Chương 28 : Gần trong gang tất
Ngụy Tử Cường trăm triệu lần không ngờ lão lại bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tóm được cả người lẫn tang vật, lão đã chờ đợi lo lắng cả một ngày, ai ngờ đâu toàn bộ hành động đều nằm trong kế hoạch của SCI. . . Nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuổi trẻ phơi phới, lão âm thầm thở dài, hậu sinh khả uý a.
Song song đó, Mã Hán cùng Triệu Hổ dẫn người đi theo Tiễn Gia Nhượng, thằng cha này chạy xe đến một nơi hẻo lánh gần biển thì dừng lại, mở cốp sau lấy thi thể cùng một thùng xăng ra, sau đó lấy điện thoại muốn gọi hỏi xem Ngụy Tử Cường bao giờ tới để cùng nhau thiêu hủy luôn.
Triệu Hổ cùng Mã Hán thấy hắn chỉ muốn hủy thi chứ không có ý định mở ra chắp nối mấy cái xác lại, mặc dù có chút mất hứng, nhưng vẫn phải dựa theo mệnh lệnh của Bạch Ngọc Đường thực hiện việc bắt người.
Tiễn Gia Nhượng vừa cầm thùng xăng lên, chợt nghe phía sau có người cười hì hì hỏi hắn, “Ui, Tiễn Gia Nhượng, lão đang luẩn quẩn trong lòng nên muốn tự thiêu sao? Rốt cuộc có biết nghịch lửa thiêu luôn người có nghĩa là gì không hả?” .
Tiễn Gia Nhượng vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức quay đầu lại thì thấy Triệu Hổ đang vui tươi hớn hở a vui tươi hớn hở nhìn hắn, trong nháy mắt máu cũng lạnh đi vài phần.
Mã Hán xuất hiện ở một phía khác gần đó, còn có một lượng lớn cảnh viên vây lấy hắn . .
Tiễn Gia Nhượng trưng ra vẻ mặt cầu xin ném cái bật lửa với thùng xăng đi, khuỵu xuống chờ bị bắt . .
Chờ người bị giải đi, Triệu Hổ nắm tay đấm vào vai Mã Hán một cái, “Thật con mẹ nó thống khoái! Tiểu Mã ca, anh nói xem đi theo người thông minh là tốt hay xấu a? Phá được án này xong thật sảng khoái mà!” .
Mã Hán trên mặt cũng ngập tràn tiếu ý khó gặp, vừa cùng mọi người tán dóc vừa giải Tiễn Gia Nhượng về SCI . .
SCI thành công đào ra một con sâu mọt siêu cấp lớn, lại thu được tang chứng vật chứng đầy đủ, trong nháy mắt oanh động toàn bộ giới cảnh sát cùng truyền thông. Ở trên cao hơn muốn trực tiếp điều tra kĩ lại một lần, ai cũng không quá tin tưởng chuyện này, dĩ nhiên lại ẩn núp trong ngành hơn hai mươi năm, thật sự là chuyện không ai ngờ đến!
Bao Chửng sáng sớm nhận được điện thoại của Bạch Duẫn Văn, nghe xong kết quả cũng có chút há hốc mồm, vốn tưởng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ tối đa cũng chỉ bắt được cá nhỏ, ai dè đâu chỉ huy tài tình như thế, một lưới tung ra cá lớn cá nhỏ bắt được hết! Cúp điện thoại, Bao Chửng lẩm bẩm, “Đám nhóc này thật giỏi a! Cứ như thế vị trí của lão tử cũng để cho bọn chúng thôi.” .
Thống khoái đứng lên, chạy tới cảnh cục.
. . . .
Sáng sớm, Mã Hân xách một chai rượu champagne cùng một túi lớn đồ ăn vui tươi hớn hở chạy vào cảnh cục, dọc đường đi rất nhiều đồng nghiệp đều bàn luận về chuyện này. Mã Hân càng thêm vui mừng, gia tăng cước bộ nhảy vào SCI, quả nhiên, mọi người suốt đêm thẩm vấn Tiễn Gia Nhượng cùng Ngụy Tử Cường, lúc này cả đám đều đói đến kêu khóc.
Công Tôn cũng kéo lê thân thể “uể oải” đi tới, vừa đi vào phòng làm việc vừa mắng Bạch Cẩm Đường, cặp song sinh cũng chạy đến dâng lên đồ ăn cao cấp, là Bạch Cẩm Đường bắt đưa đến SCI để chúc mừng chiến công.
So với hơn mười hộp đồ ăn đại ca cho người mang tới kia, đồ ăn Mã Hân mang đến chẳng khác nào điểm tâm hay đồ ăn vặt. Cô nàng đỏ mặt hướng Lạc Thiên bày ra bộ dáng tổn thương, muốn an ủi a~! muốn ôm một cái a~! .
Lạc Thiên cứng ngắc ôm lấy cô vỗ a vỗ, không được tự nhiên đến mức làm toàn thể SCI im phăng phắc.
Triệu Hổ nhỏ giọng nói với Triển Chiêu, “Thiên ca cũng quá ngại ngùng đi, có phải bị cản trở tâm lý gì không a? Tiến sĩ Triển anh xem cho anh ấy xem?”
Mã Hân ở một bên lỗ tai hồng hồng nhìn Lạc Thiên, trong lòng thầm mắng, đáng ghét, làm cho bản tiểu thư như không có lực hấp dẫn ấy.
Cả đám SCI đang hỉ hả chúc mừng chiến tích.
Bạch Ngọc Đường ở cửa nhìn vào, cảm thấy động tĩnh không nhỏ, quay sang hỏi Triển Chiêu, “OK?”
Triển Chiêu gật đầu, “Ừ, mà không biết lát nữa cục trưởng Bao lên đây có nổi bão không nữa.” .
Đang nói chuyện, cửa thang máy mở . .
Bao Chửng đi ra, phía sau là Triệu Trinh và Lisbon, hai người gặp nhau ở dưới lầu . .
Triệu Trinh hai tay đút túi quần, trong ánh mắt là sự sảng khoái vui vẻ, vì hôm qua anh đến “viện trợ” xong thì bị Bạch Trì đuổi về nhà ngủ. Do gần đây công việc rất bề bộn, Bạch Trì lo lắng cho sức khoẻ của anh, muốn anh phải giữ gìn giấc ngủ. Từ lúc quen biết với một ảo thuật gia, Bạch Trì mới biết đằng sau ánh hào quang loá mắt là sự nỗ lực cùng gian khổ rất nhiều, quả nhiên làm nghề gì cũng không dễ, muốn làm tốt càng khó hơn, giống như đứng nhất nhì như Triệu Trinh thực sự quá khổ cực. Cũng như Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Công Tôn đều ưu tú như vậy, toàn bộ nỗ lực phía sau đều bị hào quang của một thiên tài che giấu đi mà thôi.
Bao Chửng ra khỏi thang máy thấy cục diện trước mắt đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì đi tới nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Không tồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tâm nói, không phải chứ, Bao Chửng biết rõ bước tiếp theo bọn họ muốn làm gì sao?
“Cục trưởng Bao . . .” .
Bao Chửng khẽ khoát tay chặn lại, “Lát tôi giúp các cậu liên hệ với cảnh sát biển, các cậu cùng bọn họ hảo hảo đàm phán chuyện hợp tác, nhớ kỹ, lần này nhất định phải cẩn thận.” .
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường há to miệng dại ra nhìn Bao Chửng đi xa, hai người song song nuốt nước bọt, tâm nói —— quả nhiên gừng càng già càng cay a! .
Triệu Trinh chậm rãi tới bên cạnh mở miệng, “Có chuyện này muốn nói với hai người.” .
“Hả?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song ngẩng đầu nhìn anh.
Triệu Trinh xoè tay để lộ ra một tấm vé không biết hô biến từ đâu ra, đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem, “Tôi nhận được thư mời, du thuyền vào ngày kia!” .
“Cậu muốn đi?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều biết hành động này rất nguy hiểm! Người trên thuyền đa phần bối cảnh đều phức tạp, với thân phận của Triệu Trinh không đi thì tốt hơn.
Triệu Trinh nhún nhún vai, “Các anh chắc chẳng ai lên đó được đâu nhỉ? Tôi thì OK, hành động lớn như vậy, dù sao cũng cần có một nội ứng chứ.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng biết, bất cứ ngưởi nào trong SCI muốn trà trộn lên thuyền đều không có khả năng . . . Triệu Trinh đích thật là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng chỉ có mình cậu ta lên cũng làm người ta lo lắng a.
Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn mọi người xung quanh, người nào có thể giúp đây? Đột nhiên. . . trong đầu hiện lên một sự lựa chọn, thế nhưng nghĩ lại thấy có chút không thích hợp, bên đi qua một bên nhíu mày cân nhắc.
Triệu Trinh thấy bộ dáng của Triển Chiêu thì hỏi Bạch Ngọc Đường, “Anh ấy sao thế?” .
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Tìm người giúp cậu a.” .
“Giúp tôi?” Triệu Trinh bật cười, “Tìm làm gì? Mình tôi hành động tiện hơn.” .
“Không phải thế.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Thứ nhất quan hệ đến an toàn của cậu, thứ hai. . . Lần này thực sự là một dịp may ngàn năm có một, bí mật chúng ta muốn biết đã gần trong gang tấc, đương nhiên muốn một phát vạch trần, nhìn rõ chân tướng.” .
“Thế nhưng, người trong SCI đối phương có lẽ đều biết, lên thuyền không dễ dàng đâu!” Triệu Trinh nghĩ, “Cải trang đi thì cũng có thể, nhưng Triển Chiêu phải chỉ huy hành động ở trên thuyền, anh phải chỉ huy bên đội cứu viện, những người khác. . . mạo hiểm thì không nói, nhưng không chắc có thể giúp tôi, cặp song sinh may ra có thể.” .
“Cặp song sinh không được.” Triển Chiêu đi trở về, nói, “Không đủ đầu óc, các cậu cũng không phải đi đánh nhau, bọn họ chỉ giỏi vác súng tiểu liên bắn phá thôi! Tôi cần một người nắm vững tâm lý học, khi cần thiết có thể thôi miên, phải hơn người thường, có năng lực hoàn thành những nhiệm vụ đặc biệt.” .
Vừa dứt lời, cặp song sinh ở sau lưng cùng nhau hắt xì một cái, mờ mịt quay đầu lại nhìn nhau, như là hỏi —— ai nói xấu chúng mình ấy nhỉ?
“Vậy anh muốn tìm ai?” Triệu Trinh nhún vai, “Bạch Trì tuyệt đối không thể đi, hơn nữa Trì Trì trụ không nổi đâu, chỉ có anh!”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, Bạch Ngọc Đường khẽ cười, “Còn có một người.”
Triệu Trinh bừng tỉnh đại ngộ, có chút bất lực cười, “Không nên a, tôi nhìn thấy ông ấy là đã hồi hộp rồi.” .
“Hồi hộp cái gì, các người không phải là thân thích sao?” Triển Chiêu nói, “Dẫn lão đi có ích lắm a, lỡ có nguy hiểm cậu chạy một mình là được, dù sau lão cũng là tiểu cường, qua vài ngày là thoát được thôi!” .
Triệu Trinh dở khóc dở cười nhìn Ngọc Đường. .
Bạch Ngọc Đường cũng vỗ vỗ Triển Chiêu, “Triệu Tước đích thật là lựa chọn tốt nhất, nhưng ông ấy chưa chắc đã giúp được, không phải gần đây bề bộn nhiều việc sao?”
“Ừm . . .” Triển Chiêu cũng lắc đầu, “Tôi nghĩ lão có khi còn hận không thể dẹp hết bận rộn đi để giúp chúng ta ấy chứ, dù sao lão cũng rất thích những việc nhổ cỏ tận gốc bỏ đá xuống giếng như thế này, có cừu oán tất báo là tính cách của lão, hẳn là đã chờ cơ hội này rất lâu rồi. Bất quá cứ thế gọi điện cho lão cầu lão giúp đỡ thật là khó chịu trong người nha . . . Có cách nào để không cần cầu lão mà tự lão chạy tới hỗ trợ không nhỉ?”
“Tôi giúp cậu gọi cho ông ấy?” Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra . .
“Không được!” Triển Chiêu đè tay anh lại, “Cậu gọi với tôi gọi khác gì nhau đâu?” .
Bạch Ngọc Đường nghe xong, ý vị thâm trường nhìn Triển Chiêu một chút, gật đầu, “Nga. . . hoá ra tôi với cậu không có gì khác nhau a!”
Triển Chiêu xấu hổ, quyết định suy nghĩ thêm chút nữa. .
Buổi chiều, bên ngoài cổng cảnh cục đều là truyền thông, vì Ngụy Tử Cường chức vị rất à, toàn bộ cảnh cục đều gia tăng phòng ngự, phần tiếp theo đều do Bao Chửng xử lý.
SCI tiếp tục xử lý án trộm mộ của Liêm gia, nhưng nói thật ra, tâm tư của mọi người lúc này đều đặt vào du thuyền sắp đến vài ngày nữa, lần hành động này quy mô quá lớn làm mọi người có chút hưng phấn.
Buổi chiều, Tương Bình từ camera giám sát lén bố trí kia, phát hiện ra đại lý bán vé số gần khu mộ thời Tống có người ra vào, mà người này qua nhiều lần kiểm chứng, đã chứng thực được đó là một nhân viên làm việc trên du thuyền nọ, hẳn là nội ứng được cài vào a . .
Cứ như vậy, mọi người càng tự tin hơn với hành động kế tiếp này . .
Bạch Ngọc Đường liên hệ với cảnh sát biển, đêm đó cần huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát biển, còn có ba chiếc trực thăng phụ trách đưa Bạch Ngọc Đường, SCI cùng đội đặc công lên thuyền, mặt khác còn có đội ca nô và xuồng máy sẵn sàng nhận lệnh. Chi tiết tương đối phức tạp, Bạch Ngọc Đường cùng Mã Hán có kinh nghiệm về chuyện này, liền cùng đối phương bàn bạc, an bài kế hoạch.
Mọi người bận tối mày tối mặt, Triển Chiêu lại không có hứng thú với mấy trò bày binh bố trận, đang một mình ở trong phòng nghỉ đi tới đi lui, xoay vòng vòng bên sô pha làm Lisbon choáng hết cả đầu.
Triệu Trinh đang ở ngoài đánh bài, cửa phòng nghỉ SCI lúc này xuất hiện không ít cảnh sát từ các đội khác, đều đến để nhìn Triệu Trinh.
Triển Chiêu vừa đi vừa nhìn Triệu Trinh, cậu ta đang ngồi trên sô pha, hai tay khéo léo tẩy bài. Động tác cực kỳ nhanh, nhưng cậu ta có vẻ không tập trung lắm, như là đang đùa giỡn thôi. Triển Chiêu trước đây đã từng phát hiện ra tay của Triệu Trinh vô cùng thần kỳ, ngón tay bẻ lại có thể chạm vào mu bàn tay, liền hỏi xem có phải do bẩm sinh không. Câu trả lời của Triệu Trinh là —— do áp lực trong nước nóng.
Triển Chiêu bỗng nhiên rất hứng thú ngồi xuống hỏi, “Cậu có thể hô biến ra người sống không a?” .
Triệu Trinh bật cười, nhìn Triển Chiêu, thần tình này như là nói —— anh lại muốn gì a? .
“Tôi thấy cậu thường hay làm máy bay xe hơi các loại từ không biến thành có, loại này có thể làm trực tiếp được, hay là cần TV phối hợp a?” .
“Tôi chỉ đi lưu diễn, không diễn trên TV.” Triệu Trinh cười, “Cận cảnh hay viễn cảnh không phải là vấn đề, hiện trường ảo thuật mới là ảo thuật chân chính!” .
“Vậy . . .” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại hỏi Triệu Trinh, “Có thể đem đội cảnh sát biển bí mật đến gần du thuyền không?” .
Triệu Trinh nghe xong nở nụ cười, “Cái này không khó.” .
“Thật hay giả?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Vậy trực tiếp biến bọn tôi lên thuyền?” .
Triệu Trinh vẻ mặt bội phục nhìn sang, “Tôi biến anh lên sao hoả trước nhé?” .
Triển Chiêu mếu máo ngồi ở bên nhìn anh . .
Triệu Trinh khó hiểu, “Còn có gì muốn nói hả?” .
Triển Chiêu nhún nhún vai, ý bảo không có. .
Triệu Trinh lắc đầu, “Tôi hiểu rồi, biến cái này cho anh.” .
“Biến cái gì cho tôi cơ?” Triển Chiêu buồn bực.
Triệu Trinh cầm lấy điện thoại của Triển Chiêu, ấn tìm một chuỗi tên dài ngoằng, ngón tay thon thả ấn chọn cái tên đó. Xong rồi trả lại di động cho Triển Chiêu, chỉ chỉ ra cửa, “Đi mở cửa đi.” .
“Hả?” Triển Chiêu không hiểu . .
Triệu Trinh cười, “Đi xem.” .
Triển Chiêu ngờ vực bước từng bước ra, đưa tay mở cửa . . . .
Bên ngoài trống trơn, người nào cũng không có.
Triển Chiêu vẻ mặt khinh bỉ quay đầu lại nhìn Triệu Trinh, vừa định mở miệng chọc ghẹo hai câu, chợt nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến, “Không tệ nha, tiến triển rất nhanh.” .
Triển Chiêu sửng sốt quay đầu lại, thì thấy Triệu Tước đã lâu không gặp đang đứng ngay sau lưng.
“Chú . . .” .
“Mấy đứa thật có bản lĩnh nha, đã mò được đuôi của bọn chúng, hành động cũng nhanh hơn bọn ta mấy chục năm trước nữa, nên nói là khoa học kỹ thuật phát triển, hay là nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước đây a.” Triệu Tước ồn ào tay đút túi thong thả đi tới. Thấy Triệu Trinh ngồi ở sô pha, liền cười hì hì đi tới ngồi xuống ngày bên cạnh, xoa xoa đầu anh “Ngoan!” .
Triệu Trinh có chút xấu hổ quay sang bắt chuyện với Triệu Tước, đại khái là gọi một tiếng “chú” ấy mà.
Triển Chiêu nhìn điện thoại của mình một chút, không rõ Triệu Trinh đã làm như thế nào? Lẽ nào Triệu Tước đã nói chuyện với cậu ta trước đó rồi?
Nghĩ tới đây, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa tay tìm kiếm số của Bạch Ngọc Đường. Sau đó trái phải nhìn một chút, không có động tĩnh gì, đang định quay đầu lại nói chuyện với Triệu Tước, thì phía sau truyền đến giọng nói của Bạch Ngọc Đường, “Miêu Nhi, tôi vừa thấy Triệu Tước lên lầu. . .”
“A!” Triển Chiêu bị giật mình, mạnh mẽ quay đầu lại.
Bạch Ngọc Đường cũng bày ra vẻ mặt giật mình nhìn lại anh, không biết sao con mèo này lại phản ứng dữ vậy.
“Ha ha!” Triệu Tước nhìn thấy toàn bộ, rất vui vẻ gác tay lên vai Triệu Trinh, “Thật thú vị a, đã lâu không cảnh thú vị thế này nha!” .
Triệu Trinh nhìn Triệu Tước một chút, có chút lo lắng “Chú xác định muốn đi? Những người đó đều biết chú a, chú lên thuyền có sao không?”
“Không sợ”, Triệu Tước nghiêng người qua cười cười, “Nhóc không phải là ảo thuật gia mạnh nhất thế giới sao! Biến chú thành hình dạng khác là được! Lần này cơ hội ngàn năm có một, chú muốn gặp bạn cũ a.” .
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường nói, “Để Tương Bình lắp đặt thiết bị lên người chú, để phòng ngừa vạn nhất còn phải mặc áo chống đạn.” .
Triệu Tước cũng nở nụ cười, “Nếu mang những thứ đó mới có thể toàn mệnh thì ta đã sớm chết mấy kiếp rồi.”
Triển Chiêu thấy hắn rất có tinh thần, liền hỏi, “Lần này chú định làm gì a?” .
Triệu Tước cười nhẹ làm một động tác “suỵt” với Triển Chiêu, “Có một loại ma thuật, gọi là khống chế tâm linh.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Chú điên rồi, một con thuyền lớn đầy người như vậy, chú muốn làm gì?” .
Triệu Tước nhún vai, “Dù sao ta cũng là kẻ điên mà, làm chuyện điên rồ mới là hợp lý . . . Muốn báo thù, phải triệt để, ném kẻ địch xuống vực thẳm, nghiền nát chúng, để chúng vĩnh viễn không thể luân hồi!” .
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hít sâu một hơi, mong sao lần này mời Triệu Tước hỗ trợ, không phải là một quyết định sai lầm.