S.C.I. Mê Án Tập

Chương 342: Chương 342




Chương 19 : Xác chết biến đổi

“A!!!!!”

Công Tôn vừa từ toilet đi ra, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm cổ quái bén nhọn truyền tới, nghe có vẻ giống tiếng thét của một cô gái, cũng giống tiếng kim loại bị kéo lê dưới mặt đất tạo thành.

Toilet ở hành lang phía tây, mà phòng pháp y lại ở phía đông, ở giữa là phòng làm việc của SCI, Công Tôn ra khỏi toilet, nếu như không nghe nhầm, thanh âm đó hình như truyền tới từ phòng pháp y.

Có vẻ cũng không ít người nghe được tiếng kêu, Bạch Trì bọn họ cũng từ phòng làm việc đi ra, Công Tôn vừa lúc đi tới trước cửa, liền hỏi mọi người “Từ phòng pháp y truyền ra đúng không?”

“Hân Hân kêu hả?” Tần Âu cũng chạy tới trước cửa phòng pháp y nhìn vào trong, hẳn là không phải a, Mã Hân hình như đã ra ngoài rồi.

“Không phải Hân Hân đâu.” Công Tôn nhìn thời gian một chút, “Con bé đi ăn với Lạc Thiên rồi… Hơn nữa trong phòng pháp y chỉ có thi thể.”

“Ừm …” Tất cả mọi người gật đầu, cho dù thi thể có bật dậy thì phản ứng của Mã Hân cũng sẽ giống Công Tôn thôi, phi đao giải phẫu chắc không kêu thành vậy chứ?

Mọi người đi qua phòng pháp y, đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ, bên trong đúng là không có ai, thi thể cũng ở trong tủ đông cả rồi, trên bàn không có gì cả, Mã Hân cùng Công Tôn đều khiết phích, thu dọn gian phòng rất sạch sẽ.

Công Tôn sờ sờ cằm, “Ừm … Kỳ quái a.”

Bạch Trì chợt cảm thấy sau gáy lạnh lạnh, khẽ vò a vò góc áo, hỏi Công Tôn, “Vậy vừa rồi … cái gì kêu a?”

Công Tôn cũng cảm thấy buồn bực, rõ ràng nghe được thanh âm là từ trong phòng pháp y mà!

“Vừa rồi có ai vào không?” Công Tôn hỏi mọi người.

Trương Long lắc đầu, “Không thể nào a, ra vào phòng pháp y chắc chắn phải đi qua cửa SCI, bọn em nhiều người như vậy, không có khả năng không phát hiện, còn có trang bị cho án kiện nữa a, hiện tại ra vào thang máy đều phải quét thẻ.”

“Ừm …” Công Tôn suy nghĩ một chút, đi qua mở tủ thủy tinh, lấy ra đủ thứ ở bên trong, đều là những món quà quỷ dị Bạch Cẩm Đường thu thập khắp nơi trên thế giới về cho anh. Đồng hồ báo thức kêu the thé không có pin, hẳn sẽ không phát ra âm thanh, cái máy mô phỏng tiếng cười của bộ xương khô cũng không mở chốt … Còn thứ gì có thể kêu như tiếng sợ hãi của con gái a? !

Công Tôn trên dưới trái phải tìm một vòng, cuối cùng … mọi người đem lực chú ý đặt vào chiếc tủ đông.

“Khụ khụ.” Bạch Trì thấp giọng hỏi Công Tôn, “Trong này … có cô gái nào không a?”

Công Tôn ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, “Đều là đàn ông a… Ngô, bất quá cũng không nhất định nga, nói không chừng đã thay đổi, nghe nói mấy thứ này chẳng phân biệt được giới tính đâu.”

“Cái gì chẳng phân biệt được giới tính a? !” Mọi người khẩn trương nhìn Công Tôn.

“Thực sự a?” Bạch Trì kỳ thực rất tin tưởng mấy thứ này, đợt trước hơn nửa đêm còn ngồi nghe “Cố sự phòng hoả táng”, đến nỗi ban đêm mà không có Triệu Trinh bên cạnh sẽ ngủ không được, ngặt nỗi đã sợ nhưng vẫn thích nghe.

Mọi người nhích tới gần cái tủ đông một chút, bỗng nhiên đằng sau có một giọng nói vang lên, “Các người đang làm gì?”

“A!”

Bạch Trì đang hết sức chăm chú nhìn tủ đông, nghe thấy lại càng hoảng sợ, vội vã quay đầu lại …

Thì ra là Bạch Cẩm Đường hai tay đút túi tựa ở cửa, hỏi Công Tôn, “Tiết mục tiêu khiển mới hả?”

“Đại ca, anh đến lúc nào vậy?” Bạch Trì vỗ vỗ ngực hỏi Bạch Cẩm Đường.

“Vừa xong.” Bạch Cẩm Đường hỏi Công Tôn, “Đi ăn không?”

“Ừm . . . Em phải bắt chuyện với bọn họ chút đã, xem có phải bất mãn với giường ngủ không êm không.” Công Tôn nói đùa, sau đó đưa tay mở ngăn tủ đông ra, nhưng vừa mở một cái thì một mùi tanh tưởi ập đến.

“Ngô!” Bạch Trì trong tay còn đang cầm sữa uống a, vừa ngửi thấy mùi này xém chút nữa đã nhổ ra, lập tức che miệng chạy ào ra ngoài.

Trương Long cảm thấy không quá thích hợp, “Cái gì thối vậy? !”

Công Tôn chau mày, chạy qua một bên đeo khẩu trang trừ vị (trừ: loại bỏ, vị: mùi) vào, ra hiệu ọi người lui ra phía sau, còn rất bất công ném cho Bạch Cẩm Đường một cái, mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn chỉ nhún nhún vai, “Chỉ có hai cái thôi.”

Những người khác không thể làm gì khác hơn là dùng tay áo che miệng che mũi lại.

Công Tôn mở quạt lên trước, sau đó đến bên tủ đông kéo thi thể ra …

Thi thể vừa lôi ra thì có dịch mủ vàng từ trong ngăn kéo chảy theo, lan đầy trên mặt đất.

Mọi người nhịn không được ôm lấy bụng của mình, Bạch Cẩm Đường cũng giật mình nhìn nhìn đống dịch vàng sền sệt đang cuồn cuộn chảy ra.

Công Tôn phát hiện khoá kéo trên túi đựng thi thể đang mở, liền biết rằng —— nhất định đã có người động vào thi thể! Thói quen của anh với Mã Hân là cực kì cẩn thận, thi thể bỏ vào xong nhất định sẽ kéo khoá lên!

Nhìn vào bên trong túi, mơ hồ có thể thấy được một ít thịt vụn đo đỏ vàng vàng dính trên những mẩu xương, Công Tôn vô thức hất cái túi đi, mục trừng khẩu ngốc.

Thi thể lúc này hầu như đã phân rã toàn bộ, một cơ thể con người hoàn chỉnh giờ đã biến thành một đống xương với đầy túi thịt vụn.

“Không có khả năng a…” Công Tôn lắc lắc đầu, chạy đến kéo hết những thi thể còn lại trong tủ ra … Hai cỗ thi thể còn lại cũng biết thành một đống lầy nhầy dinh dính, còn những thi thể từ những vụ án trước thì vẫn bình thường!

Lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm, “Oa… SCI các người lại làm gì thế a, sao thối vậy?”

Công Tôn cùng mọi người quay đầu lại, nhận ra đó là mấy cảnh viên bên đội Kinh tế ở lầu dưới đang hiếu kì nhìn vào trong. Điều tra tội phạm kinh tế đều là những nhân viên văn chức không có nền tảng, đa phần bình thường toàn giao tiếp với máy vi tính, cả đám vừa liếc mắt thấy một túi thịt vụn … lập tức che miệng chạy vào toilet oa oa phun nhổ, vừa ồn ào, “Trời ạ, các người lại đi bắt sát thủ biến thái kiểu gì thế a? !”

Bạch Trì hảo tâm cầm một ly sinh tố ướp lạnh đưa cho bọn họ, “Có thể giữ tinh thần ổn định.”

Mọi người vừa nhìn thấy ly sinh tố sền sệt, lập tức che miệng bỏ chạy, còn không ngừng hô to “Biến thái a!”

Công Tôn nhíu mày, mở cửa thông gió ra, sau đó quay lại vẫy vẫy Tần Âu, “Giúp tôi đưa thi thể lên bàn.”

Tần Âu ngược lại rất trấn định, có lẽ bởi vì trước đây anh đi phá bom, cảnh tượng bom nổ thịt nát thấy quá nhiều rồi, nên bây giờ cũng không có cảm giác gì đặc biệt lắm. Đi tới đeo găng tay, Tần Âu giúp Công Tôn đem túi thi thể kia đặt lên bàn khám nghiệm tử thi, Trương Long cùng Vương Triều cũng phụ nhấc những cái khác, Bạch Trì quyết định phải kiên cường để không bị người khác xem thường, nhưng Bạch Cẩm Đường lại đưa tay túm cổ áo cậu lại, “Không cần miễn cưỡng, lỡ nôn vào trong túi thì không phân biệt được đâu.”

Bạch Trì lại cảm thấy ứ lên ở cổ, ngẩng đầu thì nhìn thấy tiếu ý trên mặt Bạch Cẩm Đường, Bạch Trì kêu khổ —— đại ca thật xấu!

Công Tôn làm một động tác gọi điện thoại với Tương Bình, “Gọi Hân Hân về cho tôi, cũng gọi cho Tiểu Bạch với Tiểu Triển đi.”

“Nga, vâng!” Tương Bình vội chạy đi gọi điện thoại.

Mã Hân đang cùng Lạc Thiên dùng bữa thì thấy Tương Bình gọi điện thoại, cứ tưởng đã phát hiện ra đầu mối mới, không ngờ lại nghe Tương Bình nói, “Cô em! Xảy ra chuyện lớn rồi, Công Tôn gọi em về giúp khám nghiệm tử thi kìa.”

“Có người chết nữa ạ?” Mã Hân nhíu mày.

“Không phải a! Ba cỗ thi thể hai người khám nghiệm lần trước biến thành thịt vụn cả rồi!”

“Hả? !”



“Làm sao vậy?” Lạc Thiên thấy Mã Hân sững sờ thì lên tiếng hỏi.

“Ách…” Mã Hân nhìn sang Dương Dương đang ngon lành ăn thịt băm bên cạnh, cười nói, “Hai người ăn đi, em về giúp Công Tôn.”

“Nga, vậy chúng ta mang về ăn …” Lạc Thiên thấy Mã Hân liều mạng nháy mắt xua tay, liền đoán có lẽ lại đang có cổ thi thể kinh khủng doạ người nào đó rồi, liền gật đầu, chờ Dương Dương ăn xong thì chở thằng bé đi học.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vừa đi vào bệnh viện chuẩn bị đến xem Liêm Thiển Nghĩa, thì nhận được điện thoại của Tương Bình.

“Cái gì?” Triển Chiêu nghe xong sửng sốt đến gần nữa phút mới hồi phục lại tinh thần, “Sao có khả năng?”

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“À, mấy cỗ thi thể kia biến thành thịt vụn cả rồi.” Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi, “Quang cảnh lúc này chắc rất buồn nôn, quên đi, lát chúng ta hẵng về xem, đến chỗ Liêm Thiển Nghĩa trước.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ có người động vào thi thể?

Trước cửa phòng của Liêm Thiển Nghĩa có hai cảnh viên đang đứng, là để bảo vệ an toàn, cửa phòng bệnh không đóng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào, thì thấy Dương Phàm đang kiểm tra thân thể cho Liêm Thiển Nghĩa. Khí sắc của cậu ta thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt tái nhợt, ánh mắt … nói thế nào nhỉ, có chút dại ra.

Dương Phàm sau khi thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì gật đầu chào hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu cùng Dương Phàm ra ngoài, hỏi về bệnh tình của cậu ta.

“Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.” Dương Phàm lật xem ghi chép kiểm tra một chút, rồi nói với Triển Chiêu, “Tình trạng vết thương ổn định, có thể hỏi rồi đó.”

“Cái kia…” Triển Chiêu ngăn Dương Phàm đang muốn rời đi lại, “Cậu ta có bị trúng độc gì đó không?”

“Trúng độc?” Dương Phàm sửng sốt, sờ sờ đầu, “Độc gì a? Có đầu mối sao? Tôi kiểm tra lại cho cậu ta một chút.”

“Có loại độc nào có thể làm cho cơ thể biến thành một đống thịt vụn không?” Triển Chiêu nghiêm túc hỏi.

“Có!” Dương Phàm càng trả lời nghiêm túc hơn, “Hoá thi phấn của Vi Tiểu Bảo với Hoá cốt miên chưởng của Giả thái hậu đó!”

* Vi Tiếu Bảo, Giả Thái hậu: nhân vật trong Lộc Đỉnh Ký

Triển Chiêu nhìn trời trừng mắt liếc qua, Dương Phàm so với Công Tôn còn tỉnh hơn, nhanh chóng cường điệu, “Tôi nói thật mà!”

“Hmm …” Dương Phàm không nói giỡn nữa, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rồi nói, “Kỳ thực cơ thể người với một khối thịt heo chẳng có gì khác nhau, phương thức để làm một miếng thịt nát vụn có rất nhiều rất nhiều a! Ví dụ như rút mỡ, hoặc hoá lỏng mỡ, sau đó hút ra!”

Dương Phàm mô phỏng khiến cho Triển Chiêu run rẩy khoé miệng, “Tiêm thuốc được không?”

“Đương nhiên là được.” Dương Phàm vỗ vỗ cánh tay Triển Chiêu, “Tiêm vào một ít chất ô-xy hoá mạnh là được, con người là một sinh vật khá yếu đuối a.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy có chất nào tiêm vào khi còn sống, nhưng khi vừa chết hoặc chết được một khoảng thời gian rất dài rồi mới hoà tan không?”

“Ừm …” Dương Phàm nhún vai, “Cái này cậu phải hỏi Công Tôn a, anh ta tinh thông hơn tôi, bất quá thể chất con người là khác nhau, loại phương pháp hạ độc này rất phức tạp, hơn nữa hoàn toàn không cần thiết.”

“Đúng vậy, nhưng anh có thể kiểm tra cho Liêm Thiển Nghĩa lại lần nữa không?” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Tôi sợ cậu ta bị trúng độc!”

“Không thành vấn đề.” Dương Phàm gật đầu, “Tôi đi sắp xếp cho cậu ta một buổi kiểm tra thân thể và kiểm tra chất độc toàn diện!”

“Cảm ơn.” Triển Chiêu gật đầu, rồi tạm biệt Dương Phàm quay trở về phòng bệnh.

Bạch Ngọc Đường đã ngồi xuống trò chuyện vài câu với Liêm Thiển Nghĩa, thấy Triển Chiêu trở về, thoáng có chút khó hiểu —— hỏi Dương Phàm cái gì? Lâu như vậy?

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái với anh, ý là —— lát nữa nói cho biết.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Liêm Thiển Nghĩa, “Biết ai muốn giết cậu không?”

Liêm Thiển Nghĩa không nói gì.

“Trên người cậu hình như có rất nhiều bí mật.” Triển Chiêu cũng đi qua ngồi xuống, “Nói cho chúng tôi nghe một chút đi.”

Liêm Thiển Nghĩa khẽ nhắm hai mắt lại, có vẻ không muốn hợp tác.

Triển Chiêu lấy ra chiếc dây chuyền đã bị thủng một lỗ ở mặt dây khẽ lắc a lắc, “Còn có ba khối tiền xu giống nhau như đúc.”

Vùng trán Liêm Thiển Nghĩa khẽ run lên, Triển Chiêu liền hiểu —— cậu ta cùng ba người A Mao, có thể có liên quan.

“Không hỏi xem tình huống của cha anh cậu thế nào sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp, rất có tính nhẫn nại, bởi vì anh còn muốn thăm dò nội tâm của Liêm Thiển Nghĩa.

Liêm Thiển Nghĩa lại ngoài dự đoán của mọi người mở miệng ra trả lời rất đạm mạc, thậm chí có chút vô tình, “Không can hệ gì đến tôi … Những người đó thế nào cũng được.”

“Vô tình thế a?” Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy Liêm Thiển Nghĩa hình như có khác biệt lớn so với lúc nãy.

“Đám con cháu bất tài mà thôi.” Liêm Thiển Nghĩa nhàn nhạt thở dài, ngữ điệu nói có vẻ rất già dặn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cách nói chuyện của tiểu tử này là lạ, không phải thực sự có ký ức di truyền, nghĩ mình đã sống vài ngàn tuổi đó chứ?

Bạch Ngọc Đường không biết loại tình huống này có thể hình dung như thế nào, bèn nói, “Chúng tôi biết cậu đã từng bị bệnh…”

“Người bị bệnh không phải là tôi, mà là mấy người các cậu.” Liêm Thiển Nghĩa cười nhạt một tiếng, “Các cậu ai cũng không biết, ai cũng chưa từng trải qua … Tôi biết, các cậu chỉ là đám người nông cạn mà thôi, sống lâu rồi sẽ biết, thế giới này tràn ngập lời nói dối, không có ai có thể tin tưởng.”

Triển Chiêu đưa tay khẽ sờ cằm quan sát Liêm Thiển Nghĩa.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn anh.

“Ừm …” Triển Chiêu mỉm cười, “Cậu có vẻ cùng Liêm Thiển Nghĩa ngày đó chúng tôi cứu ra, về mặt tính cách có biến hóa rất lớn a!”

Liêm Thiển Nghĩa sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng đang nghĩ như thế … Thật sự sao!

Triển Chiêu lại quan sát một chút thần tình cử chỉ của cậu ta, bỗng nhiên mỉm cười, “Ừm… Lúc bác sĩ nói cậu có bệnh, có nói qua cậu có thể đã bị nhân cách phân liệt không?”

Liêm Thiển Nghĩa nhíu mày, “Tôi đã nói rồi, tôi căn bản không có bệnh.”

“Người uống say vẫn luôn nói mình không say a.” Triển Chiêu mỉm cười, “Kỳ thực cậu biết không, có một số người nếu bị phân ra thành hai nhân cách, vẫn có thể bảo lưu ký ức của hai bên?”

Liêm Thiển Nghĩa sửng sốt.

“Ví dụ như, cậu là người bình thường, nhưng người anh em được phân liệt ra kia không quá bình thường, cho rằng mình chính là Lý Liên Anh, vậy cậu cũng sẽ bảo lưu ký ức cậu là Lý Liên Anh. Trên thế giới này, có rất nhiều loại biến nhỏ nhỏ trên não bộ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống tư duy của cậu, nhưng cậu lại không hề hay biết.”

“Cậu ít nói bậy đi.” Liêm Thiển Nghĩa nhíu mày, có vẻ rất bất mãn với Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhìn ra chút mánh khóe … Anh nhớ rõ trên xe của Liêm Thiển Nghĩa còn có sách tâm lý của Triển Chiêu, mà người nhà Liêm gia cũng từng nói qua, Liêm Thiển Nghĩa chính là một fan trung thành của Triển Chiêu, nhìn thấy thần tượng hẳn phải kích động một chút chứ? Sao lại khó chịu vậy …

Triển Chiêu mỉm cười, quay lại nháy nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, kêu anh nhìn ngực của Liêm Thiển Nghĩa.

Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, chẳng lẽ thời điểm chuyển hóa của Liêm Thiển Nghĩa là khi bị đau đớn sao? Nghĩ tới đây, liền đưa tay ra nhằm ngay vùng hông Liêm Thiển Nghĩa đang bị thương vỗ một cái.

“A…” Liêm Thiển Nghĩa kêu thảm thiết một tiếng, Triển Chiêu vội chạy đi đóng cửa để tránh bị người phát hiện bọn họ đang “ngược đãi” bệnh nhân.

“…” Liêm Thiển Nghĩa liên tục thở gấp, vẻ mặt không thể tin được nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các ngươi … Hai người các ngươi …” Nói rồi, cậu ta đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, qua một lúc lâu mới chậm rãi quay lại.

Lúc này, thần tình Liêm Thiển Nghĩa nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên thay đổi, khí thế sắc bén mới rồi bay biến đâu mất, chỉ còn lại một bộ dáng nhát gan “Các anh …”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút —— thật sự phân liệt?

Triển Chiêu không nói lời nào, chỉ đặc biệt “thâm tình” nhìn chằm chằm vào hai mắt Liêm Thiển Nghĩa, một lúc lâu, mới nói một câu, “Cậu thật sự xem sách của tôi rất nghiêm túc”

Liêm Thiển Nghĩa khẽ vui vẻ.

Triển Chiêu chậm rãi nói, “Diễn rất đạt, bất quá trình độ còn chưa đủ.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày —— giả vờ sao?

Liêm Thiển Nghĩa mờ mịt nhìn Triển Chiêu.

“Cậu chọn thời điểm chuyển hoá sai, nếu nhân cách phân liệt có phân chia mạnh yếu thì khi gặp nguy hiểm phải là nhân cách mạnh hơn ra mặt a!” Triển Chiêu cười, “Cậu muốn dùng nhân cách phân liệt để che dấu quá khứ của mình sao? Yên tâm đi, tôi tuy là nhà tâm lý học, nhưng tôi tin tưởng khoa học, chỉ cần trên lý thuyết đã có giải thích, thì trong hiện thực tuyệt đối có khả năng tồn tại.”

Liêm Thiển Nghĩa trong mắt hiện lên một tia khác thường.

“Nga…” Triển Chiêu gật đầu, “Quả nhiên đoán đúng rồi.”

Liêm Thiển Nghĩa hít sâu một hơi, cười đến bất đắc dĩ, “Quả nhiên, không gạt được anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.