Chương 13: Học sinh ngoan, học sinh quậy và học sinh hư.
Triệu Tước vừa nói bản thân là Triển Chiêu, trong phòng một mảng ồ lên.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường đè xuống mới không nhảy dựng lên, các nữ sinh bên cạnh hét chói tai, “Cũng quá đẹp rồi!”
Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường, “Lão tử đẹp hơn ổng!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ ừ, cậu với ba cậu đẹp hơn ổng.”
Triển Chiêu tức giận giãy dụa, Triệu Tước nhất định sẽ nói bậy bạ phá hoại thanh danh của hắn!
Bạch Trì bị mấy nữ sinh bên cạnh la hét, phải bịt lỗ tai lại.
Triệu Tước chậm rãi gõ bàn, nói, “Ai muốn học thôi miên?”
“Phụt…”
Bạch Ngọc Đường thật vất vả mới ổn định được Triển Chiêu, định uống miếng nước, nhưng một câu kia của Triệu Tước làm hắn phun hết cả ra.
Nữ sinh phía trước căm tức xoay đầu lại.
Bạch Ngọc Đường lập tức giải thích.
Hai nữ sinh bị phun nước lúc đầu rất bực bội, nhưng khi thấy rõ người phun là Bạch Ngọc Đường, nháy mắt khôi phục nụ cười, nói liên tục, “Không sao không sao!” ý như là cứ phun đi, đừng khách khí!
Bạch Ngọc Đường lau miệng, nhìn Triển Chiêu, quả nhiên, con mèo mặt đen thui!
Triệu Tước vừa dứt lời, cả lớp đồng thời giơ tay, mặt khác, di động liền phát huy công hiệu… Đảo mắt một cái, cả trường đều biết có một giảng viên tâm lý học đẹp trai nhất từ trước tới nay!
“Muốn học thôi miên cũng được thôi.” Triệu Tước đưa ra một xấp giấy, ném cho sinh viên hàng một, “Mỗi người một tờ, tôi hỏi cái gì, các anh các chị cứ viết xuống trả lời cái đó.”
Rất nhanh, mỗi người đều cầm được một tờ.
Triển Chiêu cầm lên nhìn, chỉ là tờ giấy A4 cần điền tên và họ thôi, lão già yêu nghiệt này muốn làm cái gì?!
Bạch Ngọc Đường nâng cằm quan sát mọi người, sinh viên quả nhiên có đủ loại hình, nhớ lại năm xưa, bởi vì nhảy lớp với đi lính quá sớm, cho nên hắn vẫn luôn thiếu cảm giác này, cảm giác của một sinh viên.
Triệu Tước thấy mọi người đã có đủ, bắt đầu hỏi, “Vấn đề thứ nhất, viết tên người mình thích nhất và lý do tại sao lại thích họ.”
Ông vừa nói xong, liền có một bạn giơ tay đặt câu hỏi, “Cái gọi là thích, chính xác là ái mộ, khâm phục hay là cái gì ạ?”
Triệu Tước cười, “Không cần để ý, cứ để đại não chi phối, khi nhìn thấy hai từ “thích nhất”, mọi người nghĩ tới ai, thì viết tên người đó xuống! Lý do, chờ viết tên xong rồi tính!”
Các sinh viên đều cúi đầu cặm cụi viết.
Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Chú ta định giở trò gì vậy?”
“Hướng dẫn tâm lý tập thể.” Triển Chiêu nâng cằm bĩu môi, “Kỹ xảo mà thầy bói hoặc lừa đảo hay xài.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, “Ví dụ như?”
“Giống như trực tiếp hỏi cậu, cậu cảm thấy người nào khả nghi nhất, vậy sẽ khiến cho cậu nghi ngờ. Mà nếu lấy vấn đề đặt chen lẫn giữa nhiều vấn đề khác, vậy sẽ rất hợp logic. Mặt khác, có vài vấn đề sau khi trải qua tự hỏi cùng bản năng tự đáp sẽ có hiệu quả rất khác nhau, người trả lời theo bản năng sẽ có tác dụng trong thời gian dài, vậy mới có thể sinh ra quán tính, chiêu này thường dùng cho khoa nhi, Triệu Tước sẽ được như ý.”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Cậu khen chú ta?”
Triển Chiêu nhíu mũi, “Xí, nào có, cơ bản cũng chỉ…”
“Hai anh đẹp trai ngồi giữa bàn ba từ dưới đếm lên.”
Lúc này, Triệu Tước đột nhiên nói một câu, mọi người đều xoay đầu lại, Triển Chiêu theo bản năng xoay ra sau nhìn, phía sau là hai bàn…
Xoay đầu lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
Triệu Tước cười tủm tỉm, “Không được nói chuyện riêng trong lớp.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xấu hổ cúi đầu viết, liếc mắt nhìn nhau — Ông già!
“Vấn đề thứ hai.” Triệu Tước hỏi tiếp, “Mọi người ghét ai nhất? Tại sao?”
Các sinh viên lần đầu tiên được học kiểu này, một hai người rất hưng phấn, còn thật sự ghi xuống.
“Vấn đề thứ ba, nếu cho các bạn giết một người, các bạn sẽ giết ai?”
Trên mặt các sinh viên càng lộ ra vẻ hưng phấn — Đây là lĩnh vực mà bình thường bọn họ không được đề cập tới.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đại khái có thể đoán ra vấn đề của Triệu Tước.
Quả nhiên, Triệu Tước chậm rãi đặt câu hỏi, “Trong những người mà các bạn quen biết, cảm thấy ai có khả năng giết người nhất?”
Một loạt vấn đề tiếp theo, Triệu Tước đều hỏi theo trình tự, đáp án phỏng chừng có rất nhiều… Có thể phải cần Bạch Trì phân loại, sau đó Triển Chiêu bọn họ sẽ thu thập được manh mối đầu tiên.
Một tiết này, Triệu Tước rất nhanh đã hỏi xong.
“Thầy ơi, thầy nói dạy tụi em thôi miên mà?” Có mấy nữ sinh can đảm chủ động hỏi Triệu Tước.
Triệu Tước cười tủm tỉm, “Muốn học thôi miên phải cần có thiên phú nhất định.” Nói xong, quơ quơ xấp giấy trong tay, “Tôi sẽ tìm hiểu các bạn trước, sau đó sẽ chọn vài người thích hợp để học thôi miên.”
Các học sinh châu đầu lại, Triệu Tước thu bài, “Tan học, giờ là bài tập về nhà.”
“Hả?!” Nhóm sinh viên đa số đều quen không có bài tập về nhà, vừa nghe tiết sau phải trả bài, tập thể liền nhíu mày.
“Không phải đề mục gì khó khăn, ngược lại, rất thú vị là khác.” Nói xong, Triệu Tước viết một địa chỉ web lên bảng, “Trong địa chỉ này, có một trò chơi nhỏ, các bạn đều có máy tính đúng không? Không có thì vào thư viện cũng được.”
“Trò chơi?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
“Đây là một trò chơi trốn thoát đơn giản, bài tập về nhà cho các bạn cũng chính là chơi trò này một lần, thắng hay thua đều được.” Triệu Tước nói xong, cười tủm tỉm, “Nhớ rõ phải đăng nhập bằng tên thật, chơi một lần là được. Đúng rồi, đây là trò chơi thử trí thông minh mà không cần học tập hay dụng công, cho nên ngàn vạn lần đừng nhờ người khác chơi giùm. Tan học.” Nói xong, cầm xấp giấy cuốn lại như bánh tráng, lảo đảo đi ra.
Mọi người trong phòng đều nhiệt tình thảo luận về bài tập, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cơ bản cũng chẳng thu hoạch được gì, chờ về nhà sửa bài tập rồi tính tiếp.
“Tiết kế tiếp là môn gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Trì.
“Nga, là môn xạ kích.”
“Mấy bạn cũng học xạ kích?”
Lúc này, hai nữ sinh bị Bạch Ngọc Đường phun nước, xoay đầu lại hỏi, “Mấy bạn là học sinh chuyển trường hả? Lúc trước chưa từng gặp qua.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Trên mặt hai nữ sinh lộ ra nét cười quỷ quái, tựa hồ vui sướng khi thấy người gặp họa, cao hứng nhỏ giọng nói gì đó với nhau.
Triển Chiêu khó hiểu hỏi hai người, “Có vấn đề gì sao?”
“Không…” Hai nữ sinh hiển nhiên có bí mật.
Triển Chiêu nhìn Bạch Trì bĩu môi — Lên cưng!
Bạch Trì khó hiểu nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, mang ý — Lên là sao anh?
Hai nữ sinh bị cái nghiêng đầu của Bạch Trì làm say mê, nhỏ giọng trao đổi — Bạch Trì nhìn dễ thương như con thỏ vậy!
“Sao vậy?” Bạch Trì tò mò, mở to hai mắt, mắt sáng lấp lánh.
Hai nữ sinh chịu không nổi, vì thế liền nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Tiết sau có trò vui để xem!”
“Có trò gì vui?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.
Trong đó có một nữ sinh, vươn tay chỉ nam sinh ngồi phía trước, đang nói chuyện với mấy người bạn, “Có nhìn thấy không? Hắn tên là Chu Dật!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn lên, nam sinh kia có bộ dáng không tồi, tóc đen, đeo kính nhã nhặn, mặc áo sơmi màu lam nhạt và quần đen, khuôn mặt… Hình dung thế nào nhỉ? Cũng không tệ nhưng có nét rất ngạo mạn.
“Chu Dật?” Bạch Ngọc Đường hỏi hai nữ sinh, “Hắn với môn xạ kích có liên quan gì tới nhau?”
“Mấy bạn không biết thôi, Chu Dật là quán quân xạ kích cấp đại học cả nước, trong trường có danh xưng là tay súng thiện xạ! Mà hắn cũng chả tốt lành gì, mấy huấn luyện viên bị hắn đuổi mấy người rồi, lần này lại có thầy mới, phỏng chừng cũng vậy à!”
“Hắn đuổi thầy?” Triển Chiêu khó hiểu, “Hắn có thể sao?”
“Bối cảnh gia đình cũng không quá thuyết phục, tuy rằng nhà hắn đúng là có tiền. Thầy cô hả, dạy hắn không được thì dạy người khác, tiền cũng dư dả. Nhưng mà người này…”
Lúc đang nói chuyện, có một nam sinh đi ngang chỗ Chu Dật, hắn bỗng nhiên giơ chân ra ngáng đường.
Nam sinh không để ý, ngã văng ra ngoài. Nơi này là phòng học của trường đại học, mỗi bàn đều được xếp trên bậc thang, nam sinh này té ngã, nếu không có bạn giữ thì đã bị thương rồi.
“Chu Dật, khùng hả!” Bạn của nam sinh rất tức giận, “Đùa vừa phải thôi, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ!”
Chu Dật nhướn mày, cười lạnh, “Vì nó rất vô dụng.”
“Mày…”
“Tao làm sao?” Chu Dật ngẩng mặt lên, lúc nói chuyện không hề khách khí, “Kẻ yếu sẽ bị khi dễ, giờ thích ứng trước không phải tốt hơn à?”
“Nhìn mày giống như đồ thất học…”
“Thằng nhóc như mày mà dám nói chuyện học hành với tao?” Chu Dật nhấc chân, đá hắn, “Mày xứng sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn ra, Chu Dật này hình như có học võ, nam sinh kia bị đá văng ra ngoài, cuối cùng bị đám ăn theo Chu Dật đuổi đi.
Trong phòng học cũng đã chuẩn bị xong, chờ vào tiết hai.
Chu Dật nhảy lên ghế, khoát tay với đám ăn theo, “Đi, chúng ta đi gặp thầy mới!”
“Ai, khẳng định sẽ rất kiêu ngạo!”
“Kiêu ngạo thì để ổng làm bia ngắm, ha ha…”
Hai nữ sinh thấp giọng nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Người này, chính là rất kiêu ngạo còn không biết lưu tình, mấy thầy giáo đều bị hắn làm nhục mà bỏ đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng “Ồ” một tiếng, nhưng mà ở Bạch Trì xem ra, tiếng “Ồ” này chẳng phải lo lắng gì, mà là đang chờ xem kịch vui.
Mọi người cùng nhau ra sân tập, Bạch Trì hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Anh, Tiểu Mã ca có khi nào bị họ làm khó dễ không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm, “Dù sao tiết này khẳng định sẽ rất thú vị!”
Trên bãi đất trống, Mã Hán đang đứng xem “giáo trình”, có chút kì lạ. Chương trình học của học kỳ này rất dày và tỉ mỉ, sinh viên bình thường cần học nhiều như vậy ư? Giáo trình này là do ai viết? Hắn vừa tới, phát hiện chỉ có mình hắn dạy, một mình chủ nhiệm cả khoa thể dục, không có ai trông coi hắn.
Lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên, trên màn hình hiện dãy số lạ, “Alo?”
Đầu dây bên kia không có ai nói chuyện, nhưng vẫn có thể cảm nhận bên đó có người.
“Ai vậy?” Mã Hán khẽ nhíu mày.
“Là tôi.”
Mã Hán sửng sốt, tập trung cực độ, cau mày, hơi kinh ngạc, “Eleven?”
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao chú lại biết tôi ở đây?”
“Ha hả.”
“Chú chưa chết?”
“Cậu có nhớ tôi đã từng dạy cậu cái gì không?”
“Chú dạy tôi rất nhiều, chú muốn nói cái nào?”
“Sát thủ giỏi nhất phải mang trên người bao nhiêu cây súng?”
“Ba cây.”
“Cây nào nguy hiểm nhất?”
Lúc này, chuông chuyển tiết reo lên, xa xa cũng đã có sinh viên tụ tập.
“Không quấy rầy cậu nữa.”
Mã Hán há mồm, nhưng bên kia đã cúp mất rồi, hắn chỉ biết thở dài, cúp điện thoại ra ngoài, bên tai tựa hồ vẫn còn vang câu nói kia — Nguy hiểm nhất, là cây thứ tư, súng trên người kẻ thù, mãi mãi nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Ra sân tập bắn, sinh viên đều đã tới, bởi vì chỉ có một sân tập, cho nên môn xạ kích được chia làm nhiều lớp, mỗi lớp có 30 sinh viên, phân giờ ra học.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gặp lại cô nữ sinh Lưu Manh xinh đẹp, còn có hội trưởng hội học sinh Trần Hi, cùng với em gái Trần Lộ, thoạt nhìn rất biết điều.
“Hi!” Lưu Manh nhiệt tình chào hỏi Triển Chiêu bọn họ, Trần Hi thối mặt ra.
Mã Hán đi tới trước mặt sinh viên, hắn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, có chút do dự — Có nên nói chuyện Eleven cho họ biết không?
Triển Chiêu bỗng nhiên nheo mắt nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Mã ca hình như có tâm sự.”
Bạch Ngọc Đường bội phục nhìn hắn, “Hắn được xưng là đệ nhất mặt đơ của giới cảnh sát, cậu có thể nhìn ra hắn có tâm sự?”
Triển Chiêu nhướn mày, “Hả? Là Tiểu Mã ca á, tôi còn tưởng là Bao cục!”
Bạch Ngọc Đường bật cười, “Bao cục cảm xúc tràn trề như thế mà?”
“Tại vì chú ý đen quá nên không thấy rõ cảm xúc chứ sao!” Triển Chiêu nói rất có lý, “Công Tôn nói, cơ thể với màu sắc của làn da rất giống nhau, làn da đen thui của Bao cục chính là trang bị hợp kim!”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút muốn ngất, trong óc đột nhiên xuất hiện hình ảnh Bao Chửng với bộ dáng bắp thịt đen tuyền, lập tức vỗ vỗ đầu.
“Ý, thầy mới xem ra cũng không tệ!”
“Nghiêm túc quá chừng!”
“Tôi thích điểm đó đó!”
Chủ đề bây giờ vẫn xoay quanh vấn đề giáo viên mới tới.
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng tới gần Chu Dật, chờ xem náo nhiệt.
Bạch Trì đi theo hai người, đổ mồ hôi giùm Tiểu Mã ca. Lúc trước học ở trường cảnh sát, hắn cũng thường gặp học sinh loại này, rất giỏi còn làm thầy khó xử, lúc đó mấy thấy rất xấu hổ, không biết Tiểu Mã ca sẽ xử lý thế nào.
Mã Hán thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới gần, liền nhìn mọi người. Lúc trước hắn đã từng dạy nhóm ngắm bắn, hẳn là cũng không khác gì ha?
“Ai, thầy mới.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại nhìn Chu Dật đột nhiên xen mồm vào.
Mã Hán nhìn hắn, người này đúng là không có quy củ.
“Có biết tôi là ai không?” Chu Dật có chút không quen, bình thường trước khi đi học hoặc tới trường, ai cũng chào hỏi hắn.
Mã Hán nhíu mày, tâm nói là ai thì kệ cậu chứ, nhưng mà rất nhanh hắn liền thấy bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa của đôi trẻ kia… Mã Hán có chút cảm thấy kì lạ.
“Thầy không phải hội viên chính thức của hiệp hội xạ kích?” Chu Dật cười, hỏi Mã Hán, “Trường này thật lạ, tìm một người thường tới làm thầy.”
Triển Chiêu nhăn mặt nhìn Bạch Ngọc Đường — Ố ồ! Hắn dám nói Tiểu Mã ca là người ngoài nghề kìa!
Bạch Ngọc Đường sờ mũi, đây là người không biết sợ trong truyền thuyết ư?!
Mã Hán đại khái cũng biết người kia đang làm gì, phỏng chừng là khiêu khích hoặc không phục, cũng thường thôi, đây chẳng phải là văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị (*) ư, dạng học sinh kiểu này hắn cũng đã từng gặp rồi.
(*) Là văn nhân thì không ai chịu nhận là đệ nhất nhưng là võ nhân thì không ai chịu đứng thứ hai.
“Tôi không biết thầy có tư cách dạy tôi không.” Chu Dật đại khái là người rất thích gây chuyện, nói với mấy bạn học phía sau, “Hay là để tao dạy tụi mày đi!”
Mọi người nhìn nhau, lại nữa rồi! Có chút đồng tình với thầy mới, cũng có vài người mang vẻ mặt hóng chuyện vui.
Bạch Ngọc Đường thấy Chu Dật mặt vênh tới trời, lắc đầu.
Mã Hán nhìn nhìn Chu Dật, vươn tay đưa súng cho hắn, nói, “Cái thùng nhôm năm mươi mét ngoài kia, bắn nó đi.”
“Chỉ vậy thôi?” Chu Dật giơ súng.
“Từ từ.” Mã Hán nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, sau đó vươn tay về phía nam sinh đeo cặp sách, “Cho tôi mượn cặp sách.”
Nam sinh không rõ, đưa cặp sách cho Mã Hán.
Mã Hán nhặt lên năm viên đá bỏ vào cặp, cầm thấy nặng nặng, sau đó đeo lên tay Chu Dật.
“Á!” Chu Dật cả kinh, sao mà giơ tay đây, chợt nghe Mã Hán nói, “Bắt đầu.”
“Bị bệnh hả, có biết tay của tôi đáng giá…”
“Cậu học bắn hay học đàn?” Mã Hán nhìn hắn một cái, “Có năm viên đá mà cũng chịu không nổi, bắn con khỉ gì nữa?”
“Thầy…” Chu Dật tức giận, “Ai có thể chứ? Thầy làm được hả?”
Mã Hán cầm súng, vươn tay đeo cặp sách, bắn ba phát, trúng ba thùng nhôm.
Sinh viên hai mặt nhìn nhau, có người che miệng kinh hô.
Chu Dật mếu máo, tuy rằng không phục nhưng vẫn về đơn vị, nếu không sẽ rất mất mặt.
“Ai cho về?” Mã Hán lạnh lùng nói.
Chu Dật xoay đầu lại.
“Làm chậm trễ giờ học, đi nhặt mấy cái thùng về.”
Triển Chiêu túm cánh tay Bạch Ngọc Đường lắc lắc — Tiểu Mã ca nghiêm khắc quá!
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cái này còn nhẹ đó, Mã Hán nổi danh là huấn luyện viên ma quỷ trong đội ngắm bắn, nhiều đặc công còn phải phát khóc, huống chi là mấy đứa sinh viên này.
Chu Dật không có cách, đành phải đi làm.
“Ngồi chổm hổm đi.”
“Thầy… thầy đừng có quá đáng!”
“Học bắn mà có nhiêu đó cũng làm không được?”
“Tôi…”
“Học kỳ này cậu rớt, cút.”
“Thầy, thầy có biết tôi là ai không?”
“Mặc kệ cậu chứ, cậu là ai liên quan gì tới tôi?”
“Thầy, thầy nghĩ tôi là ai?!”
“Thế cậu coi tôi là ai?”
…
“Phốc!” Có không ít sinh viên không nhịn được cười, lần đầu tiên thấy Chu Dật bị biến thành thằng ngốc.
Chu Dật cãi nửa ngày, giận tới nỗi mặt cũng tái đi.
Bạch Trì kinh ngạc hỏi Triển Chiêu, “Hổ tử không phải nói Tiểu Mã ca ăn nói vụng về lắm sao?”
Bạch Ngọc Đường khoanh tay, “Bình thường thì mồm mép lắm nhưng mà hơi tiếc, bị ngốc.”
Bạch Trì mếu máo, không hiểu sao có chút hâm mộ, mọi người trong SCI đều rất giỏi! Ra ngoài sẽ chẳng chịu thiệt, chỉ có mình mình là không được như người ta, chiều cao cũng không bằng…
Chu Dật lúc này có thể được tính là đụng phải đối thủ, nhưng chức quán quân của hắn mà bị trượt môn này thì rất mất mặt, cho nên đành phải ngồi xổm xuống, đi lấy thùng chịu phạt. Bình thường hắn rất kiêu ngạo, bởi vậy bây giờ xấu mặt làm mọi người rất cao hứng. Nhưng mấy sinh viên kia còn chưa cười xong, Mã Hán đã nói, “Bạn mình bị phạt mà cười cái gì? Tất cả chạy quanh sân 20 vòng.”
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Triển Chiêu, quả nhiên, ánh mắt của con mèo lúc này là — 20 vòng á?! Tôi muốn trốn học!