưởng lắc đầu, “Chúng tôi còn chưa tiến hành tìm kiếm động chính a.”
“Lúc nào mới làm?” Bạch Ngọc Đường sốt ruột, “Ngày mai được không?” .
“Ha hả, kế hoạch khai quật của chúng tôi gồm ba bước, bước đầu tiên là chỉnh lý và khai quật động phụ thứ nhất, đại khái cần khoảng một tháng, sau đó đến tháng sau thì khai thác động phụ thứ hai, đương nhiên, đây là hai nơi không cần nhiều tiền đề để khai quật. Đến lúc khai quật động chính mới đáng nói, cái này phải đợi cấp trên hạ lệnh mới được.” .
Lão đội trưởng vừa nói xong đã thấy Bạch Ngọc Đường cùng đám người SCI mồm chữ o hết thảy.
“Không phải chứ, còn phải chờ lệnh a, hay là chú xin phép từ giờ luôn đi? !” Triển Chiêu thương lượng a thương lượng, “Việc này không thể trì hoãn a, muộn một chút hung thủ sẽ tiêu huỷ chứng cứ đào tẩu mất!” .
“Ừ … Nhưng cái này tôi không làm chủ được a, hơn nữa,làm khảo cổ phải tiến hành từng bước, không thể thô bạo thế được! Sẽ làm tổn thương đến văn vật trân quý, chúng tôi cũng không phải là kẻ trộm mộ.” Lão đội trưởng suy nghĩ một chút, “Bất quá, các cậu có thể tìm xem có động đã bị trộm nào xung quanh đây không.”
“Động bị trộm?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, đỡ cằm suy nghĩ một chút.
Triển Chiêu nói thầm với anh, “Những người đó ở đây giả thành tượng đất, hơn phân nửa có quan hệ với bản vẽ Liêm lão đại lưu lại, bất quá nếu như chúng ta tìm được động bị trộm, như vậy chứng tỏ bọn họ rất có thể đã tìm được, địa đồ này nọ, hơn phân nửa đã bị trộm đi.”
“Bất quá a, nói ngược lại, tiến nhập phần mộ không phải chuyện dễ dàng như vậy, chúng tôi còn không nghĩ ra cách để vào được mà.” Lão đội trưởng cắt ngang Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.
“Đội khảo cổ mà không biết vào thế nào á?” Mọi người buồn bực.
“Ngôi mộ này rất hiếm thấy, không phải là kiểu ngược mà là kiểu xuôi. Nếu như năm đó không phải Liêm lão đại có bản vẽ chỉ dẫn đến đây, thật đúng là không biết khi nào mới phát hiện ra nữa. Mặt khác a, lại cho các cậu xem thứ này!” Nói rồi, lão đội trưởng vẫy tay, ý bảo mọi người đi theo ông, “Các cậu nhìn đi, là khối đá này.” .
Bạch Ngọc Đường đưa tay đẩy đẩy, “Cái này nặng phết!” .
“Xem chỗ này.” Lão đội trưởng ngồi xổm xuống chỉ vào mặt đất.
Mọi người cúi đầu, thì thấy mặt đất phía dưới tảng đá đều bị nứt cả!
“Đây là…”
“Công tắc nghìn cân.” Lão đội trưởng mỉm cười, “Chỉ cần khối đá này đặt xuống, bên ngoài đừng hòng đi vào, bên trong cũng hòng thoát ra! Nếu như Liêm lão đại thật sự đã tiến vào, chỉ có hai loại khả năng!” .
“Sẽ bị nhốt chết ở bên trong, hoặc đào động thoát ra?” Triển Chiêu lắc đầu, “Muốn chạy trốn cũng không thể dễ dàng như vậy.”
“Không sai.” Lão đội trưởng xoa xoa tay, “Đây chính là phát hiện trọng đại a, mấy hôm nay tôi đang tự mình viết tiểu thuyết, ha hả!”
Mọi người bật cười, nhưng lại có chút bất đắc dĩ.
“Vậy… làm sao mới vào được?” Bạch Trì có chút thất vọng, cậu muốn thấy được bên trong, hay nhất là trong đó có đôi câu vài lời gì đó của Liêm lão đại, và tuyệt đối không có chút xương cốt nào! Như vậy chứng tỏ nhân vật truyền kỳ kia đã thoát được, nói không chừng đã cùng người yêu mình đi ở ẩn đâu đó rồi. Dù sao, trong thời khói lửa chiến tranh, có thể sống tạm bợ là tốt lắm rồi, Liêm lão đại đã làm quá nhiều, cuộc đời của ông hiểm nguy như vậy đều là vì người khác mà không phải với chính mình. Bạch Trì có một loại cảm giác cường liệt, rằng Liêm lão đại nhất định không chết! Người tốt hảo báo a. .
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng không có cách nào khác, người của SCI phân tán ra tìm kiếm động đã bị trộm.
Thế nhưng huyệt ngầm với huyệt lộ thiên khác biệt rõ rệt nhất chính là không có khả năng có đạo động, muốn có đạo động phải đào đất phẳng lên, vậy chẳng phải sẽ biến thành một cái lỗ bự sao?
Mọi người liên tục vòng vo vài vòng, vẫn không có bất luận phát hiện gì, nhưng thật ra lại có chút an tâm … Nói chung, vô luận sát nhân lần này là ai, chỉ cần có ý đồ với bức vẽ kia thì chỉ cần mục đích chưa thành sẽ chưa bỏ cuộc, lúc này chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
…
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường kêu Ngải Hổ điều người đến đây luân phiên theo dõi, phát hiện xung quanh có người đi loanh quanh lập tức báo lại, ngoài ra bọn họ ở tại hiện trường tiến hành ghi chép đối với người của đội khảo cổ, còn điều tra lý lịch cùng thân phận của họ, không bài trừ khả năng có nội gián gây khó khăn.
An bài xong, mọi người rút về SCI.
“Hô…” Bạch Ngọc Đường vừa trở về phòng làm việc đang định ngồi xuống để thở, cái mông vừa dính vào sô pha thì bên ngoài vang lên hai tiếng, “Ba ba!” .
“Ba ba!”
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thì thấy Dương Dương và Tiểu Dịch đã tan học, lưng đeo túi sách chạy ào vào, từng đứa một nhào vào lòng Lạc Thiên và Tần Âu.
Bạch Ngọc Đường gãi gãi đầu, lại nhìn thấy trên sô pha có Lisbon với Triệu Trinh chạy đến đón Bạch Trì; ngoài cửa có Bạch Cẩm Đường đang chờ Công Tôn khám nghiệm tử thi; còn có Tề Nhạc Trần Giai Di đang tám chuyện với Mã Hân trước cửa phòng pháp y, chờ Triệu Hổ Mã Hán tan tầm … còn có hai lão cha đang ôm hai thằng nhóc trong phòng …
Tương Bình đang chơi game, Triệu Hổ và Mã Hán gần đây hình như chuẩn bị mua sắm nhà cửa gì đấy, đang lên mạng tìm kiếm; Trương Long sắp cùng thanh mai trúc mã kết hôn đang chuẩn bị làm tiệc mừng; Vương Triều có con trai sắp vào tiểu học, đang cùng Dương Dương bọn họ hỏi thăm xem trường nào thì tốt.
Bạch Trì ở một bên ôm máy xay ohh ohh ohh làm sinh tố, trên tay còn cầm một quyển cẩm nang. Cửa phòng pháp y đột nhiên mở ra, Công Tôn một tay cầm khối bánh gạo đen gặm khí thế, một tay cầm báo cáo khám nghiệm tử thi đi ra, lập tức bị Bạch Cẩm Đường ôm chầm lấy trình diễn một màn chảy máu mũi.
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn sang bên cạnh.
Triển Chiêu đang cầm máy tính xách tay ngồi xếp bằng trên sô pha, trong miệng ngậm một miếng bánh Oreo, đang lạch cạch gõ báo cáo học thuật của mình. QQ đúng lúc còn “đinh đinh” hai tiếng, click vào thì là mẹ nhắc nhở anh dạo này trời lạnh, về đổi chiếu thành nệm đi, coi chừng bị cảm đó!
Triển Chiêu gửi biểu tình của một con mèo bận rộn qua —— biết rồi ạ ~.
Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn, yên lặng trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa chính lại, đóng luôn cửa chớp, hai tay tạo thành hình chữ thập, ngửa mặt mặc niệm trong lòng —— trời xanh a, cho con vài tên sát thủ biến thái đi, để đám chúng con có chút việc để làm! Chúng con sống thẹn với tiền thuế của nhân dân a!
Chàng đội trưởng đang phát điên trong phòng, chợt nghe bên ngoài có người gọi, “Tiểu Bạch!”
Bạch Ngọc Đường nghe ra là giọng của Triển Chiêu, lập tức điều chỉnh lại biểu tình, thay vào một dáng tươi cười ôn hoa ló đầu ra khỏi cửa, cười tủm tỉm hỏi, “Chuyện gì?” .
“Cục trưởng Bao tìm chúng ta.” Triển Chiêu buông máy tính, cầm lấy Oreo nhét cả vào trong miệng, lắc a lắc điện thoại trong tay với người kia, cũng tiện tay chùi chùi mảnh vụn chocolate bên khóe miệng.
“Nga.” Bạch Ngọc Đường đi tới, tâm nói ông trời phù hộ cho có kỳ án quái án đại kiếp nạn gì đó đi a! .
Tới cửa phòng làm việc của Bao Chửng, Triển Chiêu gõ gõ cửa, chợt nghe bên trong Bao Chửng nói, “Mời vào” .
Triển Chiêu vừa định đẩy cửa đi vào thì bị Bạch Ngọc Đường kéo lại, đưa tay lau vụn bánh bích quy trên khoé miệng anh, rồi lại nắm lấy cổ tay anh gạt xuống một ít nước bọt để lau mặt, y hệt tư thế của Lỗ Ban.
Triển Chiêu đạp tới, Bạch Ngọc Đường vội lách người chui vào phòng.
Vì vậy, lúc Bao Chửng ngẩng đầu thì nhìn thấy Bạch Ngọc Đường mỉm cười bay vào, Triển Chiêu thì quệt miệng đuổi theo phía sau.
“Khụ khụ, tới rồi?” Bao Chửng chỉ chỉ vào cái ghế trước mặt hai người, ý bảo —— ngồi đi.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, Bao Chửng thường ngày đều ngắn gọn phân phó nên chỉ cho đứng, hôm nay lại chủ động cho ngồi, đừng nói là ——có án tử thật nha?
“Báo cáo tra án lần này của các cậu tôi đã nghe qua, các bộ phận khác đi kiểm tra về cũng đã báo cáo tình huống, khai quật mộ chính mất rất nhiều thời gian đó, phỏng chừng không thể phối hợp điều tra với chúng ta đâu, dù sao cũng không thể phá tung phần mộ lên được.”
“Khai quật mộ chính có quan hệ rất lớn đến tấm sơ đồ hầm mộ, đây là văn vật cổ đại rất trân quý.” Triển Chiêu trình bày ngắn gọn suy nghĩ của mình, “Bất quá nói thật thì cũng không có quan hệ trực tiếp đến việc tróc nã hung thủ lần này.”
“Cục trưởng, án tử này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tuy rằng người chết bị bệnh tâm thần, thế nhưng…” Bạch Ngọc Đường sợ Bao Chửng sẽ dẹp bỏ án tử lần này, vậy lại càng không có chuyện gì để làm rồi, không thể làm gì khác hơn là ngồi mọc nấm trong phòng, vậy thì cứ trực tiếp đưa anh đến trường bắn ở luôn cho rồi.
“Tôi biết.” Bao Chửng khoát khoát tay, “Cũng không phải tôi muốn ngăn cản các cậu tra án này, chỉ là muốn cung cấp cho các cậu một đầu mối thôi.”
“Đầu mối gì a?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
“Người này.” Bao Chửng nói rồi đưa ra một quyển tạp chí cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem, chỉ thấy trên đó đăng tin nhà từ thiện cỡ bự Liêm Đồng Lý lại quyên tặng gì đó.
“Người này bình thường vẫn lên báo a.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Đa phần đều là tin về từ thiện… Sao ạ? Có chuyện?”
“Các cậu lúc nào cũng nghĩ người ta có chuyện là sao, thoải mái tí đi.” Bao Chửng lắc đầu, “Liêm Đồng Lý là bạn cũ của tôi, trước đây làm cảnh sát tôi có vô tình cứu cậu ta một lần, có một số việc không thể nhắc qua với các cậu, cậu ta cũng chưa từng nói với ai. Bất quá tôi với cậu ta cũng coi như bạn thân, bởi vậy tôi biết chút chuyện của nhà cậu ta … Ông nội cậu ta chính là Liêm lão đại.” .
“Hả? !” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn Bao Chửng, “Thật hay giả?” .
Bao Chửng nở nụ cười, “Tài sản của cậu ta rất nhiều, bất quá từ lời ông nội truyền xuống, sau này không được đi trộm mộ, thứ cần làm chính là đi làm từ thiện.” .
“Nga…” Triển Chiêu nhận lấy tờ tạp chí nhìn kĩ lại, “Thảo nào giàu có thế, hoá ra là có lai lịch như thế a.”
“Liêm lão đại sống đến bảy tám mươi tuổi mới chết.” Bao Chửng cười cười, “Bởi vậy bên trong phần mộ bất luận có cái gì, đều không phải thi thể của Liêm lão đại.” .
“Như vậy a.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút vui mừng, kết quả này không tệ.
“Thế giới thật nhỏ a.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Không phải nhỏ đâu, là cậu ta tìm tôi trước, bọn tôi đã nhiều năm không liên lạc rồi.” Bao Chửng nói, đưa điện thoại ra ấn vào một đoạn ghi âm cho hai người nghe.
*Một đoạn đối thoại truyền đến:
“Bao Chửng phải không?” Đối phương mang một giọng nam trung trầm thấp, gây cảm giác rất thành thục nhã nhặn, tuổi phỏng chừng khoảng năm sáu chục.
“Đúng vậy, ông là ai?” .
“Nga, tôi là Liêm Đồng Lý.”
Nghe đến đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận thấy Bao Chửng thoáng do dự một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Nga… Ha ha, lão Liêm a.” .
“Cậu còn nhớ rõ tôi không đó?”
“Sao lại không nhớ rõ chứ, khi còn bé chúng ta thường cùng đi bơi mà.” .
“Thôi đi! Làm cảnh sát rồi mắc luôn bệnh đa nghi à? !” Liêm Đồng Lý sau khi sửng sốt xong, có chút buồn bực đáp lời, “Cậu muốn thử tôi? Tôi bị viêm tai giữa, cả đời không được xuống nước! Bồn tắm trong nhà còn chưa từng xuống, bơi cái gì lội a.” .
Nói đến mức này, Bao Chửng mới buông lỏng đề phòng nở nụ cười, “Aiz, công việc cần a, cậu thông cảm a thông cảm, thực sự là đã lâu không gặp mà.”
“Không có việc gì tôi cũng không gọi đến quấy rầy cậu a.” Liêm Đồng Lý khe khẽ thở dài, “Lão Bao, tôi không khách khí với cậu, tôi gặp chút phiền phức.”
“Phiền phức gì a?” Giọng nói của Bao Chửng nghiêm túc hẳn.
“Cậu còn nhớ chuyện ông nội năm đó tôi kể với cậu không?”
“Nhớ a.” Bao Chửng gật đầu, “Liêm lão đại chuyên trộm mộ.”
“Tôi gần đây nhận được rất nhiều thư với điện thoại đe doạ, muốn tôi giao ra thứ gì đó!” .
“Cái gì?” Bao Chửng giật mình, “Chuyện từ khi nào?” .
“Khoảng hai tháng gần đây.” Liêm Đồng Lý có chút bực mình, “Đối phương luôn mồm bắt tôi giao đồ ra, có đôi khi lại quay qua moi tiền tôi, nói chung là rất nhàm chán!”
“Cậu đã làm gì?” .
“Tôi không để ý đến bọn họ!” Qua cách nói của Liêm Đồng Lý có thể thấy được đó là một người chính trực nghiêm túc, “Thế nhưng mấy ngày nay, bọn họ bắt đầu uy hiếp muốn bắt cóc con trai nhỏ của tôi. Chắc cậu cũng có nghe qua, vợ tôi vừa sinh cho tôi một bảo bối, đứng hàng thứ tư.” Liêm Đồng Lý nói chuyện có chút bất đắc dĩ, “Thằng bé hiện tại là bảo bối của tôi, cậu tìm người giúp tôi a.”
“Được, cậu chờ một chút, tôi lập tức phái người đến phụ trách vụ này.” Nói xong ngắt điện thoại.
Bao Chửng ấn nút tắt đoạn ghi âm, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Thấy thế nào?” .
Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày với Triển Chiêu, Triển Chiêu chỉ nói một câu, “Sao trùng hợp thế?” .
“Quản nó trùng hợp hay không làm gì, kiểu gì cũng có thêm chút tin tức, nói chung đằng nào tôi cũng cho người qua đó, hai cậu vừa đúc lúc rảnh rỗi thì đi đi, nói không chừng sẽ có đầu mối.” .
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vui vẻ đồng ý, loại cơ hội này phải nói là ngàn năm có một nha.
Cầm địa chỉ Bao Chửng cho ra ngoài, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu nghĩ sao?” .
“Ừ … Đúng là có chút trùng hợp.” Bạch Ngọc Đường thu hồi địa chỉ nháy mắt với Triển Chiêu, “Bất quá đến bái phỏng hậu nhân của vị Liêm lão đại kia một chút cũng không tệ a, nói không chừng còn có bất ngờ ngoài ý muốn!” .