Chương 12: Vận Mệnh
Hai người ra trở lại vườn hoa, phát hiện Bàng Dục đứng ở đấy đã biến mất từ lúc nào.
Liếc nhau, Triển Chiêu nhún nhún vai, “Bị hắn trốn rồi.”
Bạch Ngọc Đường ngây ngô cười, vậy ra trong mắt con mèo, ta mới là quan trọng nhất.
Triển Chiêu hướng anh nhìn phẫn nộ.
Lúc này, tiến sĩ Wilson cầm ly rượu bước vào chính giữa vườn, lớn giọng nói: “Thật vui hôm nay các vị đã tới đây, trải qua việc lần này, tôi đã hiểu rất rõ, trái tim quan trọng cỡ nào đối với bác sĩ tâm lý.”
Lời pha trò làm tất cả mọi người đều cười ồ.
“Mọi người! Chúng ta cùng nâng ly! Vì sức khỏe!” Nói, Wilson nâng ly lên.
Mọi người cũng nâng ly của mình và uống rượu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong tay không có ly, nên bọn họ cũng chẳng muốn uống…… Bởi vì cả hai thấy chuyện bất thường.
Vợ của tiến sĩ Wilson, bà Laura đang đứng thẳng, bỗng nhiên lảo đảo bước nhanh về phía Wilson.
Ánh kim loại chợt lóe.
Bạch Ngọc Đường hét to một tiếng: “Nguy hiểm!”
Laura đã giơ con dao nắm trong tay lên…
Dao nhắm thẳng vào phần bụng Wilson, tiếng hét “nguy hiểm” của Bạch Ngọc Đường làm Wilson quay người lại, vì thế, phần trước bụng bị đâm chứ không phải hông.
Laura rút con dao ra thật mạnh, giơ tay lại muốn tiếp tục đâm.
Lúc này Bạch Ngọc Đường đã phi thân tới ngăn bà ta lại, đè tay bà ra, con dao rớt xuống đất.
Đáng tiếc, lúc nãy Laura nhã nhặn lịch sự bao nhiêu thì bây giờ bà lại trông giống một người điên bấy nhiêu, giãy dụa, lồng lộn muốn với lấy con dao nằm trên mặt đất.
Bạch Ngọc Đường cố sức ghìm bà lại, tự nhiên giật mình, bà cô này sức thật kinh người… Không đúng. Ngẩng đầu gọi những nhân viên bảo vệ đang sững sờ đến mức ngây ngốc bên cạnh: “Đứng đấy làm gì? Giúp tôi một tay!”
Các nhân viên bảo vệ bừng tỉnh, vội vã chạy qua đè bà Laura đang cố gắng phản kháng.
Triển Chiêu gọi xe cấp cứu đồng thời gọi luôn cả cảnh sát.
Tiến sĩ Wilson bưng bụng ngã vào giữa vũng máu, nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo, ông nhìn người vợ của mình với ánh mắt không dám tin đây là sự thật, sau đó dùng chút sức còn lại nói với những nhân viên bảo vệ: “Đừng làm bà ấy bị thương……”
Xe cấp cứu và xe cảnh sát tới, Wilson được đưa vào bệnh viện, Laura bị cảnh sát áp giải đi.
Bạch Ngọc Đường phủi phủi bụi, nhìn Triển Chiêu đang đi tới cạnh mình.
“Miêu Nhi, thấy thế nào?”
Triển Chiêu cau mày: “Rất kỳ quái……”
“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Giống như bị quỷ nhập vậy, tôi chưa bao giờ thấy bà già nào có sức lực lớn đến như vậy.”
“Bị quỷ nhập?” Triển Chiêu lẩm bẩm liên tục.
“Giống như tự dưng biến thành người khác vậy!” Bạch Ngọc Đường chỉnh lại quần áo của mình, đột nhiên sửng sốt, “Biến thành người khác?”
Triển Chiêu gật đầu, sau đó nhìn quét một vòng bốn phía, nói với Bạch Ngọc Đường: “Không thấy Bàng Dục.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, chuyện này cũng quá kỳ quái, lấy điện thoại di động ra, gọi đến S.C.I.
“Alô ~~” Điện thoại được trả lời ngay lập tức, Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên một chút, vì người nhận điện thoại là Bạch Trì.
“Bạch Trì, chỉ có mình em ở phòng làm việc à?”
“Vâng… Vâng.” Bạch Trì nhìn xung quanh, Tưởng Bình đang vật ra bàn nhiễu một đống nước dãi, Triệu Hổ do phải chú ý Tề Nhạc cả một ngày, giờ đang nằm ngáy o o trên sô pha của phòng làm việc.
“Em lập tức đến bệnh viện ngay.” Bạch Ngọc Đường nói ngắn gọn, “Wilson vừa bị đâm, em đến đó chờ, ông ta có việc gì thì báo cho anh biết liền.”
“Ách……” Bạch Trì muốn nói thêm gì đó nhưng Bạch Ngọc Đường đã cúp máy.
Nhìn trái nhìn phải, Tưởng Bình cùng Triệu Hổ vẫn tiếp tục ngáy như trước, Bạch Trì có phần nóng ruột gãi gãi đầu, sau đó cầm túi chạy như bay ra ngoài.
Trong phòng, Triệu Hổ ngái ngủ ngồi dậy, nhìn Tưởng Bình vẻ mặt đã sớm tỉnh táo, “Để cậu nhóc kia đi một mình không lo sao?”
Tưởng Bình quẹt nước dãi: “Để cậu nhóc tự lập đi.”
Vườn hoa biệt thự đứng đầy cảnh sát, tất cả khách mời đều bị kinh hách, Jon King ngồi trên ghế, nhìn lăng lăng về phía trước.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt xanh xám đi kiểm tra hiện trường, một cảnh sát đưa cho anh một cái túi xách tay may thủ công rất đẹp, là túi của Laura.
Mở túi xách, sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng xám lại, Triển Chiêu vội vã chạy tới, nhìn Bạch Ngọc Đường lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, bên trong chính là những viên thuốc màu sắc sặc sỡ. Trong túi còn có một cái thẻ, thẻ này giống y hệt như hai chiếc thẻ trong bao thư gửi cho tiến sĩ Wilson: thẻ nhựa màu đen, chữ màu đỏ, và cả con quỷ cầm lưỡi hái.
Hung thủ dám phạm tội ngay trước mắt họ, cả Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều không kìm được cơn giận.
“Đưa cái này đi kiểm tra thành phần,” Đưa lo thuốc ột cảnh sát.
Didididdididi
~ Điện thoại vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhấc máy.
“Alô?…… Anh…”
“Bạch Trì? Tiến sĩ thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng.
“Không…… có việc gì.” Bạch Trì nói, “Không thương tổn đến vùng quan trọng……”
Bạch Ngọc Đường thở phào một cái, Triển Chiêu đang căng thẳng đứng kế bên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Anh……” Bạch Trì còn muốn nói tiếp, “Ông tiến sĩ kia, lúc hôn mê, miệng cứ nói…… ‘đứa con của quỷ.’”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Đứa con của quỷ?”
“Vâng…” Bạch Trì gật đầu, “Không nói thêm gì khác.”
“Tốt!” Bạch Ngọc Đường nói, “Anh đã cho cảnh sát qua bảo vệ ông ta, em lúc về nhà cẩn thận một chút.”
“Được ạ.”
Cúp điện thoại, Bạch Trì cười hì hì đi qua đi lại hai vòng tại chỗ, vừa rồi anh ấy nói “Tốt” nha
ông anh siêu nhân của mình vừa mới khen mình đó.
Vui tươi hơn hớn ra khỏi bệnh viện, suy nghĩ một chút rồi quyết định đi tàu điện ngầm về nhà, lúc nãy đi taxi mắc quá nha
~~Thở hồng hộc chạy đến trạm tàu điện ngầm, cuối cùng cũng bắt kịp chuyến cuối.
Bạch Trì ngồi xuống ghế thở, mệt quá, nhưng mà cũng vui quá……
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu. Dựa lưng vào ghế, nhớ lại những việc tốt ngày hôm nay: sáng nay chuyển tới S.C.I., mọi người ai cũng tốt và giỏi. Buổi chiều được nghe các vị tiền bối phân tích vụ án, chính mình cũng giúp chút ít. Buổi tối một mình hoàn thành nhiệm vụ (tuy rằng không có gì nguy hiểm) nhưng lại được Bạch Ngọc Đường khen. Cuối cùng là bắt kịp chuyến tàu cuối!! Xem ra cuộc đời của Bạch Trì từ nay về sau sẽ thay đổi!
Thở phì phò cả một hồi mới ổn định được nhịp thở, giờ mới phát hiện ra trong toa chỉ có mỗi mình mình… Không phải, bên kia còn có một người.
Người này nằm ở ghế cuối toa.
Người nọ mặc một chiếc áo lông màu trắng, quần cũng màu trắng, tóc đen hơi dài, hắn nằm co mình trên ghế, không nhúc nhích.
Bạch Trì xua đi những câu chuyện ma quái về tàu điện ngầm vừa hiện lên trong đầu
Tỉnh lại! Mình là cảnh sát!!
Lấy hết gan đi qua, thấy người nọ nằm quay mặt vào bên trong, tóc che khuất mặt, không thấy rõ dung mạo.
“Này anh…… anh?” Bạch Trì vỗ nhẹ người hắn…… Không phản ứng.
“Này, anh không sao chứ?” Bạch Trì hít sâu, lại vỗ vỗ, vẫn không có phản ứng??
Có khi nào khuôn mặt này không có mắt mũi miệng không, có khi nào giống như Sadako không? (Sadako là con bé chui từ TV ra trong series phim kinh dị The Rings) Bạch Trì cố lấy dũng khí, đỡ người nọ ngồi dậy.
Mái tóc đen dài hơi xõa qua một bên, lộ ra khuôn mặt, Tiểu Bạch Trì vỗ vỗ ngực, may quá có đủ mắt mũi miệng, cũng không giống Sadako!! Tốt quá
Tập trung nhìn, kinh ngạc đến độ xém chút nữa thì thốt ra: “Đẹp trai quá a
”
Người nọ tuổi cũng không phải quá trẻ, hơi gầy, da rất trắng…… Bảo người nọ không còn trẻ vì hai bên phần từ mũi xuống miệng có nếp nhăn nhàn nhạt, nói thế nào nhỉ, có một chút thăng trầm theo thời gian, còn có một chút gợi cảm, những thứ đó ở trên khuôn mặt này…… Bạch Trì không biết phải tả thế nào, chỉ cảm thấy đẹp.
“Chú không sao chứ?” Lắc lắc hắn, đầu người nọ nghệch sang một bên, không phản ứng.
Đầu Bạch Trì xẹt qua một suy nghĩ đáng sợ, có khi nào người này đã……
Run rẩy vươn ngón trỏ, thăm dò hơi thở của người nọ, ngay lúc ngón tay đụng đến môi… Người nọ đột nhiên há mồm, cắn lấy ngón tay của Bạch Trì.
“A
~” Bạch Trì sợ đến mức lông tóc toàn thân đều dựng lên, rút lui hai bước, ngã ngồi trên sàn tàu.
Người nọ mở mắt, nghệch đầu nhìn Bạch Trì, sau đó liền ôm bụng ngã vào ghế, cười đến độ hai vai run lên.
Hắn cười mà không phát ra tiếng, nhưng vẫn thấy được hắn đang rất vui vẻ, hình như cười đến độ chảy cả nước mắt, giọt nước trong bám lấy lông mi dài… Bạch Trì ngồi trên mặt đất, đờ ra nhìn.
Người nọ cười đã đời một lúc sau, lại ngồi thẳng dậy nhìn Bạch Trì, nháy mắt mấy cái, vươn lưỡi liếm môi.
Mặt Bạch Trì liền đỏ ửng, căm giận đứng lên: “Hóa ra…… Hóa ra, chú gạt tôi!!” Xoay người muốn đi, lại bị người nọ kéo.
“Bụng đói quá ~~” Người nọ kéo Bạch Trì lại, ôm lấy hông cậu, vùi đầu cọ cọ, giống như đang làm nũng: “Dạ dày đau
”
Bạch Trì đứng ngốc tại chỗ, lỗ tai còn đang vang vọng giọng nói của người kia — thiệt là thanh tao……
Dở khóc dở cười nhìn cái người rõ ràng là lớn hơn mình vậy mà lại đang làm nũng với mình, trông có vẻ thật sự rất thương cảm. Bạch Trì bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh hắn, lấy trong túi ra một cục chocolate, đưa ra, “Ăn… đi.”
Người nọ nhìn cục chocolate một chút, lại nhìn lên Bạch Trì, ngẩng đầu, há mồm: “A~~”
Bạch Trì sửng sốt, sau mới hiểu ra là người kia muốn mình đút cho hắn…… Hôm nay việc tốt nên tâm tình cũng tốt, Bạch Trì bóc giấy bao, cận thận đưa chocolate tới miệng người nọ.
Ăn xong một cục, người nọ tựa trên vai Bạch Trì cọ cọ: “Còn muốn nữa.”
“Chú…… Chú làm sao biết tôi…… tôi còn kẹo??” Bạch Trì kỳ quái nhìn hắn.
Người nọ không trả lời, chỉ dựa vào gần hơn: “Đây còn muốn nữa ~~”
…………………..
Bạch Trì lấy thêm bốn cục chocolate nữa ra, đút vào miệng người nọ, hắn chép miệng nếm kẹo, sau đấy mỹ mãn tựa đầu vào vai Bạch Trì nghỉ ngơi.
“Chú, lúc ban nãy…… tại sao muốn dọa tôi?” Bạch Trì có chút tức giận hỏi.
Người nọ không để ý tới cậu, chỉ ghé qua, ngửi ngửi Bạch Trì, nói: “Bệnh viện.”
Cả kinh: “Chú…… Chú làm sao biết tôi vừa đến bệnh viện?”
Vếch mặt đắc ý.
Bạch Trì cảm thấy hứng thú với hắn, người này, thoạt nhìn như có chút điên điên, nhưng hình như lại không phải điên…
“Tôi là Bạch Trì.” Quyết định cố gắng làm quen với hắn một chút.
Người nọ quay đầu lại nhìn cậu, lại gập người ngồi cười.
Bạch Trì đỏ mặt, “Là… Bạch Trì! Trì trong trì sính!!”
Người nọ ngừng cười, liếc Bạch Trì, nói: “Cậu nhóc họ Bạch?”
“Ừ!” Bạch Trì gật đầu, “Còn chú?”
Người nọ ghé vào tai cậu nói: “Không nói cho cậu nhỏ biết được.”
………………………
Bạch Trì quyết định không cần nói chuyện với người này nữa!
“Cậu nhóc có gì bận tâm à?” Người nọ lại bắt đầu nói, “Cậu nhóc cho ta ăn, ta sẽ giúp cậu giải quyết một vấn đề khó.” Duỗi duỗi một ngón tay, “Không cần khách khí.”
Bạch Trì ngơ ngác nhìn hắn, cảm giác người trước mặt này có chút giống với Triển Chiêu, đều cỏ vẻ nhìn thấu nhân tâm người khác, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
“Cái kia…… Đứa con của quỷ……” Nói ra cụm từ làm mình phải đau đầu, Bạch Trì không biết tại sao lại nghĩ người trước mắt này sẽ cho cậu câu trả lời, “Chú biết không?”
Người nọ chăm chú nhìn Bạch Trì một hồi, mỉm cười: “Nếu không phải con của thần, thì chỉ có thể là con của quỷ.” Sau đó ý vị thâm trường, vươn tay chỉ chỉ vào trán Bạch Trì, “Bởi vì bọn họ có thứ mà con người không có.”
Bạch Trì mờ mịt nhìn người trước mắt, tàu điện ngầm từ từ dừng lại, người nọ đứng lên, xoa xoa đầu Bạch Trì, ghé xuống tai cậu nói: “Đừng lo lắng, cậu nhóc còn có thể lựa chọn.” Nói xong, hôn một cái trên tóc cậu, “Lần sau gặp lại.”
Bạch Trì bừng tỉnh thì người nọ đã ra khỏi tàu điện.
Vội vã bật dậy chạy theo, nhưng cửa tàu đã đóng. Ghé sát vào cửa, Bạch Trì gọi với theo người nọ: “Chú tên gì
”
Tàu điện bắt đầu tiến về phía trước, Bạch Trì chạy về đuôi tàu, cậu cảm giác được có lẽ mình sắp gặp được câu trả lời, chỉ một chút nữa thôi.
Thân ảnh người nọ dần xa xa, ngay trước lúc biến mất, hắn giơ tay, ngón trỏ đặt trên môi, cười với Bạch Trì……
Trời hừng sáng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mới từ biệt thự của Wilson về lại cục cảnh sát.
Bước ra thang máy, thấy Triệu Hổ xông tới trước mặt.
“Cậu làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt chấn kinh quá độ của Triệu Hổ.
“A! Sếp, hai người đã về? Em phải đi!” Triệu Hổ trả lời gọn lỏn rồi phóng vào thang máy.
“Cậu đi đâu?”
“Đi coi Tề Nhạc.” Cửa thang máy đóng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau không hiểu gì hết, tiếp tục đi.
Đẩy cửa ra, hai người lập tức hiểu mọi chuyện.
Trong phòng làm việc S.C.I., Bạch Cẩm Đường ngồi với sắc mặt âm trầm.
Không khí nặng nề quá a
Hai người ăn ý ngoan ngoãn đi vào, “Anh hai, sao anh tới đây?”
Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn hai người, xong lại tiếp tục cúi đầu nổi áp suất thấp.
Triển Chiêu nhìn Tưởng Bình lẩn mất tích ở đằng xa.
Tưởng Bình thấp thỏm chỉa chỉa phòng pháp y kế bên.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lập tức gật đầu hiểu rõ, chuẩn bị đi ra.
Lúc này, cửa phòng mở, Công Tôn cầm kẹp tài liệu đi vào.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa định chào hỏi, lại sửng sốt — Nhìn qua Công Tôn như có chút suy yếu, không phải, nói đúng hơn là rất tệ.
Sắc mặt trắng đến dọa người, yếu ớt, cứ như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
“Công Tôn……” Triển Chiêu thật muốn tiến lên đỡ anh, tại sao có thể như vậy? Đã xảy ra chuyện gì??
Công Tôn không để ý tới hai người bọn họ, đưa tài liệu cho Bạch Ngọc Đường, nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi của Cổ Trịnh Nham, còn có phân tích thành phần thuốc.”
………!………
Hai người cả kinh, nhanh như vậy đã có?!
“Cổ Trịnh Nham chết vì trúng độc Xyanua.”
“Xyanua?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Anh nói trong thuốc có chất Xyanua?”
Công Tôn gật đầu nói: “Những viên thuốc này có thành phần khác nhau, thuốc của Cổ Trịnh Nham có chứa Xyanua cực độc, thuốc của Triệu Hổ đưa, chỉ là hỗn hợp các loại thuốc tê, chính xác có khả năng giảm đau; còn lọ thuốc các cậu đưa tới, có chứa bột king dùng để chế thuốc tạo ảo giác có hiệu lực cao.”
“Tạo ảo giác?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Là thuốc có thể làm cho người uống bị ảo giác?”
Công Tôn gật đầu, “Loại rất mạnh.”
“Nói cách khác, Cổ Trịnh Nham là bị giết, còn Laura tấn công tiến sĩ Wilson là do uống phải thuốc ảo giác.” Sắc mặt Triển Chiêu căng thẳng.
“Còn phát hiện gì khác không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn.
“Tạm thời chỉ có nhiêu đấy.” Nói xong, Công Tôn xoay người muốn trốn, đột nhiên lảo đảo, bản năng chống lên cái bàn bên cạnh.
Bạch Cẩm Đường nãy giờ vẫn chú ý mọi cử động của anh liền đứng bật dậy, muốn đỡ anh, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào được Công Tôn thì đã bị gạt ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng một bên nhìn hết hành động của hai người, có chút không biết làm sao.
Công Tôn chống tay tựa lên bàn, cố gắng ổn định lại cảm giác chóng mặt, bàn tay của Bạch Cẩm Đường vươn giữa không trung, không dám tới gần rồi lại luyến tiếc rút về.
Triển Chiêu tiến lên đỡ lấy Công Tôn: “Để tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi dìu Công Tôn về phòng làm việc của mình, đỡ anh ngồi trên sô pha.
Bạch Cẩm Đường ở ngoài cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn tất cả, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Anh, Công Tôn làm sao vậy?”
Thấy Bạch Cẩm Đường im lặng, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hít một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Anh tối hôm qua, đừng nói là đã ép…”
Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu liếc nhìn anh, thở dài nói: “Bây giờ chú đưa anh ấy về nhà đi. Thời gian tới anh sẽ không đến đấy nữa, để anh ấy nằm nghỉ ở nhà.” Nói xong bước ra ngoài.
Triển Chiêu từ phòng làm việc đi ra, tới cạnh Bạch Ngọc Đường, “Anh hai đi rồi à?”
Gật đầu: “Công Tôn thế nào?”
“Anh ấy đang sốt, tôi định đưa anh ấy đi bệnh viện nhưng anh không chịu.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, con mèo này thật ngốc, như vậy làm sao mà vào bệnh viện được, “Xuống phòng y tế lấy thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt lên đây đi.”
“Ừ”, Triển Chiêu gật đầu đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường đi lòng vòng tại chỗ, sau đó chậm rãi vào phòng cuả Triển Chiêu, dựa vào bàn làm việc, nhìn Công Tôn đang nằm ở sô pha.
Công Tôn nhắm mắt, Bạch Ngọc Đường biết anh không phải đang ngủ, là đang không muốn đối mặt.
“Ưm…” Gãi đầu, hình như đang sắp xếp lại lời muốn nói, “Cái kia, tôi làm phiền anh một chút được không?”
Công Tôn chậm rãi mở mắt, để Bạch Ngọc Đường thấy bộ dạng lúng túng hiếm có của mình.
Thở dài, Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi không có khả năng nói chuyện rõ ràng như con mèo kia, nhưng mà……” Vừa nói vừa xắn tay áo lên cho Công Tôn nhìn, “Ở đây.”
Công Tôn nhìn cánh tay của Bạch Ngọc Đường, có vài chỗ trên đấy màu da nhạt hơn bình thường, nhìn như vết tay cào, anh khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Anh hai lúc còn nhỏ đã từng xảy ra chuyện, anh có biết không?”
Công Tôn gật đầu.
Bạch Ngọc Đường vui mừng, Công Tôn hoàn toàn nghe anh nói: “Sau đấy, anh ấy mất hai năm để chữa trị, sau khi trở về, cái gì cũng không nhớ, giống như biến thành một người khác vậy.”
“Anh ấy sau khi về, luôn luôn theo tôi và Miêu Nhi, tôi nhớ rõ có một lần, tôi nói với anh ấy, tôi và Miêu Nhi muốn trốn khỏi nhà, anh ấy liền đem hai đứa nhốt vào phòng, anh sợ chúng tôi rời đi thật.”
“Vết thương này, là năm bảy tuổi, tôi cãi nhau cùng anh ấy, nói rằng tôi không cần anh hai, anh ấy liền nắm chặt tay tôi, sống chết không buông…… Sau đó, bố cố hết sức gỡ tay anh ấy khỏi tay tôi, những vết thương này, là vết trầy để lại khi gỡ tay anh ấy ra.”
“Bởi vì ở cùng anh ấy, bọn tôi có khả năng sẽ bị nguy hiểm, nên người nhà quyết định đưa anh ấy ra nước ngoài…… Mãi đến sau này lớn lên mới gặp lại.” Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút áy náy, “Tôi và Miêu Nhi kỳ thật đều rất thích anh ấy, chỉ là khi còn bé, gặp anh ấy lại có chút sợ hãi.”
“Anh ấy không có quan hệ tốt lắm với người trong nhà.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Nghe bảo anh ấy ở ngoài là lão đại với trùm bang phái gì đó, cũng có khi là mafia. Tôi cũng không rõ ràng lắm, nói chung là những công việc không dính đến tình cảm, mà chỉ làm cho người ta sợ là anh ấy có thể làm.”
“Lúc tôi còn đi học, anh ấy có đến thăm bọn tôi. May mắn, Miêu Nhi là người chu đáo, hình như cậu ấy vẫn viết thư cho anh hai, kể những chuyện gần đây của cả hai. Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của cậu ta mà nói thì anh hai bị ‘rối loạn đầu óc’.” Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Chỉ cần thích, sẽ dùng cách biểu đạt trực tiếp nhất mà làm, có lẽ do anh ấy đã mất quá nhiều, nên mới sợ mất đi như vậy, càng thích, lại càng sợ… Anh ấy sẽ dùng cách cực đoan để giữ người mình thích ở bên cạnh.”
Xa xa thấy Triển Chiêu cầm thuốc ra khỏi thang máy, Bạch Ngọc Đường đứng lên, ra cửa phòng, quay đầu lại nói với Công Tôn: “Tôi lúc đầu còn tưởng anh hai sẽ không bao giờ thích ai nữa… Công Tôn, anh là người thứ nhất dám phóng dao vào anh ấy, đừng buông tay.”
Triển Chiêu đi vào phòng làm việc, thấy Bạch Ngọc Đường đi tới, tay áo xắn đến khuỷu tay, thấy những vết thương quen thuộc, Triển Chiêu cười hiểu rõ.
Lấy cốc nước ấm, đi vào đưa thuốc cho Công Tôn uống, đắp chăn cho anh ấy, sau đó lại đi ra ngoài, vừa ra hành lang đã bị người túm.
“Cậu làm gì?” Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường đang ôm mình.
Bạch Ngọc Đường chỉ cười, không nói gì hết, cúi đầu hôn, vừa hôn vừa hỏi: “Miêu Nhi, nếu cậu đi, tôi sẽ thế nào đây?”
Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, xoa xoa đầu anh: “Đồ chuột ngốc!”
Nằm trên sô pha, Công Tôn vùi đầu vào chăn lông, mê man……
Ngoại ô thành phố S, trong một tòa nhà xưởng bị bỏ hoang, vang lên tiếng kêu cực thảm thiết.
Một người ngã xuống nền xi-măng cứng, liên tục cầu xin tha thứ: “Tôi nói ~~ Tôi nói ~~”
Hắn là một người vừa tròn hai mươi, đầu nhuộm vàng chóe, những vụ buôn bán súng ống đạn dược ngầm ở thành phố S, phần lớn đều do hắn làm mối. Hắn dốc sức thốt ra một cái tên, nói “Chính hắn! Chính hắn là người mua súng!”
Trong bóng tối, hai thân ảnh giống nhau như đúc đi ra, giọng nói có chút đùa cợt: “Đã bảo ngươi mở miệng nói sớm một chút, thật là, nếu không thì đâu phải ăn khổ nhiều như vậy ~~”
Sau đó, cặp song sinh ngẩng đầu, quay qua người đang trốn ở góc nào đó của nhà xưởng, nói: “Nghe được chưa? Cảnh sát!?”
Người nọ giật mình sửng sốt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cặp song sinh vừa cười vừa đi ra ngoài, miệng còn nói: “Tên này, chắc vẫn còn hữu dụng với mấy người nhỉ?”
Mãi đến lúc thân ảnh hai người biến mất trong bóng đêm, tất cả lại trở về yên ắng, thật lâu sau ~~ người nọ xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, toàn thân mồ hôi lạnh,
Cố sức lấy di động ra, nhấn một dãy số.
“Alô? Từ Khánh à?”
“Ừ, Hàn Chương đây, lần trước cậu bảo tôi đi điều tra nguồn gốc cây súng, đã tra được rồi, người mua súng là — Jon King”
………………
Những hung thần dùng móng sắc cào da
Tay đấm ngực, miệng gào lên ầm ĩ
Khắp mặt đất những ngôi mộ thấp cao
Lổn nhổn, nơi này chỉ toàn thế cả
Và quang cảnh nhuốm một vẻ buồn đau.
Mọi nấm mồ nắp đều mở bật ra
Từ bên trong mộ phát ra tiếng khóc
Chắc của âm hồn đang bị khảo tra.
– Tầng địa ngục thứ sáu
Những viên thuốc màu sắc sặc sỡ trong tay rơi xuống đất, nhìn chúng lăn tròn như những sinh mệnh, mơ hồ thấy được mạng sống bị ràng buộc bởi số phận, quay cuồng vùng vẫy.
“Tại sao chỉ có ngươi không chiếm được hạnh phúc? Tại sao chỉ có ngươi cô độc?”
Tầng địa ngục thứ sáu
Tầng dành cho những kẻ tham ăn, hay nói chung lại là tầng dành cho những kẻ chỉ biết đến đồ ăn, thức uống và sự thỏa mãn bản thân. Ở đây, những kẻ đó sẽ bị bỏ đói với những cái cây mà quả không bao giờ có thể với tới.