S.C.I. Mê Án Tập

Chương 417: Chương 417




Chương 27: Tiền đề của hạnh phúc.

Sân khâu kịch ban đầu bây giờ trở thành sân khấu của một mình Triển Chiêu, các sinh viên không hiểu sao, nhưng vì ánh sáng chiếu xuống người Triển Chiêu quá hoàn mỹ, bọn họ cũng bất chấp nghi ngờ, tiếp tục thưởng thức.

Triển Chiêu vừa lên sân khấu đã nói nơi này lúc đầu không phải là trường học, mà là mộ của sát thủ.

Trong đêm yên tĩnh, không khí cũng tốt, cái gọi là chuyện đáng sợ nhất chính là một mình ngồi nghe chuyện ma, mà chuyện không hề đáng sợ nhất chính là cả đám cùng nhau ngồi xem phim kinh dị, cho nên các sinh viên đã sớm chuẩn bị đồ ăn vặt, hưng trí bừng bừng.

Triển Chiêu vừa lúc tạm dừng một chút, mở miệng, “Chỗ này, vốn là một thôn trang nghèo khổ lại xa xôi, rất ít người sống, hai mươi năm trước, nơi này cực kì yên lặng.”

Các sinh viên nhìn nhau, cảm thấy đúng thật là vậy, vài năm nay đột nhiên có nhiều người tới, chủ yếu là tới trường này học.

“Mọi người có thường xem phim không?”

Triển Chiêu đột nhiên hỏi một câu, các sinh viên đều gật đầu.

“Đã từng xem khách sạn Hòa Bình chưa?”

Tất cả mọi người nghĩ nghĩ, đại đa số đều gật đầu, một bộ phim điện ảnh xưa, rất kinh điển.

“Vậy câu chuyện sẽ bắt đầu từ đó.” Triển Chiêu nở nụ cười, đôi mắt trong suốt nheo nheo, phóng điện gắp khán phòng.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, lắc đầu, Triệu Tước bĩu môi — Con mèo chết, phóng điện lung tung!

Triển Chiêu tiếp tục kể chuyện, “Từ trước có một vài sát thủ, ừm, đại khái là hơn hai mươi năm trước, bọn họ được huấn luyện rất tốt, đi chấp hành nhiệm vụ, có người đã chết, có người bị thương, một ngày kia, bọn họ vì quá áp lực và bản tính của con người đột nhiên thức tỉnh, bọn họ đứng nhìn các cặp đôi, cha mẹ con cái, đều cảm thấy rất kì lạ — Tại sao mình lại chọn con đường không có ngày mai, không có hạnh phúc, sớm hay muộn gì cũng chết, không có đường về?”

Phần lớn đều cảm thấy Triển Chiêu nói rất có lý, nở nụ cười.

Chu Dật ngồi ở phía trước cũng cười, nhưng nụ cười lại mang hương vị cay đắng của cà phê đen. Đúng là cười vui lắm, càng là chuyện chân thật, lại càng cảm thấy buồn cười, bởi vì đại đa số đều không sống cuộc sống quá mức chân thật, nếu đời người đều như vậy thì đúng là trò cười.

“Con người khi còn sống, căn bản theo đuổi ba thứ.” Triển Chiêu nói, “Là thành công, tự do và hạnh phúc. Trong đó tự do là truy cầu cơ bản nhất, tiền đề của tự do chính là gì?”

Có sinh viên rất nhanh giơ tay, “An toàn!”

“Thông minh!” Triển Chiêu khen ngợi gật đầu, “Còn tiền đề của thành công?”

Các sinh viên nhìn nhau, khe khẽ thương lượng, sau đó có người trả lời.

“Năng lực?”

Triển Chiêu hơi nhún vai.

“Học thức?”

Triển Chiêu lắc đầu.

Bên cạnh sân khấu, Triệu Tước giơ tay, “Hứng thú.”

Triển Chiêu khinh bỉ nhìn ông, Triệu Tước mếu máo, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chứ là cái gì?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

Lúc này, trong khán phòng tối đen, có một thanh âm trầm thấp truyền tới, nhẹ nhàng nói, “Dã tâm.”

Triển Chiêu nở nụ cười, hắn nghe ra, đây là Bạch Cẩm Đường nói, quả nhiên, người thành công rất hiểu về nó, vô cùng thông suốt.

“Đúng vậy, chính là dã tâm!” Triển Chiêu vừa lòng gật đầu, “Điểm xuất phát của mọi thứ đều phải bắt đầu từ dã tâm.”

Các sinh viên tựa hồ cũng không có ý kiến khác, cảm thấy có thể chấp nhận đáp án này, đúng vậy, có dã tâm mới có thể phấn đấu, thậm chí không từ thủ đoạn, mỗi một thành công, đều là kết quả của dã tâm.

“Còn hạnh phúc thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Trên đời này, ai mới xứng đáng có được hạnh phúc? Tiền đề để đạt được hạnh phúc là gì?”

“Tôi biết, là tự do và thành công!” Có mấy nam sinh xảo quyệt ồn ào, chọc mọi người cười ồ lên.

Có rất nhiều đáp án, dù sao đều là sinh viên, hội trường trong chốc lát biến thành lớp học thảo luận.

Triển Chiêu phủ định tất cả đáp án, cuối cùng, hắn vươn tay chỉ Chu Dật ngồi ngay phía trước, “Cậu nói đi, tiền đề của hạnh phúc là cái gì?”

Chu Dật ngẩn người, ánh mắt nhìn thẳng Triển Chiêu, sau một lát dại ra, mới cười khổ lắc đầu, Triển Chiêu lại chơi xấu rồi.

Nhưng mà hắn vẫn mở miệng trả lời, “Người không làm chuyện xấu, mới xứng đáng được hạnh phúc.”

Sau một lát trầm mặc, nhiều sinh viên đột nhiên thay đổi suy nghĩ, cảm thấy đáp án hẳn là cái này, đương nhiên, có thể hiểu được chỉ có vài người, ví dụ như Lạc Thiên.

Tiền đề của hạnh phúc là gì? Tại sao lại có người nói, đời người là một con đường không thể quay lại, đi một bước sai lầm, nó sẽ trở thành hình xăm mãi mãi không thể xóa được.

Điều này Lạc Thiên có thể hiểu rất sâu, ví dụ như lúc Lạc Dương tặng quà cho hắn, mừng ngày của cha, hắn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng đêm xuống hắn lại mơ thấy cuộc sống trong rừng, chính tay mình đã từng giết rất nhiều người, qua một lúc, hắn bừng tỉnh sau cơn ác mộng, hắn thường mơ thấy những chuyện xấu mình từng làm sẽ đổ lên đầu Lạc Dương.

Loại cảm giác này làm mỗi bước đi của hắn trở nên khó khăn, hắn không dám yêu cầu hay thực hiện điều gì, thậm chí còn không dám chấp nhận Mã Hân, bởi vì cảm thấy bản thân không xứng đáng có được hạnh phúc, sớm hay muộn mình cũng sẽ gặp báo ứng, đến lúc đó đừng làm liên lụy tới con gái nhà người ta.

Vì thế, Lạc Thiên đã từng nhờ Triển Chiêu cố vấn tâm lý, giảng giải những suy nghĩ bất đồng trong lòng, Triển Chiêu cũng không nói “Đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn, những sai lầm lúc trước không phải lỗi của anh, anh cũng chỉ bị ép buộc thôi…” Mà là nói một câu như đinh đóng cột, “Đúng vậy, sớm hay muộn gì anh cũng sẽ gặp báo ứng.”

Lạc Thiên lúc ấy trợn to mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vỗ vai hắn, “Dù sao cũng sẽ gặp báo ứng, thừa dịp vẫn chưa tới, cứ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đi.”

Vì thế, Lạc Thiên rất thoải mái mà sống, luôn vui vẻ, cứ nuôi con, cứ cưới vợ, chờ tới lúc gặp báo ứng cũng có thể mỉm cười nơi suối vàng.

Thật ra loại đạo lý này, chỉ có người trưởng thành mới hiểu được, cả đời người, phần lớn đều phạm phải sai lầm khi còn trẻ, có người sai nhỏ, thì tốt rồi, có thể yên tâm sống hết nửa đời sau, có người phạm sai lầm không thể cứu vãn, mặc kệ bị bắt hay tự nguyện, bọn họ cũng không thể may mắn thoát khỏi, nó sẽ chém đứt con đường hạnh phúc.

“Sau khi thức tỉnh, thoát khỏi vận mệnh ban đầu, bọn họ cũng chẳng biết mình may mắn hay bất hạnh, sau khi giết bao nhiêu người, nhưng vẫn không hề bị giết, cũng không bị bắt, cứ như thế bị quên đi!” Triển Chiêu bước ra giữa sân khấu, không biết từ khi nào đã có một chiếc ghế sô pha ở đó, hắn ngồi xuống, tao nhã bắt chéo chân, cầm ly cà phê lên uống một hớp, “Con đường duy nhất của bọn họ, chính là tìm một thị trấn nhỏ, tới đó hưởng thụ thứ còn lại trong ba điều kia mà bọn họ luôn ao ước, tự do! Ngồi trong khách sạn Hòa Bình, uống rượu tâm sự qua ngày.”

Nhạc nền lúc này lại vang lên tiếng gió và tiếng chuông du dương.

“Tiếng chuông này có quen không?” Triển Chiêu hỏi, “Cẩn thận nghe nha.”

Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên nghe, lập tức có vài người hiểu ra, “Có phải tiếng chuông của nhà thờ ở bên kia khu bỏ hoang? Đằng sau nhà thờ có nghĩa địa.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Nghịa địa ở khu bỏ hoang đó, mọi người có từng cẩn thận nghiên cứu qua chưa?”

Tất cả đều cảm thấy buồn cười, ai lại tới cái xóm nghèo rách nát đó, đi nghiên cứu nghĩa địa đằng sau nhà thờ chứ?

“Chỗ đó rất kì lạ.” Triển Chiêu nâng cằm, “Không chỉ có một người nói với tôi, người sống ở đó, đều bị lãng quên, tất cả mọi người đều không nhớ bọn họ là ai.”

Bạch Trì cùng Lạc Thiên liếc mắt nhìn nhau — Có liên quan tới vụ án sao? Tòa giáo đường kia.

Triệu Tước nâng cằm, nhìn Bạch Ngọc Đường trầm mặc dựa vào một bên, hắn bây giờ, đặc biệt im lặng, im lặng hơn cả trước kia. Triệu Tước lắc đầu thở dài, điểm tốt nhất của người họ Bạch là vạn năng, di truyền đại gian đại ác, thiên phú hung cát khó liệu, cả đời nhất định không phải dạng bình thường, cho nên cuộc sống tất nhiên cũng không hề bình thường. Thiên tài chính là con dao hai lưỡi, hầu hết thiên tài đều không được sống vui vẻ dễ dàng.

“Cho nên tôi ọi người hai đề tài để lựa chọn.” Triển Chiêu vươn hai ngón tay, dưới ánh sáng, bóng của hai ngón tay chiếu lên màn sân khấu đằng sau, các đốt ngón tay thanh tú, sạch sẽ thon dài.

“Thứ nhất, nghĩa địa đó là nhóm sát thủ sau khi theo đuổi cuộc sống tự do đã chết, không ai nhớ về bọn họ, cho nên sau khi được mai táng ai cũng chẳng tới thăm bọn họ.” Triển Chiêu thấy các sinh viên chuẩn bị gật đầu, lại nói tiếp, “Thứ hai, chính là người bị bọn họ giết. Những người từng chết dưới tay bọn họ, ngay cả họ cũng chưa chắc nhớ được tên, không có thi thể, chỉ có bia mộ trống trơn, những người được mai táng chính là tội nghiệt của sát thủ, cùng với quyền hạn đi đến hạnh phúc của bọn họ.”

Mọi người không nói gì, cảm thấy hai vấn đề trên cái nào cũng có thể.

“Vô luận là ai, nhà thờ kia, đối với rất nhiều người chẳng mang ý nghĩa gì, bị nhiều người lãng quên, nhưng có vài người lại nhớ rất kỹ, mang ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho dù đó là khu bỏ hoang.” Triển Chiêu cười hỏi, “Ai trong số mọi người là dân sống ở khu bỏ hoang? Ai có thể hiểu được ba mẹ của mình? Người mà các bạn cho rằng chính là ba mẹ, siêng năng lại vất vả hay là thành công hay là thất bại, cuộc sống khi còn trẻ của ba mẹ các bạn thế nào, các bạn có biết không? Có thể, bọn họ chính là sát thủ tự tay mai táng quyền lợi được hạnh phúc của mình, quát tháo giang hồ?”

Có không ít người nở nụ cười, nhưng cũng không sai, đại đa số đều không biết nhiều về chuyện khi còn trẻ của ba mẹ mình.

“Nói ví dụ.” Triển Chiêu nói tiếp, “Mọi người chính là sát thủ trong khách sạn Hòa Bình, sau khi vứt bỏ vận mệnh một sát thủ, thứ mọi người muốn nhìn thấy nhất là gì? Muốn con mình rời xa điều gì nhất?”

Các sinh viên cũng không ngu ngốc, mọi người đều hiểu đạo lý trong đó, ai cũng không muốn thế hệ sau của mình lại tiếp tục kéo dài tội ác, cũng không muốn con mình lặp lại cực khổ của mình.

Lạc Thiên khẽ nhíu mày, thứ hắn mong muốn nhất chính là Lạc Dương có thể khỏe mạnh lớn lên, thứ muốn Lạc Dương rời xa, chính là cuộc đời giống như mình, vẫn chưa trưởng thành đã làm ra chuyện phạm tội, thế cho nên cũng không thể quay lại con đường chân chính nữa.

Lúc này, có mấy người nhịn không được, lên tiếng hỏi, “Có liên quan gì tới trường học?”

“Đúng vậy, thế nào trường học lại là nấm mồ?”

Triển Chiêu hơi cong khóe miệng, “Bởi vì nấm mồ không phải lúc nào cũng dùng để mai táng, tội ác trong đó có thể bị bắt ép, hối hận không kịp, cũng có thể bị trừng phạt, tro tàn bốc cháy.”

“Ngay tại hai mươi năm trước!” Triển Chiêu đột nhiên nâng giọng, mấy sinh viên đang chìm trong câu chuyện cũng giật mình, vươn tay vỗ vỗ ngực.

Triệu Hổ ở trên cả kinh duỗi chân, “Lại nữa rồi, chiêu này đúng là vạn thử vạn linh, hù chết ông!”

Mã Hán bất đắc dĩ, cái gọi là “chiêu này”, chính là thủ đoạn mà Triển Chiêu thường xài khi kể chuyện ma. Đầu tiên dẫn mọi người vào hai lựa chọn, cho người ta tưởng tượng một giả thuyết khủng bố, trong lúc mọi người chuyên tâm suy nghĩ, đột nhiên tạo ra một kích thích, đánh vào trạng thái tự bảo vệ mình của mọi người, làm cho họ sợ hãi, đúng là vạn thử vạn linh, bách phát bách trúng!

Triển Chiêu mỉm cười, đè thấp thanh âm, “Nhóm sát thủ phát hiện một người, một bí mật, giấu trong trường học này, điều này đối với bọn họ và đời sau của bọn họ mà nói, đều vô cùng quan trọng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.